Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Thế tử, tuyết rơi." Thấy Hiên Viên Vân Nhiễm đã đi rồi, Dung Hề lúc này đến bên người Vô Tà, do lúc nãy đi quá vội, cũng không biết tối nay tuyết lại rơi, lo Vô Tà nhiễm lạnh: "Thế tử, trở về thôi?"
Vô Tà nhanh chóng thu hồi dao động nơi đáy mắt, ngẩng đầu lên, nhe răng cười với Vô Tà: "Dung Hề tỷ tỷ, không có gì đáng ngại, khó có hôm tuyết lại rơi, chúng ta đi thêm một chút."
Hiện giờ thân thể Vô Tà so với trước đã tốt hơn rất nhiều, Dung Hề cũng không lo lắng Vô Tà sẽ bị nhiễm lạnh, liền gật đầu một cái: "Dạ."
Hiên Viên Vân Nhiễm trở về Đông cung, Vô Tà cũng không muốn trở về lúc này tham gia náo nhiệt, chỉ sợ gặp phải Hiên Viên Vân Nhiễm, sợ nàng dùng đôi mắt xinh đẹp đơn thuần nhưng cố chấp nhìn chằm chằm nàng, mong đừng làm nàng thất vọng, Vô Tà khẽ động môi, chớp mắt một cái trên mặt có chút dở khóc dở cười, nhưng lại có cảm giác như có tật giật mình?
Được phép đi thêm một chút, dọc trên đường đi Vô Tà có chút không yên lòng, không tự chủ càng cách Đông cung ngày càng xa, bốn phía càng yên tĩnh hơn, tuyết rơi ngày càng lớn, gần như trong nháy mắt đã phủ kín một lớp thật dày dưới đường đi, Vô Tà có chút không yên lòng, tự nhiên cũng quên vận công trong cơ thể để chống lạnh, cảm thấy có chút lạnh.
Dưới chân vang lên tiếng xào xạc khi giẫm lên tuyết động trên mặt đất, tối nay trong hoàng cung tràn ngập không khí vui mừng, nàng cũng không biết mình đã đi đến nơi nào rồi, ở trong cung, so vớiTrường An cung của Tần Yến Quy còn lạnh lẽo, yên lặng hơn....
Vô Tà có chút do dự không đi tiếp nữa, đèn lồng trước mặt ngày càng ít dần, càng đi xa, ánh sáng tất nhiên ngày càng ít đi, trở về đường cũ, đèn đốt sáng choang, treo đầy đèn hỉ đỏ.
Ngưng mi suy nghĩ trong chốc lát, so với trở về Đông cung, Vô Tà nhấc chân lên tiếp tục đi, hướng nơi vắng lặng mà đi, Dung Hề cũng không ngăn cản nàng, chỉ nhích tới gần một chút, đi sát sau lưng Vô Tà.
Không thể so với Trường An cung của Tần Yến Quy, nơi này mặc dù yên lặng, nhưng đến mùa đông, rốt cuộc vẫn là một mảnh tuyết trắng xóa, hồng mai cứng cỏi, hương thơm ngấm vào người, đoạn đường này, thật là yên lặng, ngay cả đèn lồng cũng dần ít đi, nơi đó là Trường Sinh cung, xa xa Vô Tà đã thấy được hình dáng của tòa cung điện, đến gần, mới thấy được cửa của nó đóng chặt, cánh cửa lớn màu tím cũng không còn mới, thậm chí còn bị bong tróc nước sơn, trong góc còn phủ đầy mạng nhện, cửa bên hông thậm chí còn mở ra, cũng không biết bao lâu chưa được đóng lại, xung quanh cửa đã bị gỉ sét, trên cửa chính, treo một tấm biển, một bên tấm biển cũng bị rớt xuống, phía trên ghi "Trường Sinh cung", miễn cưỡng lắm mới thấy rõ ba chữ này.
Cung điện này hoang vắng đổ nát, thoạt nhìn đã nhiều năm chưa được tu sửa, xung quanh âm u, nơi này giống như sẽ có ma quỷ xuất hiện, cũng khó trách không có người đi theo hướng này.
Cùng một dạng như Trường An cung, nơi này đã từng là chỗ ở của một vị hoàng tử, chỉ là hiện giờ Trường Sinh cung này, đã sớm không có người ở, thậm chí ngay cả cung nhân cũng ít đi đến đây.
Vô Tà hơi nghiêng đầu, trừng hai mắt lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Tà hàm chứa tò mò, Dung Hề mỉm cười: "Đây là nơi ở trước kia của Nhị hoàng tử."
