Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhất thời, không khí trong phòng, chìm vào im lặng.
Trương Phong không đành lòng, cầu khẩn nói:
- Vũ Hàm, ta biết chỉ cần muội chịu ra tay, chuyện này chắc chắn thành, hãy nể mặt ca ca, phá lệ một lần đi, dù sao Từ huynh đệ cũng sẽ trả chúng ta không ít linh thạch...
- Bất luận hắn có năng lực mua tam linh lộc huyết hay không, nhưng làm thế này, cũng là vi phạm nguyên tắc của Trương gia chi nữ ta.
Trương Vũ Hàm dịu dàng đứng dậy, mỉm cười nhìn lướt Từ Huyền một cái, chuẩn bị rời đi.
- Ha ha ha... tam linh lộc huyết? Trương gia đại tiểu thư, nàng đang bàn chuyện làm ăn với ai vậy?
Một giọng đàn ông không kiêng kị, từ ngoài cửa truyền vào, nha hoàn đi theo kinh hô thành tiếng:
- Đông Phương thiếu chủ, ngài đợi một lát, để nô tài đi bẩm báo chủ nhân.
- Cút!
Nha hoàn vừa mới lên tiếng, đã bị một tát hất bay ra ngoài.
Một nam tử tóc tím cao lớn uy nghiêm, sải từng bước lớn đi vào trong phòng.
- Đông Phương Bá! Người là ý gì vậy, dám tự ý xông vào lầu thượng khách.
Trương Phong mặt lộ rõ vẻ giận dữ.
Đông Phương Bá?
Từ Huyền thoáng giật mình, ngưng thần nhìn nam tử tóc tím, mặt vuông tai lớn, lưng hổ eo hùm, thân khoác pháp bào hình tử lân xa hoa, ánh mắt hùng hổ dọa người, không chút kiêng nể!
Đông Phương thiếu chủ... Đông Phương Bá... Đây chính là kẻ cầm thủ đánh phụ thân tàn phế?
Từ Huyền thở gấp, một luồng nộ ý và sát cơ cường đại, lan tràn trong nhanh, nhưng sau đó lại được thu liễm rất nhanh.
- Ha ha ha! Lầu thượng khách? Không lẽ ta đường đường Đông Phương thiếu chủ, lại không có tư cách đi vào trong này?
Đông Phương Bá nói xong, mái tóc tím bỗng dưng dựng ngược, ánh mắt sắc như điện xẹt, một luồng uy áp thần thức cường đại vô hình, bao phủ cả phòng thượng khách.
Luồng áp lực này, nghiễm nhiên vượt qua hàng ngũ luyện khí tiên sĩ, khiến tất mấy người đang có mặt, hô hấp khó khăn.
- Ngươi tấn thăng luyện thần kì từ lúc nào vậy?
Trương Phong giật mình thảng thốt, trước đây tu vi Đông Phương Bá trên cơ bản tương đương hắn, bất phân cao thấp, nhưng bây giờ Đông Phương Bá đã tấn thăng luyện thần kì, triệt để hơn hẳn một bậc,
- Đông Phương thiếu chủ đương nhiên có tư cách vào phòng thượng khách, nhưng hành vi vô lại phản khách thành chủ này, lại làm mất đi phong phạm Đông Phương gia.
Trương Vũ Hàm nhíu mày, đôi mắt trong trẻo linh tú ý thơ lộ ra vài tia không vui.
Đúng lúc này, từ trong Trương Thiên linh lâu truyền đến hai luồng luyện thần kì thần thức uy áp khác, rõ ràng là cao thủ của Trương Thị gia tộc, khiến Đông Phương Bá không thể không thu liễm vài phần.
- Haizzz, Vũ Hàm muội muội, là ta quá nhớ muội và Trương hiền đệ ấy mà.
Đông Phương Bá ngồi phịch xuống ghế, bên cạnh còn có hai thanh niên tùy tùng.
- Ồ!
Từ Huyền để ý đến một thanh niên bên cạnh Đông Phương Bá, sắc mặt vụt biến: Khương sư huynh!
Một trong hai người thanh niên đi theo Đông Phương Bá, chính là Khương sư huynh phản đồ của Phong Vũ Môn.
Nhìn thấy Từ Huyền, Khương sư huynh cũng kinh hô một tiếng.
- Sao, các ngươi biết nhau?
Đông Phương Bá ngạc nhiên nói.
- Hồi thiếu chủ, đây là một vị sư đệ trong Phong Vũ Môn trước đây.
Khương sư huynh cười làm lành nói.
- Đệ tử Phong Vũ Môn?
Trong mắt Đông Phương Bá đột nhiên bắn ra một đường lợi mang, dán chặt lên người Từ Huyền.
Đột nhiên, thần thức uy áp cường đại của luyện thần kì tiên sư, như Thái Sơn toàn lực áp bách lên người Từ Huyền.
Đạt đến cấp độ luyện thần kì, sẽ diễn sinh ra thần thức chi lực, loại sức mạng thần bí này, có thần thông thiên thính địa thị, vượt trội cấp độ nhục thân pháp lực, đoạt thiên địa tạo hóa.
