Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sắc mặt Dương Phàm trầm xuống, trong mắt ẩn hiện vài tia sát ý.
Hắn vừa mới tới Đại Tần, đang cảm ngộ hoàn cảnh nơi đây còn không tinh táo lại đã bị hai người này đâm đầu tới giết.
Đến hiện tại hắn còn không hiểu được chuyện gi xảy ra. Nhưng Dương Phàm đã hạ quyết tâm bắt giữ hai người này. thâm tra một phen thật kỹ rồi mới quyết định sinh từ.
Nghe được câu hòi của Dương Phàm, đại hán mặt đen cùng nữ tu váy lam đồng thcá ngần ra.
- Ngươi... chẳng lẽ ngươi không phải tới đây chặn giết hai chúng ta?
Đại hán mặt đen kinh ngạc, ấp a ấp úng nói.
- Vô nghĩa. Nếu Dương mỗ thật muốn chặn giết, hai người các ngươi còn có thể sống sao?
Dương Phàm cười lạnh một tiếng.
Vừa nghe lời ấy hắn ngược lại hiểu ra vài phần chân tướng. Hẳn là hai người này đang bị người đuổi giết, coi mình thành địch nhân, chuẩn bị phát động công kích lôi đình, miểu sát.
Cũng coi như hai người này không may. trùng hơp gặp được Dương Phàm - tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ giả mạo này. hơn nữa thực lực không thể đo lường, đánh chết bọn họ không khó hơn bóp chết một con kiến bao nhiêu.
Khi xác định Dương Phàm không ngờ không phải địch nhân chặn giết bọn họ. đại hán mặt đen cùng nữ tu váy lam chua xót cười, ân hận cái sai lúc đâu. trong đầu lại Ầm một tiếng.
Nam nhân trước mắt này thực lực sâu không lường được, có khả năng càng thêm đáng sợ hơn người đuổi giết bọn họ.
Buồn cười chính là. bọn họ đang chạy trốn chết lại nghĩ rằng đối phương dễ khi dễ. không biết tốt xấu lập tức động thủ lại đắc tội địch nhân càng cường đại.
- Đạo hữu. Đâv là một hồi hiểu lầm. tuvệt đối hiểu lầm. Chúng ta đã lầm coi ngươi là liệp sát giả của Thiên Sát Các.
Đại hán mặt đen vội vàng giải thích.
- Xin đạo hữu buông tha chúng ta. hai chúng ta đối với ngươi vốn không có địch ý.
Nữ tu váy lam áy náy cười.
- Nếu Dương mỗ không phải có một hai thủ đoạn bảo mệnh, chỉ là một Nguyên Anh binh thường châng phải là đã bị các ngươi chém giết, trờ thành quỷ chết oan, còn có quyền lên tiếng?
Dương Phàm phi cười nói.
Nữ tu váy lam cùng đại hán mặt đen ngây ra. không còn lời gi để nói.
Nếu Dương Phàm chỉ là Nguvên Anh bình thường, hơn phân nừa là chết thảm trong tav hai người, mà lại còn chết không rõ ràng.
- Đạo hữu không lập tức động thủ giết hai chúng ta. chắc không phải chi vì nhục nhã hai chúng ta chứ?
Đôi mắt sáng của nữ từ váy lam khẽ chuyển, mang sợ hãi nhìn phía Dương Phàm.
Vào loại thời khắc sinh từ chỉ bởi một V niệm này, nàng còn có thể bảo trì trấn định cơ bản.
- Ha ha, đúng vậy.
Dương Phàm hơi tán thường nhìn về phía nàng một cái. khẽ cười nói:
- Hai người các ngươi còn có một chút giá trị lợi dụng, nhưng không có bất kỳ tư cách cò kè mặc cả gi cả. Ta hòi cái gì các ngươi phải trả lời cái đó.
- Tiền bối có chuyện cứ hói.
Nữ tu váy lam vẻ mặt nhu thuận, phối họp với dung mạo xinh đẹp cùng khí chất nhu tữih làm cho người ta không khỏi thương tiếc.
Chỉ là átih mắt Dương Phàm hờ hững, không có bất kỳ cảm xúc dao động gì. lạnh nhạt
hòi:
- Đâv là nơi nào Đại Tần, có thế lực nào. đo ai chường quản?
Nữ tu váy lam nghe vậy, mặt không khỗi lộ vẻ kinh. ngạc. Không nghĩ tới Dương Phàm lại hỏi vẩn để đan giản như thế.
Nhưng dưới cái nhìn kỹ của DươngPhàm, nàng không dám làm trái, đáp:
- Noi này là Thiên Vân Châu, thế lực tu tiên vô số kể. do Lục Vân Hầu chưởng quản phạm vi mười mấv ức này.
- Thiên Vân Châu? Lục Vân Hầu?
Dương Phàm lộ vẻ suy tư.
Lúc trước hắn ở Chiêm Tinh Tháp từng nghe Nguyệt tế sư nói qua. Đại Tần Vương Triều có mười tám châu, cũng phân biệt phong mười tám Vương hầu.
Mười tám Vương hầu này trên danh nghia là nghe theo điều khiển của Tần Hoàng, cai quản thiên hạ. Mỗi mười năm một lần tiến cống và triều bái.
Nói đơn giản. Dương Phàm thân ờ Thiên Vân Châu, nơi đây thế lực tu tiên vô số. mà người thống trị caonhất chính là Lục Vân Hầu theo như lời nữ tu váy lam.