Vô Tà ngưng lại một chút, thì ra là hắn.
Lúc trước nàng đã từng nghe phụ vương nói, nhị hoàng tử Tần Lâm Uyên là nhi tử mà Kiến đế yêu thương nhất, tính cách hắn khá hào hiệp, lại thông minh hơn người, nổi danh là thần đồng khắp cả nước, bảy tuổi giỏi văn giỏi võ, lúc đó ngay cả Đại học sĩ bản lĩnh hơn người, cũng thường xuyên thua trên tay đứa bé bảy tuổi này, nghe nói hắn sinh muộn, Kiến đế không chỉ một lần muốn lập hắn làm thái tử, tự mình dạy quân thuật, chỉ tiếc lúc đó quan văn quan võ cả triều lập tấu chương dâng lên muốn lập dòng chính lên làm thái tử, Kiến đế xưa nay kiên kị sử quan, liền cũng đành thôi. Nhưng Tần Lâm Uyên lại hiểu lời nói của phụ vương, thật là chuyện hiếm có, cho dù là Tần Xuyen hay Tần Yến Quy, cũng không như hắn.
Thật là một nhân vật truyền kì, chẳng biết tại sao, qua đời một cách kì lạ, tìm thi thể khắp nói cũng không thấy, không thể làm gì khác hơn là lấy quần áo mà mai táng, Kiến đế quá đau thương, từ đó về sau không một ai nhắc đến tên Tần Lâm Uyên, Trường Sinh cung cũng bị bỏ hoang, Kiến đế không muốn nhắc tới nó vì thấy cảnh mà thương tâm, cung nhân cũng không đến nơi này mà dọn dẹp hay tu sửa, sau này lại nghe nói có người ở nơi này thấy được vong linh của Nhị điện hạ, dần dần, nơi này trở thành cấm địa, không ai dám đến đây.
Mặc dù Dung Hề không sợ ma quỷ, nhưng sau nơi này cũng không tốt đẹp gì cho lắm, khuyên Vô tà trở về, Vô Tà gật đầu một cái, đang muốn quay đầu trở về, dưới chân chợt dừng lại......
Kinh sợ nhìn thoáng qua, vẻ mặt Vô Tà giật mình, một ít tuyết rơi vào trong cổ áo nàng, tuyết lạnh buốt không kịp đề phòng, nhịn không được rùng mình, hồi phục lại tinh thần.
"Tiểu mao tử, nếu sợ lạnh, vì sao lại đứng đó nhìn lén ta?" Tiếng nói chê cười vang lên, rõ ràng có thể thấy là đang trách cứ Vô Tà, âm điệu của chủ nhân giọng nói kia, trong ánh mắt lại nhộn nhạo càn rỡ không kiềm chế được ý cười, không có một chút tức giận nào.
Vô Tà híp mắt nhìn lại, người này chính là từ Trường Sinh cung đổ nát kia không coi ai ra gì mà đi ra, hắn một thân trường bào màu đỏ phóng túng rộng thùng thình, dáng người lại cao lớn anh tuấn, một tay giơ vò rượu lên, vò rượu còn dính không ít bùn đất, dễ nhìn ra là mới vừa đào lên từ lòng đất, hắn cũng không thèm để ý chút nào bùn đất dính trên áo bào, dáng vẻ tiêu sái tùy ý, hoàn toàn không để ở trong lòng, ở trong hoàng cung, giống như là đang ở nhà của mình, chỉ là vẻ mặt quá mức tự tin kia, làm cho Vô Tà cảm thấy nghi ngờ hắn là sai.
Thấy có người ở nơi này, sắc mặt hắn cũng không thay đổi chút nào, ngược lại làm cho Vô Tà cảm thấy người thất lễ chính là mình, không mời mà tới, đang rình coi người ta.
Cái nhìn kia, Vô Tà có chút khiếp sợ, mượn ánh sáng yếu ớt của mặt trăng, Vô Tà mơ hồ có thể thấy rõ được dung mạo kia, có thể nói là phong thái tiêu sái, khí chất trầm tĩnh, gương mặt tuấn tú kia giống như được gọt giũa cẩn thận đẹp đến mê hoặc lòng người, nụ cười giễu cợt trên khóe môi, đôi môi đầy đặn màu hồng mai diễm lệ màu sắc tuyệt đẹp, nhất là mái tóc trắng xõa ra, duy nhất chỉ một màu bạch ngân, không có chút tạp chất nào, diêm dúa lẳng lơ dị thường, tùy tiện mà nguy hiểm đến cực điểm, phảng phất trên thế gian này không có thứ gì lấn ác được hắn......
