Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Tiểu Bạch Kiếm
  3. Chương 6 : Một đoạn trí nhớ đau khổ
Trước /158 Sau

[Dịch]Tiểu Bạch Kiếm

Chương 6 : Một đoạn trí nhớ đau khổ

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vợ chồng Diệp Thiên sáng sớm hôm sau liền im lặng ly khai. Vương Phục Hưng một đêm không ngủ, tiễn đưa bọn hắn xuống lầu tại tửa của tiểu khu đứng cáo biệt. Nhìn Diệp Thiên ngồi vào ghế sau chiếc Maybach nghênh ngang rời đi mới thở dài, tại một quán ăn vỉa hè dùngbữa sáng đơn quản chỉ mất có ba đồng. Hắn, Tiểu Hổ, Yên Đế, còn có Vương Phục Vũ, mấy người ở cùng một chỗ, tiêu xài cũng không có gì là hoang phí, ngoại trừ thỉnh thoảng bên ngoài phóng túng một phen. Tiền học phí, tiền sách vở của Vương Phục Vũ hàng năm, còn có tiền thuê nhà và trang thiết bị mới là một khoản lớn, dưới tình huống không có tiền, lấy Vương Phục Hưng cầm đầu, tất cả những người này đều là những kẻ tiết kiệm.

Ăn sáng xong, trở lại nhà trọ của chính mình, nhìn tờ lịch, Vương Phục Hưng mới đột nhiên nhớ tới tám giờ sáng hôm này là ngày họp phụ huynh cho Vương Phục Vũ. Nguyên vốn định ngủ một giấc Vương Phục Hưng dứt khoát rửa mặt, đơn giản thu thập đồ vật một chút, sau đó ra phòng khách làm một hơi hơn một trăm cái chống đẩy.Vương Phục Hưng hít đất xong, mặt không đổi sắc, tựa ở ghế salon bật ti vi lên chăm chú xem, nhìn qua thấy cũng khá là thoải mái.

Cuộc họp phụ huynh diễn ra lúc tám giờ sáng, Vương Phục Hưng đem Vương Phục Vũ từ trên giường đá xuống, ăn sáng qua loa một chút rồi đuổi hắn đến trường. Vừa vặ đứng ở cửa phòng học gặp mặt các phụ huynh khác, đại đa số đều tầm hơn ba mươi tuổi một chút. Sở Tiền Duyên duy dáng đứng trên bục giảng đang giảng bài, chứng kiên huynh đệ Vương Phục Hưng tiến vào phòng học, trong mắt lóe lên chút cổ quái rồi lại trở lại bình thường, bắt đầu đi phat phiếu điểm.

Vương Phục Vũ, cái tên tiểu tử này ở trường gây sự xứng danh đệ nhất, ị phê bình còn hơn tên xếp thứ hai gần hai mươi phút. Những phụ huynh khác nhìn Vương Phục Hưng trẻ tuổi, trong mắt không hề che giấu vẻ hâm mộ, kế tiếp có thể là lão sư cùng phụ huynh câu thông, con cái không cần lo rồi. Vương Phục Hưng lần đầu tiên chứng kiến gương mặt nghiêm túc của Sở Tiền Duyên, lời bình về học sinh của cả lớp, phần lớn đều rất hay, không có nghiêm khắc phê bình quá nhưng cũng không ca ngợi quá phận. Có thể được được vinh hạnh nói lâu như vậy, ngoài Vương Phục vũ ra thì cũng chỉ có một kẻ làm được. Bị mỹ nữ lão sư nghiêm khắc dạy dỗ, Vương Phục Vũ ngày thường ương ngạnh khó bảo nhưng hôm nay vô cùng thu liễm, ngoan ngoan ngồi bên cạnh ca ca cười ngây ngô, thái độ vô cùng khiêm tốn.

Tới gần mười một giờ, cuộc họp phụ huynh diễn ra gần ba giờ, phụ huynh nào cũng đã thấy sốt ruột rồi. Có điểm sáng duy nhất tập trung là Vương Phục Vũ được phê bình cùng khen ngợi các điểm đã qua, các phụ huynh của không thấy hấp dẫn gì nữa. Mọi người đều cùng Sở Tiền Duyên nói vài câu khách sáo như con cái cần được dạy dỗ, mong giáo viên nghiêm khắc, quan tâm nhiều hơn. Sở Tiền Duyên mỉm cười đáp lại, điểm đạm nho nhã mà uyển chuyển vô cùng.

Vương Phục Hưng cùng Vương Phục Vũ ly khai cuối cùng,nhìn mỹ nữ giáo sư trước mặt, cũng định tiến lên nói mấy câu khách sao, nhưng nghĩ nếu thì quá dối tra, dù sao chuyện gì cần nói, tối qua cũng đã nói rồi. Suy nghĩ một chút, hắ gật gật đầu cười nói:” Sở lão sư, chúng ta cùng trở về nhé, tên tiểu tử nhà ta sau này còn cần nàng chiếu cố nhiều hơn.”

Sở Tiền Duyên sóng mắt lưu chuyển, hiện đang không có người ở đây, thần sắc cổ quái trong mắt nàng càng hiện lên rõ ràng, do dowuj một chút rồi nhẹ giọng nói: “Trưa nay ta cũng không có ăn cơm ở trường.”

Vương Phục Hưng sững sờ, đây có phải là mỹ nữ trao cho mình cơ hội không? Hắn thở dài một tiếng, rất thành thật vỗ vỗ túi, giống như tối qua, buông ra một câu làm cho người khác câm nín: “Ta không có tiền.”

“. . .”

Sở Tiền Duyên tức giận nhìn Vương Phục Hưng, quay đầu, đối với học sinh của mình nói: “Vương Phục Vũ đồng học, ngươi về nhà trước đi, ta và ngươi ca ca còn có chuyện cần nói.”

Vương Phục Vũ buồn cười đến run run người, lập tức chạy đi còn quang lại một câu:” Lão sư hảo, ca ca hảo”. Sau đó còn vấp ngã một cái rồi mới chạy đi được.

Sở Tiền Duyên sắc mặt trở nên hồng.

Vương Phục Hưng đồng chí vẻ mặt vẫn không hiểu phong tình, trầm mặc một chút, mới thản nhiên hỏi: “Có việc?”

Sở Tiền Duyên nhẹ nhàng thở ra, mở miệng nói: “Chúng ta đi đi thôi!”

Vương Phục Hưng ừ một tiếng, lười biếng đi bên cạnh Sở Tiền Duyên, một bộ dáng không đếm xỉa gì đến người khác.

Sở Tiền Duyên cũng lẳng lặng đi tới, cau mày, nhất thời nửa khắc cũng không có mở miệng ý định.

Bầu không khí có chút căng thẳng.

Sở Tiền Duyên tốt nghiệp với Trường Đại Học Phục Sáng ở Hoa Đình, từ sơ trung cho đến cao trung niên cấp, có không ít người theo đuổi. Trên thực tế còn có cả một hội ngững người điên cuồng vì Sở Tiền Duyên được thành lập.Tại lúc Sở Tiền Duyên conf đang đi học, nàng làm cho vô số nam nhân thắp lên bầu nhiệt huyết muốn tán đổ nàng, hơn nữa nàng ở trong nhà trường cũng có danh tiếng vô cùng tốt. Tối hôm qua sau khi cùng Vương Phục Hưng chia tay, như thường lệ mở laptop ra len mạng xem tin tức, chợt nghĩ đến những gì Vương Phục Hưng nói, liền đem danh sách sinh vien từ sơ cấp niên cho tới cao cấp niên ra tra một lần. Nhớ Vương Phục Hưng bảo hắn từng là một nhân vật phong vân tại trường Hoa Thanh, tưởng chỉ là lời nói vui đùa. Không hiểu ma xiu quỷ khiến thế nào, nàng liền cùng một người bạn từng học ở truongf hoa Thanh nói chuyện phiếm, tiện thể hỏi một câu rằng người bạn kia có biết Vương Phục Hưng không.

Cuối cùng nàng cũng không ngờ đến, thăm dò hỏi vui một câu mà người bạn kia không trả lời mà còn hỏi lại: “Ngươi cũng biết Vương Phục Hưng sao?”

Nói xong đối phương liền trầm mặc không chat gì nữ, Sở Tiền Duyên chờ lâu không thấy trả lời, bèn đưa vào khung chát mấy dòng icon hỏi chấm , đại khái gần năm phút sau, đối phương mới đơn giản trả lời một câu: “Đó là một loại ngu đến không tưởng được.”

Một khắc này, Sở Tiền Duyên nghĩ thầm, nói là nhân vật phong vân, thật đúng là đủ phong vân đó a.

Chỉ có điều người bạn thời cao trung của Sở Tiền duyên nói thêm mấy câu mà làm nàng không biết nói gì.

“Hai năm trước, tất cả Hoa Thanh đại học có đến tám phần thiếu nữ đều thầm mến Vương Phục Hưng học trưởng, thậm chí tỷ tỷ của ta, ánh mắt vốn cao hơn đầu, không vừa ý bất kỳ sinh viên nào trong trường cũng thầm mến hắn. Thậm chí cả ta cũng một thời say mê hắ. Cho tới bây giờ mỗi khi ta cùng bạn trai nằm trên giường ở khách sạn cũng ngẫu nhiên tưởng niệm đến hắn. Ồ mà sao tự nhiên ngươi lại hỏi hắn, không lẽ đã cùng hắn quen biết sao?”

Sở Tiền Duyên nghẹn họng trân trối nhìn vào màn hình máy tính, theo bản năng máy móc đánh từng chữ một hỏi:”Có khoa trương quá không, hắn như thế sao ngươi còn nói hắn ngu vậy?”

Đối phương trầm mặc một thời gian dài mới buông ra một câu hời hợt:” Bởi vì hắn có nữ nhân rồi.”Sở Tiền Duyên chợt hiểu ra, thì ra là con cáo không ăn được nho lại chê nho xanh đây mà.

Thế là hơn phân nauwr đêm, Sở Tiền Duyên đều nghĩ về Vương Phục Hưng. Ngày hôm nay lúc nhìn thấy Vương Phục Hưng có cảm giác nhìn thấy tòa núi cao không với tới được, lại có cảm giác có kẻ giả trư ăn thịt hổ, thế nhưng Sở Tiền Duyên đánh giá kỹ cũng không cảm thấy người thanh niên bên cạnh này có gì thật là quá đặc biệt.

“Ngươi thật là tốt nghiệp đại học Hoa Thanh hả? Khoa Kinh tế quản lý chuyên nghiệp?”

Hai người chậm dãi dạo bước đi trên sân trường, dẫm lên từng hàng gạch men đỏ tươi, Sở Tiền Duyên cuối cùng nhịn không được, mở miệng dò hỏi, ánh mắt chớp động, trong lúc nhất thời làm cho Vương Phục Hưng có cảm giác mình đang bị hưng sư vấn tội.

Vương Phục Hưng rất thành thật gật đầu, trầm mặc không nói.

Sở Tiền Duyên cảm giác buồn cười càng nồng đậm, đột nhiên đi về phía trước vài bước, đứng trước mặt Vương Phục Hưng, con mắt long lanh hỏi : “Cái kia, ngươi nhận thức Diệp Vũ Yênsao?”

Vẻn vẹn trong nháy mắt, khi Sở Tiền Duyên vừa dứt lời một cái, trong ánh mắt của mỹ nữ lão sư, Vương Phục Hưng vốn yên lặng đạm bạc, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch.

Diệp Vũ Yên, cái tên này dường như mang theo ma lực, đe nam nhân trước mặt đánh mạnh, trói buộc nguyên tại chỗ, như là ruts sạch khí lực toàn thân của hắn.

Sở Tiền Duyên dâng lên cảm giác bị số mệnh đánh trúng, giãy không ra, trốn không thoát, thậm chí ngay cả ý niệm phản kháng đều không có. Nàng từ nhỏ sống trong gia đình khá là giàu có, luôn được che chở vô cùng, có thể nói là một tiểu công chúa, xem phim tình cảm cũng có thể khóc sướt mướt. Giờ khắc này, Sở Tiền Duyên không có nghĩ được rằng, cho dù sau này mình có quên đi được tất cả hình ảnh của nam nhân trước mắt thì nàng cũng không thể quên được ánh mắt của hắn bây giờ.

Đau đớn đến thấu xương, khắc cốt ghi tâm mới có thể như vậy được.

“Ngươi điều tra ta?”

Vương Phục Hưng lộ vẻ sầu thảm cười nói, chậm rãi ngồi xuống bãi cỏ bên đường, mặt trắng bệch không có một tia huyết sắc dần dần khôi phục bình tĩnh lại.

Sở Tiền Duyên hơi hơi hoảng hốt, bối rối lắc đầu, cẩn thận từng li từng tí nói: “Chẳng qua là tùy tiện tìm một người bạn ở Hoa Thanh đại học hỏi thăm mà thôi, nghe nói bạn gái của ngươi gọi là Diệp Vũ Yên, là hoa khôi của trường Hoa Thanh, ta hiếu kỳ, liền định hỏi một chút ngươi.”

“Bạn gái?”

Vương Phục Hưng thì thào tự nói, con ngươi một ngực bình tĩnh bất chợt co rút lại, thật lâu, mới lẩm bẩm nói: “Nàng là vợ của ta.”

Sở Tiền Duyên mang theo nghi vấn ừ một tiếng, không biết rằng hieus kỳ có thể giết chết con mèo, nhìn ánh mắt của Vương Phục Hưng lại càng không nén nổi tò mò.

Vương Phục Hưng nhìn nàng một cái, do dự một chút, châm lửa một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng cười nói: “Giữa chúng ta bắt đầu hoàn toàn là cái ngoài ý muốn, ta cùng Yên Vũ một lần gặp gỡ, nàng học chính là mỹ thuật tạo hình, ta là kinh tế quản lý.Khi vừa mới vào học trong Hoa Thanh,nàng đã bị đánh giá là hoa khôi của Hoa Thanh, cơ hồ là toàn trường đều công nhận chuyện ấy. Chúng ta quen biết, vẫn là có lần ta tại nhà ăn ăn trưa mà không mang theo cơm, nàng đứng sau lưng ta nhẹ nhàng hiể được, chia sẻ phần cơm cho ta. Lúc ấy nàng một thân một mình, đứng ở nhà ăn, đúng là rất tịnh lệ phong cảnh. Từ một khắc này ta đã cảm thấy ta yêu mến nàng, không phải là bởi vì nàng xinh đẹp, mà bởi vì khí chất của nàng mơ hồ giống với mẫu thân của ta, vô tư giúp người không mang danh lợi. Nữ nhân