Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngày 9, tháng 9, ngày Trùng Dương, giờ Dần!
Trước lúc bình minh, trên bầu trời cao vạn dặm không một gợn mây, có chín ngôi sao vô cùng rực rỡ, như muốn che khuất tất cả các vì sao khác trên bầu trời.
Chín ngôi sao chuyển động.
Trong đó đã có bảy ngôi sao nối với nhau thành một đường thẳng tắp, bảy sao thẳng hàng.
Ngôi sao thứ tám cũng đang chầm chậm di chuyển, dần dần, nối thành một hàng với bảy ngôi sao kia.
“Vù vù!”
Tám sao thẳng hàng! Một luồng ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra xung quanh. Khi luồng sáng đi qua, chín ngôi sao càng trở nên chói mắt, mà các ngôi sao khác trên bầu trời ngày càng ảm đạm.
Tất cả còn chưa kết thúc, ngôi sao thứ chín đang di chuyển, dần dần đi vào đường thẳng của tám ngôi sao kia.
Trong thiên hạ, vô số cường giả trầm ngâm nhìn lên bầu trời, chờ đợi giây phút chín ngôi sao thẳng hàng.
Ngày 9, tháng 9, ngày Trùng Dương, còn được gọi là ngày Chí Dương, dương đến cực hạn sẽ sinh âm. Vào ngày này, âm dương đảo loạn, Thiên Cơ cũng bị hỗn loạn, người tu đạo tới đỉnh phong sẽ mượn cơ hội hôm nay để đột phá cảnh giới cao hơn, nghịch thiên cải mệnh.
Chín ngôi sao thẳng hàng càng là ngàn năm khó gặp. Cửu Tinh Liên Châu, Thiên môn mở ta!
Thiên môn mở ra, không khí của Âm phủ cuồn cuộn tuôn vào dương gian, tẩm bổ cho linh hồn tất cả sinh linh trên thế gian, thiên hạ được nhận ân huệ. Lúc này, hồn phách của những người tu đạo đỉnh phong được tẩm bổ, càng dễ dàng đột phá.
Hiện giờ, tâm tình các cường giả đỉnh phong trong thiên hạ dâng trào, tất cả đều đang chờ đợi hiện tượng đặc biệt của đất trời.
Nhưng người phàm lại không cách nào biết được sự huyền hiệu của hiện tượng đặc biệt này. Có lẽ, giờ phút này hầu hết những người phàm tục đều đang đắm chìm trong giấc mộng đẹp.
Ở một rừng trúc rộng lớn, dưới chân ngọn núi hùng vĩ!
Trung tâm một mảnh đất trống có mấy căn nhà, tất cả đều được làm bằng trúc già, nhưng kiểu cách lại rất khí thế.
Thanh nhã mà không mất đi uy nghiêm!
“Giết!”
"Bảo vệ Vương gia!"
…
…
…
…
Bên ngoài khu nhà trúc tràn ngập những tiếng kêu la chém giết.
Một bên là bốn mươi tướng sĩ mặc giáp bạc, tay cầm trường thương bảo vệ lấy căn nhà trúc. Bên còn lại có tới hai trăm tướng sĩ mặc giáp đen, tay cầm đại đao, đang chém giết sống mãi với các tướng sĩ mặc giáp bạc.
Các tướng sĩ Ngân giáp lấy một địch bốn, thương tích đầy mình, máu tươi nhuốm đỏ cả khôi giáp nhưng vẫn quyết không lùi bước.
Chém giết không ngừng, đánh nhau kịch liệt nhất chính là thống lĩnh của hai bên.
Thống lĩnh Ngân giáp là một nam tử ước chừng ba mươi tuổi, còn thống lĩnh Hắc giáp lại là một đại hán mặt đen khoảng bốn mươi tuổi.
“Hắc Quang, vì sao ngươi còn hứng thú ở lại nước Đại Yên? Ở tiền tuyến lập nhiều chiến công hiển hách, kết quả lại trở thành kẻ giữ nhà cho một tên nhóc con? Đến nước Đại Trịnh của chúng ta đi, ta sẽ tiến cử ngươi với đại đô đốc, chức thấp nhất cũng là hiệu úy!”
“Chỉ có heo chó mới không biết trung nghĩa, riêng Hoắc Quang ta chưa bao giờ dám quên! Đợi đại quân của Hộ Quân doanh chúng ta đến đây, các ngươi đừng hòng chạy thoát tên nào!” Hoắc Quang quát lạnh.