Vô Tà giật mình, Dung Hề đã đề phòng đưa tay lên hông, bất cứ lúc nào cũng có thể rút nhuyễn kiếm bên hông ra, mà nam tử tóc trắng kia, quét mắt khinh miệt liếc nhìn qua nhuyễn kiếm bên hông Dung Hề, sau đó tầm mắt rơi trên người Vô Tà, bộ dáng một công tử hướng đến bên nàng đi tới: "Một người uống rượu thật không thú vị, ta mới vừa đào được hai vò rượu ngon ra ngoài, không bằng tiểu quỷ ngươi theo ta đi uống?"
Bởi vì tuyết tan ra, vài sợi tóc bạch ngân dán chặt trên gương mặt hắn, càng tăng thêm vẻ tuấn tú, hắn bước nhanh hướng Vô Tà đi tới, ngay cả khuôn mặt cũng phảng phất có mùi rượu, trong miệng là hỏi ý kiến của nàng, nhưng giọng nói kia, lại giống như đang thông báo cho Vô Tà một tiếng mà thôi.
Dung Hề làm sao cho phép, ánh sáng lóe lên trong không trung, rút nhuyễn kiếm phía bên hông ra đánh tới, lại thấy hồng bào tung bay, trong thời gian tích tắc, điểm huyệt Dung Hề tại chỗ, xách Vô Tà lên nghênh ngang rời đi.
Vô Tà bất thình lình bị nâng lên, dưới chân trống không, gió lạnh thổi vào mặt, cả người bị nam tử tóc trắng kẹp chặt ở dưới cánh tay, bay lên bay xuống mấy cái trên không trung, dễ dàng ra khỏi hoàng cung, đến một ngôi miếu hỗn độn ném Vô Tà lên đống cỏ khô, khóe miệng lạnh lùng nhất lên, xoải bước xoay người đi về trước mấy bước: "Ngươi ngược lại rất bình tĩnh, không sợ hãi hét lên, cũng không bị ta hù dọa cho khóc thét, chẳng lẽ ngươi không sợ ta gây bất lợi cho ngươi?"
Vô Tà thật sự rất bình tĩnh, vỗ vỗ cái mông đứng lên, thời điểm bị mấy con mãnh hổ bao vây, nàng cũng chưa từng sợ hãi mà kêu lên, bị một người mang ra khỏi hoàng cung, có việc gì mà phải sợ đến khóc?
"Ngươi làm gì ở trong hoàng cung?"
Người nọ tùy ý ngồi trên mặt đất, cười như không cười chậm rãi trả lời: "Dĩ nhiên là đào mấy vò rượu ngon rồi, ta thấy trong Trường Sinh cung tới bây giờ cũng không có người đi tới, liền thu thập rượu ngon xung quanh tới, chôn ở dưới cây đại thụ trong Trường Sinh cung kia, rãnh rỗi thèm, liền đi đến đào vài hũ."
"Thì ra ngươi là kẻ tái phạm." Vô Tà nga một tiếng, cũng chậm rãi ngồi xuống đất mà hỏi một câu: "Tại sao ta chưa từng thấy ngươi?"
"Ngươi?" Nam tử mặc hồng bào, ngược lại ở trên người hắn lại có một chút siêu phàm thoát tục mà tiêu sái, tóc trắng xõa tung tứ phía, càng tăng lên vẻ đẹp: "Ngươi vẫn còn nhỏ lắm,hôm nay nếu không phải thấy trong hoàng cung có đại sự, tất nhiên không có ai rãnh rỗi đi trong chừng Trường Sinh cung rồi, liền sơ suất một chút, nếu không phải ngươi đến, nơi nào lại cho tên tiểu tử như ngươi đụng vào rượu ngon của ta?"
Hắn cũng không hỏi Vô Tà là ai, thoạt nhìn sự chân thật trong mắt Vô Tà, chẳng chút nào để ý những thứ lễ nghi phiền phức kia, vỗ vỗ chỗ trống bên người, ý bảo Vô Tà ngồi xuống, Vô Tà lắc đầu một cái, hắn cũng không miễn cưỡng, xốc lên một vò rượu hướng Vô Tà ném tới: "Mao đầu tiểu tử, tiện nghi cho ngươi, tối nay ta với ngươi đều là người rảnh rỗi, không bằng cùng nhau bầu bạn.
Vò rượu kia hướng mặt Vô Tà đi đến, trong lòng Vô Tà yên tĩnh, cũng không tùy ý tiết lộ, chỉ giả vờ giật mình, ngay cả tránh cũng không tránh, trợn tròn hai mắt ngơ ngác nhìn.
Ầm!
Trước khi vò rượu chạm vào mặt Vô Tà, trong không trung nó chợt vỡ vụn ra, nhất thời rượu văng ra khắp nơi, nhất thời cả người Vô Tà ướt sũng.
Nam tử ngồi đối diện nhặt lên cục đá, quét mắt nhìn mảnh vụn rơi đầy đất, lắc đầu một cái: "Uổng phí một vò rượu ngon của ta."
Tuy nói như vậy, nhưng ánh mắt của hắn lại rất rộng lượng, giống như chỉ say mê đắm chìm trong đất trời, không nhiễm chút khói bụi dân gian.
Vô Tà bị tưới ướt đẫm, lại không vận nội công chống lạnh, lúc này một cơn gió lạnh thổi đến, nhất thời Vô Tà đông lạnh đôi môi cũng trở nên trắng bệch, cả người run rẩy.
"Uống một hớp đi."Nam tử đột nhiên đứng lên. giơ lên vò rượu duy nhất trong tay, hướng Vô Tà đi đến, mang vò rượu tiến đến bên miệng nàng.
Vô Tà run rẩy, nghe vậy ngoan ngoãn uống một hớp, chất lỏng cay nóng chảy vào trong yết hầu, thân thể cũng ấm áp chút lên, hắn lại cho Vô Tà uống thêm hớp nữa: "Uống thêm một hớp nữa đi."
Uống vài hớp liên tiếp, Vô Tà mới phát giác được cả người ấm áp lên, không hề cảm thấy lạnh nữa, cũng không còn cả người run run.
Chỉ còn một vò rượu hắn tự nhiên không cho Vô Tà uống hết, hai người ngồi trên đất, ngươi một hớp ta một hớp, hôm nay mới gặp gỡ, lại giống như lão bằng hữu quen biết nhiều năm, Vô Tà cũng không ngại ngùng.
"Ngươi nơi nào không đi tại sao lại đến địa phương quỷ quái đó?" Hắn nâng ly đưa cho Vô Tà, không cho là đúng hỏi một câu.
Vô Tà uống một hớp nhỏ, đàng hoàng đáp lại: "Bất quá chỉ là trùng hợp đi qua thôi, ngươi sao lại đến nơi này chôn rượu,? Ngươi có biết Nhị hoàng tử không?''
"Không phải tên kia đã chết sao?'' Hắn che cười một tiếng, trong miệng nói đến hoàng thất không hề dùng kính ngữ, tựa như thuận miệng nói đến một người không quan trọng: "Nơi có người chết dĩ nhiên không thể ở, cho nên không thể làm gì khác hơn là giữ lại chôn rượu."
Vô Tà gật đầu một cái: "Đáng tiếc, ta nghe phụ vương ta nói, Nhị hoàng tử tài hoa hơn người, hoàng thượng thậm chí hi vọng lập hắn thành thái tử, nếu hắn còn sống, không chừng quân chủ của Biện quốc chính là hắn, đáng tiếc người tài bạc mệnh."
"Làm hoàng đế?" Ánh mắt thâm sâu không thấy đáy, tĩnh lặng say tựa không say: "Vẫn là hắn chết tốt hơn."
Vô Tà bị nghẹn họng, người này miệng lại độc địa như vậy, cũng không cần không kiềm chế như vậy chứ.
Cười như không cười liếc mắt nhìn Vô Tà một cái, hắn chợt nói: "Tiểu quỷ, chẳng lẽ trong mắt ngươi, quyền thế mới là lớn nhất sao?"
Vô Tà hé miệng nhất thời không biết nói gì để chống đỡ.
"Xem ra ngươi cũng thích vật kia?" Hắn chợt cười, cũng không biết có phải hay không đang cười nhạo Vô Tà, nhưng ngoài miệng lại khó có được không khiêu khích nàng: "Cũng được, vậy ngươi nhanh đi tranh đoạt đi, nhiều người muốn cướp như vậy. Nếu thắng được thật có chút ý nghĩa. Ngươi vừa nói một câu phụ vương, xem ra ngươi chính là một tiểu tử con nhà quyền quý rồi, mà ta thì chỉ muốn ngắm trăng, uống rượu ngon, nếu ngươi cùng ta nói chuyện thì đừng nói đến những chuyện không thú vị kia, chỉ nên nói đến chuyện trên đời này ."