ở thế giới thực lực vi tôn này. địa vị thường thường tỷ lệ thuận với thực lực.
Dương Phàm thầm nghĩ: “Nếu Lục Vân Hầu là người thống trị cao nhất của Thiên Vân Châu to lớn này, như vậy thực lực cùa hắn ờ nơi đâv hãn là cao nhất”.
- Như vậy Lục Vân Hầu đạt tới cảnh giới náo?
Ánh mắt Dương Phàm hơi lóe ra hòi.
Chỉ có thăm dò tình huống nơi đây. mang đến cho mình một hiểu biết chính xác mới có thể tiệp tục sinhton.
-Này...
Nữ tu váy lam có chút khó khăn.
- Cường giả trinh tự đó chúng ta hoàn toàn không thể đánh giá.
Đại hán mặt đen chen vào. cười khổ nói:
- Tuy nhiên tục truyền rằng. Đại Tần mười tám Vương hầu. bất kỳ một người nào đều là cường giả vô địch, không thể khiêu chiến. Dù sao nếu chúng ta gặp phải nhân vật cấp bậc như vậy. chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
- Ta hiểu rồi.
Dương Phàm gật gật đầu, với độ cao cường giả Nguvên Anh Kỵ cùa đại hán mặt đennày căn bản không thể phỏng đoán thực lực cùa cường giả cấp Vương Hầu.
Cũng giống như tầng lớp Kim Đan trong Nội Hải, không thể đo lường được sự tồn tại cùa chí cường giả.
Kế tiếp. Dương Phàm chuẩn bị hòi một ít vấn đề khác.
Đúng lúc này. thần sắc hắn bỗng nhiên biến đổi. nhìn về phía một hướng nào đó của tòa thành đổ nát này. Chính là hướng mà hai người đại hán mặt đen trốn tới.
Vút Vút Vút —
ở ngoài một hai trăm dặm. độn quang lóe ra xuyên toa mà tới.
- Không tốt. Khẳng định là liệp sát giả của Thiên Sát Các.
Nhìn thấy phản ứng của Dương Phàm, đại hán mặt đen cùng nữ tu váy lam đồng loạt biến sắt.
Dương Phàm khoanh tay đứng ngoại nghễ, chậm rãi nhắm mắt lại. môi trường bốn phía đã xảy ra biến hóa mịt mờ.
- Đạo hữu xin giơ cao đánh khẽ. buông tha chúng ta. Nếu để cho bọn họ đuổi giết tới, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.
Nữ tu váy lam kinh hô cầu xin.
- Câm miệng.
Dương Phàm lạnh lùng phun ra hai chữ. trọng lực cường đại như trước áp bách hai người.
Đại hán mặt đen cùng nữ tu váy lam cười khổ một tiếng, trơ mắt nhìn độn quang phương xa bay tới. khoảng chừng mười mấy người.
Những người này trang phục khác nhau, Pháp bảo công phập cũng đù loại, huyễn lệ chóimắt. nhìn không hết.
Dương Phàm thầm nghĩ, những người này hẳn là “Liệp sát giả” theo như lời nữ tu váy lam.
Mười mấy người bay tới lại đều là bậc cao Nguyên Anh, nam nữ già trẻ đều có.
ở Bắc Tần. cường giả Nguyên Atih khó gặp một lần. ở Đại Tần Vương Triều một lần lại xuất hiện mười mấv người.
Dương Phàm rung động trong lòng. Đại Tần Vương Triều không hồ là Thánh địa tu tiên, cường giả vô số.
Người cầm đầu là một tráng hán đáng người khôi ngô cao lớn khoác áo đa thú. trong tay cầm một thanh loan đao trầm trọng, ánh mắt lãnh liệt lộ ra vài phần khát máu, như ánh mắt
lùng bắt con mồi.
Hơn nữa, bên cạnh tráng hán mặc áo da thú này còn có một con chó săn lông đen đi theo, trong đôi mắt cũng lóe ra hào quang khát máu. cái mũi không ngừng đánh hơi.
- Đại Sơn Ca Khí tức ở trong này, lại đột nhiên bị đứt đoạn.
Bên cạnh, một thanh niên gầy vếu. một đầu tóc tím đưa tav chỉ về tòa thành tàn phá phía trước.
- Đại Sơn Ca cùng tiểu từ là am hiểu thuật truy tung nhất trong các vị liệp sát giả chúng ta. Nhị vị có ý kiến gì không?
Trong đám người, một mỹ phụ cười dài nói.
- Đi xuống dưới điểu tra. Mạng hai người này trị giá 200 vạn linh thạch cùng một kiện trân phẩm, cổ bảo.
Đại Sơn Ca liếm liếm môi.
Chúng liệp sát giả nghe vậy đều bay xuống tòa thảnh tàn phá phía dưới.
- Xong rồi...
Đại hán mặt đen cùng nữ tu váy lam lộ vẻ tuyệt vọng, trơ mắt nhìn những người này xông xuống phía dưới.
Từ đầu tới cuối. Dương Phàm đứng ờ tại chỗ. hai mắt khép hờ không nói lời nào.
Tuy nhiên, hai người ngạc nhiên phát hiện khi những người này xông tới, phảng phất không nhìn thấy bọn họ. mà cứ qua lại trên không tòa thành, phát động thần thức hoặc là các loại thần thông phập thuật tiến hành điều tra.
