Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
~~o0 0o~~
Thánh sư Đại Mãng như lão quan văn nhảy xuống chiếc xe ngựa.
Những sợi xích nối liền người lão ta và thân thể Hoa Tịch Nguyệt được tháo xuống.
Luồng ánh sáng màu đen từ trong cây đàn cổ ba dây được gọi là Đại Hắc thoát ra ngoài, bao quanh người tên Thánh sư Đại Mãng lại. Không có cảnh tượng máu thịt bay tung tóe hay cảnh tượng ghê rợn nào, chỉ là không một tiếng động hóa thành bụi bay.
Bị luồng ánh sáng đen quét trúng, quần áo hóa thành bụi bay.
Máu thịt hóa thành bụi bay.
Thân thể lão quan văn bị nhấc bổng lên khỏi không trung, sau đó bị luồng ánh sáng màu đen nuốt chửng, hóa thành vô số hạt bụi.
Luồng ánh sáng màu đen dần biến mất.
Những đám mây trên bầu trời xanh bao la cũng bị một luồng sức mạnh bàng bạc chấn động, khiến chúng phải tản ra xung quanh, có những tia sáng xuyên qua các khe hở đấy mà chiếu xuống dưới.
Từng cột sáng to từ trên trời cao chiếu xuống, những hạt bụi li ti bay lả tả trên không trung, ánh sáng màu đen độc nhất vô nhị của Đại Hắc dần biến mất.
Một tên Thánh sư biến thành tro.
Thanh hồn binh mạnh nhất và nhiều sắc thái truyền kỳ nhất thế gian bị tổn hại.
Đây là một hình ảnh mà bất cứ ai nhìn thấy cũng phải rung động.
...
Trong khoảng thời gian trầm mặc trước đó, Lâm Tịch đã cẩn thận suy nghĩ vài việc.
Điều hắn suy nghĩ cẩn thận không phải là đổi hay không đổi, mà chính là suy nghĩ cho dù mình đổi hoặc không đổi, mình đều là người thất bại.
Nếu như đổi, học viện Thanh Loan sẽ mất một hồn binh đủ sức uy hiếp được núi Luyện Ngục.
Sau khi học viện Thanh Loan xảy ra đại biến, đây chính là thời kỳ học viện suy yếu nhất. Trước khi Hạ phó viện trưởng hoàn toàn nhắm mắt xuối tay rời bỏ thế gian này, hoặc là học viện còn có Đại Hắc, có lẽ sáu tên đại trưởng lão và chưởng giáo núi Luyện Ngục vẫn sẽ mang tâm trạng nặng nề như ở trận chiến lăng Trụy Tinh mấy chục năm trước, không dám bước chân vào đế quốc Vân Tần. Đối với những người nắm giữ quyền lực tối thượng núi Luyện Ngục này, thứ bọn họ trân quý nhất chính là sinh mạng của mình, nên họ sẽ không dễ dàng mạo hiểm. Nhưng nếu như không có Đại Hắc, Lâm Tịch có thể suy đoán sáu tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục suốt ngày được những ngọn lửa bao phủ và tên chưởng giáo núi Luyện Thần thần bí kia sẽ lập tức xuất hiện trên thế gian, tiến vào Vân Tần.
Đến lúc đó, sợ rằng sẽ không có người nào ngăn cản được bước chân của bọn chúng.
Nếu như không đổi, không hủy diệt Đại Hắc, tận mắt nhìn thấy Hoa Tích Nguyệt chết trước mặt mình, vậy Lâm Tịch sẽ không thể vượt qua được bản thân mình. Bởi vì nếu như bỏ qua được một người, sau này hắn sẽ buông bỏ được người thứ hai, buông bỏ người thứ ba...thậm chí cuối cùng là buông bỏ bản thân hắn.
Ngoài ra, nếu như thật sự không đổi, Hoa Tịch Nguyệt phải chết trước mặt hắn, Văn Nhân Thương Nguyệt sẽ có cách để cho nhiều người biết rằng Lâm Tịch chỉ là một người vì lợi ích và giá trị của mình, buông tha cho một số người.
Cho nên, mục đích thật sự của Văn Nhân Thương Nguyệt lần này không phải là muốn hủy diệt Đại Hắc, mà chính là tru tâm Lâm Tịch.
