Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương
  3. Chương 146 : Đại kết cuộc 6
Trước /147 Sau

[Dịch]Tiểu Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 146 : Đại kết cuộc 6

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Mở mắt lần nữa thì Mộ Lương và Hoa Khấp Tuyết đã không còn nhìn rõ bất cứ thứ gì, đồng thời còn cảm nhận được đang có những luồng khí đầy áp bức đánh mạnh về phía hai người, hai người liền vận công chống lại, hồi lâu sau dường như sắp chống lại không nổi.

Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết thật chặt, ở trong vết rách này, dù hắn cố gắng thế nào đều không nhìn thấy gì ở phía trước, không khỏi có chút hoảng hốt.

Hoa Khấp Tuyết cảm nhận được tâm của hắn đang lo sợ, nàng liền vừa cố gắng chống lại huyễn lực của vết rách, vừa ôm Mộ Lương thật chặt, dùng nhiệt độ cơ thể nói cho hắn biết, sự tồn tại của nàng.

Mộ Lương liền nở nụ cười, khẽ siết cánh tay, che chở nàng trong ngực, huyễn lực bốn phía càng ngày càng cường đại, hơi thở âm lãnh kia, giống như muốn vọt vào trong cơ thể hai người, xơi tái hai người.

Đau đớn là chuyện không cách nào tránh khỏi, cũng không biết trải qua bao lâu, Hoa Khấp Tuyết lại cảm thấy không khó khăn giống như lời Khiêu Hồng nói, không khỏi nghi ngờ, lại phát hiện người đang ôm nàng đang bắt đầu run rẩy, nàng có thể cảm thấy thân thể của hắn đang rất căng thẳng cùng đè nén.

Mộ Lương! Cái người đại ngốc này !

Nếu là có thể hé miệng, Hoa Khấp Tuyết thật rất muốn mắng chửi người, không trách được tại sao nàng cảm thấy không khó chịu lắm, thì ra đều do tên ngốc này đã giúp nàng ngăn cản hết rồi !

Dùng sức giãy ra, Mộ Lương lại ôm càng chặt hơn, hận không thể ấn nàng vào trong thân thể của chính mình, thân thể rất đau, nhưng trong lòng rất an ủi, đau đớn, để một mình hắn chịu đựng là được rồi.

Mắt Hoa Khấp Tuyết giận đến đỏ ngầu, đột nhiên ôm chặt hắn, xuất hết huyễn lực lượng của toàn thân đẩy vào trong cơ thể Mộ Lương.

Mộ Lương cả kinh, liền đem huyễn lực của mình trả lại cho nàng, nàng điên rồi sao? Ở nơi như thế này làm sao có thể hao tổn huyễn lực loạn như vậy chứ? Nàng có biết như vậy sẽ làm mình mất mạng hay không!

Cả Hai người ai cũng không chịu thỏa hiệp, huyễn lực của nàng truyền cho hắn, hắn truyền trả lại cho nàng, cứ như vậy dây dưa không ngớt, nhưng kết quả cũng không thể thay đổi gì, Mộ Lương phải thừa nhận như vậy sẽ làm hai người đều đau đớn.

Tâm của Hoa Khấp Tuyết đau đến thân thể cũng bắt đầu phát run, nhưng không có cách nào ngăn cản hành động của Mộ Lương, đột nhiên, trên môi có cảm giác mềm mại, dùng sức mút môi của nàng, sức lực này, giống như muốn cắn nát môi của nàng, ngay trong lúc Hoa Khấp Tuyết đau đớn, liền hé miệng đáp lại nụ hôn của hắn, dùng hết tất cả nhiệt tình đáp lại.

Ai cũng không phát hiện, trong lúc bọn họ dây dưa, ngay giữa luồng khí đen đột nhiên phát ra hai luồng ánh sáng Bạch Tử ( ánh sáng trắng, ánh săng tím) đang giao thoa với nhau, tia sáng kia mạnh đến nổi không cách nào ngăn cản, đang bắn thẳng vào giữ luồng huyễn lực tà ác cường đại phía trên.

