Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thần hoang, cửu thành chi huyền mê, rơi mất của quý, ba mươi sáu kiện kỳ bảo truyền thuyết, rất nhiều chủng tộc Thượng Cổ, đủ loại thần thoại không thể tưởng tượng nổi. Cái này từng khiến rất nhiều tu giả quanh thân tiến tới, tiềm nhập vào để tiềm bảo, rèn luyện, chạy thương, tị nạn, ... Sau đó hoang mạc vô biên, hoàn cảnh ác liệt đã mai táng vô số tu luyện giả nhất thời xúc động, bí quá hóa liều.
Trăm vạn dặm sa mạc là bão cát, vòng xoáy cát, sa trùng lưu thôn phệ hết thảy. Thậm chí sa đạo hung ác tàn nhẫn khiến tỷ lệ xuyên qua sa mạc bát hoang so tới tưởng tượng thì còn ít hơn. Nếu không có cường giả cảnh giới Đan đạo, thoát phàm tam giai thì ngay cả cường giả luyện thần cửu trọng cũng không nắm chắc mười thành có thể toàn thân xuyên qua sa mạc bát hoang.
Một ngày này.
Hơn một tháng bôn ba, một chuyến năm người Từ Huyền rốt cục đã xuyên qua sa mạc mênh mông bát ngát, tiến vào một đầu khác của sa mạc Bát hoang trong truyền thuyết.
Nhưng hiện ra trước mắt mọi người không phải là thần hoang truyền kỳ gì mà chỉ có một dòng sông hỗn loạn kinh tâm đập vào mắt.
Nhánh sông này màu trắng bạc, rộng chừng mấy trăm trượng, tựa như trời xanh, rộng rãi tráng lệ, trên mặt sông có trận trận luồng khí xoáy không ổn định, phụ cận rung chuyển, kinh tâm động phách.
Ở hai đầu con sông đều có thể cảm thụ được khí tức hỗn loạn nguy hiểm từ dòng sông kia truyền đến, vết rách như chém ngang Thiên địa, khiến tất cả sinh linh sợ run kinh hãi.
Lúc tiếp cận dòng sông kia, linh hồn Từ Huyền rung động một cách khó hiểu, dù đạt tới cấp độ sinh linh vô cường hoành nhưng hắn vẫn bị cỗ khí tức kia ngăn chặn, khi huyết ngưng trệ, khó thở ra hơi.
Trong chớp mắt đối diện với dòng sông kia, thậm chí hắn còn hoài nghi con sông này có phải là Tiên Giang trong truyền thuyết hay không. Vẻ mặt hắn lộ vẻ sợ hãi, thân hình run rẩy, loại cảm xúc này khó mà áp chế được.
- Ai, hảo cường liệt năng lượng không gian, linh lực hỗn loạn.
Thanh âm tàn hồn kiếp trước vang lên, trí nhớ Tinh Hải của hắn sừng sững, híp mắt lại dò xét dòng sông hỗn loạn ở phía trước.
Sắc mặt Từ Huyền hơi có vẻ âm trầm, không hổ là Cát Thiên Môn Cát Thiên Hà môn trong truyền thuyết, quả nhiên là cắt đứt cả bầu trời.
Nhìn tình hình lúc này, không đề cập tới Cát Thiên Hà kia. Coi như là tiếp cận thì cũng đều bị linh lực hỗn loạn phụ cận dòng sông kia xé nát.
Đừng nói là tu giả cấp độ thoát phàm tam giai, coi như là cường giả Ngưng Đan kỳ chỉ sợ cũng không nắm chắc mười thành có thể vượt sông.
- Hiện tại Cát Thiên Hà đang lúc không ổn định, không nên qua sông. Cho dù là cường giả Ngưng Đan Kỳ chỉ sợ cũng không dám tùy tiện mạo hiểm lúc này.
Uông Bàn Tử trầm ngâm nói.
Hiển nhiên Cát Thiên Hà này có được nhân tố mà con người không thể lý giải nổi, lúc nó không ổn định mà vượt qua thì không khác nào tìm chết.