- Chẳng lẽ những người này không có phát hiện chúng ta?
Đại hán mặt đen cùng nữ tu váy lam nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ kitih hãi.
Những liệp sát giả đáng sợ này quanh quẩn trên không tòa thành tàn phá, đối với sự tồn tại của bọn họ lại là nhìn mà như không thấy?
Hai người hiểu được sự đáng sợ cùa đám liệp sát giả này, đặc biệt là tráng hán khoác áo đa thú. Bản thân là Nguyên Anh đại tu sĩ. trong liệp sát giả cũng có chút danh tiếng, am hiểu nhất thuật truy tung.
Cùng lúc kinh hãi, hai người đều đưa mắt nhìn nam nhân họ Dương thẩn bí khoanh tav đứng vên tại chỗ.
Lúc này. một cỗ khí tức như tự nhiên bao phủ vị trí ba người, dường như trở thành một bộ phận cùa môi trường xung quanh.
Sau khi bước vào Diễn Căn hậu kỳ. Dương Phàm đối với lĩnh ngộ thần thông Huyễn Thiên Hóa Hư càng tiến thêm một tầng.
Bời vì cảnh giới Bán Thiên Nhân Mô Thức, chimột ý niệm cùa Dương Phàm liền có thể che lấp môi trường lừa gạt thần thức thậm chí là các loại thần thông điều tra.
Trong ánh mắt của mọi người phía trên, khu vực ba người Dương Phàm chi là một đống hòn đá trong cổ bảo tàn phá, không chút gợi sự chú ý.
- Không tìm được.
- Người không ở trong này.
Thật lâu sau. chúng liệp sát giả vô cùng thất vọng, tụ tập đến trên không tòa thành.
- Trực giác nói cho ta biết, bọn họ hẳn là ờ phía dưới.
Ánh mắt lãnh liệt khát máu cùa Đại Sơn Ca đảo qua toàn bộ tòa thành phía dưới, chó săn lông đen phía trước người thờ ra hắc viêm, cái mũi không ngừng đátih hơi.
- Ta dường như cũng có cảm giác này. nếu không phải Đại Sơn Ca nói vậy. có lẽ đã bỗ qua rồi.
Tiểu tử gật đầu nói.
Bọn họ là liệp sát giả ưu tú nhất, thường thường có một loại trực giác không thể giải thích.
- Động thủ. Phá hủy tòa thành phía dưới.
Đại Sơn Ca hờ hững nói.
Chúng liệp sát giả nghe vậy đều tế ra Pháp bảo. chuẩn bị tiến hành phạm vi oanh kích cả tòa thành.
Với thực lực bọn họ chỉ cần giây lát là có thể biến nơi đây thảnh tro tản.
Thấv tình huống này, sắc mặt đại hán mặt đen cùng nữ tu váy lam đều biến đổi.
Nếu là như vậy. cho dù ảo thuật Dương Phàm lợi hại tới đây chung quy cũng sẽ bại lộ.
Sắc mặt Dương Phàm cũng biến đổi, tu sĩ Đại Tẩn này quả thật không thể coi thường.
- Người náo? Dám phá hư di tích tinh thần cổ bảo.
Đúng lúc này, chân trời phương xa lóe ra một đạo bóng mây. một cỗ uy áp kinh thế hãi tục phủ xuống.
Bóng mây này đúng là từ đám mâv biến thành, bên trên một gã tu sĩ bạch sam quát lạnh một tiếng, khí thế cường đại bao phù toàn trường.
- Thiên Vân Vệ.
Tâm thần chúng liệp sát giả đều căng thẳng, giật mình một cái. cả đám câm như hến.
Từ phía chân trời xẹt đến một bóng mây. chính là một loại cổ bảo phi hành hiếm thấy, tốc độ nhanh như tia chợp.
Trân bảo như thể, ờ Bắc Tần cũng là chưa từng nghe qua
- Thiên Vân Vệ.
Mười mấy tên liệp sát giả đều cả kitih thất sắc. bọn họ càng thêm khiệp sợ chính là bạch sam thị vệ trên đám. mây kia
Một thân bạch sam như tuyết, nơi vai trái thài một đám mây phiêu dật.
Khi bạch sam thị vệ kia quát nhẹ. một cỗ uy áp kitih thế hãi tục từ trong bóng mây dưới chân phát ra, khiến hơn chục tên liệp sát giả thực lực không tầm thường câm như hến.
Dương Phàm liếc mắt một cái phát hiện chi là một Nguyên Atih đại tu sĩ. khẽ buông lỏng một hơi.
Nhưng uy áp Thiên Vân Vệ này phát ra so với Nguyên Anh đại tu sĩ bình thường còn mạnh hơn vài phần.
- Vân Vệ đại nhân. Chúng ta ỡ đây đuổi giết tội phạm truy nã treo thường, không biết xúc phạm loại cấm kỵ náo?
Trong liệp sát giả. thanh niên gầy tóc tím vẻ mặt tươi cười nói.
Hắn chính là tiểu từ. thực lực địa vị gần với Đại Sơn Ca trong đám người, am hiểu giao tiệp với người.
Tên Thiên Vân Vệ kia bay đến trước mắt mọi người, một mình đối mặt hon mười tên liệp sát giả đồ tể máu tanh nhưng lại không chút sợ sệt.