Lúc này bọn người Mộ Lê vừa qua ngày thứ tám liền thu hồi Huyễn Lực, mà huyễn lực của bọn họ, đã hoàn toàn dung nhập vào trong tâm, đã có thể hoàn toàn khống chế huyễn lực trong cơ thể.

Lúc này những ngày tháng nhàm chán của Trạch Linh mới được kết thúc, liền nhiệt tình khác thường chạy vào trong ngực Bạch Thánh Vũ, "Nhàm chán muốn chết."

Bạch Thánh Vũ vui mừng, liền ôm hắn hôn hai cái, "Bây giờ còn nhàm chán nữa không?"

Trạch Linh khẽ cười, nhưng không trả lời.

Khác người ba kia cũng rối rít chạy đến trước mặt người mình yêu mến, liền lúng túng nhìn ba nữ nhân đang tu luyện quên hết tất cả.

Hiên Viên Phỉ Cẩm cùng Sính Vũ điều khí một lát, thấy vậy, trong mắt hiện lên tia bất đắc dĩ, vung tay về phía ba người kia, ba người liền mở choàng mắt.

"Các ngươi đã tu luyện không sai biệt lắm, nghỉ ngơi một chút đi." Sính Vũ ôn hòa nói.

Ba người đồng ý, híp mắt cười với nam nhân của mình.

"Tiểu tổ tông của ta, nàng cẩn thận một chút đi!" Hoa Trảm Lãng lúc này mới hết mộng ban ngày, liền thấy Mộ Hỏa Nhi đang vừa cười híp mắt vừa nhảy lên, cuối cùng dưới chân đứng không vững, ngã về phía sau, làm cho hắn hoảng sợ đến cả người đổ mồ hôi lạnh.

Quả nhiên, ước mơ chỉ là ước mơ, chỉ có thể nằm mơ mới như mong muốn mà thôi! Không thể có trong thực tế!

Bạch Thánh Dao xoa xoa vai, cười cười với Mộ Lê, ngay sau đó nhìn bốn phía, lo âu hỏi, "Mộ lê, hoàng thẩm đâu?"

Hoàng thẩm đâu? Sắc mặt Mộ Lê liền thối không thể tả hết được, mộng đẹp của hắn tan vỡ, người Bạch Thánh Dao để ý nhất, chính là hoàng thẩm.

Bạch Thánh Dao thấy vậy, cũng không biết nên khóc hay cười, đưa tay ôm cổ của hắn, làm nũng, "Không phải do thiếp thấy chàng đang ở đây còn rất tốt nên mới hỏi vậy sao?"

Mộ lê hừ lạnh một tiếng, không để ý nàng.

"Mộ lê, ta chân ta không có lực, đỡ thiếp dậy có được hay không!" Bạch Thánh Dao bĩu môi, khẽ hôn lên mặt của hắn,giọng nói lại rất mềm mại rất êm tai.

Tâm của Mộ Lê liền bị rung động, nhanh chóng bế nàng lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mỵ của nàng, vẻ mặt có chút ngẩn ngơ.

Hoa Trảm Lãng đứng ở bên cạnh, mặt đầy khi dễ, thấy tiểu hoàng đế đã bị nữ nhân của hằn mới dịu dàng làm nũng, cảm xúc nhanh chóng thay đổi, liền trở thành bộ dáng như vậy.

Ngược lại Lưu Nguyệt rất vui vẻ nhào vào trong ngực Cảnh Duệ, cười thật tươi, "Cảnh Duệ, hiện tại thiếp đã trở nên mạnh mẽ rồi !" Dĩ nhiên là không thể so với bọn họ được, nhưng đối phó với người bình thường thì vẫn dư sức.

Thần đảo linh khí vô cùng nồng đậm, ở chỗ này tu tập thì so với các nơi khác dễ dàng hơn gấp trăm lần, Lưu Nguyệt nói lời này, cũng không phải do đắc chí.

"Hảo hảo hảo, nàng lợi hại, nếu đã vui vẻ như vậy, muốn ăn mừng một chút hay không?" Cảnh Duệ cười đầy cưng chiều, khẽ hôn lên khoé môi nàng.

Lưu Nguyệt mặt đỏ lên, nện cho hắn một cái, cau mày nhìn bốn phía, "Tiểu thư đâu?"

"Nguyệt nhi cùng Lương Nhi còn chưa trở lại." Sính Vũ cũng khẽ chau mày lại, trên mặt khó nén lo lắng, cũng không biết bọn họ làm thế nào để xuất hết toàn bộ huyễn lực ra , nhưng trực giác nói cho bà biết chuyện này rất nguy hiểm.

Nghe vậy, mọi người cũng ngưng cười đùa, lo âu than thở.

Tình cảnh hiện tại của Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết, đúng là rất nguy hiểm, luồng khí đen bốn phía đanh vào như từng cơn sóng dập vào liên tiếp, hai người dùng hết tất cả huyễn lực mà chống lại cũng rất khó khăn, nhưng dần dần giống như lực bất tòng tâm.

Hai người vẫn hôn thật sâu, cho dù là đau đớn trên thân thể, cũng không cách nào tách bọn họ hai ra, hai người cũng không biết cứ quấn quýt si mê như vậy bao lâu, trên cánh môi truyền đến cảm giác đau rát, trong miệng cũng tràn ngập mùi máu tươi, nhưng dù cho như thế, bọn họ cũng không tách ra chút nào.

Đột nhiên, một luồng khí đen cực đại đánh về phía bọn họ, huyễn lực của hai người đã tiêu hao gần hết, bị đột nhiên bị tập kích như vậy, căn bản không thể chống cự.

Trong lúc đang mơ hồ Mộ Lương cảm nhận được phương hướng của huyễn lực, liền nghiêng người, một mình hắn tiếp nhận tất cả, liền làm cho hắn đau đớn rên lên một tiếng, cả người không ngừngrun rẩy.

"Mộ Lương!" Hoa Khấp Tuyết nhỏ giọng hô bị Mộ Lương nuốt vào, mà nước mắt đầy chua sót đau đớn của nàng liền chảy xuống, cũng chảy vào trong miệng hắn.

Hoa Khấp Tuyết nức nở, gầm nhẹ một tiếng đẩy tất cả huyễn lực trong người vào trong cơ thể Mộ Lương, cái loại khí thế quyết tuyệt đó làm cho Mộ Lương ngoài khiếp sợ ra còn hoảng hốt tới cực điểm, cũng bức huyễn lực trong người ra, dung nhập vào trong cơ thể Hoa Khấp Tuyết, nếu không kịp thời bổ sung huyễn lực cho nàng, nàng sẽ bị luồng khí đen này cắn chết .

Ngay lúc này, huyễn lực của hai người cùng hoà tan, băng tử sắc cùng bạch quang cuối cùng cũng dung hợp làm một thể, trở thành này một sắc tử tuyệt mỹ màu tím nhạt.

Hào quang màu tím nhạt từ trong cơ thể hai người phát ra, trong nháy mắt đanh lui luồng khí đen bốn phía, trong lúc đó, Khiêu Hồng cùng Liệp Tử hiện thân, hai người va chạm vào nhau, mang hai người ra khỏi vết rách.

"Bùm!" một tiếng, Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết ngã trên mặt đất, Hoa Khấp Tuyết chỉ cảm thấy người ở phía dưới rên lên một tiếng, nhưng không phát ra âm thanh.

