Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: Mộc Du
"Nhị ca, giết nàng!" Trong mắt Lý Phượng Kỳ thoáng qua sự độc ác, lui về phía sau hai bước, nhường ra cho ca của mình một vị trí.
Mộ Lăng Ny thấy cảnh này, nhíu nhíu mày, lặng lẽ rời đi, nàng phải đi tìm hoàng thúc.
"Muội muội, mỹ nhân là để yêu thương." Lý Ngạn Bác cười với dáng vẻ lưu manh chậm rãi giơ tay lên một cỗ áp lực cường đại đánh úp về bốn phía, ép mọi người lui về sau mấy bước nữa.
"Tùy huynh, dù sao cũng đừng để cho nàng sống dễ chịu." Lý Phượng Kỳ cười lạnh, thương hoa tiếc ngọc sao? Chỉ sợ là sẽ làm cho nàng ta chết ở trên giường.
Hoa Khấp Tuyết híp mắt lại, một tay đặt trước ngực, một tay chắp sau lưng dáng người càng lộ vẻ thon thả.
Lý Ngạn Bác liếm liếm môi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào trên người Hoa Khấp Tuyết chỉ cảm thấy bụng dưới nóng lên, không ngờ chỉ là một động tác của nàng liền có thể trêu chọc lên dục vọng của hắn, Lý Ngạn Bác hắn phải có được nữ nhân này!
Hoa Khấp Tuyết nhắm lại mắt, mở ra lần nữa trong mắt chỉ còn lại lạnh lẽo, hơi thở áp bức dọa người nhắm thẳng vào Lý Ngạn Bác.
Lý Ngạn Bác rùng mình, lạnh cả sống lưng trong mắt thoáng qua hốt hoảng nhưng cũng rất mau trấn định lại, hơi híp mắt nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết tự nhủ: “ Đối phương cũng chỉ là một bộ dạng xinh đẹp, có chút huyễn thuật thôi đừng có tự dọa mình.”
Đang lúc hắn muốn ra tay thì đột nhiên thân hình Hoa Khấp Tuyết lóe lên, mọi người chưa kịp thấy rõ là chuyện gì xảy ra liền thấy Lý Ngạn Bác ngã xuống đất, tay che hai mắt phát ra âm thanh đau đớn, máu tươi chảy ra theo hai tay của hắn, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
"Bẩn." Hoa Khấp Tuyết nhẹ nhàng vung tay lên, cản lại máu tươi đang văng về phía mình, thản nhiên bật ra một chữ trong mắt thoáng qua chán ghét.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, nhiều người bị dọa cho mặt trắng bệch, có người trực tiếp bị hù dọa đến hai chân mềm nhũn, không nghĩ tới cô nương này nhìn giống như tiên nữ nhưng thủ đoạn lại rất độc ác, ánh mắt của Thánh Vương thật sắc bén.
Mà rất nhiều nữ nhân ái mộ Thánh Vương, từ đó chỉ dám xa xa nhìn hắn.
"Nhị ca. . . ." Lý Phượng Kỳ ngơ ngác nhìn nam nhân đang co quắp kêu rên trên mặt đất, thân thể liền run rẩy muốn đi lại đỡ lên lại phát hiện hai chân của mình không có lực.
Hoảng sợ nhìn Hoa Khấp Tuyết bên cạnh mặt không một chút biểu cảm rốt cuộc nàng cũng hiểu được tại sao Mộ Lăng Ny luôn nhắc nhở nàng đừng có trêu chọc nữ nhân này của Vương gia.
Đôi môi run rẩy, Lý Phượng Kỳ đột nhiên ngã quỵ xuống mặt đất lẩm bẩm: "Ác ma, ác ma. . . ."
Mới vậy mà gọi là ác ma? Hoa Khấp Tuyết híp mắt lại, mặt không chút biểu cảm mà đi đến bên cạnh Bạch Thánh Diêu và Lưu Nguyệt.
"Tuyết Tuyết, ngươi thật bạo lực." Bạch Thánh Diêu cau mày nhìn máu me đầy trên người Lý Ngạn Bác một cái lập tức bĩu môi nhưng trong mắt tất cả đều là hưng phấn, cho hắn gian dâm cướp bóc cái gì cũng làm, báo ứng mà!
Mà một bên Lưu Nguyệt đã trợn to hai mắt, tiểu thư thật là đẫm máu.
"Cũng chỉ là một đôi mắt!" Hoa Khấp Tuyết lạnh lùng nói, nhớ tới vừa rồi, hắn dùng ánh mắt đó nhìn mình trong dạ dày một trận buồn nôn, tiếng nói của hắn cũng rất khó nghe cho nên nhân tiện cũng phế đi đầu lưỡi của hắn.
Mọi người vừa nghe lời này của nàng thiếu chút nữa té xỉu, chẳng qua là một đôi mắt?
Xà hạt mỹ nhân!
"Khụ khụ, Tuyết Tuyết chúng ta về nhà thôi." Bạch Thánh Diêu cau mày, xung quanh mùi máu tươi nồng nặc, nàng không chịu được.
"Đúng vậy, tiểu thư, chúng ta đi thôi!" Lưu Nguyệt cũng gật đầu một cái, lôi kéo tay áo của Bạch Thánh Diêu nắm thật chặt, cảnh này quá đẫm máu rồi.
Hoa Khấp Tuyết gật đầu một cái, xoay người muốn rời đi, đột nhiên nhớ ra cái gì chậm rãi quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía Lý Phượng Kỳ nói: "Món nợ của ngươi, ta còn chưa có tính."
"Không. . . ." Lý Phượng Kỳ hốt hoảng lắc đầu, trong đôi mắt đẹp tất cả đều là nước mắt, trên mặt không có chút huyết sắc, còn chưa có tính? Không, nàng không muốn nàng ta tìm nàng tính sổ đâu, nàng không trả được, không trả được…
"Không? Cái chữ này, ta không thích." Hoa Khấp Tuyết híp mắt lại, trong mắt lộ ra sát ý, chuyện ở "Nhàn Thực Cư " kia nàng hung hăng phách lối coi như là cho qua, hôm nay thái độ càng thêm quá đáng.
"Không! Không! Ta là thiên kim của phủ tướng quân, ngươi không thể. . ." Thân thể Lý Phượng Kỳ run rẩy di chuyển về phía sau, muốn cách xa nàng ta một chút, nàng cảm thấy được sát ý của nàng ta!
"Người của Phủ tướng quân, có gì mà không thể động?" Từ xa đột nhiên truyền đến một giọng nói lười biếng, Mộ Lương một thân y phục màu tím, khuôn mặt tuyệt thế mang theo chút tươi cười thản nhiên từ trong đám người đi tới, từ đầu đến cuối trong mắt của hắn chỉ có bạch y nữ tử ở phía trước .
"Mộ Lương." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn hắn một cái, sự khó chịu không vui vừa rồi đột nhiên toàn bộ biến mất, thay thế bằng một cỗ vui sướng chính bản thân cũng không hình dung được.
Mọi người si ngốc nhìn nam tử mặc áo tím, khi phản ứng được hắn là Thánh Vương liền rối rít muốn hành lễ lại bị hắn nhẹ nhàng phất tay mà dừng lại.
"A Tuyết của ta vừa phải chịu ủy khuất." Mộ Lương nhẹ nhàng ôm chầm lấy nàng, vuốt lại tóc của nàng bị gió thổi loạn, đột nhiên lạnh lùng nhìn về phía Lý Ngạn Bác đang cuộn tròn trên mặt đất, trên mặt đều là lạnh lẽo trong mắt xẹt qua sự khát máu, giọng nói lộ rõ sát ý: "Chỉ một cặp mắt với một đầu lưỡi sao?"
Hoa Khấp Tuyết mím môi nhíu mày nhìn hắn một cái, Thánh Diêu còn nói mình bạo lực, Mộ Lương mới là chân chính bạo lực.