Hắn đạm mạc đảo qua mọi người:
- Nơi đây chính là di tích tinh thần cổ bảo thượng cổ. là lịch sừ cổ tích hiếm có trong Thiên Vân Châu. Các ngươi tại đây chấp hành nhiệm vụ Thiên Vân Vệ ta không can thiệp, nếu ùy hoại lịch sừ cồ tích này. ắt gặp Thiên Vân Vệ ta đuổi giết.
Chúng liệp sát giả nghe vậy thần sắc đều biến đổi. hít sâu một ngụm khí lạnh.
Nhất là Đại Sơn Ca kia, trong mắt lộ ra vài tia hung tàn khát máu. cùng tiểu từ trao đổi một ánh mắt.
- Thì ra là thế. Chúng ta cũng không biết lai lịch nơi đây. nếu Thiên Vân Vệ đại nhân nói rõ, chúng ta tuvệt đối không tổn hại một viên gạch viên ngói nơi đây.
Tiểu từ vẻ mặt cung kính nói.
Thiên Sát Các tuy rằng cường đại, được xưng không người không thể giết. Nhưng nơi đây là địa bàn cùa Thiên Vân Châu, kiên quyá không thê làm trái người chấp pháp nơi này.
- Hừ hừ. tính các ngươi thức thời.
Thiên Vân Vệ này nghe vậy, gật gật đầu chuẩn bị rời đi.
Vút Vút Vút —
Đúng lúc này. ở một phương hướng phía tầng mây chân trời lại xẹt qua mười mấy bóng mây. trong chóp mắt phi tới nơi đâv.
Con ngươi Đại Sơn Ca co rút lại. mắt lộ kinh hãi. Lần này một hơi không ngờ đến đây mười mấy Thiên Vân Vệ.
Theo hắn biết, có thể trở thành Thiên Vân Vệ tu vi ít nhất là Nguyên Anh hậu kỳ trờ lên, thực lực đều là người nổi bật trong Nguyên Anh Kỳ.
-ổ?
Trong mười mấy Thiên Vân Vệ kia, cầm đầu làmột thiểu niên tuấn tú thần sắc bình thản, ánh. mắt đảo qua phá dưới, khẽ kêu một tiếng ngạc nhiên.
- Hạ xuống.
Hắn vung tay lên. mười mấy đạo bóng mây nhoáng lên một cái bao vây đám liệp sát giả.
Đám người Đại Sơn Ca. tiểu từ trong lòng phát lạnh, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Thiên Vân Vệ thực lực siêu quần, Pháp bảo trang bị đều là hạng nhất, mỗi một người đều có thể một mình đấu mấy người cùng cấp.
Hiện tại một lẩn lại tới những mười mấv người.
Thiểu niên tuán tú cầm đầu kia. một thân áo dài xanh trắng, quần áo càng thêm đẹp đẽ quý giá. tu vi lại càng khiến bọn họ nhìn không ra.
Xem địa vị. người này ít nhất là cấp bậc đội trưởng Thiên Vân Vệ.
- Sao lại thế này?
Ánh mắt thiếu niên tuấn tú lạnh nhạt đảo qua, một cỗ thần thức mạnh mẽ đátih vào linh hồn đảo qua.
̀m
Chúng liệp sát giả chi cảm thấy trước mắt tối sầm, tâm thẩn chấn động kịch liệt, thân hình ở giữa không trung lắc lư một hồi, đứng không yên.
Đại hán mặt đen cùng nữ tu váy lam ờ tòa thành phía dưới cũng chấn động.
Chi có Đại Sơn Ca miễn cưỡng ổn định, lần đầu tiên trên mặt lộ vẻ hoảng sợ.
- Ra mắt Vân thiếu gia.
Tên Thiên Vân Vệ tới trước vội vàng thi lễ với thiếu niên tuấn tú.
Vân thiểu gia?
Mấy tên liệp sát đám Đại Sơn Ca nghe vậy. thần sắc càng thêm kính sợ.
Tiểu từ mặt cười nịtihnói:
- Thíra là Vân thiếu gia. Chúng ta là Thiên Sát Các...
- Nơi này là tình huống gì?
Vân thiểu gia kia căn bản không nhìn bọn họ một cái. hòi thủ hạ Thiên Vân Vệ.
- Vân thiếu gia. là như này. Bọn họ tại đây chấp hành nhiệm vụ, truy sát tội phạm truy nã treo giải thưởng, nhưng noi đây là đi tích tinh thần cổ bảo...
Thiên Vân Vệ báo lên chi tiết.
- Liệp sát giả của Thiên Sát Các?
Khóe miệng Vân thiếu gia nhếch lên. trào phúng cười:
- Nghe nói Thiên Sát Các các ngươi mấy chục năm gần đây xuất hiện một vị vương bài sát thủ. dám nhận treo giải thưởng ám sát Vương hầu. suýt nữa khiến hắn thực hiện được?
- Vân thiếu gia nói đùa. Người đó là sát thù hạch tâm trong Thiên Sát Các. trừ bỏ nhiệm vụ ám sát Vương hầu thất bại ra, xác xuất thàiih công nhiệm vụ đạt 100%. danh hiệu Vô Song.
Lúc tiểu từ nói đến chuyện này. trong mắt dường như lộ ra vài tia hướng tới cùng sùng
bái.
Dương Phàm ẩn nấp phía dưới, tâm thần bỗng nhiên chẩn động: “Danh hiệu Vô Song?”