như vậy, coi như là kiêu ngạo, cũng chỉ sẽ giấu ở tâm, không bao giờ lộ ra trước mặt người khác. Rất thiện lương, đúng không? Bữa cơm kia là chúng ta cùng một chỗ ănsau đó chúng ta cùng cho nhau số diện thoai, nghĩ thầm, dù sao cũng là ta thiếu nợ nàng một bữa cơm, sau này sẽ mời nàng ăn một bữa cơm coi như là xong? Khi đó ta còn không biết gia đình của nàng, thật lâu sau này, chờ chúng ta cùng một chỗ thời điểm, ta mới biết được nàng là thiên kim tiểu thư, cha nàng có một tập đoàn giá trị hơn trăm ức, cho dù ở Bắc Bình, lời nói cũng có được phân lượng tuyệt đối.ta cũng khó tin tưởng được rằng, một tiểu tử nghèo như ta, dĩ nhiên lại có cái vận cứt chó ở cùng thiên kim tiểu thư như vậy. Kỳ thật quá trình rất bình thản đấy, năm thứ hai khi quen nhau, thời điểm mà ta với nagf ở cùng một chỗ, ta đã yêu nàng, khi nàng cầm tay ta kéo chạy qua sân trường, tất cả mọi người đều biết hoa khôi củng trường Hoa Thanh chúng ta đã bị một con cóc cướp đi mất. Câu chuyện tình yêu diễn ra như thế nào, ngươi có muốn nghe ta cũng không giảng giải được. qua học kỳ thứ nhất năm thứu ba của nàng, nàng mang ta về gia đình ra mắt, hương tới phụ thân nàng nói:” Đây là nam nhân của ta, đợi khi ta tốt nghiệp liền kết hôn. Cha, người không nên ngăn cản, cũng không được ngăn cả, và cũng không thể ngăn cản chúng ta được”. Phụ thân nàng đương nhiên không thể đồng ý, kịch liệt phản đối. Thậm chí quan hệ rất tốt giữa nàng và phụ thân còn suýt chút nữa đổ vỡ, mẹ của nàng là nữ nhân vô cùng tốt, đối với nữ nhi lại càng thêm cưng chiều, tuy có đối với ta thật tốt nhưng với chuyện. Cứ như thế dưới áp lực như vậy chúng ta vẫn qua lại với nhau, cùng tiến tới tốt nghiệp, cùng ăn cơm, cùng nhớ thương, cùng tới khách sạn rẻ tiền ngủ. Nhưng đoạn thời gian đó cũng là đoạn thời gian hạnh phúc nhất. Cũng trong năm đó, ta gia nhập hội học sinh, Hoa Thanh đại học hội học sinh này đối nội đối ngoại đều lấy hình ảnh của ta, cảm thấy có một người bạn gái như vậy là vô cùng vinh quang. Ta còn khoác lác mình là chủ tịch hội học sinh, đi đâu cũng dán cái nhãn vinh quang ấy lên trán, ánh mắt không coi ai ra gì, quả thực phong vân, quả thật lẫm liêt.”