Tru tâm nhiều người Vân Tần, tru tâm Lâm Tịch.
Vì thế, nếu như đổi hay không đổi cũng phải làm kẻ thất bại, vậy Lâm Tịch không cần phải suy nghĩ thêm nữa, căn bản không cần nghĩ đến việc mình nên đổi hay không, hủy hay không hủy, mà chính là cố gắng nghĩ được một biện pháp mà có thể giết chết tên Thánh sư Đại Mãng này, đồng thời cứu được Hoa Tịch Nguyệt, giữ được Đại Hắc.
Như vậy, hắn có thể hóa giải âm mưu tru tâm của Văn Nhân Thương Nguyệt.
Đây mới là chiến thắng chân chính!
Đây mới là nguyên nhân thật sự giúp hắn có thể tĩnh táo được!
Ánh mắt của hắn luôn luôn tập trung vào năm sợi xích dường như nối liền thân thể Hoa Tịch Nguyệt với tên Thánh sư Đại Mãng như lão quan văn kia.
Hắn thấy sau khi năm sợi xích ấy rời khỏi thân thể Hoa Tịch Nguyệt, dường như Hoa Tịch Nguyệt mới hô hấp bình thường trở lại, cả người cũng linh hoạt hơn.
- Có chuyện gì hay không? Nếu có hãy gật đầu, không có thì gật đầu!
Lâm Tịch biết người hiểu rõ tình huống thân thể Hoa Tịch Nguyệt nhất bây giờ chỉ có Hoa Tịch Nguyệt, nên hắn lập tức nhìn Hoa Tịch Nguyệt dưới cổng thành, lớn tiếng hỏi.
Hoa Tịch Nguyệt nhìn Lâm Tịch với ánh mắt phức tạp, lắc đầu.
- Năm sợi xích kia rốt cuộc là cái gì?
Lâm Tịch không dừng lại, xoay đầu hỏi viên tướng lãnh mang mặt nạ kim loại màu đỏ lạnh lùng đứng bên cạnh Cố Vân Tĩnh. Mặc dù hắn không biết tên tướng lãnh lạnh lùng này là người như thế nào, nhưng dựa vào những lời nói lúc trước, Lâm Tịch có thể đoán được trong cả hành tỉnh Nam Lăng hiện nay, đây mới là người hiểu rõ người tu hành Đại Mãng nhất.
- Đồng tử liên!
Viên tướng lãnh lạnh lùng nhìn hắn một cái, nói:
- Tiểu đạo của Thiên Ma quật. Theo truyền thuyết, người tu hành sớm nhất của Thiên Ma quật phát hiện được một sợi xích nào đấy trong một cổ động ở Thiên Ma quật. Dựa trên việc nghiên cứu các phù văn trên sợi xích đấy, Thiên Ma quật đã có ba bảo vật, một là Bù nhìn châm, hai là Ma luyện, ba là Đồng tử liên! Ngươi đã từng thấy người tu hành Thiên Ma quật sử dụng Bù nhìn châm ám sát Tề Khải Vân, hắn có thể dùng cái đó để điều khiển xương sống thần kinh của người tu hành, khiến đối phương hành động như một con rối, đồng thời sử dụng được hồn lực còn lại trong cơ thể đối phương...nhiều năm trước, Thiên Ma quật đã có trao đổi với núi Luyện Ngục về phương pháp tu hành, Ma luyện bắt đầu được truyền ra ngoài, chính là cách sử dụng xiềng xích của Văn Nhân Thương Nguyệt hay Trạm Thai Thiển Đường, sợi xích chính là Ma luyện. Thật ra chỉ có những người có địa vị quan trọng hoặc là đệ tử thân truyền trọng yếu của núi Luyện Ngục mới có thể tu tập hai phương pháp tu hành này. Còn Đồng tử liên chỉ là tiểu đạo mà thôi, dùng xích để nói liền mình và đối thủ. Nếu như mình bị giết chết, hồn lực trong cơ thể mất đi, sẽ khiến cho sợi xích đấy giết chết đối phương. Trừ khi, chính người sử dụng giải khai Đồng tử liên.