Cách biệt nhiều năm như vậy. hắn không biết Vô Song đạt tới loại cảnh. giới nào. Nhưng lúc trước chém giết Tam u lão ma rồi sống lại. đã có một loại cảm giác xem không thấu.
Vân thiếu gia lạnh lùng cười, thần thức đảo qua toàn trường, lạnh nhạt nói:
- Người không ở nơi này. đi nơi khác điều tra. tim khắp phạm vi trăm vạn dặm.
Tiếng nói dứt. mười mấy tên Thiên Vân Vệ tản ra bốn phía, đi về các nơi điều tra.
Vân thiểu gia kia trước khi đi ánh mắt vô tình cố ý liếc về khu vực ba người Dương Phàm một cái. Một động tác rất nhỏ này của hắn chi có một số rất ít người nhìn ra.
Tâm thần Dương Phàm bỗng nhiên chấn động: “Vân thiếu gia này nhưng lại thấy được sơ hở bên này. hoặc là hoàn toàn nhìn thấu?”
Hắn có thể khẳng định Vân thiếu gia nảy khẳng định là cường giả Hóa Thần Kỳ trờ lên. nếu không cũng không thể lãnh đạo một đội Thiên Vân Vệ.
- Manh mối gián đoạn tại đây. không bằng mọi người tách ra, đi tìm chung quanh.
Tiểu tử đề nghị.
Vút Vút Vút-
Chúng liệp sát giả cũng phân tán ra, không dám ờ lại nơi đây.
Chi chốc lát tòa cổ bảo tàn phá này lại khôi phục một mảnh bình tĩnh, không thấy một bóng người.
Nhưng là ở một khu vực lại chân thật tồn tại ba người.
Dương Phàm thì thào lẩm bầm:
- Những Thiên Vân Vệ kia dường như đang tim người nào?
- Ào thuật cùa đạo hữu thật sự là khó tin. Ngay cả Thiên Vân Vệ đều bị ngài lùa dối.
Nữ tu váy lam ngạc nhiên thán phục vô cùng nói.
Dương Phàm bình thản vô cùng nói:
- Đâv là bởi vì Thiên Vân Vệ cũng không can thiệp tranh đấu giữa các ngươi cùng Thiên Sát Các. Dương mỗ còn muốn hói, trên người các ngươi rốt cục có gi hấp dẫn mà lại khiến nhiêu liệp sát giả nhưvậv đuôi giết không từbỏ?
- Này...
Thần sắc đại hán mặt đen biến đồi. nói không nên lời.
Dương Phàm vừa chuẩn bị nói chuyện đột nhiên lại cảm ứng được cái gì. chau mày. khệp hờ hai mắt.
Vút Vút
Đúng lúc này. hai đạo độn quang bắn nhanh tới. chính là Đại Sơn Ca cùng tiểu từ lúc trước.
Hai người một đường bay thẳng về phía khu vực ba người Dương Phàm, phảng phất như có thể nhìn thấy sự tồn tại cùa bọn họ.
Chó săn màu đen bên cạtih Đại Sơn Ca. cái mui không ngừng nhấp nhô. cái đuôi vẫy vẫy.
Dương Phàm lộ vẻ trầm ngâm. Hai người này rõ ràng không thể nhìn ra thần thông Huyễn Thiên Hóa Hư cùa minh nhưng có thể xác định khu vực này.
Nguvên lai ánh mắt thoáng nhìn vô tình cố ý cùa Vân thiếu gia kia trước khi đi cũng đã nhắc nhờ đám liệp sát giả này. nhưng chỉ có Đại Sơn Ca cùng tiểu từ chú ý tới.
- Khẳng định chính là nơi này.
Trong mắt Đại Sơn Ca lộ ra hàn quang lãnh. liệt, đột nhiên vung tay lên. Một mảnh hàn tinh màu hông hư vô “Phác lạp lạp” bao phủ khu vực ba người Dương Phàm.
Đại hán mặt đen cùng nữ tu váy lam hoảng sợ kêu lên. cũng may trọng lực kia đã biến mất. đồng loạt thi triển vòng phòng ngự bảo hộ. chật vật không chịu nổi dưới loạt công kích này.
Ánh mắt Dương Phàm thoáng ngưng, thần thông Huyễn Thiên Hóa Hư không thể duy trì thêm, thân hình ba người bại lộ ra ngoài.
- Hắc hắc... Quả nhiên ỡ nơi này. Không nghĩ tới còn có người giúp, nói không chừng là dư nghiệt khác cùa Thái từ đảng.
Tiểu tử vẻ mặt hưng phấn, thân hình “Bá... xoẹt” một tiếng, biến mất tại chỗ.
Chọt năm thanh niên tóc tím giống nhau như đúc bao vây ba người Dương Phàm.
Ào ảnh phân thân?
Trong mắt Dương Phàm lóe ra tia sáng màu lục. ngạc nhiên phát hiện đây không phải Huyễn Ảnh Phân Thân Thuật bình thường.
Bời vì năm thanh niên tóc tím này đều có năng lực công kích, khác nhau ờ chỗ bản tôn cùng phân thân khác nhau.
Đương nhiên, trong mắt Dương Phàm người thật người giả chi liếc mắt một cái là nhìn thấu.
Bản tôn là tu vi Nguyên Anh trung kỳ. về phần mấy phân thân kia chỉ có thực lực Kim Đan hậu kỳ. chù yếu là kiềm chế địch nhân, rối loạn tẩm mắt.
