Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dương Vân rời khỏi bến tàu rồi đi đến khu buôn bán một chuyến, hắn đi vào hiệu sách một lát, sau đó mướn một cỗ xe ngựa, nói với mã xa phu: "Đến phủ quốc công."
Phượng Minh phủ chỉ có một vị quốc công duy nhất nên mã xa phu đương nhiên biết địa chỉ, hắn vung roi lên không trung rồi điều khiển xe ngựa đi về phía trước.
Trên đường đi Dương Vân khép hờ hai mắt, suy nghĩ về chuyện mới xảy ra.
Trường Phúc Hào bị niêm phong tuyệt đối không phải là việc trùng hợp, Dương Vân gần như có thể xác định rằng Tứ Hải Minh đã động tay chân. Khi nói chuyện với Ti lại ở bến tàu, một trong thất tình châu trên vòng tay hắc thạch - hạt châu đại biểu cảm xúc căm hận liên tục nóng lên, điều này chứng minh tên Ti lại kia có ác ý đối với bọn họ.
Khi Dương Vân nhắc đến Tứ Hải Minh, tuy Ti lại không có biểu hiện gì khác lạ trên mặt nhưng hạt châu đại biểu "Kinh" (kinh sợ/hoảng sợ) trong thất tình lại nóng lên một chút.
Vì sao Tứ Hải Minh lại tốn nhiều công sức như vậy để đối phó với bọn Liên Bình Nguyên? Bọn họ chỉ là người dân trên đảo bình thường, hơn nữa rất hiếm khi đặt chân lên đại lục, vì vậy không có liên quan gì đến Tứ Hải Minh mới đúng. Chẳng lẽ thật sự chỉ là vì một vụ cãi nhau?
Nếu đã không nghĩ ra được nguyên nhân thì đơn giản là vứt nó ra khỏi đầu, quan trọng là giải quyết xong chuyện này.
Lúc này xe ngựa đã đến nơi, Dương Vân trả tiền rồi đi về phía người gác cổng của phủ quốc công.
"Ngươi đến có chuyện gì?" Quản sự liếc qua Dương Vân, hỏi một cách thờ ơ.
"Vài ngày trước đây ta may mắn được ngài quốc công khen ngợi ở thư viện Hải Thiên, vì vậy hôm nay đặc biệt đến thăm, xin được bái kiến để tạ ơn." Dương Vân nói xong liền lấy ra một tấm bái thiếp.
Quản sự vừa nghe nói Dương Vân từng được gặp quốc công lập tức không dám chậm trễ, không ai không biết biết vị chủ tử trong phủ này thích nhất là gặp gỡ người có học thức, đặc biệt là những thanh niên tài hoa, ai biết được người phía trước này có được ngài coi trọng hay không?
Trên bái thiếp có danh sách lễ vật, chỉ viết một hàng chữ vô cùng đơn giản: "Ba nghìn lượng bạc ròng... kính tặng."
Quản sự giật mình đưa mắt liếc về phía Dương Vân một cái, đối với cả phủ quốc công thì ban nghìn lượng bạc đương nhiên không tính là gì, chỉ có điều nếu đó là lễ vật thì thật sự là một khoản tiền lớn, một tú tài mới đến bái kiến lần đầu mà đã ra tay hào phóng như vậy quả thật hắn cũng chưa từng gặp qua.
Trên bái thiếp có ghi tên Dương Vân, quản sự nói: "Xin Dương công tử đợi một chút, ta đi xin chỉ thị của tổng quản một chút."
Dương Vân gật đầu, nhàn nhã đứng đợi ở trước cổng.
Tổng quản cầm bái thiếp trong tay, sau khi nghe quản sự miêu tả thì do dự một chút, cuối cùng vẫn mang theo bái thiếp đến tìm Phúc quốc công.
Trước đó tổng quản đã hỏi thăm từ người hầu và biết được tâm tình của ngài quốc công hiện giờ không tệ, cũng không có chuyện gì đặc biệt, vì vậy hắn liền đưa thiệp của Dương Vân lên.
