Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nghe xong Nhạc Phong nói một phen, Từ Huyền nhẹ gật đầu, trước kia một mực lấy đại cục làm trọng, bó tay bó chân, hiện giờ bị bức đến mức này, chỉ có thể ứng chiến thôi.
Lập tức Từ Huyền có ý niệm hồi tâm chuyển ý, Đông Phương Quân biến sắc, mỉm cười:
- Bá nhi hôm nay đánh một trận, nguyên khí có chỗ hao tổn, nếu là luân phiên quyết chiến, cũng không công bình. Không bằng một tháng sau, ở cùng địa điểm này, đến lúc đó Từ đạo hữu suy nghĩ kỹ càng rồi lại đến ứng chiến.
- Một tháng nghĩ ngơi sao?
Từ Huyền ánh mắt lóe lên, Đông Phương Quân lão hồ ly này kéo dài thời gian là có mưu đồ gì thế?
Nhưng hôm nay, Đông Phương Bá quả thật đã đánh một hồi, mà Từ Huyền luận uy danh địa vị đều hơn xa đối phương, tự nhiên không cách nào cự tuyệt yêu cầu này rồi.
- Tốt, một tháng lại gặp.
Từ Huyền nhẹ gật đầu, vẫn đang chưa xác định có nên tái chiến không. Trong lòng của hắn âm thầm tính toán, mình đến lúc đó đại khái có thể ném củ khoai lang phỏng tay này cho Nhiếp Hàn...
Tiệc tối lại tiếp tục nửa canh giờ, rốt cục tan cuộc.
Tam phương thế lực, nhao nhao ly khai.
Từ Huyền ba người mới đi một hồi, đằng sau đã có một nha hoàn tú lệ chạy tới:
- Từ đại nhân, công chúa nhà ta muốn một mình gặp ngài.
- Sư đệ, ngươi đi gặp đi.
Nhạc Phong vứt ra một câu, liền cùng Đông Băng Vân rời đi.
Từ Huyền đi theo nha hoàn kia, đi vào một tòa linh lâu lịch sự tao nhã, phụ cận hoa cỏ hương thơm hợp lòng người.
- Công chúa đang chờ bên trong.
Nha hoàn mở cửa ra, để Từ Huyền đi vào, lại nhẹ đóng cửa lại.
Từ Huyền tiến vào tòa linh lâu trang nhã lịch sự này, bên trong toàn là linh hoa dị thảo, hương khí tràn ngập, nhưng lại không có một bóng người.
Đạp vào lầu hài, xuyên qua một tầng trận pháp cấm chế, trong tầm mắt hiện ra một khuê phòng.
Ở một bên rèm che, như ẩn như hiện có thể thấy được một bóng hình xinh đẹp cao quý.
Bố cục toàn bộ khuê các cao nhã giản lược, tươi mát hương thơm.
Nữ tử trong bức rèm che trầm mặc không nói.
Từ Huyền chậm rãi đến gần, đi đến trước rèm che, thân hình dừng lại, cười nói:
- Không biết ta nên xưng hô ngươi là công chúa điện hạ, hay là Yên Mi đạo hữu đây?
Thân ảnh mỹ lệ trong khuê các kia bỗng dưng cứng đờ, chợt truyền đến tiếng thấp giọng khóc "Ô ô" .
Trong lòng Từ Huyền bỗng dưng mềm nhũn, vượt qua bức rèm che, nhìn thấy giai nhân xinh đẹp trên giường, đôi mắt như nhu thủy, thần tình u oán, trông thấy Từ Huyền tiến đến, lập tức bên mặt có vài phần lãnh đạm.
- Yên Mi, ngươi làm gì phải hờn dỗi như thế, lấy nhân sinh vận mệnh của mình ra để đùa giỡn, nếu như đvì vì ta thì thật sự không đáng. "
Từ Huyền đi đến nhẹ nhàng thở dài.
- Từ đạo hữu không cần tự mình đa tình, tất cả chuyện này đều là vì hoàng thấtm vì phụ hoàng. Phỉ Nhi lần này tới Côn Vân Quốc, vốn thì đã có ý liên hôn, ngươi nếu đối với ta vô tình vô nghĩa, Đông Phương Bá chính là lựa chọn duy nhất.
Tử Tiêu công chúa thanh âm lạnh lùng, đến cuối cùng xuất hiện run rẩy rõ ràng, rốt cục nhịn không được vùi đầu vào chăn đêm, không thể ngăn chặn khóc ồ lên.
Từ Huyền sinh lòng trìu mến, nhớ lại đủ loại kinh nghiệm năm đó ở Bát Hoàng thành, Thiên Cơ cổ thành, Cát Thiên Hà... mỗi cái nhăn mày một nụ cười của thiếu nữ xinh đẹp năm đó phảng phất như hiện ra trước mắt.
Cuối cùng nghĩ đến hoan ái trước khi chia tay, Từ Huyền kìm lòng không được, ôm lấy thân thể mềm mại uyển chuyển của Tử Tiêu công chúa.
- Ngươi... cái tên dê xồm này.
Tử Tiêu công chúa rưng rưng khẽ quát, thiên kim chi thể đột nhiên cứng đờ, Từ Huyền một tay đã đặt lên bộ ngực no đủ kia..