Từ Huyền nghe vậy, hơi buông lỏng một hơi.
Mà lúc này, tàn hồn kiếp trước ở bên trong Tinh hải cười nói:
- Cái gì Cát Thiên Hà? Rõ ràng là một Tiểu Giới Hà.
- Giới Hà Môn.
Từ Huyền chần chừ.
- Cái gọi là Giới Hà, tức là giao diện cùng giao diện ở giữa có giới hạn, tương liên với thông đạo. Xem ra Cửu Thành Thần Hoang trong miệng các ngươi rất có thể là Giới trong giới, một khu vực độc lập, bằng không thì làm sao xuất hiện loại Tiểu Giới Hà môn này?
Tàn hồn kiếp trước phỏng đoán nói.
Từ Huyền nghe vậy, không khỏi tin tám chín phần.
Cửu Thành Thần Hoang, một mực cực hạn trong truyền thuyết, ngay cả sách cổ có ghi lại cũng là thập phần hiếm thấy.
Thần Hoang ở phía đông biên giới Tam Dương Cảnh, nhưng nó không giống với Côn Vân Quốc và Tử Tiêu Quốc, nó không thuộc về Tam Dương Cảnh.
Cần biết, Tam Dương Cảnh bao quát trên trăm ngàn quốc gia. Côn Vân Quốc, Tử Tiêu Quốc, thậm chí là sa mạc bát hoang cũng chỉ là một phần tử trong đó. Có thể nghĩ nó rộng lớn như thế nào.
Thế nhưng vùng đất Thần Hoang này không thuộc về Tam Dương Cảnh, cũng không thuộc về những nơi lớn khác.
Nó là một khu vực đặc biệt, hoàn toàn độc lập với những vùng đất bên ngoài.
Nghĩ tới đây, Từ Huyền càng thêm gấp gáp trong lòng.
Thường thường, một khu vực độc lập bậc này thì có rất nhiều thiên tài địa bảo đã tuyệt tích ở ngoại giới. Cho nên có rất nhiều thương nhân chỉ cần lui tới một lần thành công thì có thể đại phát triệt để, cả đời không phải lo lắng gì.
Uông Bàn Tử lấy ra địa đồ đặc thù, lục lọi một lát, thò tay chỉ phương vị phía nam.
- Hành tẩu trăm dặm theo phương hướng này sẽ có một trấn nhỏ đóng quân. Có thể giao dịch với những tài nguyên tài liệu đến từ Thần hoang, nếu như vận khí tốt, có cao nhân Ngưng Đan hộ tống thì qua sông cũng có phần nắm chắc hơn.
Mọi người đều đồng ý, cùng bay về hướng nam gần trăm dặm, quả nhiên gặp được một trấn nhỏ.
Quy mô trấn nhỏ này so với Hậu Hoa trấn Từ Huyền xuất thân cũng không có gì chênh lệch, ngẫu nhiên có tu giả bay thẳng qua phụ cận.
Người trong thị trấn cơ bản không có phàm sĩ Luyện thể, ít nhất đều đã ngoài Luyện khí thất trọng, có không ít là tu sĩ thổ dân, cũng không thiếu những người bên ngoài đến đây lưu trú.
- Phụ cận Cát Thiên Hà có hơn mấy chục thị trấn nhỏ như thế này. Nghe nói còn có một tòa Hỗn loạn linh thành, chỉ là cách nơi này quá xa.
Uông Thủy giải thích.
Sau khi đến thị trấn nhỏ, trước tiên mọi người tìm một khách sạn lưu trú, sau đó Uông Thủy cùng hai hộ vệ đi ra ngoài làm công việc của mình.
Với tư cách là thương nhân, bọn hắn mang theo tài liệu tài nguyên từ Tử Tiêu Quốc đến, buôn bán tại biên cảnh hoang mạc. Sau đó là mua những tài nguyên tương đối hiếm thấy ở đây để trở lại Tử Tiêu Quốc bán với giá cao hơn.
Tử Huyền có nhiều hứng thú, bên cạnh trấn nhỏ, hắn mua tài liệu Hoàng Long Thành đã tuyệt tích, vô cùng hiếm thấy.