Dừng lại một hồi, viên tướng lạnh lùng này mới nhìn Lâm Tịch nói tiếp:
- Tên Thánh sư Đại Mãng này đã cởi xích cho Hoa Tịch Nguyệt, không khiến Hoa Tịch Nguyệt chết theo mình, có lẽ là vì kiêng kỵ những gì ngươi đã nói, sợ ngươi là Tướng Thần, sợ ngươi có trực giác bẩm sinh, sợ rằng mình không thể hoàn thành sứ mạng hủy diệt Đại Hắc.
- Vậy chỉ còn cách khiến lão ta tự cởi bỏ xích thôi..
Lâm Tịch gật đầu, nhẹ giọng nói lại câu này.
Viên tướng lạnh lùng khẽ nhíu mày, hắn ta không hiểu Lâm Tịch nói vậy là có ý gì.
- Sau khi Đại Hắc bị hủy diệt sẽ phóng ra năng lượng như vậy...luồng năng lượng này có thể giết chết một Thánh sư sao?
Lâm Tịch lại nói câu này.
Cố Vân Tĩnh ngạc nhiên nhìn Lâm Tịch, cảm thấy Lâm Tịch rất có thể vì tận mắt nhìn thấy một hồn binh mạnh mẽ như Đại Hắc bị hủy diệt nên tâm tình bị đả kích, nhưng ông ta vẫn gật đầu, thở dài:
- Đại Hắc đúng là thần binh mạnh nhất thế gian này, lúc bị phá hủy phóng ra luồng năng lượng như khi nãy là chuyện bình thường, các Thánh sư bình thường không thể ngăn cản được.
- Thế gian này chỉ có một Đại Hắc, cho nên, trước kia hẳn không có người nào biết được Đại Hắc bị hủy diệt sẽ có cảnh tượng như thế nào. Ngoài ra, còn phải nói đến việc tên Thánh sư này đã có ý định tự tử nữa...Nếu như là một tên Thánh sư khác, nếu hắn ta muốn hủy diệt Đại Hắc, sợ rằng cũng phải chôn cùng với Đại Hắc.
Điều khiến Cố Vân Tĩnh và mấy người xung quanh cảm thấy kỳ lạ và lo lắng hơn chính là Lâm Tịch lại tươi cười, nói:
- Có lẽ chúng ta còn phải cảm tạ Văn Nhân Thương Nguyệt, nếu không có hắn, ta còn không biết khi Đại Hắc bị hủy diệt sẽ có cảnh tượng như vậy.
- Nhưng hôm nay thật sự không nên có nhiều chuyện xảy ra như vậy.
Lâm Tịch không để ý đến ánh mắt bọn họ.
Sau một hồi tính toán thời gian trong lòng mình, hắn nhẹ nhàng quát lên hai chữ "trở về".
...
...
Tên Thánh sư Đại Mãng như lão quan văn ngồi trong chiếc xe ngựa.
Cũng như bao người khác trên thế gian này, tất nhiên là ngoại trừ Lâm Tịch, lão ta không biết có nhiều chuyện đã từng xảy ra một lần.
Một đầu của năm sợi xích kia đâm sâu vào trong cơ thể Lâm Tịch, mặt khác lại đâm vào lưng lão ta.
Năm sợi xích như vậy đâm sâu vào trong da thịt tất nhiên khiến lão ta cảm thấy đau đớn.
Nhưng điều khiến lão ta cảm thấy đau đớn hơn chính là mấy khối u ác tính trong lục phủ ngũ tạng.
Cũng như nhiều người tu hành cường đại khác, ông ta đã từng trải qua những trận chiến sinh tử, chịu không ít đả thương. Năm xưa, trong một lần nội phủ bị thương nghiêm trọng, tạng phủ của ông ta đã xuất hiện vài vết thương không bao giờ phục hồi lại được. Cho đến mười năm trước, các vết thương đấy ngày càng xấu đi, không ngừng tàn phá sinh mạng của lão ta.
Lão ta là Thánh sư, có thể cảm nhận rõ ràng các khối u này đã biến xấu như thế nào...Cảm giác đau đớn tận mắt nhìn thấy cái chết đến gần mình như vậy vượt xa sự đau đớn của thể xác.
Mà bây giờ đã đến lúc lão ta hoàn toàn cỡi bỏ chúng xuống, cho nên, đây mới là thời điểm lão ta cảm thấy thật dễ dàng.
~~o0 0o~~