Nàng giãy dụa liền cảm giác được thân thể bị một nam tử kiên cường anh tuấn đặt ở trên giường ngà, đôi môi hồng nhuận phơn phớt bị đối phương đắp lên, một cổ khí tức như lửa nóng hôn khắp toàn thân nàng, khí tức quen thuộc và cảm giác tê dại lan tràn khắp thân thể.
Cho đến khi Từ Huyền cởi đi một thân quần áo trên người nàng, một tay dò xét vào chỗ sâu trong váy...
- Dừng tay!
Tử Tiêu công chúa hô nhỏ một tiếng, thoáng một phát bắt lấy ma thủ của Từ Huyền.
- Như thế nào, ngươi không muốn làm nữ nhân của ta sao?
Từ Huyền cũng không tiến thêm nữa.
Tử Tiêu công chúa lê hoa đái vũ, khóc nức nở ôm hận:
- Đã như vầy, ngươi vì sao không muốn liên hôn, vì sao không chịu lấy ta?
Từ Huyền nghe vậy liền đứng lên, hừ lạnh một tiếng, trong mắt lệ quang thoáng hiện:
- Làm nữ nhân của ta, thậm chí lấy ngươi, cũng không phải việc khó, nhưng cái này và liên hôn hoàn toàn là hai chuyện khác nhau! Ngươi đến bây giờ vẫn không hiểu rõ sao?
- Làm nữ nhân của ta, thậm chí lấy ngươi, cũng không phải việc khó, nhưng cái này và liên hôn hoàn toàn là hai chuyện khác nhau! Ngươi đến bây giờ, còn không hiểu rõ sao?
Thanh âm nóng nãy quyết đoán của Từ Huyền khiến trên Tư Tiêu công chúa mặt mũi tràn đầy tàn hồng tâm thần run lên.
Dứt lời, Từ Huyền đưa lưng về phía Tử Tiêu công chúa, bắt đầu sửa sang lại quần áo, bộ dạng như muốn bỏ đi.
Tử Tiêu công chúa khóc nức nở, dùng đệm chăn che kín thân thể, nhìn qua nam tử anh vĩ trước mặt, trong đôi mắt đẹp dịu dàng vẫn còn thấy hận ý:
- Ngươi hoàn toàn không muốn liên hôn sao?
Lấy tài trí của nàng, tự nhiên có thể minh bạch được hàm nghĩa trong lời nói của Từ Huyền.
Cá nhân hắn chí cao ngất, không muốn thần phục bất luận một thế lực nào, nghe người ta điều khiển, cũng không muốn khiến cố thổ Côn Vân Quốc, trở thành nước phụ thuộc của Tử Tiêu .
- Tuyệt không thương lượng!
Từ Huyền trảm kim đoạn thiết mà nói.
Tình cảm ngày xưa giữa hắn và Yên Mi, ban đầu được thành lập trên cơ sở sự trìu mếm đối với nữ tử yếu đuối, cùng với chiếu ứng lẫn nhau giữa minh hữu, nếu không có lần triền miên đó, có lẽ hắn đã không còn nhớ rõ được nữa rồi. Đối phương tuy rằng là công chúa, nhưng trong nội tâm Từ Huyền cũng không bằng Du sư muôi tinh khiết thiện đến mỹ, xấu hổ mang e sợ kia.
Mà trên thực tế, Tử Tiêu công chúa đến Côn Vân liên hôn, cũng mang theo kết hợp lợi ích rõ ràng, nếu có đủ lợi ích, Tử Tiêu hoàng tộc sẽ gả nàng cho bất kỳ một tân tú nào trong Côn Vân Quốc, thậm chí kể cả Đông Phương Bá kiêu căng bạo ngược.
Từ Huyền được xem là tình nhân có hảo cảm lúc trước có thể kết hợp với lợi ích cường đại, Tử Tiêu công chúa tự nhiên vô cùng động tâm, cái này có thể nói là lựa chọn hoàn mỹ nhất: vừa có thể thõa mãn lợi ích hoàng thất, cũng không ủy khuất bản thân nàng nữa.
Nhưng Từ Huyền lại phản cảm chuyện mình dùng liên hôn để làm thẻ đánh bạc, cho dù nhìn thế nào thì nó cũng là một chuyện rất hoàn hảo.
Mục tiêu cuối cùng của hắn là cởi bỏ mê hoặc kiếp trước, truy tìm Tiên Hà thần bí của Đại Thế Giới, đây là một con đường bất khuất không bỏ, bất luận lực lượng nào cũng không thể cản đường hắn được.
- Ta cũng cho ngươi một lựa chọn...
Từ Huyền thoáng dừng lại một chút, vẻ mặt bình thản nói:
- Nếu muốn thì ngươi có thể làm nữ nhân của ta, quên đi hoàng tộc, quên đi quốc gia, quên đi những phân tranh lợi ích này ở cùng một chỗ với ta. Hơn nữa có ta ở đây, không có bất kỳ người nào có thể miễn cưỡng ngươi làm chuyện không muốn... Tử Tiêu Quốc vô tai vô loạn, không cần hi sinh một nữ tử để thực hiện dã tâm của một ít người.