Khiêu Hồng cùng Liệp Tử ở bên cạnh phát ra ánh sáng, giống như đang điều tức để khôi phục huyễn lực.

"Mộ Lương! Mộ Lương chàng không có chuyện gì chứ, chàng tỉnh lại đi!" Hoa Khấp Tuyết liền ngồi dậy, hoảng hốt lắc lắc nam nhân đang nằm không nhúc nhích trên mặt đất, trên mặt hắn không có chút huyết sắc nào, Hoa Khấp Tuyết nhìn thấy vậy lòng chợt trầm xuống.

"Khụ khụ, nàng mà còn lắc nữa, ta không muốn xảy ra chuyện rất khó!" Mộ Lương ho khan, buồn cười nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của Hoa Khấp Tuyết.

Hoa Khấp Tuyết sững sờ, giơ tay lên liền muốn cho hắn một đấm, cánh tay bé nhỏ giơ lên trên không trung liền dừng lại, cũng không biết khẽ chữ gì, rồi dùng sức đỡ hắn dậy.

"A Noãn, chúng ta đã thành công." Mộ Lương khẽ lai người, cúi đầu nở nụ cười.

Hoa Khấp Tuyết cũng mím môi cười, gật đầu một cái, trong mắt không giấu được sự hưng phấn, bọn họ, thành công! Không ngờ sau khi dung hợp hai huyễn lực cảu hai người lại, liền có thể đánh lại huyễn lực của vết rách.

"Thật xin lỗi." đột nhiên Mộ Lương nhăn mày lại, đau lòng nhìn đôi môi của Hoa Khấp Tuyết, sưng đỏ đầy máu không nói, còn có không ít vết thương nhỏ, cái này không phải đã nói lên việc ác của hắn.

Trên mặt Hoa Khấp Tuyết liền đỏ ửng, tức giận trừng hắn, "Chàng không biết xấu hổ sao còn nói nữa!"

Mộ Lương mím môi, yên lặng nhìn nàng, ánh mắt đột nhiên liền trở nên mê ly đầy mị hoặc, đầu chậm rãi đến gần Hoa Khấp Tuyết.

Trong lòng Hoa Khấp Tuyết biết hắn muốn làm gì, khẽ cười một tiếng, không có tránh né, ngược lại mắt khẽ khép hờ, lại không dám nhìn hắn lúc này đang đầy dịu dàng ôn nhu, đến khi trên cánh môi có cảm giác ấm áp liền làm cho tâm nàng bị chấn động, bởi vì miệng có vết thương, không phải cảm giác hơi nhột ngay vết thương, mà chính là huyễn lực trong người nàng đang chảy rất nhanh lan khắp cơ thể nàng.

"A Noãn, hé miệng." Mộ Lương ngậm lấy múi môi của nàng, nhẹ nhàng mút vào, ôn nhu dị thường, từ khi bọn họ đi ra khỏi vết rách, thì đã nói rõ tương lai của bọn họ đã được bảo đảm, nghĩ đến đây, càng kích động hơn.

Hoa Khấp Tuyết mắc cở đỏ bừng mặt, nhìn dáng vẻ tươi cười đầy tà mị của hắn, liền như bị mê hoặc, chậm rãi mở ra miệng, nghênh đón nhiệt tình của hắn.

Khiêu Hồng chợt phát sáng bay đến trước mặt hai người, cười trêu chọc, "Chủ tử nha, đây là do hai người không làm việc gì đàng hoàng để làm phải không? Chúng ta còn chưa vá được chỗ hở đâu!"

Hoa Khấp Tuyết liền đẩy ra Mộ Lương, lúng túng đỏ mặt.

Mộ Lương lạnh lùng nhìn Khiêu Hồng chằm chằm, thấy nó run lên, lúc này mới thu hồi ánh mắt, trìu mến nhìn tới nữ nhân mới vừa đã ở trong lòng mình biến thành một vũng nước, khẽ vuốt khuôn mặt ửng hồng của nàng, đỡ nàng đứng lên.