Đối diện với luồng uy áp này, trong lòng Từ Huyền nghiêm nghị, nguyên lực trong người đột nhiên từ trong huyết cốt sinh sôi, phân hóa ra một luồng tinh thần uy hiếp cường đại, đi theo cơ thể.
Trong chốc lát, không gian xung quanh Từ Huyền ẩn hiện truyền đến những tiếng rung thanh khe khẽ như tiếng rồng ngâm, nhục thân hắn cũng có thần uy vô cùng, đem tinh hần áp bách bên ngoài, cách tuyệt ngoài cửa.
- Đông Phương Bá, dừng tay! Từ huynh đệ là khách quý của Trương gia ta.
Trương Phong giận dữ quát.
- Ồ, không ngờ ngươi cũng là võ tu, công pháp áo nghĩa đặc thù như vậy, còn lĩnh ngộ võ đạo ý chí của riêng mình.
Đông Phương Bá mặt lộ vẻ kinh ngạc, rất nhanh thu hồi thần thức.
Từ Huyền thở phào nhẹ nhõm, đây là lần đầu tiên hắn cùng luyện thần kì tiên sư tiến hành giao thủ ở cấp độ tinh thần, dù chỉ là thử nghiệm.
Nghe Đông Phương Bá nói vậy, trong mắt Trương Vũ Hàm lướt qua một tia kinh dị, không ngờ Từ Huyền này là một võ tu cực có thiên phú tiềm lực, thậm chí khiến tu luyện kì tài số một số hai Hoàng Long Thành như Đông Phương Bá cũng phải kinh ngạc động dung. Nếu sớm biết điều này, nàng đã đáp ứng giao dịch tam linh lộc huyết. Kì tài tu luyện như thế này, sau này nhất định là một phương cường già, cùng cường giả kết giao bằng hữu, đối với Trương gia mà nói là một lợi thế lớn.
Nhưng lúc này hối hận đã muộn, Đông Phương Bá nhìn mặt mà nói chuyện, ánh mắt lập lòe, tựa hồ đã hiểu được vài phần, ha ha cười:
- Vị tiểu huynh đệ này, sở hữu võ đạo thiên phú như vậy, chi bằng đi theo Khương sư huynh ngươi, gia nhập Đông Phương gia tộc ta, cùng Đông Phương Bá ta giành chính quyền, đảm bảo cho ngươi ăn sung mặc sướng. Về phần tam linh lộc huyết, chỉ cần chịu đáp ứng, Đông Phương Bá ta lập tức có thể cho ngươi.
Lời này nói ra, Trương Vũ Hàm và Trương Phong đều biến sắc, không ngờ Đông Phương Bá này vẫn chưa ngồi ấm chỗ, đã bắt đầu chọc gậy bánh xe.
- Xin lỗi, Từ mỗ ở Phong Vũ Môn sống rất nhàn nhã tự tại, tạm thời không muốn đến Hoàng Long Thành.
Từ Huyền trong lòng cười lạnh, Đông Phương Bá này chắc vẫn chưa biết, thù hận giữa mình và hắn.
- Đương nhiên, các hạ nếu muốn giao dịch tam linh lộc huyết, Từ mỗ cầu còn không được.
Từ Huyền đương nhiên không từ bỏ cơ hội có được tam linh lộc huyết.
Đông Phương Bá đang chuẩn bị nói gì, Khương sư huynh bên cạnh ngũ khí lo lắng, ghé vào tai hắn thì thầm gì đó:
-... Cục diện hôm nay, tuyệt đối không được tiểu tử này sống sót quay về Phong Vũ Môn.
Lúc Khương sư huynh nói chuyện, có thiết lập cấm chế cách âm, những người khác căn bản không thể nghe thấy, trừ phi có luyện thần kì tu vi.
Từ Huyền chỉ cảm thấy ánh mắt Đông Phương Bá nhìn mình, đột nhiên chuyển lạnh, lóe hiện một tia sát cơ.
Hắn thầm nghĩ: Không lẽ Đông Phương Bá này, dám công khai hạ thủ với mình? Với quan hệ của hắn với Trương gia thiếu chủ lúc này, có lẽ đối phương sẽ không dám hành động ngang ngược như vậy.
- Tiểu tư, ngươi muốn có được tam linh lộc huyết đúng không? Bổn thiếu chủ sẽ cho ngươi một cơ hội.
Đông Phương Bá trầm giọng nói.
- Nói nghe xem.
Từ Huyền hứng thú nói, trong lòng vẫn có chút đề phòng, Đông Phương Bá không dám không khai hạ thủ, khẳng định sẽ ra quỷ kế gì.
- Chúng ta cùng đánh cược, bổn thiếu chủ rất có hứng thú với võ đạo công pháp của ngươi, chỉ cần ngươi có thể đỡ được vài chiêu của ta, sẽ miễn phí tặng ngươi một bình tam linh lộc huyết.
Đông Phương Bá nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt.