Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Diêm Vô Địch, đến đây, ha ha ha!" Lưu Cương hưng phấn gọi.
Cách Lưu Cương hai mét có một thanh trường kiếm màu xanh đang di động trong không trung. Trong lúc Lưu Cương nói chuyện, phi kiếm vờn quanh người Lưu Cương với tốc độ rất nhanh, nó bay múa tùy theo ý nghĩ trong lòng Lưu Cương.
Mục Dã Vương đứng một bên lặng lẽ nhìn, gần một trăm người vây xem cũng đều im lặng.
Ba tên cung phụng của nước Yên lộ ra vẻ lo lắng, Diêm Vô Địch tay cầm Tử Thanh Kiếm, đứng nhìn với vẻ mặt ngưng trọng.
"Tới!" Diêm Vô Địch không hề nhượng bộ.
"Vù!" Phi kiếm trong nháy mắt bay đến trước mặt Diêm Vô Địch.
"Keng!"
Hai thanh kiếm Tử Thanh và Lưu Quang ầm ầm chạm vào nhau.
Lưu Quang mặc dù là phi kiếm nhưng lực lượng lại không kém Tử Thanh Kiếm bao nhiêu.
Hai thanh kiếm va chạm một cái rồi tách ra, Lưu Cương thủ thế bay lên, nhanh chóng khống chế Lưu Quang kiếm, thình lình quay ngoặt một cái, hướng bên hông của Diêm Vô Địch chém tới.
"Keng!"
Diêm Vô Địch quả nhiên là thiên tài về kiếm, một chiêu bối kiếm lập tức ngăn được thanh Lưu Quang. Nhưng phi kiếm quá kỳ dị, mất đi chướng ngại là người cầm kiếm, nó có thể từ các góc độ khác nhau tập kích tới, hơn nữa kiếm nào cũng trí mạng.
"Keng!" "Keng!" "Keng!"
Lưu Cương chỉ huy phi kiếm tập kích cực nhanh, tấn công Diêm Vô Địch như vũ bão, mà bản thân hắn lại đứng ở ngoài năm mươi trượng, căn bản đã đứng ở thế bất bại.
"Ha ha ha, Diêm Vô Địch, kiếm của ngươi quá ngắn rồi, căn bản không thể làm tổn thương ta được. Sớm muộn gì thì ngươi cũng bại mà thôi, hay là nhận thua đi!" Lưu Cương hưng phấn chỉ huy phi kiếm.
"Phi kiếm đấu trường kiếm, Diêm Vô Địch thua chắc rồi!"
"Diêm Vô Địch chỉ có thể phòng thủ, căn bản không thể tấn công Lưu Cương, làm sao thắng hắn được?"
"Nhận thua đi, chỉ sáu tòa thành mà thôi!"
. . .
. . .
. . .
Xung quanh truyền đến hàng loạt tiếng bàn tán nghị luận.
Diêm Vô Địch cực kỳ chật vật, mấy lần suýt chết dưới phi kiếm, lúc này Mục Dã Vương ở đối diện híp mắt lại.
"Kiếm cốt trời sinh? Quả nhiên không hổ danh là kiếm cốt trời sinh, lúc nãy còn hoảng loạn vô cùng, thời gian ngắn đã thích ứng được với phi kiếm rồi?" Kẻ này bất phàm, giữ lại tất thành đại hoạ!"
Ánh mắt Mục Dã Vương ngưng trọng.
Ngón tay giấu trong tay áo Mục Dã Vương hơi cong lại.
"Vù!" Phi kiếm đột nhiện phát ra thanh quang chói mắt.
"Ầm!"
"A!"
Phi kiếm bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ gấp mấy lần, lại một lần va chạm mạnh hơn, Diêm Vô Địch bỗng bị hất bay ra ngoài.
"Bùm!" Diêm Vô Địch rơi xuống đất.
"Vù!"
Phi kiếm bỗng bay đến trước mặt Diêm Vô Địch, chĩa thẳng vào yết hầu của hắn.
"Ngươi thua rồi!" Lưu Cương hưng phấn kêu lên.
Diêm Vô Địch vẻ mặt không cam lòng nhìn thanh phi kiếm ở trước yết hầu của mình.
"Sáu tòa thành tại nam cương, chờ chúng ta ra khỏi Phong thủy trận, Trịnh quốc cứ phái người đến lấy đi!" Diêm Vô Địch mặc dù không cam lòng, nhưng lại giữ vững chữ tín.
Lưu Cương vẫy tay một cái, phi kiếm lập tức bay trở lại.
"Diêm Vô Đich, Đại Yên mất đi Diêm Đào, rất nhanh sẽ bị hủy diệt, ngươi bái ta làm thầy đi, ta có thể đảm bảo Đại Yên quốc không xảy ra việc gì trong vòng trăm năm!" Mục Dã Vương nói lại một lần nữa.