"Dương Vân Dương Mộng Hồi? Là tên tiểu tử thỉnh tiên xin tự ở Tế Phong đình à, sao hắn lại đến đây bái phỏng ta? Ba nghìn lạng bạc ròng, thủ bút thật không nhỏ, vậy thì đưa hắn đến Bạn Nguyệt hiên gặp ta.
"Vâng." Tổng quản thở phào nhẹ nhõm rồi cung kính lui ra ngoài.
Sau khi đợi non nửa canh giờ Dương Vân mới thấy quản sự quay lại.
"Dương công tử, chủ nhân của ta cho mời."
Dương Vân gật đầu rồi theo quản sự tiến vào từ cửa bên hông, đi qua một hành lang uốn khúc thật dài vắt ngang tiền viện, phòng các dọc đường đi vô cùng khí phái nguy nga, tôi tớ nha hoàn từng nhóm to nhóm nhỏ, bộ dáng vô cùng nề nếp quy củ, kính cẩn hành lễ, dọc đường đổi người dẫn đường hai lần, ước chừng đi khoảng một khắc thì hắn đến một hiên tạ sơn thủy hữu tình. (1)
"Bạn Nguyệt hiên." Dương Vân ngẩng đầu nhìn thoáng qua bức hoành ở trên cánh cửa rồi khẽ đọc.
"Xin công tử hãy đi vào." Người dẫn đường nói xong liền rời khỏi đó.
Dương Vân sửa y phục rồi bước vào trong hiên. Vừa bước qua cửa hiên, Dương Vân lập tức cảm thấy có vài ánh mắt sắc bén quét về phía mình, xem ra đó là thị vệ cao thủ ẩn nấp đâu đó.
Phúc quốc công Triệu Hàn Quảng ngồi trên cái đài cao, vừa thấy Dương Vân tiến vào liền vẫy tay cười nói: "Dương tú tài đến rồi ư!"
Dương Vân cúi người hành lễ: "Vãn sinh Dương Vân, xin bái kiến Phúc quốc công."
"Không cần đa lễ, ngồi xuống đi."
Bên cạnh thạch thai có một chiếc ghế trúc, Dương Vân liền ngồi xuống đấy.
"Tú tài đến đây có việc gì vậy?" Triệu Hàn Quảng cũng không gọi người châm trà mà hỏi thẳng.
Dương Vân nói qua loa về lý do một chút, tỏ ý xin Phúc quốc công ra mặt để Phượng Minh phủ xóa bỏ niêm phong đối với Trường Phúc Hào.
Sau khi nghe xong, Triệu Hàn Quảng âm thầm cân nhắc trong lòng.
Xóa bỏ niêm phong Trường Phúc Hào đối với hắn chỉ là một việc cỏn con chẳng đáng nhắc đến, chỉ có điều hành vi của Dương Vân lại tỏ ra rất kì quái, theo lý thì Dương Vân này không phải là tri âm tri kỷ của mình, chỉ mới gặp mặt một lần ở Tế Phong đình, chào hỏi qua loa vài câu mà thôi, sao hắn lại dám cả gan trực tiếp đến tìm mình? Hơn nữa vừa ra tay đã là ba nghìn lượng, số tiền đó mua một chiếc thuyền mới cũng được nữa là.
Mà mình đã sớm phái người nghe ngóng chi tiết về Dương Vân, hắn đào đâu ra được ba nghìn lượng bạc, chẳng lẽ đây là một kẻ không biết nặng nhẹ, chỉ biết mạnh miệng vô căn cứ thôi sao?
