Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Côn Vân Quốc chủ không đến 30, lại tu luyện tới Ngưng Đan đỉnh phong, tốc độ này còn hơn cả Từ Huyền, cũng hơn đám Nhiếp Hàn, Đông Phương Bá, đối với cái này, Từ Huyền cũng không kinh ngạc chút nào cả, có được vô số tài nguyên của một phương quốc thổ, nếu không thể đạt được cấp độ như vậy thì nên đập đầu vào đậu hủ chết cho rồi.
Ngược lại là Côn Vân Quốc Quân, phát hiện nhân vật truyền thuyết uy chấn bát hoang hiện giờ cũng chỉ là Ngưng Đan trung kỳ, tuổi tác cũng không kém mình nhiều, hoặc nhiều hoặc ít có chút ngoài ý muốn, thậm chí còn có vài phần khinh thị.
Từ Huyền chung quy vẫn có chút chú ý đến tâm lý của Côn Vân Quốc Quân, nhưng sự chú ý của hắn phần lớn đều dừng trên người lão giả thanh sam râu bạc, này người khí tức áp bách trên thân, cơ hồ có thể so sánh với Côn Vân đệ nhất nhân, Đông Phương Quân.
Xem ra Côn Vân hoàng tộc, dưới tình huống hiện giờ vẫn còn có thể ngoan cố bất diệt, cũng có được vài phần nguyên khí và nội tình.
- Từ huynh đệ thỉnh ngồi.
Côn Vân Quốc quân biểu hiện ra vẫn rất khách khí, nói chuyện với Từ Huyền phần lớn đều là hỏi thăm những vấn đệ tỉ mỉ trong đại chiến gần đây của Từ Huyền, bộ dạng tựa hồ có chút nghi vấn
Từ giới thiệu, Từ Huyền biết được vị lão giả thanh sam râu bạc trắng kia chính là thái thượng trưởng lão của Côn Vân hoàng tộc, tôn xưng Thái Hoàng trưởng lão, phụ tá Côn Vân Quốc đã mấy trăm năm, rất trung thành và tận tâm.
Trong câu chuyện, Sở Đông cười mà không nói, phần lớn thời gian đều không nói chen vào, cũng không thiên vị Từ Huyền, cũng không hướng về quốc quân, hoàn toàn bảo trì trung lập.
Nói tới cuối cùng, Côn Vân Quốc quân đối với Từ Huyền hứng thú đại giảm, đột nhiên chuyển đổi:
- Nghe nói Từ huynh đệ gần đây đã thành lập nên Trương Thiên Minh gì đó, hơn nữa còn là minh chủ cúa liên minh này nữa, cùng chống lại Đông Phương gia, có việc này không?
- Thật có việc này.
Từ Huyền giờ phút này cũng chỉ ứng phó qua loa, nếu không xem trên mặt mũi Sở Đông thì cũng lười ở lâu rồi.
- Rất hay! Hiện nay trong Côn Vân Quốc, lòng của Đông Phương gia người qua đường đều biết. Nhưng không biết, Trương Thiên Minh có nguyện ý trung tâm quy thuận hoàng tộc ta không?
Côn Vân Quốc Quân nói đến đây, trong mắt một mảnh bức thiết cực nóng.
- ... Nhưng không biết, Trương Thiên Minh có nguyện ý trung tâm quy thuận hoàng tộc ta không?
Côn Vân Quốc chủ nói xong lời cuối cùng, ngữ khí dồn dập, trong mắt lộ ra vẻ cực nóng.
Từ Huyền nghe vậy, nhíu mày, đột nhiên có vài phần buồn nôn đối với vị quốc quân này.
Từ khi gặp mặt đến này, Côn Vân Quốc Quân đối với uy danh trước đây của Từ Huyền mang lòng nghi vấn, thậm chí còn sinh ra một chút lòng khinh thị nữa.
Mà giờ khắc này, đối phương lại mở miếng muốn nắm cả Trương Thiên Minh khổng lồ vào tay.
Chẳng lẽ quốc chủ này không biết tõ thế cục Côn Vân tu giới hiện nay sao?
Côn Vân Quốc hiện nay, luận thế lực cường đại, uy thế một tay che trời của Đông Phương gia dần dần ngã xuống, tiếp theo là Trương Thiên Minh cường thế quật khởi, cuối cùng mới đến phiên Côn Vân hoàng tộc.
So với hai cái trước, Côn Vân hoàng tộc còn kém khá xa, chỉ có thể coi là đang giãy dụa sinh tồn thôi.
Sau khi Côn Vân Quốc Chủ nói ra chuyện đó thì Thái Hoàng trưởng lão bên cạnh hắn cũng hơi nhíu mày lại.
Sở Đông thì mặt không biểu tình, hoàn toàn không biểu lộ thái độ.