"Chuyện trên đời này?" Vô Tà lập lại một câu: "Vậy ngươi có biết, chủ nhân Trường Sinh cung kia vì sao lại đột nhiên chết không? Ta nghe nói, đến xác của hắn cũng không tìm được, chỉ có thể mai táng bằng y phục, với trí tuệ của hắn không thể dễ dàng chết như vậy, hoặc giả là cái chết này, chính là giả chết? Có lẽ hắn cũng giống như ngươi, chán ghét quyền thế, chỉ thích cuộc sống bình dị với thiên nhiên đi?"
"Suy đoán này thật sự rất lớn mật đi." Nam tử kia lại khen Vô Tà một câu, tiếp theo lại nở nụ cười nói: "Ta sao lại nghe nói, chủ nhân Trường Sinh cung kia, cũng từng là người say mê quyền thế? Nếu không cho dù là thần đồng đi nữa, sao lại đi say mê binh pháp chính sự, nơi nào lại làm cho hoàng đế yêu thích, không chỉ một lần muốn phế bỏ dòng chính lập hắn lên làm thái tử?''
Bỗng chốc Vô Tà bị hỏi lại, hắn thế nhưng lại cười nói tiếp: "Nhưng lời ngươi nói ngược lại cũng không tồi, ta ngược lại ở chỗ này có thể ngồi xuống uống rượu nghe kể chuyện xưa."
"Chuyện xưa như thế nào?" Vô Tà cũng không sợ hắn, tuy không biết ẩn tình bên trong nhưng người này thân thủ cao thâm.
"Hắn thật sự từng tham mê quyền thế, nhưng cuối cùng lại bị chính cái thân phận tôn quý mọi người ngưỡng mộ kính phục kia làm luyên lụy, hoàng đế kia một lòng muốn bồi dưỡng con trai hắn lên làm thái tử, cái gì là quân chủ? Cái gì là người nắm quyền? Trên tất cả, quyền vị chính là thứ vĩnh viễn xếp đầu tiên trong lòng một người, nhưng vị hoàng đế kia lại thiên vị sủng ái nhi tử này đến vô cùng, hoàng đế muốn lập hắn làm thái tử mặc văn võ bá quan trong triều kháng nghị, nhưng vào lúc này hắn chỉ nghĩ đến chuyện tình yêu nam nữ, chỉ muốn cùng người kia là một đôi đi khắp nơi, nhưng làm thái tử, về sau làm sao có thể chỉ cưới một nữ nhân, lấy một thê tử? Nhưng nàng kia chỉ tâm tâm niệm niệm, cả đời chỉ muốn cùng người trở thành một đôi, hai người cũng không thể nào nói lên được, nhi tử của hoàng đế đánh mất đi tình yêu, cũng không muốn làm thái tử chó má gì hết, chỉ cần tình yêu nam nữ là đủ rồi. Hoàng đế tất nhiên là không đồng ý, nàng kia cũng là người cố chắp, thề không nghe theo, cuối cùng hương tiêu ngọc vẫn....." Hắn dừng lại hớp một ngụm rượu, chê cười nói: "Ngươi đoán xem chuyện xưa kết thúc như thế nào? Hai tiểu bối bất quá không hiểu đạo lí không nói, nhưng hoàng đế này cũng thật không hiểu đạo lí rồi, lại làm không nghĩ đến làm trễ nãy những nữ nhân khác, lúc đó hắn chỉ muốn lập nhi tử của mình lên làm thái tử, ai biết được nhi tử của hắn lại bất ngờ qua đời, ngay cả thi thể cũng không tìm thấy, hoàng đế kia giận đến nỗi vĩnh viễn cũng không muốn nhắc đến tên của nhi tử này, lập người khác làm thái tử, chuyện kia dĩ nhiên không giải quyết được gì."
"Đáng tiếc,,,,," Vô Tà lắc đầu một cái, nàng không hiểu được, tại sao vừa mất đi người mình yêu, tại sao lại bỏ qua cả quyền thế? Từ trước đến nay nàng luôn suy nghĩ tỉnh táo, tự nhiên không thể nghĩ ra tại sao lại có người làm một cuộc mua bán lỗ vốn như vậy?