"Lớn mật! Chuyện kiện cáo tranh chấp tự có quan lại xét xử công bằng, chẳng lẽ ngươi muốn chạy chọt đút lót hay sao? Hơn nữa ngươi chỉ là một tên sĩ tử nghèo, lấy ba nghìn lượng bạc ở đâu ra? Có phải ngươi cấu kết với thổ phỉ làm điều phạm pháp hay không? Hay là ngươi chỉ mạnh miệng để lừa gạt ta?" Triệu Hàn Quảng nghiêm mặt chất vấn, trông như bề trên hỉ nộ vô thường.
Nhưng Dương Vân không hề hoang mang, tuy Triệu Hàn Quảng tỏ ra rất giận dữ nhưng viên châu "Nộ" trong thất tình châu lại không hề có phản ứng, chỉ có viên châu đại biểu "Hiếu kỳ" là hơi nóng lên.
Khi còn ở Tế Phong đình, vị Phúc quốc công đại nhân này vừa nghe được tên chữ của mình liền lập tức tỏ ra kinh ngạc, sau đó còn vô cùng chú ý đến mình, tuy hắn che dấu rất khá nhưng không thể trốn được sự dò xét của thất tình châu.
Dương Vân chấp tay đáp: "Khởi bẩm quốc công đại nhân, hiện giờ quả thật đệ tử không lấy ra được ba nghìn lượng bạc nhưng đó không phải là hư ngôn để lừa gạt."
"Ồ! Nói rõ ta xem?"
"Chắc quý phủ cũng có thấu kính dùng để phóng lớn, ngài có thể lấy ra được không?"
Phúc quốc công vỗ vỗ tay, "Một người vào Văn Huyên đường lấy thấu kính đến đây."
Một người tuân mệnh rời đi, tiếp đó Phúc quốc công Triệu Hàn Quảng chuyển sang khảo hạch học vấn của Dương Vân.
Tuy chỉ đối đáp trong chốc lát nhưng hai người đều âm thầm khâm phục nhau, Triệu Hàn Quảng thầm nghĩ: "Không ngờ tới tên Dương Vân này tuổi còn trẻ mà lại có chân tài thực học, xem ra nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì chắc chắn hắn sẽ đỗ khoa thi năm nay."
Còn Dương Vân thì không ngờ rằng một người có địa vị cao quý là quốc công như Triệu Hàn Quảng lại có học thức không hề tầm thường như vậy, nếu hắn không có Kinh Luân đường bên trong thức hải làm nền tảng thì e rằng đã lộ ra sự quê mùa, chẳng trách vị quốc công này lại nổi tiếng là người có tài có đức ở Nam Ngô.
Khi có người mang thấu kính đến, Dương Vân liền nói: "Xin quốc công đại nhân dùng chiếc thấu kính này để quan sát danh sách lễ vật một lần nữa."
Triệu Hàn Quảng dùng thấu kính soi lên danh sách lễ vật, ở phần sau mấy chữ "Ba nghìn lượng" không ngờ lại xuất hiện thêm ba vết mực gì đó.
"Hay cho Dương Vân Dương Mộng Hồi, thì ra cơ mưu là ở đây!" Triệu Hàn Quảng cười to, thông qua thấu kính hắn thấy được ba chữ "Ba năm sau".
"Ồ? Không ngờ lại còn dùng kim văn (văn tự đúc hay khắc trên đồ đồng thời xưa, còn gọi là văn chung đỉnh)? Chữ viết thật tinh xảo, nét bút hàm súc không rõ ràng nhưng lại vô cùng ý vị, kiểu chữ nhỏ như vậy mà lại có thể bỏ công dùng kim văn viết ra, thật hiếm có hiếm có."
"Quốc công quả nhiên là tuệ nhãn, vãn sinh đã tốn không ít công sức để viết mấy chữ này, hơn nữa nếu không phải ngài quốc công nổi danh nhân hậu khoan dung độ lượng thì vãn sinh nào dám có hành động càn rở như vậy."
"Ha ha, bằng mấy chữ này ta sẽ giúp ngươi xử lý công bằng chuyện đó."
"Đa tạ quốc công." Dương Vân vui vẻ nói.