“Heo chó? Hừ, đúng là không biết điều. Hôm nay, tên nghiệt chủng kia nhất định phải chết, cung phụng của nước ta đã bố trí đại trận ở bên ngoài, bất luận động tĩnh ở trong ra sao cũng không hề lọt ra ngoài, Hộ Quân doanh sao có khả năng phát hiện chúng ta, ngươi hãy quên ý nghĩ đó đi. Ta cho ngươi thêm một cơ hội, hàng hay không hàng?” Thống lĩnh Hắc giáp trầm giọng nói.
“Hàng? Ha ha ha ha, Hoắc gia chúng ta đời đời trung nghĩa, chưa từng có ai sợ chết, nếu hôm nay phản quốc đầu hàng lũ heo chó các ngươi, làm sao còn mặt mũi sống trên đời.”
“Không hàng, vậy ngươi đi chết đi!” Ánh mắt thống lĩnh Hắc giáp trở nên dữ tợn, đại đao trong tay tiếp tục chém về phía Hoắc Quang.
“Keng”
Hoắc Quang ngăn cản thống lĩnh Hắc giáp. Nhưng ở xung quanh, quân Ngân giáp chống cự càng ngày càng gian nan.
“Xoẹt!” “Xoẹt!”…
Ba bốn tên Ngân giáp bị chém giết ngay tại trận, cứ thế tiếp tục, quân Hắc giáp càng đánh càng hung mãnh.
“Muốn Hoắc Quang ta phản quốc? Đừng hòng! Độc Long Toản!” Trường thương trong tay Hoắc Quang đột nhiên phóng ra một luồng ánh sáng bạc.
“Oanh!”
Ánh mắt thống lĩnh Hắc giáp hoảng hốt, hắn lùi lại liền bảy bước mới có thể đứng vững được.
“Giết, giết cho ta, giết Hoắc Quang!” Thống lĩnh Hắc giáp thẹn quá hóa giận.
“Keng!” “Keng!”…
Năm tên Hắc giáp liền gia nhập vòng chiến, cùng nhau áp chế Hoắc Quang.
Có thể thấy quân Ngân giáp sắp bị diệt toàn quân, nhưng không một ai lùi bước, vẫn đang tử thủ trước căn nhà trúc.
Bên ngoài căn nhà chính có bảy tám tên tạp dịch đang đứng, mặt xanh như tàu lá, người run bần bật, chỉ có tên cầm đầu là giữ được bình tĩnh. Đó là một người trung niên mặc quan phục thái giám, tay cầm phất trần, vẻ mặt lo lắng.
Nhưng vào lúc này, trên bầu trời, cuối cùng ngôi sao thứ chín cũng đã di chuyển tới đường thẳng của tám ngôi sao kia.
“Ầm!”
Chín ngôi sao nối thành một hàng, đất trời đột nhiên vang lên một tiếng nổ thật lớn.
Cửu Tinh Liên Châu, Thiên môn mở ra!
“Vù vù!”
Gió lốc nổi lên khắp nơi, trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện vô số mây đen, kéo dài vô tận, liếc mắt nhìn không thấy điểm đầu.
“Ào!” “Ào!”. . .
Lúc mây đen xuất hiện, trời mưa như trút nước.
Dưới hiện tượng đặc biệt của đất trời, trước căn nhà trúc, tướng sĩ của hai bên căn bản không hề để ý, chỉ coi đó là cơn mưa bình thường, vẫn cứ chém giết không ngừng. Điểm khác duy nhất chính là xung quanh càng lúc càng tối đen, giúp cho quân Ngân giáp giành được chút thời gian để thở gấp.
Quân Ngân giáp đều thề sống chết bảo vệ căn nhà trúc, bảo vệ Vương gia của nước Đại Yên đang ở trong đó.
Thái giám trung niên vẻ mặt buồn bã lẩm bẩm: “Lão hoàng gia, người ở trên trời có linh thiêng, xin hãy phù hộ cho Vương gia!”
Bên trong căn nhà trúc đang đóng chặt cửa.
