Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tiên Hà Phong Bạo
  3. Chương 260 : Chiến tích kinh người.
Trước /1172 Sau

[Dịch] Tiên Hà Phong Bạo

Chương 260 : Chiến tích kinh người.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

- Từ sau Niếp Hàn, Trương gia lại xuất hiện cao thủ trẻ tuổi đáng sợ như vậy, nếu lần này đại chiến không thể tiêu diệt Trương gia, trong vài chục năm tới, Đông Phương gia gặp nguy rồi.

Cung trang mỹ phụ khẽ thở dài.

Sưu sưu!

Hai người Đông Phương Lâm vừa mới đào tẩu không lâu sau, Trương Cuồng và Thành Mộc bay nhanh chạy tới viện trợ.

Hô...

Quanh thân Từ Huyền một tầng viêm quang bán trong suốt thu liễm vào trong cơ thể, trong lòng bàn tay đoàn chân hỏa đỏ sậm trong sáng kia, hóa thành diễm lưu phản hồi trong cơ thể, bích lam u quang chợt lóe liền biến mất.

- Hai người kia chạy thế nào?

Thành Mộc không hiểu chút nào nói.

- Nếu như không nhìn lầm, một người trong đó là Đông Phương gia Đông Phương Lâm, Luyện Thần tứ trọng võ tu, nổi danh dũng mãnh thiện chiến, từng ở trên chiến trường chém giết Luyện Thần Kỳ Tiên Sư của bản tộc. Thấy thế nào đi tới, thần tình hai người này lại bối rối đào tẩu?

Trương Cuồng hơi kinh nghi, đã thấy cổ khí tức chí viêm kinh tâm nhiếp hồn của Từ Huyền, trong chớp mắt thu liễm không còn, khôi phục khí tức tầm thường.

Rất hiển nhiên, vừa mới có một tràng giao phong giằng co, lại trên đường hấp tập một đoạn.

- Trước truy sát còn lại đào binh!

Từ Huyền không chút nào chần chờ, thân hình hóa thành đạm hồng sắc Hỏa Ảnh, hướng phụ cận sông nhỏ chạy trốn Tu Giả địch quân giết đến.

Mất đi thủ lĩnh Luyện Thần Kỳ, Tu Giả Đông Phương gia còn lại, quân lính tan rã, bị giết nhiều hơn phân nửa.

Nơi Từ Huyền đi qua, không có một gã Tu Giả, có thể chống đối một chiêu, đều là trong nháy mắt bị mất mạng.

- Báo Từ thủ lĩnh, trong sông nhỏ chưa nộp một pháp khí phi hành cung điện.

Một gã Tu Giả báo lại.

Từ Huyền phi thân chạy tới nơi nào đó gần sông nhỏ, quả nhiên phát hiện tòa cung điện nhỏ ngân sắc kia, bị đệ tử Trương gia chiếm cứ.

- Không sai không sai.

Từ Huyền mỉm cười gật đầu, loại phi hành pháp khí đại hình này, giá trị cực cao.

Hồn thể đều là do tài liệu cấp bậc pháp khí đúc thành, nhưng thắng tại thể tích khổng lồ, có thể so với trên vạn kiện tài liệu pháp khí, tối trọng yếu là luyện trận trên pháp khí, bao trùm cả cung điện, tập phi hành và phòng ngự nhất thể.

- Không nghĩ tới mới trận chiến đầu tiên, đã thu được chiến lợi phẩm lớn như vậy.

Trong mắt Trương Cuồng lóe ra vẻ hưng phấn.

Thành Mộc mặt lộ vẻ kinh ngạc, lại trầm mặc không nói, tâm tình thoáng có thất lạc, trước hắn vẫn là phái bảo thủ, không kiến nghị cùng địch nhân giao phong.

Nhưng không ngờ, Từ Huyền anh minh thần võ, sát phạt quả đoán, thủ chiến đại thắng, liên sát hai đại Luyện Thần Kỳ Tiên Sư, còn thu được tiểu phẩm phụ như vậy.

- Trước đem vật ấy thu lại đã, chờ trở về gia tộc, mọi người phân phối.

Từ Huyền phân phó Trương Cuồng đi xử lý chiến lợi phẩm cung điện này.

Loại chiến lợi phẩm công cộng này, hắn tự nhiên không có khả năng quang minh chính đại độc chiếm, như vậy khẳng định sẽ ruốc lấy chê ước.