"Ba năm sau ta cũng không yêu cầu ngươi trả bạc, có mấy chữ này cũng đáng giá rồi, ngươi chỉ cần nhớ mình thiếu lão phu một cái nhân tình là được." Triệu Hàn Quảng cầm danh sách lễ vật nhìn tới nhìn lui, yêu thích đến mức không dứt ra được.
"Trưởng giả có lệnh, vãn bối nào dám không nghe?" Dương Vân thản nhiên cười nói.
Mọi việc đã xong xuôi, Dương Vân cáo từ rồi rời khỏi phủ.
Sau khi ra khỏi cổng chính phủ quốc công, hắn quay đầu lại nhìn một cái thật sâu, chỉ thấy đình viện thâm sâu khó lường, toát ra sự phú quý giàu sang, thế nhưng lúc này đột nhiên biến ảo thành cảnh tượng nhà sập tường đổ, hoang tàn trơ trọi.
Trong thời buổi loạn lạc, dù có là nơi phong lưu phú quý thì cuối cùng cũng như nước chảy hoa rơi mà biến mất.
Thôi thôi, nếu hôm nay đã kết nhân quả, ngày khác có duyên thì giúp đỡ một chút vậy, Dương Vân thầm than một tiếng rồi sau đó quay đầu rời đi.
Cùng lúc đó, bên trong phủ của Phúc quốc công.
"Đại bá... đại bá, người ngồi ở đây làm gì vậy?" Thiếu nữ hồng y Triệu Giai đột nhiên đi vào Bạn Nguyệt hiên.
"Ta đang thưởng thức những chữ này." Triệu Hàn Quảng đưa tay giơ tấm bái thiếp của Dương Vân lên.
Triệu Giai nhìn lướt qua, không có hứng thú nên chẳng thèm quan tâm.
"Giai Giai, nghe ta nói này, nếu con rời khỏi sư môn đi lịch lãm thì nên sớm trở về thành Đông Ngô một chuyến đi, đã hơn một năm rồi cha mẹ con chưa được gặp con đấy."
"Không trở về, nơi đó toàn là quy quy củ củ, con ở với đại bá tiêu dao tự tại hơn." Triệu Giai nũng nịu trả lời, từ nhỏ nàng đã gần gũi với người đại bá không hề tự cao tự đại này, so với hắn, cha mẹ lúc nào cũng chú trọng phép tắc uy nghiêm chẳng khác gì người dưng.
Quả nhiên sau khi nghe Triệu Giai nói vậy, Triệu Hàn Quảng chỉ cười ha hả, không hề nhắc đến việc khuyên nàng về nhà nữa.
Từ lúc bị Dương Vân lừa gạt, Triệu Giai tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, mười mấy ngày nay liên tục lui tới từng con đường xó chợ ở Phượng Minh phủ, hy vọng có thể tìm thấy tên vô sỉ kia để dạy dỗ hắn một bài học, nàng nào biết Dương Vân một mực đọc sách bên trong thư viện Hải Thiên, sao có thể tìm thấy hắn ở trên đường.
Chẳng biết xuất phát từ tâm lý gì mà từ đó đến giờ nàng vẫn không mượn sự giúp đỡ của Phúc quốc công, mặc dù nàng biết bá phụ có thể dễ dàng tìm thấy cái tên tiểu nhân Dương Vân kia.
"Ngươi chờ đấy, không dựa vào bá phụ thì ta vẫn có thể lôi đầu ngươi ra, đến lúc đó, hừ hừ..." Triệu Giai thầm phát lời thề, trong đầu thì suy nghĩ mấy trăm phương pháp để tra tấn Dương Vân.
Chú thích:
(1) - Hiên tại: hình ảnh cho nó sinh động, trong phim kiếm hiệp TQ xuất hiện khá nhiều ^_^
http://img.blog.163.com/photo/bfVjDdgVthpDFpm5DgIFmQ==/3984278295339603405.jpg