Giống như một thư phòng, trên tám chiếc giá sách được làm bằng gỗ lim xếp đầy các loại sách vở. Ở giữa đặt một chiếc bàn đọc sách bằng gỗ đỏ thắm, giấy và bút mực đều đã bày sẵn. Xung quanh được thắp sáng bằng mười sáu ngọn đèn lưu ly, khiến cho bên trong căn nhà trúc cực kỳ sáng sủa.
Góc phía đông là một cái giường gỗ, một thiếu niên khoảng mười bảy mười tám tuổi đang nằm ở đó.
Trên người thiếu niên mặc một bộ hoàng bào được thêu rồng vô cùng lộng lẫy, hắn đang nằm lặng lẽ, khuôn mặt trắng bệch, trên trán ướt đẫm mồ hôi, dường như đang chịu đựng sự đau đớn khủng khiếp.
“Vù!”
Đột nhiên có một vệt sáng màu lục xuất hiện trên khuôn mặt thiếu niên, nhưng rất nhanh đã biến mất, sau đó ánh sáng màu lục lại xuất hiện, liên tiếp không ngừng. Trong giấc mộng, thiếu niên càng trở nên đau đớn.
Đã vài giờ trôi qua, nỗi đau đớn của thiếu niên vẫn không giảm bớt.
Cho đến khi chín ngôi sao vừa thẳng hàng, trong phòng đột nhiên nổi lên một cơn gió lạnh.
“Vù vù!”
Gió lạnh chợt bị một luồng sức mạnh trên người thiếu niên hút thẳng vào huyệt Thiên môn ở trên trán.
“Ầm!”
Huyệt Thiên môn đột nhiên nổ vang, từ nơi đó tỏa ra ánh sáng màu lục, bao phủ lấy toàn thân thiếu niên. Một luồng khí thế ngang tàng cuồn cuộn tuôn ra từ thân thể hắn.
Mười sáu ngọn đèn trong phòng đột nhiên lay lắt không ngừng. Giống như đang bị khí thế chèn ép, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.
“Đùng đùng đùng!”
Thân thể thiếu niên vang lên từng tiếng nổ.
“Gào!"
Trong cơ thể người thiếu niên đột nhiên truyền ra một tiếng rồng gầm. Rồng gầm thật lớn, nhưng kỳ lạ ở chỗ những người bên ngoài chẳng một ai nghe thấy.
Khí thế tỏa ra từ trong cơ thể thiếu niên càng lúc càng mạnh, từ từ phóng vút lên trời cao.
Xuyên qua căn nhà trúc, phóng thẳng lên bầu trời.
“Ầm!”
Bên trên căn nhà trúc, tầng mây đen che kín cả bầu trời thình lình bị luồng khí thế mạnh mẽ phá tan tành, mưa lớn cũng vì vậy mà ngớt dần.
Mây đen tan nát, thế nhưng trên không trung của căn nhà lại ngưng tụ thành một đám mây trắng hình rồng. Con rồng bằng mây uốn lượn, hai sừng cao vút, trợn mắt nhìn trời!
Đáng tiếc, trời còn chưa sáng, đám tướng sĩ đang chém giết lẫn nhau, hoàn toàn không để ý tới hiện tượng kỳ lạ ở trên bầu trời xa xôi.
Bên trong căn nhà.
Ánh sáng màu lục đang từ từ thu vào trong cơ thể thiếu niên, hai mắt hắn đột nhiên mở ra.
“Vù vù!”
Hai luồng ánh sáng sắc bén bắn ra từ đối mắt thiếu niên, ánh mắt tàn bạo lóe lên, xung quanh chợt như nổi lên một trận cuồng phong.
Có điều, thiếu niên nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh, chầm chậm thu khí thế về cơ thể.
Ánh mắt của thiếu niên cực kỳ cơ trí, sâu sắc và tràn ngập vẻ tang thương, rõ ràng đây là thứ không nên có ở một thiếu niên mới mười bảy mười tám tuổi.
Cách đầu giương không xa là một chiếc gương.
Thiếu niên chầm chậm bước tới trước gương, đưa hai tay ra, quan sát cánh tay của mình, sau đó đứng trước gương đưa hai tay sờ sờ khuôn mặt.
“Giống như đúc, hình dáng giống như đúc kiếp trước!”. Thiếu niên híp mắt cảm thán nói.
