Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cười đủ chưa?”
Từ lúc mọi người cười rộ lên, rồi bị nàng nhìn chăm chú, chưa đến 5 giây, Hoàng Phủ Nam Ninh vỗ ghế, lạnh giọng quát lớn.
Ý cười trên mặt liền cứng đờ, thanh âm đã muốn đến miệng lại không thể nào phát ra. Mọi người đều mở to mắt, khó hiểu nhìn Hoàng Phủ Nam Ninh.
“Chuyện của chúng ta, các ngươi quản cái gì chứ? Có tâm tư rảnh rỗi, không bằng cùng người trong cung xây dựng quan hệ cho tốt đi!” Ánh mắt lạnh lùng đảo qua, Hoàng Phủ Nam Ninh khoát tay chặn lại, “Các ngươi không phải đến xem Vương phi mà ta cưới về sao? Được rồi, hiện tại đã xem xong. Nữ quyến đều cùng Vương phi đi hậu viện, muốn làm gì thì làm, tùy các ngươi, Nhị hoàng huynh, chúng ta đi ra sân uống rượu!”
Nhanh chóng đưa ra quyết định, hoàn toàn là không cho mọi người cơ hôi chọn lựa, Hoàng Phủ Nam Ninh liền đứng dậy đi ra ngoài.
Ách…
Mọi người sửng sốt, ánh mắt nhìn nhau trao đổi, đều phát hiện trong mắt đối phương vẻ bất đắc dĩ – mặc dù là đã thành thân, vị huynh đệ kiêu ngạo phóng đãng của bọn họ trước sau vẫn kiêu ngạo như vậy a! Hơn nữa, bọn họ lại bị hắn dọa rồi.
Lắc đầu, các nam nhân đều đứng dậy, đi theo hắn.
Chờ bọn hắn đi xong, Bội Nhu Nhi cũng vội vàng đứng lên, nhìn nhóm nữ quyến cười ôn nhu, nói: “Các chị em dâu, mọi người vui lòng đi theo ta!”
Nhóm nữ quyến cũng không động đậy. Mọi người đều dùng ánh mắt quan sát nàng, còn có người xem tới xem lui vài lần, muốn xem xuyên qua người nàng.
Vẻ mặt liền hiện lên nét ngượng ngùng, Bộ Nhu Nhi hơi cúi người: “Các vị, thỉnh theo ta!”
“Đi thôi!”
Đi theo sau Nhị vương phi lớn tuổi nhất, những người khác bắt đầu đứng lên, chậm rãi đi theo phía sau. Chẳng qua, khi bước ra khỏi cửa, trong mắt nhiều người đều ánh lên vẻ khinh thường, cực kỳ khinh thường.
“Tứ hoàng tẩu, ngươi mới vừa gả vào không lâu, vì sao chúng ta đều cảm thấy tứ hoàng huynh giống như không coi trọng ngươi vậy?”
Xem đi! Còn chưa ra đến hậu viện, đã có người bắt đầu đặt câu hỏi.
Bộ Nhu Nhi quay đầu lại, phát hiện người nói chuyện là phi tử của Lục vương gia, là một nữ nhân có diện mạo diễm lệ, vẻ mặt cao ngạo.
Cúi đầu, nàng nhỏ giọng trả lời: “Vương gia bận rộn quốc sự, trong phủ lại còn bề bộn công việc cần xử lý, sau hết thảy mới đến phiên ta.”
“Haha, tứ hoàng tẩu thật tự hiểu địa vị của mình đấy chứ!” Lập tức, Thất vương phi cũng cười theo.
Những Vương phi khác cũng bắt đầu cười rộ lên.
Vào lúc này, không có Hoàng Phủ Nam Ninh ngăn trở, cũng không cần bảo trì hình tượng trước mặt người ngoài, một đám các nàng đều cười thật to, ánh mắt khinh thường lại càng rõ ràng hơn.
Bộ Nhu Nhi ra vẻ không nghe thấy, tiếp tục dẫn dường.
Thấy nàng như thế, mọi người cười một hồi, cũng không cười được.
Dẫn một đám nữ nhân đến phòng khách riêng, đợi các nàng ngồi xuống, Bộ Nhu Nhi ôn nhu nói: “Người đâu, mang trà lên!”
“Chậm đã!”
Đột nhiên Tam vương phi làm khó dễ: “Tứ đệ muội, ta nghe nói, Tứ hoàng đệ mới được Hoàng thượng ban thưởng một ít trà do nước láng giềng tiến cống, không biết chúng ta có lộc nếm thử một chút không?”
Haha, nếu nàng trả lời không thể, các nàng sẽ cười nhạo Minh vương phi như nàng không có năng lực, ngay đến đồ đạc trong nhà cũng không thể làm chủ, mà nếu nói có thể… Nàng không biết vật đó ở nơi nào, lại cũng không biết Hoàng Phủ Nam Ninh có đồng ý mang ra cho các nàng uống hay không?
Nhưng mà, cho dù nàng trả lời như thế nào, lòng của nàng đều hiểu được, đám nữ nhân này đang muốn đào cái hố để chôn nàng.
Nhưng… tưởng đem nàng đẩy vào cái hố rồi dùng bộ dạng dương dương tự đắc để dẫm nát đầu nàng sao? Bộ Nhu Nhi cúi đầu cười lạnh, bọn họ có khả năng sao?
“Được!” Nàng liền ngẩng đầu, cười ôn nhu, “Ta tự mình lấy, pha cho các ngươi uống!”
Là ta tự làm đó nha! Cam đoan các ngươi uống xong sẽ nhanh chóng trở về chỗ cũ!