"Người đâu, Trấn Quốc tướng quân theo giặc bán nước, tội không thể tha tống hết gia quyến vào thiên lao." Mộ Lương lạnh lùng nhếch môi, quanh thân tản ra khí thế uy nghiêm, không thể tùy ý khinh thường.
"Không thể nào!" Lý Phượng Kỳ trừng lớn cặp mắt, sắc mặt càng thêm tái nhợt làm sao có thể, làm sao có thể, làm sao phụ thân của nàng có thể sẽ phản quốc!
Mộ Lương hừ lạnh một tiếng, không nhiều lời nữa ôm Hoa Khấp Tuyết tung người nhảy một cái, biến mất ngay tại chỗ.
Lý Phượng Kỳ bò đến bên cạnh Lý Ngạn Bác, nhìn cấm vệ quân đến gần mình cả người liền phát run, trong mắt tất cả đều là tuyệt vọng. Thế nhưng bản thân lại bị chính nam nhân mình yêu nhất nhốt vào thiên lao tại sao, tại sao?
Nàng không muốn đi, không muốn đi! Lý Phượng Kỳ thấy một cấm vệ quân sắp bắt mình, trên mặt đột nhiên thoáng hiện vẻ điên cuồng, chợt đẩy hắn ra liều mạng chạy.
Vẻ mặt cấm vệ quân kia đen lại, tiến lên bắt nàng lại thấy nàng còn giãy giụa, lập tức tát nàng hai bạt tay, cưỡng chế mang nàng đi.
"Đừng! Cha ta không có phản quốc. . ."
Cấm vệ quân đi xa, âm thanh của Lý Phượng Kỳ cũng nhỏ dần nhưng hơi thở tuyệt vọng vẫn bao phủ nơi này như cũ.
Mộ Lăng Ny mím môi nhìn bóng lưng Lý Phượng Kỳ bị bắt ép rời đi, thở dài một tiếng.
"Là công chúa đã mời Vương gia đến." Bạch Thánh Diêu đi tới bên cạnh Mộ Lăng Ny nhàn nhạt nhếch môi.
"Ừ." Mộ Lăng Ny cười khổ gật đầu.
"Lý Phượng Kỳ không phải là bằng hữu của công chúa sao?" Bạch Thánh Diêu hơi híp mắt quan sát nàng.
“Ta... Bổn công chúa còn có việc đi trước." Mộ Lăng Ny có chút xấu hổ, kéo kéo khóe môi liền xoay người rời đi, Lý Phượng Kỳ là bằng hữu của nàng nhưng nàng sẽ không vì vậy mà đi đắc tội với hoàng thúc, chuyện ngày hôm nay nếu hoàng thúc biết nhất định sẽ liên lụy tới mình. Phượng Kỳ có muốn trách thì phải trách chính ngươi thôi.
"Đây chính là hoàng gia." Trong mắt Bạch Thánh Diêu đều là giễu cợt, vô tình như thế một giây trước còn là bằng hữu, một giây sau liền bán đứng đối phương.
"Bạch cô nương, người cảm thấy nàng làm như vậy là không đúng?" Lưu Nguyệt không hiểu nhìn nàng Vương gia tới đây là chuyện tốt mà.
"Ngươi không hiểu đâu." Bạch Thánh Diêu nâng lên nụ cười có chút chua xót, hướng về phía Lưu Nguyệt lắc đầu kéo tay của nàng đi về.
Hoàng gia. . . . . . Nhìn qua thì huy hoàng nhưng lại là lạnh lùng, vô tình nhất. Nếu Mộ Lương không phải là người có địa vị cao nhất trong hoàng thất, nàng cũng không cần lo lắng nhiều như vậy.
Lưu Nguyệt thấy trên mặt nàng có nét cô đơn nhíu nhíu mày cũng không mở miệng nữa. Bạch cô nương này cũng không phải là như vẻ bề ngoài không buồn không lo.