Dứt lời, hắn vén tay áo trái lên, chỗ cổ tay có một cái bớt trông như hạt mầm, ngón giữa của bàn tay phải nhẹ nhàng xoa xoa cái bớt một hồi. Hai mắt thiếu niên hơi híp lại: “Soán Mệnh Diễn Sinh đại pháp? Không uổng công trẫm dốc hết tài lực để khai quật ngôi mộ của tiên nhân. Soán Mệnh Diễn Sinh? Bí pháp tiên nhân để lại trong huyệt mộ thật là kỳ diệu!”
“Kho báu trong mộ tiên nhân?”
Dường như thiếu niên vô cùng khổ sở khi nhớ lại điều gì đó, lông mày đột nhiên nhíu lại, ánh mắt tàn bạo quét ra xung quanh.
Thiếu niên nhìn quanh thư phòng rồi đi đến bàn đọc sách.
Trên bàn đọc sách có hơn mười cây bút lông.
Thiếu niên nhìn thoáng qua, sau đó chọn trong đó cây bút Tử ngọc được khắc hình rồng.
Chấm mực, ánh mắt tàn bạo nhìn bốn phía, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Hắn cầm bút viết lên tấm giấy Tuyên đã trải sẵn.
Ánh mắt người thiếu niên tràn ngập hận thù và giận dữ, nhưng bàn tay lại vững vàng như núi, viết từng nét từng nét một.
“Vù vù!”
Trong phòng đột nhiên nổi lên từng cơn gió lốc, cuồng phong nhanh chóng càn quét mọi ngóc ngách của căn phòng, vô số sách vở bị gió thổi lật trang liên tục, những đồ vật nhỏ cũng bị thổi bay tứ tung. Nhưng kỳ lạ ở chỗ, mỗi lần cuồng phong thổi tới những ngọn đèn, dưới sức mạnh của gió lớn, đèn vẫn không hề tắt.
Bản thân thiếu niên không lộ ra chút khí thế nào, khiến cho gió lớn tự do lướt qua nét chữ dưới ngòi bút của hắn, đúng lúc vừa viết xong chữ thứ nhất “Chân”.
Nếu như để người tu “Chữ” nhìn thấy, nhất định họ sẽ kinh hãi không nói nên lời. Bởi vì rõ ràng chữ viết của thiếu niên đã đạt đến trình độ ‘Bút Lạc Kinh Phong Vũ’. Đây chính là trình độ cực cao của thư pháp, rất nhiều người tu đạo đến cuối đời vẫn chẳng thể đạt tới. Vậy mà thiếu niên này chỉ mới mười bảy mười tám tuổi.
Bút Lạc Kinh Phong Vũ! Trình độ thư pháp của thiếu niên này có từ kiếp trước, không hề có quan hệ với tu vi, một chữ “Chân” có thể làm gương cho vô số nhà thư pháp trong thiên hạ. Hơn nữa, trong nét chữ này còn ẩn chứa khí thế bá chủ của Đế vương, khiến cho người khác nhìn vào liền sinh lòng kính sợ.
Một chữ “Chân” chiếm hết nửa trang giấy, ở góc khác, thiếu niên lại viết thêm một chữ.
“Hùng!”
“Chân Hùng!”
Mỗi một nét hạ xuống, cuồng phong lại lớn thêm, càng lúc càng lớn, đến khi chữ cuối cùng vừa viết xong, chiếc bút Tử ngọc đột nhiên vang lên một âm thanh giòn tan.
“Rắc!”
Trên cây bút Tử ngọc xuất hiện vài vết rạn.
“Rắc rắc rắc rắc!”
Vết rạn càng ngày càng nhiều.
“Bụp!”
Bút Tử ngọc vỡ thành vô số mảnh vụn, bị gió lốc thổi bay khắp nơi. Chỉ viết hai chữ đã khiến bút vỡ tan tành, nếu để người tu “Chữ” chứng kiến chữ viết của thiếu niên này, không biết họ sẽ cảm thán ra sao, hay sẽ tiếc hận cây bút lông chất lượng quá kém?
Ngay lúc vừa viết xong, gió lốc đột nhiên gào thét khắp nơi, thổi quanh trang giấy Tuyên, đồng thời xông thẳng vào hai chữ kia.
Nhìn hai chữ màu đen giống như nhìn vào địa ngục, tràn ngập oán hận, tràn ngập giận dữ, hàng loạt cảm xúc tiêu cực được thiếu niên đưa vào hai chữ này.
“Vù vù!”