Trang thứ ba Cổ Nhật Thiết Thư, sáng tạo một khôi lỗi mới cần rất nhiều tài liệu. Từ Huyền miễn cưỡng có thể gom góp, vừa vặn thiếu một chút.
Yên Mi vui vẻ hành tẩu cùng hắn trong trấn nhỏ, trên đường đi nàng thấy Từ Huyền ra tay hào phóng thì cũng lộ vẻ hơi có chút ngoài ý muốn.
Một tu giả còn trẻ như vậy, nếu không có xuất thân đặc biệt thì rất khó có được vốn liếng như thế.
Đi dạo vài ngày, Uông Thủy hơi vui mừng nói:
- Vận khí không tệ, gần đây trong trấn nhỏ có cường giả Ngưng Đan hộ tống qua sông, nhưng cần trả một ngàn khối thứ phẩm linh thạch, hoặc mười khối chính phẩm linh thạch.
- Mười khối chính phẩm linh thạch có thể đổi được mười vạn linh nguyên tệ, đây cũng không phải một con số nhỏ.
Mấy những người ở đây, vô luận là Từ Huyền, Yên Mi hay ba người Uông Thủy cũng đều không phải những người bình thường, thương nghị trong chốc lát, tất cả đều đáp ứng.
Việc này giao cho người có kinh nghiệm phong phú là Uông Thủy đi xử lý, rất nhanh đã thỏa đáng rồi.
Chỉ cần đợi Cát Thiên Hà kia ổn định lại một chút thì vị cao nhân Ngưng Đan trong trấn nhỏ Biên Hoang kia sẽ dẫn đầu một đội nhân mã qua sông.
Cần phải chờ bao lâu thì Cát Thiên Hà mới có thể ổn định? Theo phản ứng của tu giả thị trấn, ít thì mười ngày nửa tháng, nhiều thì một hai tháng, thậm chí là nửa năm.
Thấy vậy, Từ Huyền dứt khoát trở lại khách sạn tu luyện.
Lần trước sau khi ly khai khỏi Di Lạc Cổ Thành, Từ Huyền liên tục đột phá lưỡng giai, tiến độ thăng cấp cực nhanh.
Trong thời gian ngắn gần đây, bôn ba hoặc phi hành trong sa mạc ác liệt ki, hắn mượn lần ma luyện này củng cố tu vi cảnh giới, khống chế lực lượng Viêm Long chi tâm, đồng thời thăm dò thần thông ẩn mạch ẩn núp.
Hiệu quả cũng rất rõ rệt, lúc này lực lượng trái tim khuê hỏa vận chuyển mượt mà như ý, thu liễm đến mức tận cùng, hoàn toàn dung nhập vào trong huyết nhục.
Vốn Hỏa chỉ tâm lột xác, hiện ra tinh trạch kỳ dị màu hồng, sau khi co rút lại giãn ra, dưới tình huống bình thường thì cực kỳ không giống người bình thường.
Nhưng bên trong giác quan, Từ Huyền cùng tu giả Tứ giai cùng tồn tại, vì khí tức cường đại của huyết mạch thân thể, yếu lược xông ra một lần.
Nếu không phải hắn một mực áp chế Hỏa nguyên tinh khí ẩn chứa trong Hỏa chi tâm thì chỉ sợ sớm đã khuếch trương lên vô cùng lớn, dung hợp nguyên lực khí huyết, đột phá cảnh giới, tu vi tăng tiến lên tới Luyện thần thất trọng.
Trên thực tế, lúc này nhìn bên ngoài Từ Huyền thì khí tức cũng tiếp cận Luyện Thần thất trọng, dù mấy ngày qua đột phá thì cũng không khiến mấy người Uông Thủy và Yên Mi bất ngờ.
Lúc Từ Huyền bế quan tu luyện trong khách sạn thì Yên Mi cũng bắt đầu tu luyện, nỉ non tự nói:
- Lúc ta rời khỏi thủ đô thì đã đột phá Luyện thần lục trọng, hiện giờ lại bị một thiếu niên siêu việt không rõ vượt lên, thực sự xấu hổ cho thanh danh kỳ tài tu luyện của ta.