Thần sắc Dương Phàm ngưng trọng. Đại Tần không hổ là Thánh địa tu tiên, văn minh tu tiên nơi này so với Bắc Tần, Nội Hải không biết mạnh hem bao nhiêu.
Rất nhiều tuyệt học thất truyền tại Bắc Tần. ở nơi này không ngờ có thể đễ đàng nhìn đến.
- Cùng diệt một lượt.
Trong mắt Đại Sơn Ca lộ vẻ khát máu, chó săn màu đen trước người gào lên một tiếng, biến lớn cao mấy trượng, toàn thân lượn lờ hắc viêm lạnh lẽo đáng sợ lập tức vồ tới Dương Phàm.
Chó săn hắc viêm này đĩ nhiên là một con vêu thú hóa hình, tuy nhiên sau khi bị thu phục hoặc nhận chù bìtih thường xưng là “Linh thú”.
Đại Sơn Ca thấy tu vi Dương Phàm thấp nhất, phái ra linh thú tới đối phó.
Mà hắn cùng tiểu từ thi phân biệt đánh tới đại hán mặt đen cùng nữ tu váy lam. Lần đầu giao phong, hai người lập tức lấy được ưu thế áp đảo. càng không nói đến người kia sau khi ra tay với Dương Phàm bị thần thông trọng lực gây thương tích.
Thấy chó săn hắc viêm đánh tới, trong mắt Dương Phàm lộ vẻ trào phúng, xòe bản tay, một con độc hạt bằng bân tay hóa thành một đạo quầng sáng u lam cong “Xuy... lạp” một tiếng, giao kích cùng một chỗ với chó săn hắc viêm.
Còn không quá hai nhịp thờ. chó săn hắc viêm kia kêu thảm một tiếng, thất khiếu đổ máu. lăn lộn tại chỗ thống khổ rít gào.
Cái gi?
Đại Sơn Ca đã đồn tráng hán mặt đen vào tình thế cực kỳ nguy hiểm đột nhiên thấy tình cảnh này không khỏi hoảng hốt.
Mà lúc này. chó săn hắc viêm kia sau khi giãy dụa vài cái liền khí tuyệt bỗ mình, thi thể một mảnh tím bầm, rõ ràng là trúng độc bò mình.
- Tiểu Hắc...
Đại Sơn Ca lộ vẻ bi thống, rồi chuvển sang đầy vẻ phẫn nộ cừu hận, sắc mặt lạnhbăng.
Dương Phàm châm chọc cười, người không phạm ta ta không phạm người. Nếu chủ động đátih tới. hắn tự nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình.
Thấy Dương Phàm giết chết chó săn âu yếm cùa minh. Đại Sơn Ca mất lý trí. đôi mắt âm độc khát máu nhìn chòng chọc vào Dương Phàm, cũng không quản tráng hán mặt đen. trực tiếp đánh tới.
Thần sắc Dương Phàm bình tĩnh như cũ. ý niệm khẽ động, trước người xuất hiện một tráng hán khôi ngô múa may một đôi càng độc. hóa thành một vùng tản quang đò nhạt u lam, đátih vào một chỗ với Đại Sơn Ca.
̀m ầm ầm...
Giao chiến vài hiệp. Đại Sơn Ca kinh hãi thất sắc:
- Phệ Hồn Độc Hạt Vương... Hóa Hìtih đinh.
Chi trong giâv lát. trên khuôn mặt hắn đã có một tia tím bầm, đã có dấu hiệu trúng độc.
Lúc này hắn mới tỉnh ngộ lại. nam nhân trước mắt này đúng là giả heo ăn cọp. thực lực chân chính sâu không lường được. Trước đây là ảo thuật che lấp tầm mắt đám người mình, sau đó lại xuất kỳ bất ý giết chết linh thú mình.
Hành vi như thế quả thật là ác liệt cực kỳ.
Nhưng ở trong môi trường Tu Tiên giới Đại Tần tàn khốc, cũng không tính hiếm thấv, nhưng lại khiến người căm thù đến tận xương tùy nhất.
Đại Sơn Ca rốt cục hiểu rõ thế cục hiện tại. Đối phưang có thể có yêu thú cấp bậc Hóa Hình đinh, mà lại còn là trân thú hiếm thấy thế gian, thực lực có khả năng đạt tới Hóa Thần Kỳ.
Nếu thật là như vậy. mình không có bất kỳ phần thắng nào.
Nghĩ đến đây. trẽn thân áo đa thú của hắn phóng ra một mảnh hư ảnh màu máu. mơ hồ có thể thấy một con huyết báo. khí tức toàn thân tăng vọt. nháy mắt đánh lui Phệ Hồn Độc Hạt Vương.
Dương Phàm híp hai mắt lại, tu sĩ của Đại Tẩn thần thông thực lực quả nhiên không tầm thường. Người này không biết thi triển bí thuật gì. thực lực nháy mắt tăng lên tiệp cận trinh độ Nội Hải chí cường giả.
Hắn đang chuẩn bị xem người này còn có thủ đoạn gì liền tháy Đại Sơn Ca gầm lên một tiếng, hư ảnh huyá báo trên thân nháy mắt biến lớn mấy chục trượng, mang theo khí tức khùng bố dã man lập tức từ phía dưới xẹt qua.
- A...