Kiếm cốt trời sinh dù sao cũng là quá khó gặp.
"Ta đã nói là mình đã bái sư rồi!" Diêm Vô Địch lắc đầu nói.
"Bái sư rồi thì sao? Hắn tối đa cũng chỉ có thể che chở ngươi mà không thể che chở Đại Yên. Diêm Đào vừa chết, đâu còn ai che chở nước Yên nữa? Còn ngươi, đợi ngươi trở nên mạnh mẽ thì nước Yên sớm đã không còn rồi!" Mục Dã Vương lại nói.
Diêm Vô Địch nắm chặt tay, mặc dù hắn biết Mục Dã Vương nói đúng, nhưng sự quật cường trong lòng khiến hắn vẫn không chịu thay đổi sư môn.
"Thế nào?" Mục Dã Vương thúc ép.
"Ai nói không có người che chở Đại Yên quốc? Đại Hà tông ta vẫn đang làm vậy cơ mà!" Trong đám người bỗng có tiếng nói truyền lại.
"Hả?" Mục Dã Vương trừng mắt nhìn về cách đó không xa.
Một đạo sĩ trung niên lưng đeo một thanh trường kiếm, bên hông lủng lẳng một cái hồ lô đang cười nói đi đến.
Hắn chính là Tửu Kiếm Sinh, người đã dẫn đám đệ tử Đại Hà tông đi sau khi bị Diêm Xuyên giáo huấn.
"Tửu Kiếm Sinh? Là ngươi sao?" Mục Dã Vương lạnh giọng nói.
"Ha ha ha, Mục Dã tiền bối, Diêm Đào sư thúc che chở Đại Yên cũng chính là Đại Hà tông chúng ta che chở, lẽ nào Mục Dã tiền bối quên rồi sao? Đây là tiểu bối nước Yên, Mục Dã tiền bối sẽ không làm khó hắn đấy chứ?" Tửu Kiếm Sinh cười nói.
"Sao? Tửu Kiếm Sinh, ngươi cũng nhìn trúng tiểu tử này ư?" Mục Dã trầm giọng nói.
"Kiếm cốt trời sinh, đích xác thích hợp tu kiếm đạo, ta tự nhiên thấy là thích. Nhưng ta sẽ không ép, hoàn toàn là do hắn tự nguyện!" Tửu Kiếm Sinh cười nói.
"Tửu Kiếm Sinh tiền bối? Đa tạ hậu ái, ta đã bái sư rồi, sẽ không đổi sang môn phái khác đâu!" Diêm Vô Địch nói.
"Không sao, Diêm Đào sư thúc là thiên túng kỳ tài, hậu bối của y có xuất hiện thêm vài thiên tài cũng là bình thường, thôi thì coi như chúng ta không có duyên. Nhưng năm đó ta đã đáp ứng Diêm Đào sư thúc, ta tự nhiên sẽ che chở nước Yên!" Tửu Kiếm Sinh nói.
"Diêm Đào đã chết, nước Yên chẳng còn ai tại Đại Hà tông. Đại Hà tông các ngươi muốn vì một kẻ không liên quan mà làm kẻ địch với ta sao?" Mục Dã Vương trầm giọng nói.
"Không dám! Nhưng mà Mục Dã tiền bối nói sai rồi, ai nói nước Yên không có ai tại Đại Hà tông vậy?" Tửu Kiếm Sinh cười nói.
"Hả?" Mục Dã Vương híp hai mắt lại.
"Ngươi nói là Diêm Xuyên? Con trai của Diêm Đào?" Lưu Cương bỗng kêu lên.
"Sao? Ha ha ha, con trai của Diêm Đào? Hiện tại chắc cũng đã được mười mấy tuổi rồi nhỉ, vẫn còn sống à?" Mục Dã Vương cười nói.
"Ta đương nhiên là còn sống rồi!" Bỗng có một thanh âm truyền đến.
"Mục Dã Vương cùng thế hệ với cha ta, ta cũng đã quý mến rất lâu rồi, nhưng hôm nay lại ỷ vào tu vi mà bắt nạt vãn bối dòng tộc họ Diêm ta, thật không giống như tiếng tăm một chút nào! Ài, khiến cho Diêm Xuyên thật là thất vọng!" Thanh âm bất thình lình truyền tới từ trong đoàn người.
"Hả?" Sắc mặt Mục Dã Vương khó chịu nhìn sang.
Lưu Cương, Tửu Kiếm Sinh, Diêm Vô Địch, tất cả mọi người đều nhìn sang hướng thanh âm truyền đến.
Đoàn người tản ra, có năm người đang chầm chặm đi ra, Diêm Xuyên, Lưu Cẩn, Mặc Vũ Hề, Thanh Long, Bạch Hổ.
Nhìn thấy năm người, hai mắt Mục Dã Vương híp lại, bởi vì năm người trước mắt này, trừ Diêm Xuyên và Lưu Cẩn ra, hắn lại nhìn không thấu tu vi của họ.
"Diêm Xuyên! Là ngươi!" Lưu Cương mắt lộ ra vẻ căm hận nói.
"Đây chẳng phải là Lưu cung phụng sao? Lần trước còn phải cám ơn Lưu cung phụng, mùi vị thịt rắn quả thật rất là ngon!" Diêm Xuyên vừa cười vừa đi ra.
"Ngươi!" Lưu Cương sắc mặt âm trầm.
"Diêm Xuyên sư đệ! Lại gặp nhau rồi!" Tửu Kiếm Sinh cười nói.
Nhìn Tửu Kiếm Sinh, Diêm Xuyên gật đầu nói: "Vì Đại Yên ta mà trở mặt với Mục Dã Vương, lần này phải đa tạ rồi!"
"Ha ha, ta đã từng đáp ứng cha ngươi, tất nhiên nói được là làm được!" Tửu Kiếm Sinh cười nói.
Diêm Xuyên gật gật đầu, sau đó nhìn sang Diêm Vô Địch và ba tên cung phụng.
"Vương, Vương gia!" Ba tên cung phụng suy nghĩ một lúc rồi bước lên nói.
"Ừ!" Diêm Xuyên cười mỉm đáp lời.
"Thái tử, vị này chính là Nhất tự Tịnh Kiên Vương!” Lưu Cẩn nhắc nhở.
Diêm Xuyên yên lặng chờ đợi.
Nhìn Diêm Xuyên tuổi tác chẳng hơn mình là mấy, sắc mặt Diêm Vô Địch trở nên phức tạp.
"Thái tử, lễ nghi không thể bỏ được!" Một tên cung phụng nhỏ giọng nói.
Diêm Vô Địch nhướng mày, gật gật đầu rồi hít sâu một hơi, hướng Diêm Xuyên làm một lễ tiết đơn giản.
"Bái kiến Vương thúc!" Diêm Vô Địch khó khăn nói.
Nếu không phải vì lễ tiết, Diêm Vô Địch quả thật là không nói ra được. Bởi vì trong lòng Diêm Vô Địch vốn chẳng hề kính trọng Diêm Xuyên.
Địa vị của Diêm Xuyên sánh ngang Yên đế, coi như là ngang hàng với Yên đế, vì vậy Diêm Vô Địch mới gọi là Vương thúc.
"Ừ, không tệ! Kiếm cốt trời sinh, nếu có rèn luyệt tất thành châu báu!" Diêm Xuyên vừa ý gật đầu.
Nghe được lời nói ông cụ non của Diêm Xuyên, Diêm Vô Địch sắc mặt cổ quái, không trả lời.
Hai chú cháu làm quen xong, ánh mắt của Diêm Xuyên lại chuyển ra ngoài.
"Mục Dã Vương!" Diêm Xuyên cười nói.
"Ta với Diêm Đào là cùng vai cùng lứa, ngươi nên gọi ta một tiếng sư thúc mới đúng!" Mục Dã Vương cười nhạt nói.
"Ha ha ha, ta còn chưa gia nhập Đại Hà tông, sao phải gọi ngươi sư thúc? Trái lại Mục Dã Vương bản thân cũng biết ngang hàng với cha ta, tại sao lại ra tay đánh lén vãn bối?" Diêm Xuyên cười nói.
"Hả?" Mục Dã Vương híp mắt lại.
Phải biết rằng, vừa rồi mình ra tay cực kỳ bí mật, kẻ phàm phu tục tử như Diêm Xuyên làm sao lại biết được?
"Lẽ nào... ?" Diêm Vô Địch bất ngờ nhìn sang Mục Dã Vương, vừa rồi mình thua là vì lực lượng của phi kiếm tăng đột biến, chẳng lẽ thật sự là do Mục Dã Vương giở trò?
"Tên nhóc Diêm Xuyên kia, loại người như ngươi cũng có thể vu tội cho sư tôn của ta sao?" Lưu Cương lập tức quát.
"Ồ? Hóa ra là Lưu cung phụng, sao, bắt tay với Mục Dã Vương để ăn hiếp một tên vãn bối cảm giác rất thành tựu à?" Diêm Xuyên khinh bỉ nói.
"Ngươi mới. . .!" Lưu Cương tức giận.
"Không biết lớn nhỏ!" Mục Dã Vương bỗng mở miệng quát.