Sau một lúc bận rộng thì năm người cũng bắt đầu tu luyện, chờ đợi Cát Thiên Hà ổn định.
Tuy nói Từ Huyền là đang bế quan tĩnh tu nhưng kỳ thật lại thập phần bận rộn.
Hắn lại lấy Cổ Nhật Thiết Thư, bắt đầu nghiên cứu.
Lúc trước trong sa mạc, vì thời gian vội vàng nên hắn chỉ kịp giở đến tờ đầu tiên của Cổ Thư.
Lúc này đây, hắn mở ra tờ thứ hai.
Ở giữa trang giấy, có một đại môn.
Từ Huyền tìm hiểu nội dung trong đó, lấy ra được mấy khôi lỗi khác ở bên trong Thiên Cơ thành cổ, hai phi trùng, hai yêu thú Tri chu.
Phi trùng khôi lỗi có được năng lực phi hành, còn có được công kích tiên pháp.
Trước tiên Từ Huyền đặt nó vào trong đại môn.
- A... Ông!
Bên trong trang thiết thư thứ hai lập lòe vòng sáng ngũ sắc, phù văn hoa văn giống như là bắt đầu sống dậy, bên trong thiết môn cũng truyền đến tiếng vang quỷ dị không rõ.
Từ Huyền chuẩn bị tốt tài liệu, đầu nhập vào, bàn tay bắn ra một đám viêm quang, đánh vào trong thiết thư.
Ước chừng một hai ngày sau, Thiết thư mở ra, phi trùng khôi lỗi kia rực rỡ hẳn lên, thể tích hơi có tăng lên, đạt tới 1,5 trượng, thoạt nhìn có phần dọa người.
Từ Huyền khảm nạm tốt linh thạch, phi trùng khôi lỗi kia bay lên giữa không trung, khí tức kinh người, đạt đến luyện thần thất trọng.
Cái này khiến hắn vô cùng kinh hỉ, tiếp theo là một phi trùng khác, hai Tri chu khôi lỗi cũng phân biệt tiến vào trong đại môn.
Năm sáu ngày sau, ba khôi lỗi khác cũng đột phá luyện thần thất trọng.
Đương nhiên, tài liệu trong tay Từ Huyền cũng tiêu hao rất nhiều.
Hắn không thể không biết tiếc nuối, cuối cùng lấy ra hai thiết giáp thị vệ.
Sau khi trải qua đại môn tinh luyện tu bổ lần thứ nhất thì thực lực thiết giáp thị vệ có thể so với luyện thần bát trọng.
Từ Huyền bỏ chúng cùng một chỗ vào trong đại môn thiết thư, lại cho nhiều hơn tài liệu so với lúc trước, bắt đầu rèn luyện thăng cấp.
Đại môn thứ nhất, nếu tu bổ thì đại môn thứ hai có thể thăng cấp, chỉ cần tài liệu của ngươi đủ nhiều.
Trải qua bốn năm ngày rèn luyện, thiết môn lại mở ra lần nữa, hai thiết giáp thị vệ đi ra.
Trên người thiết giáp khôi lỗi sáng bóng, càng làm sâu sắc hơn, tăng trưởng ba trượng lớn nhỏ, tấm chắn đồng đỏ trong tay tăng hơn một tấc, lóe ra vài tia tinh quang, đại kiếp vốn làm từ huyền thép trở nên trầm trọng hơn, lưỡi kiếm càng sắc bén hơn.
Con mắt Từ Huyền sáng ngời, thực lực hai thiết giáp thị vệ này tăng nhiều hơn, khí tức đáng sợ hơn. Hiện tại tuyệt đối có thể so với luyện thần thất trọng, lực phòng ngự cùng công kích có thể so với võ tu tư giai.