Từ Huyền diệt sát hai đại Luyện Thần Kỳ Tiên Sư, thu được túi trữ vật, chiến lợi phẩm phong phú, thứ phẩm, linh thạch mấy nghìn khối, linh khí hai ba kiện, còn lại tài liệu linh đan cũng không hề ít.

Hắn đánh giá, những linh thạch và tài liệu này, đủ để duy trì chính mình tu luyện đến Luyện Thần nhị trọng, thậm chí đạt được giai đoạn chú thể Ngân Cương Chi Thể.

Một hồi chiến đấu quy mô nhỏ, liền để Từ Huyền thoát khỏi nghèo khó làm giàu, tự nhiên là tâm hoa nộ phóng, đối với Hoàng Long chinh chiến càng phát ra có vẻ chờ mong.

Tàn hồn kiếp trước nói được không tệ, đối với người có thực lực mà nói, chiến tranh chính là cơ hội cướp đoạt tài nguyên phát đại tài.

Giữa lúc đoàn người thu dọn chiến trường, phương hướng Thanh Mộc trấn bay ra hơn mười gã Tu Giả, lần này là Tu Giả Trương gia.

Trong đó một gã pháp bào lão giả, Từ Huyền có quen biết. Chính là năm xưa tại Trương Thiên Linh Lâu tên Tiên Sư họ Hồ kia, từng vì chính mình làm công chứng viên, cũng hộ tống hắn rời khỏi Hoàng Long linh thành.

- Chúng ta đến trễ, bên này chiến đấu đã kết thúc?

Lão giả họ Hồ thoáng lộ vẻ kinh ngạc nói.

Trương Cuồng cười ha ha:

- Hồ lão, ở đây địch nhân đã sớm bị chúng ta giết được tổn thất quá nửa, chạy trốn tán loạn...

- Sao có khả năng? Phụ cận sông nhỏ này do ba gã Luyện Thần Kỳ Tiên Sư Đông Phương gia trú đống, tu vi đều so với các ngươi cao hơn. Hơn nữa khu vực này, còn có Luyện Thần tứ trọng cường giả ẩn núp, trước đây Tiên Sư bản tộc từng bị bị tập kích giết qua.

Bên cạnh Hồ lão, một vị trung niên cẩm bào khác, vẻ mặt không tin tưởng, còn nói thầm bất mãn:

- Thanh Mộc trấn thế cục không tốt, trong tộc sao lại phái ra mấy thanh niên nhân không ra hồn qua đây.

Cẩm bào trung niên,, một thân tu vi đạt được Luyện Thần tam trọng, trong lời nói không chỉ có nghi vấn chi tâm còn có chút bộ dáng xem thường.

Trương Cuồng vừa nghe lời này, nhất thời có chút không vui, trầm giọng nói:

- Trương Đức Thúc! Chúng ta có lòng tốt qua đây chinh chiến, viện trợ Thanh Mộc trấn, còn lập đại công, chém giết hai gã Luyện Thần Tiên Sư, ngươi chính là đến hoan nghênh chúng ta như vậy sao? Ghét bỏ chúng ta tu vi không đủ?

Hắn cũng là người có ngạo khí, thái độ ngữ khí của Trương Đức kia khiến người ta rất không sảng khoái, cũng không để ý đối phương thân phận trưởng bối, trực tiếp phát tác tại chỗ. Còn nữa Trương Đức này chỉ là đường thúc Trương gia, cũng không phải trưởng bối tối hạch tâm.

- Cái gì! Chém giết hai gã Luyện Thần Tiên Sư? Chỉ bằng các ngươi sao?

Trương Đức thất kinh, vẻ mặt nghi vấn.

Ngay cả Hồ lão cũng là vẻ mặt không thể tưởng tượng. Một đội viện binh do hậu bối trẻ tuổi lĩnh đạo vừa mới đến Thanh Mộc trấn, đã chém giết hai gã Luyện Thần Tiên Sư?

- Thành Mộc hắn nói là thật sao?

Trương Đức trầm giọng hỏi.

Thành Mộc miễn cưỡng xem như người thế hệ trước, ổn trọng bảo thủ, hắn nói hẳn là có thể tin được.

- Xác thực như vậy.

Thành Mộc không kiêu ngạo không siểm nịnh, lại giơ ngón tay chỉ về phía Từ Huyền:

- Lần này thủ lĩnh viện binh là Từ Huyền khách nhân, hai Luyện Thần Kỳ võ tu kia đều do hắn một mạch liên sát, nhất cử xoay chuyển chiến cuộc.

- Chính là hắn? Liên sát hai gã Luyện Thần Kỳ Tiên Sư.