Nữ tu váy lam kia kêu thảm một tiếng, tinh quang tráo màu lam quanh thân cơ hồ không có tạo được hiệu quả phòng ngự bao nhiêu, một vệt máu từ trong cơ thể lan tràn ra, toàn thân nhưđóa hoa màu đỗ nờ rộ cuối cùng hóa thành một bãi máu loãng.
Mà tráng hán mặt đen bên cạnh nàng, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi. ngọc bội đò lừa trong tav kêu to một tiếng, huvễn hóa ra một hư ảnh chim lừa trông rất sống động bảo vệ hắn.
Phốc...Ầm
Thân thể đại hán mặt đen vẫn như trước bị đẩy lui mấy chục trượng, hư ảnh chim lừa biến mất. ngọc bội kia cũng có vẻ ảm đạm không ánh. sáng, cổ bảo cấp trân phẩm này không ngờ tại hắn tuyệt vọng thúc giục phát huy vượt bậc cứu chù nhân một mạng, uy lực cơ hồ gần với bán linh bảo.
Phệ Hồn Độc Hạt Vương chính diện chịu đựng đòn tấn công này. nhưng linh hồn trình độ của hắn cường đại, tại hư ảnh huyết báo đánh tới từ từ lùi sau mười mấv trượng, bị một chút thương nhẹ.
Dương Phàm đứng lặng tại chỗ. hư ảnh huyá báo từ trên người hắn xẹt qua. như đá chim đáy biển, trong mắt lại lộ ra một tia kinh dị.
Vừa rồi một kích bí thuật kia suýt nữa đạt tới trình, độ có thể thương tổn hắn.
- Chạy...
Sau khi phát ra bí thuật kinh khiệp quỷ thần này. hư ảnh màu máu còn lại trên thân Đại Sơn Ca khiển hắn mượn lực độn ra ngoài vài dặm, không đến bao lâu liền trốn mất không còn hình dạng.
Thanh niên tóc tím kia trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, cũng không chút do dự trực tiệp bỗ chạy.
Trong mắt Dương Phàm lộ hàn ý, trên người lóe ra ánh sáng màu đồng kỳ dị, quát lạnh một tiếng:
- Lưu lại một người!
̀m
Trọng lực khủng bố tuyệt luân tập trung chuẩn xác vô cùng đánh lên trên thân thanh niên.
Thanh niên tóc tím kêu thảm một tiếng, thân thể rơi xuống mặt đất, lúc ở giữa không trung liền nổ tan xác mà chết.
Với trình, độ thần thông trọng lực hiện tại cùa Dương Phàm, nếu toàn lực thi triển, tập trung thần thông trọng lực lên một mục tiêu đủ có thể miểu sát nhân vật dưới Nguyên Anh hậu kỳ.
Thấy tình hình như vậy. tráng hán mặt đen sợ tới mức hồn lia khỏi xác. nữ tu váy lam đồng bọn hắn càng thêm thê thảm, chi thấy một vũng máu loãng, thảm không nỡ nhìn.
Hắn thương tâm muốn chết, hem nữa lại bị thương nặng, hồn vía lên mâv vô lực té trên mặt đất, khản giọng gào:
- Vì sao... Chăng lẽ chi bời vì thân phận ta là một nô bộc?
Trong mắt Dương Phàm lộ vẻ cổ quái, đang suy nghĩ làm thế náo xừ trí người này, thần sắc lại đột nhiên biến đổi. ánh mắt chuyển sang hướng Đại Sơn Ca bỏ chạy.
Đại Sơn Ca kia vừa mới chạv ra mấy chục dặm, hư không phía trước bỗng nhiên vang lên một thanh âm càng đạm mạc:
- Hừ. đám làm trái ý chí chấp phép của Thiên Vân Vệ. giết không tha!
Tiếng nói vừa dứt, từ trên tầng mây cao hạ xuống một thiểu niên bạch sam tuán tú.
- Vân thiếu gia.
Trong mắt Đại Sơn Ca lộ vẻ sợ hãi. một cỗ uy áp cường đại không thể ngăn cản ép hắn khó thể thờ dốc.
Vô hình trung dường như có một bàn tay khổng lồ bóp chặt cổ họng hắn.
ở trước mặt Hóa Thần Kỳ chân chính, ngay cả V niệm phản kháng trong đầu hắn cũng không có.
-Vân thiếu gia.
Đại Sơn Ca đang chuẩn bị giải thích, trước đó hắn có thể trước tiên phát hiện khu vực ba người Dương Phàm cũng bởi vì đối phưang ám chi.
Nhưng mà Vân thiếu gia lạnh lùng cười, không cho hắn cơ hội giải thích, nâng cánh tav trắng nõn. nhẹ nhàng phất.
Hô...Ba
Một đạo áng mây quét tới. thân thể Đại Sơn Ca tung bay như trang giấy, lập tức tan thảiih mảnh nhỏ. huyết nhiễm tầng mây.
Dương Phàm ở xa ngoài mấy chục dăm thấy tình hình như vậy. con ngươi co rụt. hít sâu một ngụm khí lạnh. Đâv là loại thần thông thù đoạn cỡ nào?
Đây là thực lực khủng bố của Hóa Thần Đại Tần?
Thân phận Vân thiếu gia đặc thù, chính là con trai Vương hầu. thần thông công phép thậm chí là thiên phú huyết mạch đểu có thể so sánh với Thần thú cùng cấp.