"Đáng tiếc?'' Hắn xem thường: "Hoàng tử cũng là con người, người hoàng thất không nói đạo lý, muốn dùng quyền thế trói buộc hắn, chết cũng tốt, từ đó về sau, bất cứ là tình hay là quyền, cũng không có cái gì có thể trói buộc được hắn? Ta lại cảm thấy hắn là người thông minh."
"Cả đời này chỉ có hai người, quyền thế cao nhất?" khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Tà mê mang, nếu gặp phải hai loại ràng buộc như vậy, thật sự khó khăn trong việc chọn lựa như vậy sao?
"Nếu là ngươi, ngươi muốn cả đời này chỉ có hai người hay là quyền thế cao nhất?"
Nếu là ngươi, ngươi muốn cả đời này chỉ có hai người hay là quyền thế cao nhất.... .......
Vô Tà ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới hắn sẽ hỏi nàng vấn đề này, nàng hé miệng, nhưng lại không thể nói được một chữ nào, hắn cười nhạo nhìn nàng một cách khinh thường, đứng dậy, thì ra bình rượu kia cũng đã bị uống sạch, hắn cũng không có khả năng lại ở nơi nàng nhiệt tình tán gẫu với một tiểu mao tử như nàng.
"Ngươi cứ như vậy đi?" Vô Tà cũng theo đó đứng lên, lơ lãng nói theo một câu.
Tấm lưng tiêu sái xinh đẹp, mái tóc trắng phân tán theo gió, bóng dáng tuấn dật chợt ngưng lại, hắn quay đầu lại nhìn nàng một cái, cười như không cười nói: "Có cần ta ném ngươi trở lại trong cung không?"
Vô Tà lắc đầu một cái: "Ta sẽ tự trở về."
"Như vây? Nếu ngươi ở nơi này say đến rối tinh rối mù, sợ là phải ở chỗ này chịu đựng gió lạnh một đêm, tối nay tuyết lại rơi nhiều như vậy, không chừng ngày mai ngươi sẽ bị đông lạnh mà chết ở chỗ này." Hắn vẫn "tốt bụng" khuyên nàng một câu.
Đột nhiên Vô Tà cảm giác như mình bị hắn xem thường, chống đối nói lại: "Nhưng rượu nay, vẫn chưa làm ta say."
Con gái mới uống cũng không được nhiều, huống chi ban đầu Tần Thương ở trong quân doanh từng chuốc say nàng bằng rượu mạnh, làm sao một vò rượu này có thể hạ gục nàng.
"Nga." Ý cười của hắn ngày càng sâu, nụ cười kia có chút tự phụ: "Không có ai uống rượu của ta mà không say."
Dứt lời, hắn cười ha ha một tiếng, xoay người nghênh ngang rời đi, Vô Tà không nhịn được đuổi theo mấy bước: "Này!"
Dưới chân hắn cũng không dừng lại, chỉ hơi nghiêng đầu: "Ngươi nếu muốn gặp ta, phải chôn ở chỗ cũ kia một vò rượu, ta sẽ tự đến tìm ngươi. Nhớ phải bí mật, nếu không ta liền lấy đi cái mạng nhỏ của ngươi."
Vô Tà há miệng, người này sao lại độc ác như vậy, thấy hắn đã đi xa, mặc dù Vô Tà cảm thấy, nếu như lúc này hỏi thân phận của hắn, thật sự cũng không hợp đạo lí cho lắm, mới quen biết, bất luận là thân phận gì, để cho tự nhiên, Vô Tà suy tư nữa ngày, mở miệng nói, trước khi hắn đi khỏi: "Ngươi là ai?"
Người nọ cũng không quay đầu lại, chỉ tiêu sái phất tay một cái: "Tầm Lâm Uyên."
Vô Tà hơi dừng lại, hai khóe mắt không tự chủ run rẩy, Tần Lâm Uyên, chính là Nhị hoàng tử đã mất lúc trước của Biện quốc.
Nói như vậy, chuyện xưa lúc nãy hắn kể cũng không phải là bịa đặt đi?
Nàng từng nghe nói, Tần Lâm Uyên từng làm nam tử ở Đế đô phải tự ti, tài hoa hơn người, trí tuệ vượt bậc, còn là người trầm ổn nội liễm, suy nghĩ thâm trầm, mưu trí vô song, sợ là hơn so với Tần Xuyên, người như vậy, thật sự giống như trong miệng hắn nói, chán ghét quyền vị, không muốn bị bất cứ thứ gì trói buộc Nhị hoàng tử?