Gió lốc bị cuốn vào trong đó, từ hai chữ kia đột nhiên tuôn ra vô số khói đen, chúng xoáy vòng trên mặt giấy, sau đó dần ngưng tụ thành một cái đầu lâu ác quỷ đen kịt.
“Khặc khặc khặc khặc khặc khặc!”
Đầu lâu ác quỷ có hai sừng, hốc mắt như vực sâu, răng như lưỡi cưa, gian ác và âm hiểm, nó cười điên cuồng hung lệ.
Từ đầu đến cuối, thiếu niên vẫn nhìn chằm chằm vào luồng khói đen.
“Ngàn năm qua, chữ của trẫm không cách nào đột phá, hiện giờ lại vì 'Chân Hùng' ngươi mà đột phá? Hạ bút xuất hiện khí tượng?” Người thiếu niên nhìn chằm chằm vào đầu ác quỷ, căm hận nói.
Nhìn đầu lâu ác quỷ được viết ra từ chính cảm xúc tiêu cực của mình, sự oán hận trong mắt thiếu niên vẫn không giảm bớt, thậm chí hai mắt hắn dần dần đỏ rực.
“Chân Nhu là hoàng hậu của trẫm, ngươi là cha của nàng, sao trên đời lại có người cha nhẫn tâm đến như vậy? Vì thanh Tiên kiếm đó, ngươi có thể bất chấp tất cả lừa gạt Chân Nhu, lừa nàng đem loại độc dược độc nhất thiên hạ ăn cùng trẫm. Trẫm có thể kiên trì mười ngày không chết, nhưng Chân Nhu thì chết ngay tại chỗ không kịp trăn trối. Người cha thật quá độc ác, người cha thật quá nhẫn tâm.”
“Chân Nhu hiền lành như vậy, ngươi không xứng làm cha của nàng. Thanh Tiên kiếm lấy ra từ trong huyệt mộ tiên nhân, cho dù lợi hại nhưng trẫm cũng có Thiên Tử kiếm, chỉ vì một thanh Tiên kiếm mà ngươi có thể hạ độc hại chết con gái ruột của mình? Chân Hùng? Ha ha ha ha, ngươi đợi đấy, trẫm vừa sống lại, trẫm nhất định sẽ mổ bụng moi tim ngươi, để xem trái tim ngươi rốt cuộc có màu gì, báo thù vì Chân Nhu!”
Ánh mắt tàn bạo của thiếu niên quét qua xung quanh, khí thế hung ác gấp mấy lần đầu lâu ác quỷ xông thẳng tới, ép nó đang sống sờ sờ phải quay về bên trong hai chữ kia.
Trên mặt giấy bao phủ một lớp khói đen kịt.
Trang giấy Tuyên giá rẻ mạt, sau khi viết xong hai chữ này nhất định có giá trị liên thành, thế nhưng thiếu niên lại cầm lấy tờ giấy ném thẳng vào ngọn đèn dầu.
“Bùng!”
Tờ giấy bốc cháy rừng rực.
“A!” “Tha cho ta!” “A!” . . .
Trong mảnh giấy, ác quỷ không ngừng kêu la thảm thiết, nhưng ánh mắt thiếu niên lạnh như băng, mặc cho mảnh giấy hóa thành tro tàn.
“Chân Hùng?” Thiếu niên hung tàn nhớ lại cái tên này một lần nữa.
Khi trong lòng bình tĩnh trở lại, người thiếu niên mới bắt đầu quan sát tình hình xung quanh. Hai mắt khẽ nhắm lại, sau đó lông mày hơi nhướng lên.
"Soán Mệnh Diễn Sinh cần cảnh giới Tiên Nhân mới có thể phát huy, đúng là không uổng công. Năm đó, trẫm còn chưa thành Tiên, lúc sắp chết mới đành liều mạng đánh cuộc. Nếu không nhờ Cửu Tinh Liên Châu, Thiên môn mở ra, có lẽ ý chí của trẫm sẽ bị nhốt vĩnh viễn trong thân thể kiếp này. Cuối cùng cũng đi ra, không biết thân thể kiếp trước có còn nằm trong cỗ quan tài kia hay không, tương lai trẫm sẽ quay về!” Người thiếu niên khẽ thở dài nói.
Hít một hơi thật sâu, thiếu niên chậm rãi bước về phía cửa.
“Két!”
Cánh cửa căn nhà trúc được hắn mở ra!