Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thể tu, ta đi nhầm?
Phương Cương toàn thân run lên, trên mặt lộ ra vẻ bi thống, nói:
- Ta ta tu luyện suốt hai mươi năm, sao ngươi lại nói ta sai?
Hắn đứng lên, toàn thân rung lên chỉ vào Từ Huyền, sầu thảm nói:
- Ngươi cho rằng ta rất muốn đi lên con đường này sao? Nếu như không phải vì có phế linh căn, ta cũng không đi tu luyện pháp môn thể tu tàn phá này, trong quá trình tu luyện võ đạo, gặp vô số người phỉ nhổ, bị tu giả khác xem thường, ta bây giờ lấy được thành tựu, ngươi lại nói cho ta biết sai, rốt cuộc ta sai cái gì?
Phế linh căn!
Những người khác nghe vậy, trong nội tâm rung động kinh hãi.
Phế linh căn, cơ hồ không cách nào tu tiên, là tư chất kém cỏi nhất trong tu luyện.
Cho dù là Từ Huyền, tư chất bình thường, nếu như những người có linh căn bình thường, so sánh tiếp, cảnh ngộ của đối phương bi thảm thế nào.
Từ Huyền nghe vậy, ngoài đồng tình ra, trong nội tâm lại càng phát ra cảm giác bi ai, đối phương cũng chỉ dưới tình huống bất đắc dĩ, mới lựa chọn tu thể chi đạo, mà trong quá trình này, bị vô số người khinh miệt.
Thể tu, không ngờ luân lạc tới trình độ này, càng làm cho nội tâm của hắn càng muốn chấn hưng con đường này.
Trầm mặc một lát, Từ Huyền chậm rãi mở miệng nói:
- Nếu như chỉ truy cầu lực lượng cường đại, thì ngươi cũng không sai, bất luận là con đường gì chỉ muốn bản thân của mình cường đại hơn, tu luyện bản thân tới cực hạn, đạt tới cấp độ bất tử bất diệt, trên thế gian này, càng không người nào dám khinh thường.
Nghe lời nói này, trong mắt Phương Cương lần nữa lộ ra hy vọng, nói năng lộn xộn:
- Nói cách khác, ta chưa hoàn toàn sai, có phải hay không? Ngươi nói cho ta biết!
- Nếu như chỉ cần lực lượng, cực lực đen thân thể tu luyện tới đỉnh phong, ngươi cũng chính là như vậy. Nhưng nhằm vào thể tu một đạo mà nói, phương hướng ngươi đang đi, đã hơi lệch đường rồi. Bởi vì lực lượng của thể tu, là không cần dựa vào ngoại lực, chỗ dựa lớn nhất, chính là thân thể của bản thân, nếu không còn đươc xưng là thể tu sao?
Từ Huyền không mặn không nhạt nói ra.
Thể tu đời sau, dùng linh khí thiên địa dung hợp huyết nhục, không ngừng cường hóa rèn luyện thân thể, một lòng tu thân, cơ hồ có thể tính toán làm một phần tu tiên, khác xa cổ thể tu, nhưng lại tồn tại cùng thiên địa, thân thể chính là tiểu vũ trụ cần khai thác, chỉ tu bản ngã, không có pháp lực, lại có thể dùng lực lượng của thân ảnh hưởng tới thiên địa, còn hơn cả tiên pháp thần thông.
Phương Cương nghe lời nói này, tâm tình dễ chịu hơn chút ít, chỉ cần có thể đạt được lực lượng, lại tìm được phương hướng thích hợp cho mình, cho dù rời xa bản chất chân chính của thể tu, thì tính sao?
Thời điểm Từ Huyền khoan thai đi tới diễn võ trường, đệ tử gia tộc bốn phía, trong mắt tràn ngập kính sợ.
Hôm nay đánh xong một trận, lại không nghĩ tới, tên thể tu này lại mạnh như vậy.
Từ Huyền từ trong miệng Trương Phong viếng thăm khắp nơi, Trương Vũ Hàm cười dịu dàng đi tới, đưa một tấm thiếp mời, nói:
- Sáu ngày sau, là sinh nhật mười sáu tuổi của Vũ Hàm, đến lúc đó ngươi cần phải tới đúng giờ, không thể cự tuyệt nha.
Trong giọng nói của nàng bảy phần trêu ghẹo, ba phần vô lý bắt buộc, nhưng với thân phận đệ nhất mỹ nữ Hoàng Long, đại tiểu thư Trương thị gia tộc, có thể mời hắn, đối với bất luận thế hệ trẻ tuổi tuấn tài này mà nói, bản thân đều là vinh hạnh lớn lao.
- Đại tiểu thư yên tâm, Từ mỗ chắc chắn sẽ tới đúng hạn.
Từ Huyền tiếp nhận tấm thiếp mời màu đỏ nhạt, tinh mỹ rất khác biệt, còn phát ra dư hương nhàn nhạt.
Lập tức, có người đi theo, hoặc hâm mộ, hoặc ghen ghét.
Dù sao thiếp mời trong tay của Từ Huyền, là do bản thân Trương Vũ Hàm tự mình đưa tới, đây là vinh hạnh bực nào, phóng nhãn khắp Hoàng Long thành đô tìm không thấy mấy.
Trong mắt của Lâm Huy hiện ra thần sắc ghen ghét, hôm nay hắn muốn thông qua khiêu chiến, làm cho Tử Huyền mất mặt trước mặt của mọi người, hao tổn ấn tượng của hắn trong suy nghĩ của đại tiểu thư. Thậm chí ngay cả trước khi thi đấu, Trương Vũ Hàm đã tới, cũng là kết quả âm mưu của hắn. Nhưng không ngờ ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, ngược lại làm thanh thế của hắn phóng đại.
Đi theo một hồi, mọi người đi trên đường đều lấy Trương Phong cùng Từ Huyền làm chủ, Lâm Huy xám xịt cáo từ rời đi.
Từ Huyền đi dạo trong thành cả buổi, ngược lại cũng mở mang kiến thức một phen, chuyện này làm Trương Phong nhiệt tình hơn, cuối cùng thậm chí còn muốn đi ra ngoài dạo chơi.
Giờ phút này, màn đêm sắp sửa hàng lâm, Từ Huyền đúng là không muốn đi ra ngoài.
Trương Phong cũng không có miễn cưỡng, chỉ cười ha hả nói:
- Ta nói Từ huynh ah, mấy ngày nữa chính là sinh nhật của Vũ Hàm, chúng ta không định chuẩn bị lễ vật gì sao?
Từ Huyền nghe vậy, cũng gật gật đầu, Trương thị huynh muội hai người, chiếu cố với mình như vậy, thậm chí thiếu nợ nhân tình của bọn họ, cho nên lễ vật không thể sơ sót.
Trước khi đi, Từ Huyền hướng Trương Phong đề cập vấn đề có quan hệ tới nhà của mình.
Đêm hôm đó, hắn an bài Tống Hằng đem người một nhà mang đến Thanh Mộc Trấn, an toàn phải thỏa đáng.
Trương Phong nghe vậy, cười ha ha: