Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Đương nhiên, trước khi mưu đồ thành công, Nguỵ Nhạc sẽ không lộ ra nửa điểm phong thanh. Năng lực nguỵ trang ẩn nhẫn của hắn ở trên đường vốn có tiếng. Bằng không, cũng sẽ không giành được danh hiệu Rắn Hổ Mang
Vốn Nguỵ Nhạc là muốn thừa dịp đêm nay tranh thủ hảo cảm của vợ chồng Lâm gia, sau đó triển khai tấn công lãng mạn kịch liệt đối với Lâm Tử Mạn. Hắn cũng không tin bằng năng lực lừa gạt phụ nữ của hắn, bằng miệng mồm xảo quyệt, còn không làm cho Lâm Tử Mạn chỉ vừa bước chân vào đời này yêu hắn đến chết đi sống lại.
Thế nhưng hắn vạn lần không ngờ tối hôm nay lại chạy ra một tên Trình Giảo Kim ý đồ phá hư chuyện tốt của hắn.
“Muốn đấu với ta? Tiểu tử ngươi còn khờ lắm!” Nguỵ Nhạc nhấc kính mắt, trong lòng liên tục cười nhạt.
Người của Lâm gia vô luận là vợ chồng họ Lâm hay Lâm Tử Mạn, đều không thể nhìn ra tâm tư độc ác của Nguỵ Nhạc.
“Tôi đã lớn tuổi như vậy còn chưa từng uống qua loại rượu quý báu như thế, hôm nay tôi xem như được dính chút quang huy của tiểu Nguỵ, mở một chai, nếm thử Lafite đến tột cùng có mùi vị gì!” Lâm phụ nhìn chai Lafite trong tay cười toe toét: “Nghe nói uống rượu vang tốt nhất dùng ly chân dài. Chờ tôi đi lấy.”
Lâm phụ lưu luyến bỏ chai Lafite xuống bàn ăn, đứng dậy đi vào bếp cầm năm ly rượu chân dài quay lại.
Nguỵ Nhạc mở một chai Lafite cười ha hả tiếp nhận ly rượu chân dài từ tay Lâm phụ, làm bộ như rót rượu: “Đến, hôm nay chúng ta đều vui vẻ, tôi rót đầy cho mọi người.”
“Anh cho là đang uống bia sao? Đều rót đầy?” Trương Văn Trọng cười nhạt, thò tay đoạt lấy chai rượu từ tay Nguỵ Nhạc. Sức lực bàn tay Nguỵ Nhạc cũng rất mạnh nhưng hắn kinh ngạc phát hiện tên thanh niên nhìn gầy gò, sắc mặt trắng nõn này lực tay còn mạnh hơn hắn, dễ dàng đoạt lấy chai rượu trong tay hắn.
“Rượu vang không nên rót quá ba phần. Như vậy mới có thể nhìn thấy được sắc rượu, ngửi được hương khí, thưởng thức được hương vị. Cũng không thể thoáng chốc rót đầy, đó là uổng phí. Chỉ khi uống bia, mới cần hào sảng khí khái như vậy.” Trương Văn Trọng vừa nói vừa dùng tư thế ưu nhã rót rượu vào ly. Quả thật đúng như lời hắn nói, mỗi một ly đều vừa vặn ba phần. Mà làm kẻ khác kinh ngạc nhất chính là lúc hắn rót rượu hiện rõ tư thái ưu nhã cao quý, giống như một nhân vật nổi tiếng được giáo dục qua lễ nghi quý tộc vậy.
“Không phải chỉ là biết cách rót rượu thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người? Nói không chừng hắn làm kẻ phục vụ trong nhà hàng cơm Tây thôi.” Nguỵ Nhạc thấy danh tiếng của mình lại bị Trương Văn Trọng không chút tiếng động đoạt đi, không khỏi có chút ảo não, nhẹ giọng nói thầm.
Trương Văn Trọng cũng không để ý tới hắn, trong lúc châm rượu, hắn nhấc lên một ly, nhẹ nhàng lay động một chút, nhìn màu sắc của rượu, sau đó lại đưa lên mũi ngửi nhẹ. Toàn bộ động tác của hắn hài hoà mà tự nhiên, giống như tiếng đàn dương cầm du dương, làm cho người ta có cảm giác vui vẻ thoải mái.
Nhưng Trương Văn Trọng cũng không uống rượu, mà buông ly rượu xuống nhẹ nhàng lắc đầu.
Mọi người đều ngạc nhiên không biết hắn có ý gì.
“Chai Lafite này của anh là giả.” Trương Văn Trọng nhìn Nguỵ Nhạc nói một câu như trời đánh.
“Cái … gì?” Nguỵ Nhạc đầu tiên là sửng sốt, sau đó giận dữ bật cười nói: “Hai chai rượu này, phải dùng một vạn tám mới mua được, anh chỉ làm ra vẻ lắc lắc, ngửi ngửi đã nói là giả sao? Ha ha, thật là buồn cười. Như vậy tôi vây quanh anh hai vòng, sau đó cũng ngửi thử, có phải nói anh là một người đàn bà hay không? Điều này tôi không phải muốn làm xấu anh, anh có uống qua Lafite sao? Anh biết chỗ sản xuất Lafite à?”
“Thật không khéo, tôi thật sự biết.” Trương Văn Trọng vốn không muốn nhắm vào Nguỵ Nhạc, nhưng thứ nhất Lâm Tử Mạn cầu hắn hỗ trợ, thứ hai tiểu tử này thật không biết điều, vẫn muốn đạp lên hắn để tô điểm bản thân, cho nên Trương Văn Trọng cũng không cần khách khí với hắn.
“Lafite sản xuất tại Pháp, ở làng Lafite Pauillac Bordeaux. Lafite do một quý tộc có tên là Rafi (Lafite) của tầng lớp quý tộc thành lập vào năm 1354, đến 1675 thì được nhân vật đệ nhất trong làng rượu thế giới Xi Gang Duke công tước (JD Segur) mua lại. Vào năm 1755, sai cái chết của vị chưởng quản gia tộc JD Segur đời thứ ba, quyền hưởng tài sản của gia tộc JD Segur rơi vào một giai đoạn rất hỗn loạn của lịch sử. Cho đến năm 1868 bởi Sir James Rothschild mua lại sở hữu kể từ đó cho đến nay.” Gương mặt Trương Văn Trọng mang theo vẻ mỉm cười chậm rãi nói, sự bác học của hắn ở lúc này chiếm được sự hiển lộ hoàn mỹ nhất: “Mùi hoa của Lafite, mùi hương trái cây nổi tiếng, êm dịu dẻo dai, những người yêu thích rượu đã tôn xưng Lafite như là “nữ hoàng” của vương quốc rượu nho. Nhưng đáng tiếc chính là trong chai rượu Lafite của anh tôi không cảm nhận được mị lực quyến rũ của một vị “nữ hoàng” nên có.” Truyện "Siêu Cấp Tiên Y " Truyện "Siêu Cấp Tiên Y "
“Anh nói không có thì không có sao? ANh cho mình là ai? Phẩm rượu sư sao?” Vẻ mặt Nguỵ Nhạc căm giận, cười lạnh nói: “Đừng tưởng rằng biết lịch sử của Lafite là đủ khoe khoang, những tư liệu này ai cũng có thể lên mạng để tra xét.”
Nguỵ Nhạc nói không sia, những tư liệu này thật sự là có thể tra được trên mạng nhưng nếu không phải là người biết rõ về rượu Lafite thì làm sao có thể nhớ kĩ và chính xác đến vậy? Trên đời này, sợ rằng sẽ không có ai học thuộc lòng đoạn lịch sử về một vấn đề nào đó để làm tư liệu cho chính mình kiểu này! Huống chi, khi Trương Văn Trọng nói về địa danh và tên người, lại dùng tiếng Pháp cực kỳ tiêu chuẩn! Đương nhiên, Nguỵ Nhạc nghe không hiểu tiếng Pháp cho nên hắn cũng không hề biết tiếng Pháp của Trương Văn Trọng có tiêu chuẩn hay không.
“Anh không hiểu cách thưởng thức rượu, cho dù tôi nói với anh chai rượu này không đúng chỗ nào anh cũng không biết được. Mà thôi, tôi sẽ nói cho anh một điều dễ hiểu, phương pháp làm sao phân rõ thật giả của rượu Lafite.” Trương Văn Trọng đưa tay cầm chai rượu Lafite còn chưa mở, chỉ vào nhãn rượu nói: “Mọi người nhìn xem nhãn rượu, nhãn rượu của Lafite thật sờ vào sẽ có cảm giác lồi lõm, nhưng chai rượu này sờ vào lại rất trơn tuột. Hơn nữa, nhãn rượu của Lafite thật sự khi anh dùng móng tay cào đi dòng chữ bên trên thì màu lót của nó sẽ không xuất hiện biến hoá. Nhưng chai rượu giả này anh dùng móng tay cào đi tranh chữ thì nhãn rượu sẽ biến mất, giống như thế này.” Dứt lời, hắn dùng móng tay cào lên chữ, quả nhiên trong lúc cào nhãn rượu đã mất đi.
Nói xong, Trương Văn Trọng cầm chai rượu giả đặt lên bàn ăn, gương mặt mỉm cười nói: “Đương nhiên anh cũng có thể cho rằng tôi đang nói dối, nhưng loại phương pháp này trên mạng inte cũng có. Nếu như anh không tin, có thể lên mạng kiểm chứng một chút.”
Nguỵ Nhạc sửng sốt một chút, sau đó móc điện thoại di động của mình ra lên mạng kiểm chứng. Quả thật là tra được phương pháp phân biệt thật giả của Lafite này.
“Tại sao lại như vây? Tôi bỏ một vạn tám mua phải hai chai Lafite giả sao? Vậy …” Những lời này của hắn, không hề nghi ngờ đã chứng minh tính chính xác lời nói của Trương Văn Trọng.