Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Dương
Vô Tà được Tần Thương ôm ngồi trên cánh tay của hắn, đôi tay cũng đang ôm cổ Tần Thương để không bị té xuống, bị đánh thức Vô Tà nâng đầu, mở trừng hai mắt, lông mi thật dài, đôi mắt đen nhánh có chút mê mang, nàng cúi đầu xuống nhìn Tần Thương hỏi "Bọn họ đang làm gì?"
Giọng nói Vô Tà trong trẻo như suối trong, cứng rắn hỏi khiến sắc mặt Tần Thương quẫn bách, ấp úng không biết nên trả lời vấn đề của Tần Vô Tà như thế nào.
"Chuyện này. . . . . . Hắn, bọn hắn ở đây. . . . . . Ở đây. . . . . ." Gương mặt tuấn tú của Tần Thương dần dần có chút không được tự nhiên đỏ, đối mặt với khuôn mặt ngây thơ của Vô Tà, loại chuyện này càng không thể nói ra miệng. Hắn cũng không thể nói cho tiểu quỷ này là những tên hỗn đản này đang làm chuyện bẩn thỉu đến không thể bẩn thỉu hơn nữa? Rừng vốn lớn loại chim nào cũng có, có một số lưu manh khốn kiếp thích luyến đồng, còn chuyên môn xuống tay với bé trai có dung mạo tuấn tú. Dù là ở Biện kinh cũng có rất nhiều gia đình phú quý dưỡng không ít bé trai khéo léo xinh đẹp, Vô Tà còn nhỏ, loại chuyện xấu xa này sao có thể nói cho nàng nghe?
Tròng mắt Vô Tà chăm chú nhìn vẻ mặt càng ngày càng cổ quái của Tần Thương, cũng cảm thấy kỳ lạ, dđ,lqđ giương mắt nhìn phía trước, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Chỉ thấy năm ba tên đại hán kia đã kéo y phục của bọn hắn tới tan tác, cười dữ tợn nói to lời nói có chút không hợp thời, Vô Tà nhìn không rõ lắm người bị bọn họ vây ở giữa, chỉ thấy được một bóng dáng gầy gò đang tránh né cuộn thành một đoàn, mặc cho người ta quyền đấm cước đá vẫn không chịu khuất phục. Tóc tai bù xù, quần áo lam lũ, Vô Tà không thấy được bộ dáng của hắn nhưng ở giữa đáng sợ và kinh tởm như vậy hắn lại cắn chặt răng, từ đầu đến cuối cũng không phát ra một tiếng nào.
Nhíu nhíu mày, trong mắt Vô Tà lóe qua vẻ chán ghét, không đợi Tần Thương phản ứng kịp đã thả lỏng hai tay, từ trong ngực Tần Thương nhảy xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn băng bó đi đến phía trước: "Các ngươi buông hắn ra."
Giọng trẻ con thanh thúy lại vô duyên vô cớ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Mấy người sững sờ, ngừng động tác, lập tức lại bắt đầu hùng hùng hổ hổ: "Con bà nó, ở đâu ra. . . . . ."
Lần này cũng không vội quay đầu nhưng làm người ta ngạc nhiên là diễn+)àn!_e6Quý+)ôn vừa quay đầu lại nhìn thấy trước mặt đứng một tiểu công tử phấn điêu ngọc trác, tuy quần áo trên người có chút bẩn, nón trên đầu cũng bị lệch nhìn có chút nhếch nhác nhưng con mắt, lỗ mũi, cái miệng xinh đẹp kia nơi nào không tinh xảo như trong tranh?
Tên đại hán to con thấp lùn cầm đầu sững sờ, lời nói hùng hùng hổ hổ trong miệng bị ngăn ở cổ họng, trong mắt lóe lên kinh ngạc, ngay sau đó lập tức lộ ra vô tận dục vọng cùng tham lam: "Ở đâu ra tiểu oa nhi xinh đẹp, ha ha ha, hôm nay gia con mẹ nó không thu ngươi thì thật xin lỗi ông trời! Bắt đến cho lão tử!"
"Đại. . . . . . Đại ca. . . . . ." Những người cùng đi kia có chút do dự, dù sao quần áo Vô Tà mặc trên người thấy thế nào đều là đồ gia đình phú quý mới có, bọn họ đều là một ít côn đồ nhỏ bé, khi dễ bách tính bình dân cũng xem như thôi ngộ nhỡ đắc tội người không thể đắc tội. . . . . .
"Sợ cái gì! Con bà nó, nhát gan sợ phiền phức còn lăn lộn cái rắm!"
Bị đại hán kia răn dạy một câu, bọn họ cũng cảm thấy có lý, lập tức xắn tay áo xông tới Vô Tà, Vô Tà nhíu mi nhưng dưới chân không có động, Tần Thương bị Vô Tà tránh thoát để lại phía sau tức thì nóng giận, những tên hỗn đãn này đúng là người nào cũng dám đụng!
Chỉ thấy một bóng người màu bạc như gió lướt qua, những người này còn chưa đụng tới một góc vạt áo của Vô Tà cũng đã mạc danh kỳ diệu bị người quét ngã trên mặt đất, trong nháy mắt giữa màn đêm yên tĩnh của thành Biện kinh vang lên tiếng kêu rên, liên tiếp cầu xin tha thứ.