Khuôn mặt ửng đỏ đầy hạnh phúc của Hoa Khấp Tuyết cũng dần dần khôi phục lại như cũ, nhẹ nhàng thở phào một cái, trên mặt khôi phục lạnh nhạt.

"Mộ Lương, điều khí một chút." Hoa Khấp Tuyết nhìn hắn, hào quang màu tím nhạt lấp lánh ở đầu ngón tay, chậm rãi bọc lấy toàn thân nàng lại.

Mộ Lương tà khí cười cười, ôm chầm nàng, "Được, cái này gọi là vi phu ‘ đùa giỡn ’ nương tử!"

Hoa Khấp Tuyết bị hắn kéo như vậy, thiếu chút nữa bị tức khí, tức giận trừng mắt nhìn hắn, đẩy hắn ra ngồi xếp bằng trên đất điều khí .

Mộ Lương không vui, hừ lạnh một tiếng, bàn tay lại ôm lấy eo thon của nàng.

"Điều khí cho tốt đi, về sau xong chuyện, muốn đùa giỡn thế nào cũng được." Hoa Khấp Tuyết quay đầu lại mắt đầy lãnh ý nhìn hắn, chẳng lẽ hắn không biết đột nhiên có thêm huyễn lực như vậy, không hảo hảo điều khí, sẽ mạch máu sẽ bị vỡ sao?

Mộ Lương nghe vậy, nở nụ cười tà, cũng không động thủ nữa, ngược lại ngồi xuống phía trước nàng, lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của nàng.

Hoa Khấp Tuyết có chút nghi ngờ mở mắt, "Nhanh lên một chút, nhìn thiếp làm gì?"

"A Noãn, ta đã điều khí tốt lắm." Mộ Lương cười, nhưng trong ý tứ lời nói kia lại làm cho Hoa Khấp Tuyết tức điên, sau lại còn ngại không đủ, lại tăng thêm một câu, "Chính là trong khoản thời gian ta ôm nàng rớt xuống, nếu không ta làm sao có thể ngã úp mặt chứ! Rất nhanh có đúng hay không?"

Hoa Khấp Tuyết hít vào một hơi thật dài, đè xuống kích động muốn đánh hắn, liền nhắm mắt lại, chẳng thèm phản ứng gì với hắn.

Cho nên, nàng cũng không nhìn thấy nụ cười đầy gian trá của Mộ Lương. . . . . . Trêu chọc thế nào, cũng được!

Khiêu Hồng cùng Liệp Tử nằm ở một bên trong bụi cỏ, lặng lẽ cảm thán, nam nhân của chủ tử nàng ( chủ tử ) thật xấu!

Mộ Lương nhìn sắc trời một chút, vừa rồi lúc bọn họ rớt xuống là sáng sớm, hiện tại cũng đến trưa rồi, thấy Hoa Khấp Tuyết đã thu lại Tử Quang, chậm rãi mở mắt ra, môi khẽ cong lên.

"Mộ Lương, huyễn lực của hai ta dung hợp, là màu tím nhạt." Hoa Khấp Tuyết đầu ngón tay toát ra một ánh sán màu tím nhạt, trong tiếng cười mang theo hạnh phúc trong đó, hai bọn họ bây giờ, có phải hay không càng thêm tuy hai mà một rồi.

"Đồ ngốc, đi thôi, đi tìm cha mẹ!" Mộ Lương khẽ cười cầm tay của nàng, nhìn phương hướng một chút.

"Này chàng kêu cha mẹ cũng thật thuận miệng nha!"

"Không thể như vậy sao? Ta còn gọi nương tử thuận miệng hơn!"

"Da mặt dày, Mộ Lương, chàng đúng là thật rất vô sỉ!"

"Ừ, đa tạ nương tử khích lệ!"

". . . . . ."

