Một giọng nói ngọt ngào do máy tính tạo ra vang lên: “Hãy đưa thẻ tham gia quân đội vào” (giống như card). Đang đứng ở trong một khối hình bầu dục chật hẹp, Đường Long lấy thẻ mời đến đưa xen vào.
“Họ tên: Đường Long; Tuổi: mười tám; Giới tính: Nam; Trình độ văn hóa: PTTH; Báo dến binh chủng: Bộ binh.” cùng những tư liệu xuất hiện trên máy vi tính, giọng nói tổng hợp lại vang lên: “ chuẩn bị kiểm tra thân phận ”
Đường Long vội vàng đứng im bất động, mắt mở to. Lúc này có một tia sáng trắng quét từ đầu đến chân hắn.
“Dung mạo phù hợp, xương cốt phù hợp, nhóm máu phù hợp, AND phù hợp, đồng tử phù hợp. Chứng minh thân phận là thật."
Chiếc máy vi tính kêu lên mấy tiếng bye bye, rồi nhả ra chiếc thẻ từ, giọng nói tổng hợp lai vang lên lần nữa: “Mời đến tiểu đội một, đại đội một, tiểu đoàn ba, trung đoàn hai mươi ba, binh đoàn mới năm trăm linh tư. Chúc bạn võ vận xương long” Đường long vội vàng lấy lại thẻ, đằng sau hắn xuất hiện một cánh cửa.
Ngoài cửa còn có một đội ngũ rất dài.
“Mẹ kiếp! Làm lính mà cũng phiền phức! Sớm biết như thế ông mày không thèm đến!” Đường Long vừa đi ra khỏi phòng điều phối, vừa luôn miệng chửi thề. Hắn vừa đi ra thì một người trong hàng liền bước vào phòng điều phối, cánh cửa đó liền đóng lại.
Đường Long vừa mới trưởng thành, năm nay vừa tốt nghiệp PTTH, gia cảnh giàu có vốn có thể học Đại học nhưng hắn không muốn làm cậu chủ nhỏ mà muốn làm quân nhân.
Hắn từ nhỏ đã có dã tâm, hi vọng làm Nguyên soái thống lĩnh binh lính trong thiên hạ. Hắn cho rằng muốn làm nguyên soái thì trước tiên phải làm tướng quân, mà muốn làm tướng quân thì phải bắt đầu từ một tên lính quèn.
Tuy nhiên nghe nói học xong Đại học quốc phòng gia nhập quân đội, có thể được phong hàm thiếu úy ngay lập tức. So với bắt đầu làm lính không biết còn cao gấp bao nhiêu lần. Nhưng Đường Long không muốn, mà số điểm thi tốt nghiệp của hắn trong số hàng ngàn hang vạn thí sinh lại xếp trong số một nghìn thí sinh đếm ngược. Đại học quốc phòng có thể không phải là dùng tiền có thể mua được, lại thêm gia đình hắn không đồng ý cho hắn gia nhập quân đội, bởi vì nhà hắn là đời đời đơn truyền.
Nói đến đây còn có chuyện vui liên quan đến tên của hắn. Cái tên này của hắn là khi ba mẹ hắn chưa cưới nhau thì ông nội đã đặt cho hắn rồi. Ông nội và ba hắn đều rất tự tin, tin tưởng đời sau nhất định là con trai, không biết có phải là huyết mạch cổ xưa có thật là lợi hại như vậy không? Hắn rốt cuộc thật là đứa bé trai đến với thế giới này. mà ba mẹ hắn tiếp tục nỗ lực suốt mười tám năm vẫn không sinh ra đứa trẻ nào khác, đừng nói chuyện sinh nở, đến chuyện mang thai cũng không có. .........................