Chỉ quát một tiếng mà khí thế của Mục Dã Vương bỗng tăng vọt lên, ép tới hướng Diêm Xuyên. Khí thế khổng lồ, cuốn theo một cơn bão bụi to lớn xông thẳng tới Diêm Xuyên.
"Ầm!"
Cuồng phong nổi lên trên đất bằng, khí thế của Mục Dã Vương nhất thời bị đẩy lại.
Trước người Diêm Xuyên chợt xuất hiện thêm một người, Thanh Long.
Thanh Long trừng mắt, tức giận nhìn Mục Dã Vương, một cỗ khí tức cuồng bạo ép thẳng tới Mục Dã Vương.
Mục Dã Vương nghiêm sắc mặt, hai người đối chọi gay gắt, khí thế va chạm, xung quanh xuất hiện hàng loạt đợt sóng khí.
Giờ phút này, những người đang vây xem ai ai cũng lộ vẻ hưng phấn.
"Kẻ này là ai? Không ngờ lại ngang tài ngang sức với Mục Dã Vương?"
"Hắn đang giúp Diêm Xuyên sao? Lẽ nào là bằng hữu ngày trước của Diêm Đào?"
"Không sai, nhớ năm đó Diêm Đào phong hoa tuyệt đại cỡ nào, có mấy người bạn lợi hại thật sự cũng là điều bình thường!"
. . .
. . .
. . .
Xung quanh tiếng nghị luận truyền ra không ngớt.
Thanh Long và Mục Dã Vương cũng từ từ lui lại, chằn ai làm gì được ai.
"Ngươi là ai?" Mục Dã Vương nhìn chằm chằm Thanh Long.
"Ngươi không cần biết!" Thanh Long lắc đầu lùi ra sau lưng Diêm Xuyên.
Ánh mắt Mục Dã Vương biến ảo, cuối cùng nhìn sang Diêm Xuyên, lúc này, đôi mắt nhìn Diêm Xuyên trở nên ngưng trọng hơn nhiều.
Diêm Vô Địch cũng nhìn vị 'Vương thúc' này với thần tình phức tạp, trong mắt lộ ra vẻ không hiểu.
"Lưu Cương, ngươi vừa rồi có phải lừa của cháu ta mất sáu tòa thành trì phải không?" Diêm Xuyên nhìn Lưu Cương quát.
Lưu Cương gần như muốn hộc máu, đấy gọi là lừa sao?
"Ta với hắn là cá cược, lừa đảo gì ở đây?" Lưu Cương buồn bực nói.
"Cá cược?" Diêm Xuyên trầm giọng nói.
"Không sai, hắn dùng sáu thành tại nam cương của Đại Yên, ta dùng sáu thành tại bắc cương của Đại Trịnh. Cá cược công bằng, sao lại gọi là lừa đảo?" Lưu Cương giải thích.
"Ngươi mà cũng có thể quyết định thành trì của nước Trịnh quốc à?" Diêm Xuyên hỏi.
"Sư tôn của ta là Đại Trịnh Mục Dã Vương, địa vị áp đảo cả Trịnh đế, tự nhiên là được!" Lưu Cương tự hào nói.
"Đã vậy, ta với ngươi cá cược nhé?" Diêm Xuyên cười nói.
"Ngươi ư?" Lưu Cương nhíu mày nói.
"Sao hả, không dám à? Dám lừa cháu ta mà lại không dám cá với ta sao?" Diêm Xuyên khinh thường nói.
"Hừ, cá thì...!" Lưu Cương nói được một nửa bỗng dừng lại, nhìn sang Mục Dã Vương.
"Hắn muốn cá thì ngươi cứ theo đi! Chỉ là Lực cảnh tầng tám thôi mà!" Mục Dã Vương xem thường nói.
"Vâng!" Lưu Cương lập tức nói.
"Ngươi muốn tìm chết vậy thì chẳng trách được ta, ta dùng sáu tòa thành vừa thắng cá với ngươi!" Lưu Cương tự tin nói.
"Sáu thành? Ta không cá được!" Diêm Xuyên cười nói.
"Ha ha ha, tự mình hiểu được là tốt, sáu thành không được, vậy ngươi muốn cá bao nhiêu thành? Bốn, hay là ba? Một thành cũng được!" Lưu Cương hưng phấn nói.
"Ngươi không hiểu ý của ta rồi, ta nói sáu thành ta không cá được là vì nó quá ít!" Diêm Xuyên cười nói.
"Quá ít? Vậy ngươi muốn cá bao nhiêu?" Lưu Cương nhíu mày hỏi.
"Ba tỉnh nam cương của nước Yên ta, bốn mươi hai thành! Ngươi dám cá không? Diêm Xuyên sắc mặt nghiêm túc nói.