"Chủ tử, nam nhân chủ tử, hai người các ngươi tại sao không gọi giống như ta gọi Liệp Tử a!" Khiêu Hồng đã khôi phục huyễn lực nên giọng nói liền trẻo lên không ít, mất đi non nớt trước đó.

"Vậy các ngươi cứ ân ái đi, một lát cùng Liệp Tử tới tìm chúng ta cũng được."

". . . . . ."

"Chủ tử, chúng ta bây giờ còn là hai khối đá, thân thiết không được." giọng nói của Liệp Tử cũng trở nên hùng hậu có lực, xem ra, huyễn lực của hắn đúng là đã khôi phục hoàn toàn.

". . . . . ."

Hiên Viên Phỉ Cẩm vẫn đang trò chuyện với Mộ Lê, đột nhiên thấy trên không trung phát ra một luồng màu tím nhạt mê người, Tử Quang tản đi, liền xuất hiện bóng dáng của Mộ Lương cùng Hoa Khấp Tuyết.

"Nguyệt nhi, các con đã trở lại!" Sính Vũ kích động đi tới, khẽ vuốt mặt của Hoa Khấp Tuyết, biết nàng đã không có chuyện gì, mới yên lòng.

"Mẹ." Hoa Khấp Tuyết cười nhạt, nhẹ nhàng ôm mẹ nàng, liền cảm thấy trên người bà có một mùi hương thoang thoảng rất dễ chịu.

Hốc mắt Sính Vũ nóng lên, giơ tay ôm lấy nàng thật chặt.

Mộ Lương vô tình hay cố ý liếc hai mẹ con ôm nhau một cái, trong lòng có chút ê ẩm, nhưng lại sợ A Noãn tức giận, không dám đi lên bế nàng trở lại, thì ngược lại nhạc phụ trước giờ vẫn rất trầm ổn, liền sải bước đi qua, kéo Sính Vũ trở về ngực mình.

"Trời nóng nực, không sợ nữ nhi bị đỗ mồ hôi sao."

Mộ Lương nhìn dáng vẻ nhạc phụ đầy khí thế, trong lòng cảm thấy bội phục.

Sính Vũ giống như đã quen, tức giận trợn mắt nhìn hắn một cái, Hoa Khấp Tuyết cũng giựt giựt khóe miệng, nhàn nhạt nhìn về phía Mộ Lương, hắn có cảm giác mình đã tìm được đồng loại không chứ.

"Tiểu thư, các ngài rốt cuộc đã trở lại, chúng ta rất lo lắng!" Lưu Nguyệt tựa trong ngực Cảnh Duệ, híp mắt cười với Hoa Khấp Tuyết.

Hoa Khấp Tuyết cũng nở nụ cười, "Lưu Nguyệt cũng tăng lên không ít."

"Tiểu thư, làm sao người thấy được?" Lưu Nguyệt kinh ngạc, nàng trước kia đã từng nhìn thấy tiểu thư sờ sờ người khác tay là có thể biết người khác mạnh yếu, nhưng nàng hiện tại chỉ là nhìn mình một cái a!

"Huyễn lực của chúng ta đã khôi phục hoàn toàn rồi." Hoa Khấp Tuyết chau chau mày.

"Vương phi, lúc nào ta mới có thể thu được huyễn lực đang ẩn núp vậy?" Trạch Linh từ sau lưng Bạch Thánh Vũ nhô đầu ra, trên mặt đầy uất ức, mấy ngày nay bị bọn họ đả kích sấp chết rồi, ai cũng có thể khi dễ mình.

Bạch Thánh Vũ nhìn hắn một cái, hừ nhẹ, "Ngươi thật ra không cần chờ đợi, khôi phục huyễn lực thì thế nào, cũng không thể đánh thắng được ta."

Quảng cáo
Trước /147 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Nắng Tròn Sau Mưa

Copyright © 2022 - MTruyện.net