Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“A….. Được ăn những món ăn như thế này, trượng phu còn gì mong cầu….”
Hoa Liên Phong cũng Hoa Trảm Lãng cũng ngồi ăn trên ghế, mặt tràn đầy thoả mãn,xương ném ra liên tục dưới đất.
Hoa Khấp Tuyết nhìn một đống xương thỏ dưới đất, cũng lười nhìn hai người, hơi híp mắt, “Ta đã nấu ăn, các ngươi phải dọn dẹp.”
“Tuyết Tuyết…..” Hoa Trảm Lãng uỷ khuất nhìn nàng, “Huynh mới ăn xong……” Cần phải nghỉ ngơi.
“Sau khi ăn xong nên vận động, giúp tiêu hoá.” Hoa Khấp Tuyết dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng, lại mơ hồ kèm theo ý tứ nguy hiểm.
Khí thế Hoa Khấp Tuyết rất rõ ràng làm cho Hoa Trảm Lãng nhanh chống đứng dậy, ai oán nhìn nàng một cái, liền nghe theo dọn dẹp cái bàn, tiểu muội này của hắn mà ra tay còn nặng hơn lão già kia, hắn thật không dám lấy thân ra mà thử nghiệm.
Hoa Liên Phong đắc ý Hoa Trảm Lãng , cố tình cảm thán cuộc sống vui vẻ thoải mái, làm cho Hoa Trảm Lãng giận đến nắm chặt tay kêu lên “rắc rắc”.
“Tuyết Tuyết, ngươi mang thức ăn đến Hàn Trì cho tiểu tử kia đi.” Hoa Trảm Lãng đưa đến một hộp thức ăn, đem những miếng thịt thỏ còn lại để vào, quay sang đưa cho Hoa Khấp Tuyết.
“Ngươi không có chân.” Hoa Khấp Tuyết cũng không mở mắt, trên mặt liền lạnh lùng.
“Ha ha, tiểu sư muội a, huynh đây chính là tạo cơ hội cho ngươi mà, đây chính là một mỹ nam nha ……” mặc dù hắn còn nhỏ.
Hoa Khấp Tuyết không thèm quan tâm ánh mắt gian trá của Hoa Trảm Lãng, lạnh lùng nhìn hắn, “Ngươi quả nhiên thích hắn.”
Hoa Trảm Lãng lần nữa nổi nóng, mặt đen đến có thể nhỏ ra mực.
Hoa Khấp Tuyết chậm rãi đứng dậy, lấy hộp đựng thức ăn trong tay hắn, khi đi đến ngoài cửa.
“Lão già, ngươi có thể hay không đừng ra vẻ mặt hưởng thụ như vậy, ta nhìn thật muốn đánh.” Hoa Trảm Lãng oán hận nhìn Hoa Liên Phong, hận không thể xé nát mặt mo đang cười híp mắt kia ra.
“Ai yêu, là ngươi tại ngươi chọc Tuyết nha đầu, sao có thể trách ta?” Hoa Liên Phong cười híp mắt nhìn hắn, không thèm quan tâm hắn đang giận chó đánh mèo.
“Hừ! Ta có dự cảm, Tuyết Tuyết nhất định sẽ bị Mộ Lương mê hoặc, sau đó chuyện gì cũng sẽ nghe hắn, Mộ Lương thì nghe theo ta, liền sau đó ta không cần phải nghe theo Tuyết Tuyết nữa….”
Hoa Trảm Lãng càng nói càng kích động, giống như chuyện hắn nghĩ đã xảy, trên mặt cười tràng đầy vui sướng.
“Ngươi yên tĩnh chút, thật là mất mặt.” Hoa Liên Phong khinh bỉ nhìn hắn, xoay người đi vào phòng của mình.
Hoa Trảm Lãng liếc hắn một cái, tiếp tục cường đại ý nghĩ của hắn, nhưng hắn thể nào cũng không ngờ trước được, diễn biến hoàn cảnh hắn đang nghĩ đều theo hướng ngược lại đây?
Bên bờ Hàn Trì.
Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn nam hài đang nhắm mắt giữa Hàn Trì, không thể không thừa nhận lời Hoa Thuỷ Thuỷ nói, người này quả thật được ông trời quá sủng ái, sau khi lớn lên không biết chọc biết bao nhiêu hoa đào đây.
Chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, để hộp đựng thức ăn xuống, đưa tay sờ sờ cổ hắn, xác định hắn vẫn còn sống đang định rút tay về, lại bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy.
Hoa Khấp Tuyết mắt chợt loé, trong bụng nghĩ thầm, tốc độ nhanh thật, nhưng mà trên mặt nàng không biểu hiện gì, “Buông ra.” m thanh so với trước kia lạnh lùng hơn.
Mộ Lương nghe được gióng nói non nớt nhưng lạnh lùng khác thương của một nữ nhân, nhấp nháy môi tái nhợt, chậm rãi mở mắt, vừa chống lại ánh mắt lạnh lùng của Hoa Khấp Tuyết, đôi mắt đen nhánh nhìn thật sâu, không xoay chuyển.
“Buông ra.” Hoa Khấp Tuyết mặt không đổi sắc, thử rút tay ra, hắn nắm quá chặc, làm cổ tay nàng rất đau.
Mộ Lương hơi nhíu mày, tâm tình liền buông xuống, trong mắt thoáng đùa giỡn, không có ý định buông tay, ngược lại mỉm cười, mặt dù còn mang theo vẻ trẻ con, nhưng vẻ tao nhã đều bộc lộ ra, mà hắn ở trong Hàn Trì quá lâu, trên tay đã không còn cảm giác, không biết răng tay mình ra tay có chút nặng.
