Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tiên Hà Phong Bạo
  3. Chương 306 : Thiên Cơ cổ thành.
Trước /1172 Sau

[Dịch] Tiên Hà Phong Bạo

Chương 306 : Thiên Cơ cổ thành.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Bổn mạng viêm hỏa của Từ Huyền và Ma Đạo chân hỏa của thanh niên cụt tay ngạnh bính với nhau sinh ra uy năng trùng kích kinh hồn động phách, ma khí viêm quang dư tán khiến tu giả tranh đấu ở phụ cận chật vật không chịu nổi, luống cuống tay chân, nhao nhao trốn tránh.

Thanh thế của nó thậm chí còn ảnh hưởng đến sự áp chế của ma lang lão đại cẩm bào trung niên đối với mấy người phe sa đạo, hắn ghé mắt nhìn qua bên kia, khó có thể tin được.

- Thật tốt quá!

Uông Thủy mập mạp mặt lộ vẻ vui mừng, vốn thấy Từ Huyền vượt cấp chém giết tu giả luyện thần tứ trọng hắn đã cảm thấy ngạc nhiên rồi, giờ phút này vậy mà đối chiến với một tu giả luyện thần thất trọng mà không hề thua kém, đây là kinh hỉ bực nào chứ.

- Tiểu tử này thật sự là tu giả luyện thần tứ trọng sao? Thực lực lại đáng sợ như vậy!

Hắc khải nam tử thủ lĩnh sa đạo sắc mặt âm tình bất định, nhưng lại nửa vui nửa buồn.

Yên Mi tránh được một kiếp, lòng còn sợ hãi, nhìn qua cái thiếu niên anh tuấn thần võ kia, trong đôi mắt đẹp dịu dàng nổi lên dị sắc, cũng tràn ngập cảm kích.

Bành!

Hai đại chân hỏa chỉ ngạnh bính trong một hơi, Từ Huyền định lập bất động, đứng nguyên tại chỗ.

Trái lại, thanh niên một tay kia lại kêu lên một tiếng, bị đẩy lui ra xa mấy trượng, Hắc Viêm trong tay ảm đạm hơn phân nửa, hiển nhiên về mặt lực lượng đã bị thất thế rồi.

Đồng thời lại có thêm một cổ viêm độc cực kỳ khó chơi chạy loạn trong thể nội, khiến thanh niên cụt tay không thể không dùng ma khí miễn cưỡng áp chế lại.

Một kích chiếm cứ thượng phong, Từ Huyền hét lớn một tiếng, âm thanh như lôi đình, dũng mãnh vô địch phi thường, trực diện xông lên, lại bộc phát ra một vòng công kích.

Thanh niên cụt tay không địch lại, ẩn ẩn bị áp chế, kinh sợ bạo lui về phía sau, lấy ra một thanh ma nhận dài ba xích, cách không điều khiển chém ra một mảnh khí nhận màu đen, rậm rạp chằng chịt bao phủ về phía Từ Huyền.

Tiên tu hoặc là ma tu, thường thì đều là công kích từ xa cả, cũng có thể là cận thân công kích, cái đó phải tùy xem từng người.

Hiển nhiên thanh niên cụt tay kia am hiểu cận thân, nhưng không đánh lại Từ Huyền nên lại đổi lấy pháp bảo công kích.

Nhưng mà, Từ Huyền là người thế nào chứ, hắn hóa thành một đạo hỏa ảnh màu hồng trực tiếp tiến lên, bên ngoài thân tự động hiện lên một tầng cường lực màu bạc.

Leng keng phanh, khí nhận màu đen đáng sợ kia công kích lên trên tầng cường lực, tóe lên hỏa hoa mỹ lệ, nhưng cũng chỉ lưu lại một dấu vết thật mờ ở ngoài thân Từ Huyền.

Tầng cường lực trong suốt màu bạc kia bám vào bên ngoài thân Từ Huyền giống như một kiện ngân giáp hoa mỹ trong suốt, uy phong lẫm lẫm, cực kỳ phong cách.

Mấy tên tu giả ở phụ cận thấy mà ngây cả người, trơ mắt nhìn qua Từ Huyền mạnh mẽ xông lên, một hồi quyền đấm cước đá, cho dù là pháp bảo chính diện đánh tới cũng bị hắn một chưởng đập bay.

Không quả ngươi là ma tu tiên tu, pháp thuật hay là pháp bảo, ở trước mặt ta, hết thảy đều một quyền đánh bay!