Vương Phục Hưng dừng lại, nằm ở trên bãi cỏ, hai con mắt nhắm hờ, tùy ý tóm một quả dại trong bụi cỏ, đặt ở miệng nhai một chút, vị chát tràn ra trong miệng.

“Nói tiếp.”

Sở Tiền Duyên vô thức ra lệnh một câu.

Vương Phục Hưng thở phào nhẹ nhõm, tựa hồ muốn đem bụng tâm tình toàn bộ nói ra, tiếp tục nói: “Tới gần thời điểm tốt nghiệp, phụ thân của Yên Vũ tìm được ta, đó là lần thứ nhất ta và hắn bình hòa ngồi nói chuyện, hắn cho ta hai lựa chọn lựa chọn, thứ nhất, cho ta một khoản tiền, có tới tám con số không sau đó li khai nữ nhi của hắn, một đời sống vô lo vô nghĩ. Thứ hai, cho ta một trăm vạn, xem như cho ta để xây dựng sự nghiệp, ở lại Bắc Bình. Sau khi Yên Vũ tốt nghiệp một năm, nếu như còn muốn kiên trì kết hôn, mà một trăm vạn hắn cho ta có thể biến thành tài sản lên tới chín con số thì hắn sẽ đồng ý cho ta kết hôn với nàng. Ta biết rõ đây là cơ hội duy nhất, Yên Vũ cũng biết đấy, cho nên nàng cũng không có phản đối. Đoạn thời gian kia, chúng ta bận rộn chuẩn bị tốt nghiệp, đồng thời ta đăng kí làm việc ở một công ty phần mềm, nàng chuẩn bị du học. Chúng ta vô cùng lạc quan về tương lại. Nhưng trước đêm tốt nghiệp, ăn xong bữa cơm tối, ta tiễn nàng quay về ký túc xá. Trên đường, nàng òa lên khóc nức nở, gắt gao ôm ta, cầu khẩn ta, để cho ta cùng nàng nói chuyện, nói cái gì? Chính mình đầu óc đều mịt mờ, cuối cùng cũng không có biết nói gì. Ngày hôm sau, tốt nghiệp, bạn gái ở cùng một chỗ suốt bốn năm ly khai, ta một mình ngồi ở ký túc xá, đợi đến khi nàng lên phi cơ, ta cũng không gọi cho nàng được một cuộc điện thoạihay phát cho nàng một cái tin nhắn. Chúng ta cũng biết, dựa theo ước định với cha nàng, lần chúng ta gặp lại tiếp theo chỉ sợ là sau một năm nữa. Nàng vừa rời đi được vài ngày, phụ thân nàng tìm đến ta, đem một trăm vạn tiền mặt chứa vào một cái rương, giao cho ta. Hắn nói sau này ta cùng con gái của hắn dù có hay không kết hôn, cũng mặc kệ ta dùng cái này một trăm vạn có thể làm ra cái gì kỳ tích, thì một trăm vạn này đều là của ta, không dính dáng gì đến hắn nữ. Đêm hôm đó hắn cùng ta uống chút ít rượu. Sau khi hắn đi, ta quay lại chỗ ở của mình, nghĩ thầm, có lẽ nên thử thực hiện. Công ty tuyên chỉ, thông báo tuyển dụng, khai phát phần mềm, ta tìm bốn người bạn học vừa mới ra trường cùng ta, ccòn có hai người bạn thơ ấu, đem Tiểu Vũ nhận được Bắc Bình. Sau đó,ta cả ngày đều ở công ty làm việc, nghiên cứu phần mềm lập trình. Cái thế giới này rất sự thật, vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trong vòng một năm kỳ tích từ tiểu tử nghèo biến thành kẻ giàu có, ta dùng gần một năm thời gian khai phát các loại trò chơi nhỏ, phần mềm văn phòng, cuối cùng đem một trăm vạn lúc trước biến thành hai nghìn vạn., Tuy rằng không tính là cái gì, nhưng có lẽ cũng đủ đáp ứng được yêu cầu của nhạc phụ. Rồi nàng cũng gọi điện cho ta sau mười một tháng du học, đột nhiên cho ta gọi điện thoại, cách xa nhau vạn dặm nhưng ta cũng nghe được sự ấm áp của giọng nói của nàng, sự hưng phấn của nàng khi gọi tiếng chồng ơi.Nàng nói mình sắp về nước, đều đã đến tuổi kết hôn, hơn nữa đã hoàn thành hứa hen là chúng ta có thể ở cùng nhau rồi.Nhà của ta tại Hoa Đình, nàng hay nói giỡn nói lấy chồng theo chồng, sau này chúng ta đem công ty di chuyển đến Hoa Đình. Chúng ta nói chuyện gần hai giờ, sau khi cúp điện thoại, ta mới phát giác được, chính mình mệt mỏi gần như chết lặng, bây giờ bắt đầu sống lại rồi. Hết tháng thứ 12 nàng không cho ta biết mà âm thầm về, tại Hoa Đình ngắn ngủi dừng lại ba ngày, rồi mới trở lại Bắc Bình, ngồi vào xe taxi, một lần nữa gọi điện thoại cho ta. Nàng cười hì hì nói cho ta biết để cho ta chuẩn bị tâm lý thật tốt, hai giờ sau sẽ xuất hiện dưới lầu công ty của ta, lúc ấy ta đang bận lấy ghi một cái phần mềm quan trọng, quả thật sẽ không đi sân bay, an tâm ở công ty chờ, chờ đợi nữ nhân có thể đi cùng ta cả đời.”

Sở Tiền Duyên suy nghĩ xuất thần, nhìn xem Vương Phục Hưng biểu lộ hoảng hốt, nói khẽ: “Vậy sau đó thế nào?”

“Sau đó, nàng chết.”

Vương Phục Hưng ngữ điệu bình tĩnh không một chút mảy may rung động.

Sở Tiền Duyên giật mình tại nguyên chỗ, miệng hóa to, có thế nào nàng cũng không ngờ đến kết quả như thế. Từ ánh mắt của Vương Phục Hưng, khi mà nàng nhắc đến người con gái tên là Diệp Vũ Yên, người nam nhân này biểu lộ ra ánh mắt bình tĩnh đến mức tận cùng, nhưng bản thân hắn đang chịu một đau đớn điên cuồng.

“Chết bởi tai nạn xe cộ, nàng ra phi trường, tìm đến công ty của ta, thậm chí khi tai nạn xe cộ phát sinh, nàng vẫn còn gửi cho ta tin nhắn, tin nhắn đã biên tập đã xong, nhưng không có gửi đi được: “Con heo lười này, ta nói như thế mà ngưoi lại dám không đến đón lão bà xinh đẹp của ngươi, lát nữa ta đến gặp ngươi, ta muốn phạt ngươi ôm ta nói một vạn lần I love you.” Rất ngây thơ ngữ khí đúng không, ở trước mặt ta, nàng cường thế cùng giảo hoạt, ta tới bây giờ cũng vẫn nghĩ thế đó. Trong mắt ta, nàng vĩnh viễn là tiểu nữ nhân yếu ớt. Khi ta đến bệnh viện, nàng đã nằm ở rồi nhà xác. Trước khi tới tìm ta trước, nàng đã chuẩn bị áo cưới cho nàng cũng như lễ phục cho ta, đều đặt ở trong túi đồ của nàng. Thậm chí ngay cả nhẫn cưới cũng đều chuẩn bị xong. Nàng vẫn là không lỡ để cho ta bỏ tiền ra, đem đến toàn bộ cho ta. Chỉ tiếc rằng ta không được nhìn thấy nàng mặc chiếc áo cưới đứng trước mặt ta.

Ta đem tất cả những đồ vật có nhiễm máu tươi của nàng thu lại, khi cha mẹ nàng đến bệnh viện, ta quỳ xuống nói với hai người, cói như yên Vũ có rời đi thì nàng vẫn cứ vĩnh viễn là nữ nhân của ta, chỉ cần các nguoi không để ý thì ta chính là nhi tử của các người. Thi thể của nàng được hỏa táng trong ngày hôm ấy, ta giải tán công ty, ly khai cái tòa thành thị này. Sau khi nàng về nước tại Hoa Đình mua một phòng nhỏ, cũng chính là lễ vật nàng tặng ta. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì đó là chỗ ở của chúng ta sau khi kết hôn. Nhưng trở về sau chũng chỉ có một mình ta, nhưng khi ta đi vào căn nhà nhỏ ấy ta đã biết, trừ khi kiếp này ta chết, căn nhà đó vĩnh viễ là nhà của ta với nàng.Câu chuyện này đúng thật là vừa thối vừa dài. Sở lão sư, ngươi nói thế là sinh mệnh đặc sắc, như thế là hào hoa tiền đồ, trong lúc đó liền hấp dẫn người khác sao? Biết rõ tại sao sao?”

Sở Tiền Duyên con mắt đỏ bừng, che miệng lại rưng rưng, dùng sức lắc đầu, nội tâm run rẩy thành một đoàn, lại gắt gao đè nén chính mình, không để cho mình khóc ra thành tiếng.

Vương Phục Hưng lại châm một điếu thuốc, hút mạnh một hơi, ánh mắt yên tĩnh, từ kinh thành trở lại Hoa Đình trong một khắc này, hắn biết, cô bé cùng mình qua những tháng năm sinh viên hạnh phúc đã rời xa hắn thật rồi.

Nàng nằm trong mộ địa.

Hắn ở trong phòng ốc của nàng.

Một âm một dương.

Vĩnh viễn xa cách.

Vương Phục Hưng lẳng lặng đứng lên, thở dài một tiếng, nhìn thoáng quá Sở Tiền Duyên ngồi trên mặt cỏ, thản nhiên nói: “Ta đi trước, gặp lại sau.”

Quảng cáo
Trước /158 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Bán Sinh Thục

Copyright © 2022 - MTruyện.net