“Ngươi tên gì?” tay của nàng thật ấm, đây là nhiệt độ mấy ngày nay ngâm trong Hàn Trì ngày ngày mong đợi, hắn không nở buông ra.
Hoa Khấp Tuyết mất kiên nhẫn, nguy hiểm híp mắt, duỗi chân một cái, dùng hết đá hắn ngã vào Hàn Trì, đồng thời đem tay mình giải cứu, nhẹ nhàng xoa mảng da hơi ửng đỏ trên tay.
“Đông” một tiếng, Mộ Lạnh rớt vào trong nước, hắn vốn không có phòng bị, căn bản không né kịp, uống một ngụm to nước lạnh vào miệng, mới có thể nổi lên mặt nước.
Mộ Lạnh bơi vào bờ, ho nhẹ, đầu tóc ướt nhẹp, giọt nước theo hai má mà chảy xuống, sắc mặt tái nhợt, nhìn thật sự rất chật vật, từ nhỏ đến lớn, Mộ Lương là người luôn được cưng chìu, chật vật nhu vậy thật sự chưa bao giờ xảy ra.
Hoa Khấp Tuyết nhàn nhạt nhìn hắn, giọng vẫn lạnh lùng như cũ, giống như người đem người khác đá xuống nước không phải là nàng, “Đứng lên, ăn cơm.”
Mộ Lương hơi thở nhẹ nhàng, buồn cười nhìn nàng, cản thận đánh giá tiểu nha đầu trước mắt, khuôn mặt trắng hồng như ngọc điêu khắc, nhưng còn thiểu vẻ biểu cảm, nhưng rất có khí thế, đem người ta đạp xuống nước mà mặt không hề đỏ hay gấp gấp, không một chút chột dạ, thật là thú vị!.
Không thể không nói, tiểu nha đầu này thật đặc biệt, làm cho hắn cảm thấy rất hứng thú.
“Hoa gia gia nói, ta không thể ra khỏi Hàn Trì.” Mộ Lương tựa lưng vào bờ hồ, khẽ mỉm cười, chậm rãi mới miệng.
“......” Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nhìn hắn, đem hộp thức ăn đẩy tới bên bờ hồ, chuẩn bị rời đi.
“Đút ta, có được hay không?” Mộ Lương nhìn thẳng vào nàng, khẽ mỉm cười, rất có hương vị “Bệnh mĩ nhân”, hắn còn cố ý phát ra âm thanh mền mại, giọng nói này nếu người khác nghe được, đoán chừng ngay cả xương tuỷ cũng sẽ run lên, nhưng lúc này người hắn gặp không phải là người khác…..
Năm nay Hoa Khấp Tuyết năm tuổi, nhưng tính tình của nàng có thể so với hàn sơn, lạnh nhạt, trong trẻo nhưng lạnh lùng, thản nhiên nhìn người đó đang giảm bộ làm nũng, “Ngươi chết đói, Thuỷ Thuỷ sẽ vớt ngươi lên.” Dứt lời, không thể cảm thấy khó hiểu, nàng bình thường sẽ không cùng người lạ nói chuyện, hôm nay nói nhiều như vậy có chút khác thường rồi.
Mộ Lương sững người, ngay sau đó cười to lên, âm thanh làm vang dội cả sơn động, ánh mắt sáng rỡ.
Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn hắn, tim hơi loạn nhịp, tên này quả thực là yêu nghiệt.
Sau khi Mô Lương cười xong, khuôn mặt tái nhợt cũng trở nên hồng hào, ánh mắt trở nên dịu dàng, khẽ mĩm cười, mơ hồ lộ ra tác phong không đúng đắn, “Đút ta, được không?” giọng nói dịu dàng, giống như lông chim nhẹ nhàng vẩy lên tim người khác.
Hoa Khấp Tuyết chống lại ánh mắt dịu dàng của hắn, hít thật sâu, chậm rãi ngồi xuống, yên lặng mở hộp thức ăn ra, đùa nghịch thịt thỏ bên trong, lần đầu tiên trong đời, nàng không nỡ nhẫn tâm từ chối một người.
Mộ Lương thấy vậy, liền tươi cười thắng lợi, ngoan ngoãn hé miệng, cắn miếng thịt thỏ trước miệng, tinh tế thưởng thức, hương thơm lượm quanh trong miệng, mĩ vị làm so với ngự trù trong cung còn tinh tế hơn, nuốt thức ăn trong miệng xuống, thoả mãn thở dài, thật ngon…..
Hoa Khấp Tuyết yên lặng nhìn hắn, phát hiện bộ dáng hắn ăn rất đẹp mắt, không giống sư phụ cũng như Hoa Thuỷ Thuỷ, trên người đầy thức ăn, thấy trên khoé miệng hắn có dính chút thức ăn, theo bản năng muốn đưa tay lên lau cho hắn, nhưng giữa chừng liền ngừng lại, trong lòng có chút kinh ngạc, hôm nay nàng thật sự rất không bình thường.
Mộ Lương không cho nàng có cơ hội thu tay lại, nhanh chống nắm lấy tay của nàng, nắm chặt trong tay, khuôn mặt ngây ngô khó có được nhìn Hoa Khấp Tuyết, phát hiện dầu dính trên môi, chậm rãi dùng lưỡi liếm đi mỡ còn dính trên miệng.
Vì thế, lần đầu tiên trên đời Hoa đại cô nương bị đỏ mặt, bắt đầu từ hai bên tai, đến khi khuôn mặt điều trở nên hồng hào, khuôn mặt đỏ như quả đào chín, thật đáng yêu đến mê người.
“Ha ha ha….” người nào đó vô lương tâm lại thoải mái cười to.
Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệp! Khuôn mặt Hoa Khấp Tuyết khi trở nên bình thường, một lần nữa khẳng định lại nhận định của mình về hắn.