Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau khi đã lấp đầy bụng(ăn no), Yêu Yêu tiếp tục cưỡi ngựa lên đường.
Nàng vừa mới cưỡi không được bao lâu, con ngựa bỗng nhiên dừng lại. Yêu Yêu nhảy xuống, khó hiểu vỗ vỗ ngựa thì phát hiện hai mắt con ngựa nhắm lại, như đang ngủ gà ngủ gật.
Nàng chống nạnh chỉ vào con ngựa: “Uy, ngươi mệt đến nỗi ngủ luôn sao? Không được a, Ta còn phải đuổi theo bọn bắt cóc Yêu Nhược mà! Ngựa, ngựa, ngươi nhanh tỉnh lại đi a!”
Cách đó không xa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Khi con ngựa chạy tới gần,liền nhận ra người trên lưng ngựa chính là nam nhân đã nghe lén cuộc nói chuyện của Yêu Yêu khi ở lều trà. Hắn ghìm cương ngựa lại gần hỏi:
“Làm sao vậy? Con ngựa bị vướng chân sao?”
Vẻ mặt Yêu Yêu nghi hoặc đáp lại: “Không biết nha! Con ngựa này như là đang ngủ gật vậy!!”
Người nọ xuống ngựa, đi tới nhìn nhìn một lát rồi nói: “Con ngựa này không thể dùng được rồi, nó bị bệnh, không thể chạy đường dài được.”
Yêu Yêu khẩn trương hỏi han: “Có thật không? Vậy phải làm sao bây giờ nha? Ta còn phải đuổi theo người!”
Người nọ lắc đầu bảo: “Không có biện pháp! Con ngựa này mà tiếp tục chạy nữa chỉ có thể chết, ngươi nhất định phải đổi một con ngựa khác. Chung quanh đây hình như không có dịch trạm hay là chợ bán ngựa nào cả. Ngươi tốt nhất dắt nó đi lên phía trước tìm xem!”
Người nọ nói xong xoay người định rời đi, Yêu Yêu vội ngăn cản hắn, năn nỉ: “Đại ca, ngươi giúp đỡ ta đi! Ta thật sự có chuyện rất quan trọng, ta phải đi tìm muội muội của ta, bây giờ còn chần chờ, sợ rằng sẽ không đuổi kịp!”
Người nọ vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Huynh đệ, thực xin lỗi! ta không có dư con ngựa nào cả, ta chỉ có con Hắc Toàn Phong này thôi!”
Yêu Yêu nghe xong tên liền cảm thấy hắc mã(ngựa màu đen) của người này là một con ngựa tốt. Cô vội nói: “Đại ca, không bằng bán ngựa của ngươi cho ta, được không?”
Người nọ lập tức lắc đầu: “Không được! Không được! Ta bán ngựa cho ngươi rồi ta làm thế nào bây giờ? Ta còn chưa muốn tính đến chuyện mua bán đâu!”
“Đại ca, ngươi đại nhân đại lượng đã giúp ta thì giúp đến cùng đi! Ta để lại con ngựa này cho ngươi, trả thêm cho ngươi năm mươi lượng, thế nào?”
“”Năm mươi lượng? Chỉ có thể mua một cái đuôi ngựa của ta! Huynh đệ, ngươi đang ở đây cùng ta nói đùa sao!”
Yêu Yêu dằn lòng lại bất chấp, ra giá: “Vậy một trăm lượng, thế nào?”
“Aii… Con ngựa này đã theo ta rất nhiều năm, ta không nỡ bỏ…”
“Đại ca, ta thật sự phải tìm muội muội của ta, coi như là ngươi tích phúc tích đức đi, được không?”
“Được rồi, nhìn ngươi thành thật như vậy, ta chỉ có thể bằng lòng. Vậy thì thống nhất một trăm lượng đi!”
Yêu Yêu đang định lấy ra ngân phiếu thì bên tai vang lên một âm thanh quen thuộc: “Cô thật sự muốn cho hắn ngân phiếu? Thật là đần a!”
Yêu Yêu theo tiếng nhìn lên, bất ngờ lại thấy Tống Biệt Trí ở trên một gốc cây cổ thụ gần đó. Nàng kinh ngạc chỉ vào Tống Biệt Trí hô: “Ngươi… Làm sao ngươi lại ở trên tàng cây?”
Tống Biệt Trí nhẹ nhàng từ trên cây nhảy xuống, phủi tay đáp: “Ta nghỉ chân ở đây, đương nhiên có mặt ở đây! Ngựa của ngươi làm sao vậy? Không chạy? Sắp chết?”
Yêu Yêu gật đầu nói: “Đúng rồi, vị đại ca này nói ngựa của ta sinh bệnh, không chạy được nữa. Ta phải nhanh chóng đuổi theo Yêu Nhược, nếu không sẽ không kịp mất!”
Người nọ không kiên nhẫn hỏi han: “Huynh đệ, rốt cuộc là ngươi có mua hay không? Không mua thì ta đi!”
Yêu Yêu vội nói: “Mua! Ta mua!” Nàng đưa ngân phiếu tới, lại bị Tống Biệt Trí cản lại. Nàng nhíu ánh mắt hỏi: “Tống đại nhân, ngươi lại muốn làm gì?”
Người nọ vừa nghe ba tiếng Tống đại nhân, lập tức xoay người lên ngựa bỏ chạy! Yêu Yêu hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, kinh ngạc nhìn theo hướng người nọ vừa biến mất, nghi hoặc thầm hỏi: “Làm sao vậy?”
Tống Biệt Trí đi đến chỗ con ngựa bên cạnh Yêu Yêu, vỗ vỗ lưng ngựa nói: “Nó bị người hạ thuốc mê, cho nên có dáng vẻ như đang ngủ.”
“Thuốc mê? Chẳng lẽ là người vừa rồi? Yêu Yêu lúc này mới chợt hiểu ra.
“Cũng may là không ngốc đến nỗi không chưa nổi, thiếu chút nữa đã bị người lừa gạt, Đào Yêu Yêu ta khuyên cô hay là quay về Tần thành đi!”
Yêu Yêu ấm ức, giải thích: “Người có lúc sẩy chân, ngựa có lúc mất móng thôi! Ta chỉ là sốt ruột đi tìm muội muội, mất đi cảnh giác, cho nên mới mắc mưu của gã! Sau này nhất định sẽ không!”
“Tốt, vậy tùy cô thôi!”
“Cái kia… Cái kia Tống đại nhân,” Yêu Yêu trưng lên vẻ mặt trái với lương tâm tươi cười hỏi, “Ngựa của ta nên làm gì bây giờ nha?”
“Chờ tác dụng của thuốc tan hết là được rồi.”
“Vậy phải đợi tới khi nào?”
“Hai ba canh giờ đi!”
“Ta không đợi được lâu như vậy a! Tống đại nhân, ngài thông minh như vậy, nhất định có thể nghĩ ra biện pháp giúp ta, đúng không?” Yêu Yêu bắt đầu lấy lòng Tống Biệt Trí.
Tống Biệt Trí quay đầu lại nhìn nàng một cái, hỏi: “Đào Yêu Yêu, cô không phải hận chết ta sao?”
Yêu Yêu hắc hắc cười khan hai tiếng đáp: “Tống đại nhân, ngài hà cớ gì lại đi chấp một tiểu nữ tử trước đây có thái độ vô lễ với ngài đây? Ngài là đại nhân, đại nhân phải có bụng to rộng lượng đúng không? Thực ra trong lòng tiểu nữ tử đã sớm bội phục Tống đại nhân từ lâu, hâm mộ không dứt…”
“Ngừng ngừng ngừng,” Tống Biệt Trí vội hô: “Cô đừng nói tiếp! Những lời cô nói đều là nói dối, đúng không?”
Yêu Yêu thu hồi mặt tươi cười, xụ mặt, khoanh tay hỏi: “Tống đại nhân, ngươi rốt cuộc muốn thế nào a? Ta thật sự thành tâm cầu khẩn, ta xin ngươi!”
Tống Biệt Trí nở nụ cười nói: “Không nghĩ tới cô còn có thể xin người khác giúp đỡ. Xem ra cô rất nóng lòng đi cứu muội muội của mình, coi như nể mặt Đào phu nhân, ta giúp cô lần này.”