Vô Tà bình tĩnh đứng trước mặt bóng dáng cuộn thành một đoàn, hắn chỉ có thể dùng y phục từ lâu đã bị người ta kéo rách mướp che đậy thân thể, khắp người đều có dấu vết bị ngược đánh, tóc xõa che cả khuôn mặt, diễnđ.l.q.đ Vô Tà không nói, người nọ cũng không động, hồi lâu, rốt cuộc Vô Tà khẽ thở dài, cởi tiểu áo khoác trên người ra, tới gần phía trước, cẩn thận từng li từng tí muốn đắp lên người tên kia. . . . . .
"Cút!" Giống như tiểu thú phẫn nộ gầm nhẹ, Vô Tà còn chưa đến gần đã bị hắn một tay hung hăng đẩy ra, Vô Tà không phòng bị nên trực tiếp bị đẩy ngã trên đất, áo khoác trong tay cũng rơi ra.
Tần Thương ở sau lưng vừa thấy, ngay lập tức nhíu mày muốn phẫn nộ vì Vô Tà lại bị Vô Tà lẳng lặng lắc đầu ngăn lại.
Thiếu niên trước mắt, đầu tóc rối bời , một đôi con ngươi màu đỏ khát máu, ở nơi đó lộ ra hào quang có vẻ diêm dúa lẳng lơ cùng quỷ dị, Vô Tà sững sờ, sau đó lại cúi đầu nở nụ cười như không có việc gì, đứng dậy từ dưới đất, dùng tay nhỏ vỗ vỗ cái mông của nàng, nhỏ giọng lầm bầm: "Rất giống ta a, giống như một con thú bị vây hãm."
Dường như nghe được Vô Tà lầm bầm lầu bầu lại giống như không có nghe được, thiếu niên kia dùng đôi mắt yêu đồng cảnh giác lại phòng bị nhìn chằm chằm Vô Tà, trên mặt hắn đều là bùn đất, ngũ quan cũng nhếch nhác dơ bẩn mơ hồ không rõ, chỉ có cặp mắt kia có lạnh lùng, có phòng bị, có quật cường, có tàn nhẫn chống lại cặp mắt đen trong suốt lại giống như nhìn không thấu kia của Vô Tà, hai người như đang giằng co, cảnh tượng rất là quỷ dị.
Vô Tà nhìn hắn một lúc lâu, cuối cùng thu hồi tầm mắt đầu tiên, sắc mặt trầm tĩnh, xoay người muốn đi, cũng không nhặt áo khoác rơi trên đất.
"Tại sao ngươi phải giúp ta?"
Giọng nói khàn khàn của thiếu niên từ sau lưng vang lên lần nữa, chỉ là lần này dường như tỉnh táo không ít, không cuồng loạn như lúc trước.
Vô Tà dừng lại nghiêng nửa người, oai đầu như đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, một lúc sau mới nhẹ nhàng cong môi: "Ta không phải nói rồi sao, ngươi rất giống ta a."
"Giống ngươi?" Trong giọng nói của thiếu niên có chút châm chọc, hắn trào phúng cười, quét mắt nhìn Vô Tà: "Từ đầu đến chân ngươi, nơi nào có nửa phần giống ta?"
Mắt Vô Tà đông lại, cười như không cười cũng không trả lời, quay đầu lại, dưới chân lại bước một bước.
"Ngươi dẫn ta trở về." Giọng nói của thiếu niên lại một lần nữa vang lên, hàm chứa ý cười: "Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy ta và ngươi không giống nhau, ta mạnh hơn ngươi."
Dường như không ngoài ý muốn, Vô Tà quay đầu lại lần nữa, lần này nàng thấy được ý cười tràn đầy lạnh lùng cùng mỉa mai trong đôi con ngươi màu đỏ quỷ dị, diêm dúa lẳng lơ đó. Cảm giác nguy hiểm như vậy còn không phải là một con tiểu thú bị chọc giận?
"Ngươi nói ngươi là một con thú bị vây hãm vậy ngươi nên học được lợi dụng người, ví dụ như ta, nói không chừng ngày nào đó ngươi sẽ trở thành lưỡi kiếm sắc bén." Thiếu niên chớp mắt, hàn quang cuồn cuộn sau đó lại chán nản, có chút tự giễu: "Hoặc là ngươi cũng thích đùa giỡn nam tử như những người kia, ta ngày thường cũng không tệ lắm."
Nếu như hắn không có cặp mắt đỏ diêm dúa lẳng lơ kia, có lẽ hắn cũng sẽ là một thương nhân tốt.
"Ngươi gọi là gì?" Vô Tà yên lặng, không đồng ý cũng không có cự tuyệt, một lúc sau, đột nhiên hỏi.
Thiếu niên kia ngẩn người, cúi đầu, từng chữ từng chữ, cuối cùng như dồn hết hơi sức cả đời, rốt cuộc phun ra hai chữ: "Vệ Địch."
"Nha. . . . . ." Vô Tà gật đầu một cái, trên khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn chợt cười một tiếng: "Ngươi là một thanh kiếm sắc bén, dùng không tốt sẽ làm bị thương chính mình. Chỉ là. . . . . . Ngươi nói rất có ý tứ, trời sáng, ngươi đến Tĩnh vương phủ tìm Tần Vô Tà."
Nói xong, Vô Tà cũng không quay đầu lại, d.đl.q.đ khóe miệng chậm rãi hiện lên ý cười thản nhiên.
Việc đời khó đoán, ai cũng sẽ không ngờ tới, đứa trẻ yêu đồng khất cái mặc cho người khi dễ này, ngày sau sẽ cùng nàng đi đến quyền khuynh thiên hạ, lúc đó Vệ Địch cũng là người đứng ở tầng cao của kim tự tháp quyền lực.