Hắn thầm tính toán trong lòng, nếu giờ phút này lôi ra một thiết giáp thị vệ, trở lại Hoàng Long thành thì đoán chừng có thể đối kháng với cường giả nhất cấp Hoàng Long Đông Phương gia khuê, chỉ cần có thể nguyên sung túc thì quét ngang một trấn nhỏ cũng không có vấn đề gì.
Huống chi trong tay hắn lại có hai thiết vệ có thể so với cửu thần thiết trọng, lại có thêm bốn yêu thú khôi lỗi luyện thần thất trọng, có thể nói là như hổ mọc thêm cánh!
Khôi lỗi tinh luyện thăng cấp Vũ Tất, chậm rãi khép lại, lặng lẽ triển khai cảm giác, phát hiện Cát Thiên Hà chấn động hỗn loạn so với vài ngày trước thì khá hơn một chút, nhưng khoảng cách đến lúc chính thức ổn định thì còn kém không ít.
Thấy vậy, hắn lại dung nhập cảm giác vào trong trang thứ ba, bắt đầu tìm hiểu áo nghĩa trong đó.
Trang thứ ba Thiết thư, chính là căn cứ ý thức chủ quan của mình cùng với tài liệu chế tạo ra một khôi lỗi mới.
Về phần đẳng cấp khôi lỗi này, theo tài liệu Từ Huyền xem trên sách thì cũng không bình thường. Dùng vốn liếng của hắn thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng gom góp ra một đống.
Hắn xem chừng, cho dù luyện chế ra khôi lỗi, dù không đạt đến cấp độ Đan Đạo thì cũng không xê xích bao nhiêu.
Bất quá, dùng Thiết thư chế tạo một khôi lỗi cho mình, cái này có thể không thể so với chữa trị và thăng cấp khôi lỗi, cần đại lượng thời gian.
Dưới mắt, tùy thời Cát Thiên Hà đều có khả năng ổn định, đội ngũ tiến vào Thần Hoang sẽ xuất phát, hắn sẽ không tùy tiện nếm thử.
Một ít thời gian kế tiếp, Từ Huyền bắt đầu chờ đợi, lúc rảnh rỗi thì thể ngộ áo nghĩa ngũ hành tương sinh từ trong kiếp trước lưu lại trong tinh hải, cái này cùng một nhịp thở với thông mạch của mình, chính là trọng yếu nhất.
Rốt cục, ở một ngày này, khí tức hỗn loạn đến từ Cát Thiên hà cũng hạ thấp xuống.
Rất nhanh, Uông Thủy liền đi tới thông tri cho Từ Huyền cùng Yên Mi:
- Có thể lập tức bắt đầu qua sông rồi!
Yên Mi cười dịu dạng đi tới, thay đổi một kiện áo váy trắng noãn, lộ ra vẻ thanh mỹ cao nhã, giống như hoa sen mới nở, cảnh đẹp ý vui.
Từ Huyền thấy nàng như vậy, con mắt liền sáng ngời, thoáng cái liền cả kinh. Lần này xuất quan, nàng đã đột phá đến luyện thần thất trọng.
Cần biết muốn tiến lên luyện thần thất trọng thì là một ranh giới không nhỏ. Lúc trước dùng thực lực tam đại tinh anh Từ Huyền, Nhiếp Hàn, Trương Phong Tam liên thủ lại, trải qua một phen khổ chiến kinh tâm động phách, trả một cái giá thật lớn mới có thể miễn cưỡng diệt sát Đông Phương Thạch luyện thần thất trọng.
Trong lúc vô hình, Yên Mi trở thành người có tu vi cao nhất trong mọi người.
Tu vi Uông Thủy còn dừng lại tại luyện thần lục trọng đỉnh phong, hai gã hộ vệ thì đều là luyện thần tứ, ngũ trọng.
Về phần Từ Huyền, một mực củng cố cảnh giới, không bước vào luyện thần thất trọng.
- Một tháng trước, tu vi Từ đạo hữu đến lục trọng đỉnh phong, Yên Mi vốn tưởng rằng lần này xuất quan thì ngươi sẽ đột phá thất trọng cảnh giới chứ?
Yên Mi mỉm cười như nước.