Thân ảnh kia tiêu sái rời đi, giống như là một giấc mộng, Vô Tà hoa mắt, bóng dáng đã sớm biết mất, nếu không phải còn một ít rượu lúc nãy bị ướt còn trên người, quả thật sẽ cho là tối nay mình bị hoa mắt, người tự nhiên rời đi, cành trúc bị gió thổi lây động, ngày đông giá lạnh như vậy, không nghĩ tới, lại gặp được một người trọng tình trọng nghĩa......
Không có ai uống rượu của ta mà không say.... ...
Trong đầu Vô Tà bất chợt vang lên câu nói có chút phách lối tự phụ của hắn vừa rồi, dưới chân chợt đứng không vững, vội vàng vịn lấy thân cây bên cạnh, cảm giác như muốn ngất xỉu tới nơi, Vô Tà không khỏi cười khổ, quả nhiên, ta không tin cũng không được.......
Chân Vô Tà mềm nhũn, chống đỡ muốn không được nữa, hơi rượu lúc trước hậu tri hậu giác, ngay lập tức xông lên đầu, thân thể Vô Tà nghiêng một cái, liền ngã xuống một cái phịch, cũng may dưới đất tuyết đọng một lớp dày, thân thể cũng không tổn hại gì, trong chốc lát tựa hồ nghe được có người đang kêu tên của nàng, mí mắt Vô Tà nặng nề, không kịp trả lời, liền như vậy mà đóng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vì say rượu mà đỏ ửng, trên môi treo một nụ cười khổ, đúng là tự mình tìm khổ......
"Tiểu Vô Tà!" Bởi vì nóng nảy mà bước chân có chút gấp gáp đi đến gần Vô Tà, đó là Tần Thương.
Dung Hề trong lòng đang lo lắng an nguy của Vô Tà, cố gắng giải đi huyệt đạo trên người mình nhanh chóng đi tìm Tần Yến Quy, trong lúc đang lo lắng cho Vô Tà thì gặp được Tần Thương, liền nói cho Tần Thương mọi chuyện, Tần Thương giận dữ, lập tức phái người báo ngay cho Tam ca, mình thì vội vàng đi tìm trước.
Dường như phát hiện tên tiểu tử kia đang nằm trong đống tuyết, sắc mặt Tần Thương vui mừng, lập tức kéo Vô Tà đã sớm bị tuyết làm cho đông lạnh cứng ngắc cả người lên, thấy nàng chẳng qua là do uống say mà ngất đi, tuy bị lạnh, nhưng trên người cũng không có gì đáng ngại, Tần Thương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo vộ vàng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Tà: "Tiểu Vô Tà, Tiểu Vô Tà?"
Vô Tà bị ầm ỉ đến không được, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng thuận, bất mãn cau mày, lầm bầm mấy tiếng, miễn cưỡng mở mắt, Tần Thương thấy nàng đã tỉnh, không khỏi vui mừng, lại không nghĩ rằng Vô Tà tỉnh lại, há mồm liền ói lên người hắn, sau đó nhắm mắt tiếp tục ngủ.......
Tần Thương vẻ mặt đau khổ, cũng không thể mặc kệ mà ném Vô Tà xuống, trên người nàng toàn thân ướt nhẹp, đều là tuyết tan, còn toàn thân bẩn thỉu, còn mình thì bị ói lên cả người, nếu không nhanh chóng tắm rửa, chỉ sợ sẽ bị bệnh, không suy nghĩ nhiều, Tần Thương nhanh chóng bay lên, bế Vô Tà lên, vận công nhảy vào trong tường thành, hướng Trường an cũng bay đến, cũng lập tức cho người đi báo cáo Tần Yến Quy.
Dọc đường đi, Tần Thương ôm Vô Tà thẳng vào trong phòng tắm phía sau Trường An cung, cũng may mắn nơi này của Tam ca có một ôn tuyền, nếu không phái cung nhân trong Trường An cung đi bẩm báo cho Tam ca, kế đó phái người đi nấu nước, chờ đến khi nước nóng lên. Tiểu Vô Tà không chết vì thối thì cũng chết vì rét.
Vô Tà say như chết, gò má ửng hồng, làn da lại trắng nõn, cái miệng nhỏ nhắn bởi vì say mà hồng thuận như anh đào, rất mê người, trong lòng Tần Thương rung động, thấy thế không khỏi sửng sờ, vẻ mặt trở nên không được tự nhiên, cánh tay chuẩn bị cởi quần áo bẩn cho Vô Tà cũng dừng lại trên không, nhất thời không biết xuống tay như thế nào, giống như mình sắp phải làm việc gì tội ác tày trời, có khi nào Vô Tà tỉnh dậy sẽ giận không thèm để ý đến hắn không?