Hoành hành tàn sát bừa bãi, bễ nghễ bát phương, đây mới thực sự là Thể Tu!

Từ Huyền đánh đến vui vẻ đầm đìa, không nghĩ tới sau khi tấn chức luyện thần tứ trọng thực lực của mình lại được tăng lên không ít, thanh niên cụt tay lập tức trợn tròn mắt, hắn chưa từng gặp được một tu giả nào cường hoành như vậy cả, dưới sự áp bách của Từ Huyền, hắn phải liên tục bại lui về phía sau.

Đồng thời ở một bên, cẩm bào trung niên và nữ tử áo đen kia cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi cả.

Đặc biệt là từ sau khi Từ Huyền chiếm cứ ưu thế, dũng mãnh phi thường xuất kích, thì khí thế mọi người lại được đẩy lên nhiều

Cẩm bào trung niên và áo đen nữ tử, tu vị thực lực tuy mạnh, nhưng tiếc rằng một người đánh sáu bảy người, có thể làm được một bước này cũng đã không tệ rồi.

Đập vào đập vào, Từ Huyền cảm thấy tu giả luyện thần thất trọng cũng không gì hơn cái này cả, hắn đang xem xét xem có nên trả một cái giá lớn để chém giết thanh niên cụt tay này không.

- Các vị dừng tay, cứ đánh tiếp như vậy cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào cả, chẳng lẽ phải liều đến ngươi chết ta sống sao?

Uông Thủy mập mạp nhảy ra khỏi vòng chiến, cao giọng quát lên một tiếng.

Cẩm bào thanh niên thân hình nhoáng một cái, mang theo thanh niên cụt tay và nử tử áo đen rời khỏi đám người.

Thanh niên cụt tay lòng vẫn còn sợ hãi liếc nhìn Từ Huyền, khó tưởng tượng được mình lại gặp phải tu giả có thân thể mạnh mẽ đáng sợ như thế.

Từ lúc giao phong đến giờ, Uông mập mạp cùng với một phương sa đạo chỉ chết có một người mà thôi. Bên phía Ma Lang Tam Sát thì thanh niên cụt tay chịu chút vết thương nhẹ, hai người khác cũng hao tổn không ít pháp lực, dù sao cũng là một người đánh mấy người, nếu như trong thời gian ngắn không giải quyết được thì pháp lực sẽ phải tiêu hao rất lớn.

Kế tiếp, đội ngũ hai phe bắt đầu thương lượng nghị hòa

Hắc khải nam tử và Uông Thủy cũng kéo Từ Huyền ra ngoài đàm phán.

Từ Huyền khí định thần nhàn, lại không nói một lời, chuyện đàm phán đều giao cho Uông Thủy cả.

Song phương liên xuất hiện tranh chấp về mặt phân phối bảo vậy.

Uông Thủy kiên trì phân chia 5: 5, mà Ma Lang Tam Sát một phương lại kiên trì phải chiếm 6 phần.

Cuối cùng, Từ Huyền có chút không kiên nhẫn mà nói:

- Bảo bối trong một tòa cổ thành, cho thời gian mười ngày nửa tháng các ngươi cũng cầm không hết. Chư vị hay là nên cân nhắc làm thế nào để đối mặt với nguy hiểm không biết bên trong thì hơn, có thể có được bao nhiêu bảo bối, mọi người tất cả đều dựa vào bổn sự, không phục có thể giết người đoạt bảo, ước định gì đó đều là nói nhảm cả!

Thái độ của hắn rất cường thế không khách khí, Ma Lang Tam Sát hai mặt nhìn nhau, sắc mặt âm trầm, hung hăng trừng mắt liếc Từ Huyền, ma uy cường đại phủ đến.

Từ Huyền lạnh nhạt tự nhiên, bất vi sở động, ba người kia không thể làm gì, cảm thấy rất nhụt chí.

Cuối cùng song phương chỉ đành buông tha thương nghị, mọi người cùng nhau tiến vào thành cổ, có thể đạt được bao nhiêu bảo bối, đều dựa vào bổn sự cả.

Đôi ngũ hai phe tách ra, từng người lựa chọn một đường, bước về phía nội thành.

Cầu thang thành lâu, rất dài rất dài, cũng không biết đã đi bao lâu những vẫn chưa đến được chỗ sâu trong cổ thành.

- Tòa cổ thành này cũng quá lớn đi!

Không ít tu giả oán giận nói.

Quảng cáo
Trước /1172 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Cơn Gió Thoáng Qua

Copyright © 2022 - MTruyện.net