Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phân phó hạ nhân chuẩn bị thật nhiều trái cây và trà bánh, Bộ Nhu Nhi tự mình bưng khay thức ăn đến hậu viện – nơi mà Hoàng Phủ Nam Ninh và Lý Như Phong đang nói chuyện.
“Vương gia.”
Vừa bước vào cửa, ánh mắt nàng nhìn thấy hắn, liền cúi đầu, nhỏ giọng.
Nhìn thấy nàng, hai mắt Hoàng Phủ Nam Ninh tối lại: “Ngươi tới đây làm gì?”
“Thiếp thân mang đến một ít trà bánh cho hai người.”
Đến lúc này Hoàng Phủ Nam Ninh mới chú ý đến cái khay đựng thật nhiều thức ăn trên tay nàng, nhướng mày: “Việc này giao cho hạ nhân làm là được rồi.”
“Nhưng mà…Vương gia và tướng gia đang nói chuyện, không nên để người ngoài quấy rầy. Thiếp thân nghĩ tốt nhất vẫn là tự mình mang đến.” Đôi mắt lặng lẽ nhìn hắn, Bộ Nhu Nhi cười e lệ, nhỏ giọng trả lời.
Hai chuyện này có quan hệ gì sao? Nàng mang thức ăn lại đây, chẳng lẽ không quấy rầy hắn sao? Hoàng Phủ Nam Ninh không thể trả lời những câu hỏi trên.
Lý Như Phong lại mỉm cười: “Vương gia, Vương phi mang thức ăn lên, mục đích chủ yếu chỉ sợ là muốn có thêm thời gian để tiếp xúc với ngài thôi. Dù sao, các người mới thành thân hôm qua, tính tới bây giờ, thời gian ở chung với nhau cũng chưa đến một canh giờ.”
“Là như vậy sao?” Mi tâm nhíu chặt lại! Hoàng Phủ Nam Ninh dùng ánh mắt âm trầm nhìn nàng.
Bộ Nhu Nhi nhanh chóng cúi đầu không trả lời.
Hoàng Phủ Nam Ninh xem đó là dấu hiệu của cam chịu, vẻ mặt bỗng có chút chán ghét.
“Bổn vương không phải đã sớm nói với ngươi, nhiệm vụ của ngươi là làm Minh vương phi cho thật tốt. Chuyện của bổn vương, không cần ngươi nhúng tay, cũng không cho phép ở bên cạnh bổn vương lượn tới lượn lui, bổn vương không thích bị nữ nhân làm phiền!”
“Dạ.” Bộ Nhu Nhi vừa cúi đầu vừa lớn tiếng trả lời.
“Vậy thì, Vương gia…” Nàng lại ngẩng đầu, “Trái cây và trà bánh này…”
“Nếu đã mang tới, vậy để xuống bàn đi!” Hừ nhẹ một tiếng, Hoàng Phủ Nam Ninh nói với vẻ tức giận.
“Dạ” Bộ Nhu Nhi trả lời, rồi bước nhanh vào trong, đem tất cả đặt lên bàn.
“Vương gia.” Nàng hơi ngần ngại, “Ngài… Tướng gia sẽ ở lại vương phủ dùng bữa tối sao?”
“Chuyện này có liên quan gì đến ngươi sao?” Một câu hỏi lạnh như băng, khiến cho bả vai của nàng run lên!
“Không, không.” Nàng nhanh chóng lắc đầu, thân thể rụt lại, giống một con thỏ đáng thương đang bị kinh sợ.
“Vương gia.” Lý Như Phong lập tức lên tiếng, “Ngươi không cần hung hăng với Vương phi như vậy nha! Nàng cũng chỉ là quan tâm đến ngươi mà thôi.”
“Không quan trọng. Chuyện của bổn vương, không cần nữ nhân quan tâm.” Hoàng Phủ Nam Ninh quay đầu, lạnh giọng quát.
Bộ Nhu Nhi cúi đầu: “Dạ, thiếp thân đã biết!”
Sau đó, nhanh chóng xoay người: “Vương gia và tướng gia trò chuyện, thiếp thân không quấy rầy.” Sau đó nhấc chân, rời đi.
“Hừ, nữ nhân, đúng là phiền toái!”
Chờ nàng bước chân ra khỏi cửa, ở trong phòng, Hoàng Phủ Nam Ninh tức giận làu bàu một tiếng.
Lý Như Phong nhướng mày: “Vương gia, càng ngày ta càng cảm thấy vương phi của ngươi thật dịu dàng nha!”
“Không thể không dịu dàng sao? Lúc trước, bổn vương chú ý cũng không phải là tính nết dịu dàng của nàng.” Hoàng Phủ Nam Ninh cười nhẹ, lấy một miếng bánh đưa vào miệng, “Ánh mắt nữ nhân này không tồi nha, mùi vị điểm tâm thật ngon. Ngươi cũng ăn một ít đi!”
“Được!” Đưa tay lấy một miếng bánh đưa vào miệng, tinh tế thưởng thức, ánh mắt Lý Như Phong nheo lại.
Một màn vừa rồi tái hiện lại trước mắt, tại sao hắn luôn luôn cảm thấy vị Minh vương phi này, luôn tạo cho người khác một cảm giác lạ lạ?
Giống như… Không được tự nhiên cho lắm.