ở Đại Tần này. có rất nhiều huyết thống cao quý. tục xung “Quý tộc”. Cũng giống như Thần thú thực lực siêu quần, nổi trội trong vêu thú.
Sau khi nhẹ nhàng hời hợt đánh chết Đại Sơn Ca Nguyên Anh hậu kỳ tiệp cận Nội Hải chí cường giả. ánh mắt Vân thiểu gia bỗng nhiên nhìn hướng Dương Phàm.
Bá... Vút
Tinh quang màu đất trẽn người Dương Phàm rung động, tại một khắc trước đó liền dung nhập đại địa chỉ còn lại đại hán mặt đen hồn vía lên mây kia.
Thân hình Vân thiếu gia bỗng hóa thành một đạo bóng mây trong khoảnh khắc xuyên qua mấy chục dặm đi vào cồ bảo tàn phá, từ từ hạ xuống đất.
Mặt hắn lộ vẻ cười lạnh, thần thức rót vào đại địa nhìn thấy Dương Phàm thổ độn mà đi.
Nhưng là hắn đường như cũng không vội đuổi theo Dương Phàm, ánh mắt rơi lên mặt đại hán mặt đen.
- A... Vân thiếu gia.
Ánh mắt đại hán mặt đen run lên. một cỗ uy áp tinh thần cường đại khiến cho hắn “Phịch” một tiếng, quỳ trên mặt đất.
ở trước mặt cường giả cao tầng Đại Tẩn, hắn không hề có sức phản kháng, bất kỳ giãv dụa đều là thùng rỗng kêu to.
Vân thiếu gia thò tay. ánh mâv lay động hút hắn tới trước người, bóp chặt cổ họng.
- Ha ha. Ngươi cho là bổn thiếu gia không biết thân phận lai lịch của ngươi?
Vân thiếu gia lạnh lùng nhìn chằm chằm.
- Ngươi...
Thân thể đại hán mặt đen không ngùng giãy dụa, mặt trướng đò bừng.
- Một nghìn năm qua, hoàng triều chém giết dư nghiệt của nguyên “Thái từ đảng” chưa bao giờ lơi lỗng. Mà ngươi, một con kiến hèn mọn. vốn không nên đứng trong số này, nhưng ai kêu ngươi là người chăn ngựa của nguyên Hoàng Thái Tôn?
Vân thiểu gia cười trào phúng.
Dương Phàm đang chìm sâu vào lòng đất chạy tốn, cảm quan cũng nhìn thấy được tình hình trên mặt đất.
Người chăn ngựa?
Đại hán mặt đen này lại chi là một người chăn ngựa của nguyên Hoàng Thái T ôn.
Lúc Dương Phàm ờ Chiêm Tinh Tháp, từ nơi Nguyệt tế sư biết được. Tần Hoàng Tần Tuấn đương nhiệm tại tiền triều cũng không phải là Thái tử. Nhưng thực lực thiên phú có thể nói là kitih tài tuyệt diễm, thủ đoạn cực kỳ cường đại, chém giết Thái từ vốn kế thừa ngôi vị hoàng đế. ngồi lên ngôi đế trở thảnh T ần Hoàng chí cao vô thượng Đại T ần.
Tần Tuấn mặc đù chém giết Thái từ tiền triều, lại để cho Hoàng Thái Tôn chạy trốn, vẫn có một bộ phận thế lực tiền triều âm thầm bồi dưỡng.
Mà đại hán mặt đen này. tu vi Nguyên Anh trung kỳ cũng không tính đột xuất, vốn không nên bị cuốn vào tranh đấu thế lực. Nhưng tiếc rằng hắn là người chăn ngựa cùa nguyên Hoàng Thái Tôn?
Crắc-“
Vân thiếu gia hơi phát lực. vặn đứt cổ đại hán mặt đen. ngay cả Nguyên Anh cũng tiêu tan trong chợp mắt.
- Ha ha. Giết chết ngươi dư nghiệt của nguyên Thái tử đảng chẳng những có thể lĩnh giải thưởng, lại càng có thể lĩnh công trước mặt phụ thân đại nhân.
Vân thiếu gia lộ ra V cười, chuvển sang nhìn hướng mặt đất. phát hiện người nọ phía trước đã chạy ra thật xa
Nhanh như vậy?
Hắn hơi lộ ra dị sắc. người đó tiến vào lòng đất. tốc độ nhanh đến khó tin.
Thuật Thổ Độn tinh diệu như thế. ờ Tu Tiên giới Đại Tần đều là rất hiếm thấy.
- Thoát được sao? Một con kiến Nguyên Anh hậu kỳ?
Vân thiếu gia lộ vẻ châm chọc nói.
Bá... Vút
Bóng mâv trên thân hắn khẽ động, hóa thành một vệt vân sắc phong mang sắc bén xâm nhập vào lòng đất.
Vút-
Sau khi tiến vào lòng đất. vân sắc phong mang kia cũng nhanh đến khó tin, bể ngoài cũng lóe ra ánh sáng màu đất. không chút trở ngại đuổi theo.
Trừbỏ không thể nắm trong tay đại địa, tốc độ Vân thiểu gia này không ngờ không kém Dương Phàm, hơn nữa bản thân hắn cũng tinh thông Thuật Thổ Độn.
Dù vậy. hắn cũng giật mình không nhỏ:
- Người này với tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, tốc độ thô độn không ngờ không kém gì ta.