Trương Đức vẻ mặt kinh ngạc, ngây ngốc một chút.

Trương Cuồng hừ lạnh một tiếng, để người phía dưới đem thi thể hai đại Luyện Thần Kỳ Tiên Sư đưa ra.

- Không sai, hai người này thật là Tiên Sư Đông Phương gia, lão phu từng cùng bọn chúng đánh qua vài lần đối mặt. Nhìn tử trạng vết thương rõ ràng xuất từ cùng một người.

Hồ lão gật đầu nói, lộ ra dáng tươi cười vui mừng, vỗ vỗ vai Từ Huyền, vẻ mặt hòa ái:

- Năm xưa ta cùng thiếu chủ quả nhiên không nhìn lầm người, ngươi biểu hiện ra hoàn toàn không kém gì Niếp Hàn. Hắn gia nhập chinh chiến, trong nửa tháng chém giết hai gã Luyện Thần Tiên Sư ngươi vừa mới đến một ngày, đã liên tục giết hai gã Tiên Sư, lập được đại công, ta chắc chắn hướng gia chủ báo lên việc này.

Trương Cuồng còn lạnh lùng liếc mắt nhìn Trương Đức kia:

- Từ khách liêu không chỉ nhất cử liên sát hai gã Luyện Thần Tiên Sư, còn đánh trọng thương Đông Phương gia Phiền Cửu Cô, nếu không có Luyện Thần tứ trọng Đông Phương Lâm chạy tới, cố gắng đã thành công. Các ngươi nếu là trở lại sớm một điểm tiền hậu giáp kích, Đông Phương gia địch nhân này ai cũng đừng hòng chạy trốn!

Trương Đức nghe vậy, trên trán thẳng chảy ra mồ hôi lạnh, lập tức trầm mặc không nói được lời nào, mắt lộ ra kinh dị, chốc lát quan sát thiếu niên trấn định bình tĩnh kia, sự tích có liên quan tới đối phương, hắn mơ hồ nghe được, không nghĩ tới so với trong nghe đồn còn muốn đáng sợ hơn vài lần.

- Phiền Cửu Cô tấn chức Luyện Thần tam trọng đã nhiều năm, tạo nghệ tiên pháp bất phàm, lại bị Từ huynh đệ đánh trọng thương, suýt nữa đánh chết. Đông Phương Lâm kia thực lực kinh người, ngươi đụng với hắn, không có thụ thương chứ?

Hồ lão trong vui mừng kinh hỉ, không khỏi quan tâm tình huống của Từ Huyền.

Dù sao Luyện Thần tứ trọng là một ranh giới không nhỏ, Từ Huyền đụng phải có thể bảo trụ tính mệnh, thì hẳn là không tệ.

- Nguyên khí thoáng có chút tiêu hao, thượng tích không đáng ngại.

Từ Huyền ngữ khí bình tĩnh, trên mặt ít nhiều có chút tiếc nuối.

Không có đánh chết Phiền Cửu Cô kia, hắn xác thực có chút không cam lòng, bất quá khi hắn sử xuất đòn sát thủ, nỗ lực lưu lại Đông Phương Lâm và Phiền Cửu Cô, hai người này lại bỏ chạy.

- Ta mơ hồ thấy được, Từ khách liêu cùng Đông Phương Lâm kia từng có giao thủ, chúng ta còn không có chạy tới, Đông Phương Lâm lại đột nhiên mang theo Phiền Cửu Cô đào tẩu.

Trương Cuồng cũng là đưa ra nghi hoặc.

- Bọn họ chạy, ta đuổi không kịp.

Từ Huyền lắc đầu cười khổ, Luyện Thần tứ trọng cường giả đã vượt qua phạm vi truy sát của hắn, trừ phi đối phương nguyện ý đánh một trận.

Lời vừa nói ra, mấy người Trương Đức trong lòng lại nhấc lên kinh đào hãi lãng.

Từ Huyền nói giản đơn, nhưng trong lời nói tin tức cũng hiện ra, hắn không chỉ không chỉ truy sát Phiền Cửu Cô, còn cả đem Đông Phương Lâm cùng nhau đẩy lùi.

- Thật có chiến tích đại khoái nhân tâm, các ngươi những viện binh này, tin tưởng nhất định có thể xoay chuyển thế cục Thanh Mộc trấn.

Quảng cáo
Trước /1172 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngoại Trừ Ta, Toàn Bộ Tông Môn Đều Là Nhân Vật Chính

Copyright © 2022 - MTruyện.net