Từ Huyền rất nhanh để ý đến lập trường của Sở Đông, không mặn không nhạt nói:
- Chỉ sợ khiến quốc chủ thất vọng rồi, Từ mỗ chỉ là người có danh phận cao nhất trên danh nghĩa của Trương Thiên Minh thôi, không có quyền làm ra quyết định như vậy. Như vậy cũng tốt, so với hoàng giả cao nhất trên danh nghĩa của Côn Vân Quốc như quốc chủ, lại vô lực ảnh hướng đến Côn Vân tu giới, thậm chí còn phải xem ánh mắt của Đông Phương gia để làm việc nữa...
Nghe đến câu sau, Côn Vân Quốc Chu kiả sắc mặt lập biến xanh.
Từ Huyền nói rất đúng sự thật, nhưng lời kia cũng quá mức đả thương người rồi1
Biểu hiện ra là tương tự, nhưng ý tứ châm chọc trong lời nói lại rất nặng.
Tình huống của Từ Huyền và Côn Vân Quốc Chủ hoàn toàn khác nhau.
Từ Huyền thân là minh chủ Trương Thiên Minh, cao thấp thần phục, có uy tín lớn lao, phân lượng đầy đủ.
Nhưng Côn Vân Quốc Chủ tuy là chủ nhân một nước nhưng uy tín đã mất, so với một hoàng đế con rối cũng không khá hơn bao nhiêu.
Dưới tình huống thế này đối phương còn không biết phân biệt, thậm chí còn nhiều lần lộ ý khinh thị, Từ Huyền cũng dứt khoát không quan tâm đến đối phương nữa.
Đúng lúc này, một thanh âm già nua nén giận truyền đến:
- Hay cho Từ Huyền ngươi! Không phục tùng hoàng tộc thì cũng thôi đi, lại dám bất kinh với quốc quân như thế! Cho dù Đông Phương Quân đích thân tới đây cũng không dám cuồng vọng vô lễ như ngươi đâu!
Bỗng nhiên, một cổ linh uy hùng hồn chính đại như bài sơn đảo hải áp bách đến trên người Từ Huyền.
- Đó là vì quốc quân không dám đối với đưa ra yêu cầu quy thuận với Đông Phương Quân, cũng không dám có bất kỳ khinh thị nào với Đông Phương Quân, thậm chí trong lòng còn e ngại nữa.
Từ Huyền chậm rãi đứng dậy, không có ý muốn nói tiếp nữa.
Sở Đông ở cạnh quốc quân cũng không ngăn trở, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên một độ cong khó có thể phát giác.
- Làm càn! Ngươi không sợ chúng ta vây ngươi ở hoàng cung sao?
Thái Hoàng trưởng lão giận dữ quát một tiếng.
- Ha ha, Thái Hoàng trưởng lão, pháp lực của ngươi hùng hậu, phóng mắt khắp Côn Vân tu giới, cũng khó có người bằng được, còn hơn cả loại như Đông Phương Quý, nhưng nếu so với Đông Phương Quân thì vẫn còn chênh lệch nửa phần đấy.
Từ Huyền nhẹ nhàng cười cười, xoay người rời đi.
Uy áp kinh khiếp Thiên địa của Thái Hoàng trưởng lão hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng nào, đối phương giống như một tòa núi cao không thể rung chuyển, cũng như biển cả mênh mông, thâm bất khả trắc vậy.
Luận tu vị, Thái Hoàng trưởng lão đạt đến Nguyên Đan sơ kỳ đỉnh phong, phóng mắt khắp Côn Vân tu giới, không người nào sánh bằng, nhưng thực lực vĩnh viễn còn lâu mới có thể hoàn toàn dùng tu vị để cân nhắc.
Tu vị, chỉ là một tham khảo trọng yếu của thực lự, áp dụng được với đại bộ phận tu giả, nhưng không thích hợp với một bộ phận tu giả.
Mắt thấy Từ Huyền rời khỏi đại điện, lúc này Sở Đông mới kinh hô một tiếng "Từ huynh đệ" rồi đuổi theo.
Chỉ là sau khi Sở Đông đuổi theo, cả buổi cũng không thấy trở về.
Trong đại điện, lưu lại Côn Vân Quốc Quân và Thái Hoàng trưởng lão, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
- Ngươi quá nóng lòng.
Thái Hoàng trưởng lão chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
- Sư tôn, là hài nhi sai, ta nhìn Từ Huyền cũng trẻ tuổi như ta, tu vị còn không bằng ta, lúc đầu sinh lòng nghi vấn và khinh thị, cuối cùng mới...
Côn Vân Quốc Quân vẻ mặt thuận theo, hối hận, tiếc không kịp.
- Cũng thế, có mất tất có được, cái này cũng đủ chứng minh Trương Thiên Minh kia cũng không phải là người lương thiện, tuyệt không có lòng quy thuận, nhiều nhất chỉ là Đông Phương gia thứ hai, không thể ỷ lại. Hơn nữa Sở Đông người này, thoạt nhìn có vẻ hướng về Trương Thiên Minh, không thể trọng dụng ah.
Thái Hoàng trưởng lão thở dài một hơi.