Cũng không đúng, bọn hắn đều là nam nhân, có gì phải kiêng dè chứ? Nhớ tới thời điểm hắn ở trên chiến trường, một tháng chỉ có thể tắm một lần, vẫn cung các bình sĩ cùng nhau tắm chung đấy thôi, sao có thể coi trọng đến như vậy?
Trong lòng một phen suy nghĩ, Tần Thương rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, nhưng cũng không dám đưa mắt nhìn Vô Tà, chỉ nhắm chặt mắt lại, đem áo ngoài của nàng cởi ra, sau đó là quần áo trong.....
"Lão tứ."
Âm thanh của Tần Yến Quy từ sau truyền đến, chẳng biết lúc nào, Tam ca hắn thế nhưng lại trở lại, Tần Thương không khỏi có chút khẩn trương, lại không cảm nhận được tiếng bước chân của Tam ca khi đi vào, bỗng nhiên nghe được âm thanh của Tam ca, thậm chí là có chút sợ hết hồn, thiếu chút nữa là ném Vô Tà xuống đất, không khỏi chột dạ gãi gãi đầu, cười khan nói: "Tam ca...."
Tần Yến Quy hiển nhiên là mới từ bên ngoài về, áo khoác bên ngoài vẫn còn đọng lại tuyết, lông mày hắn hơi nhíu lại, quét mắt nhìn Vô Tà say như chết nằm trên mặt đất, chợt nhàn nhàn nói với Tần Thương: "Lão tứ, ngươi đi ra ngoài trước đi."
Tần Thương buồn bực: "Tam ca?"
"Đi ra ngoài."
"Nhưng đệ còn chưa tắm rửa cho Tiểu Vô Tà...."
"Đi ra ngoài."
Giọng nói của Tần Yến Quy bình thản, nhưng lại uy nghiêm không cho phép người ta cự tuyệt, Tần Thương dừng lại một chút, vẫn là gật đầu một cái, nhưng vẫn không thể yên tâm, bước đi mà vẫn quay đầu lại nhìn Vô Tà mấy lần, sau đó mới ra khỏi phòng tắm.
Đợi Tần Thương đi ra bên ngoài, Tần Yến Quy mới đi đến bên người Vô Tà, rũ mắt xuống, đứng trên cao lẳng lặng quan sát Vô Tà một thân trung y nằm trên mặt đất, dường như hắn có chút bất đắc dĩ, đáy mắt cũng có chút nghiêm nghị, thoáng chốc nhíu mày, Tần Yến Quy xốc Vô Tà từ dưới đất lên, không giúp nàng cởi quần áo, ném một phát vào trong Ôn tuyền......
Đột nhiên bị uống vào một hớp nước, Vô Tà giật mình, vội vàng tỉnh dậy, giãy giụa ngôi lên trên mặt nước, lại thấy Tần Yến Quy đứng khoanh tay trên bờ, cúi đầu lạnh nhạt nhàn nhạt nhìn nàng, Vô Tà ngẩn ra, đột nhiên nhìn thấy quần áo của mình không biết lúc nào bị người ta lột sạch, chỉ còn lại chỉ còn lại trung y cùng áo lót bên trong, bị một đôi mắt thâm thúy nhìn mình như vậy, Vô Tà nhất thời bất an đứng lên, gò má ửng hồng, cũng không biết có phải do rượu hay không, tâm chợt co rút, theo bản năng muốn đưa tay lên bảo vệ ngực, nhưng nghĩ lại, hình như không ổn, liền rút tay về lại trong nước, bảo vệ phía dưới.....
Cũng không biết có phải nàng bị ảo giác hay không, nàng mơ hồ thấy được khóe miệng Tần Yến Quy nhúc nhích, mang theo ý cười trào phúng, hắn chợt xoay người, đi ra ngoài, trước sau như một lạnh nhạt, thật giống như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì, bỏ lại một câu: "Tắm xong đi ra ngoài."
Để lại một mình Vô Tà hỗn loạn, thầm nghĩ muốn hỏi hắn chuyện "Người muốn lấy là ai", nhưng một chữ cúng không kịp hỏi, Tần Yến Quy liền ném nàng vào trong nước phất tay áo bỏ đi.....