Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trong đại sảnh, không khí rất quỷ dị.
Mộ Lương ôm Hoa Khấp Tuyết, mặt không chút biểu cảm ngồi xuống, nắm bàn tay nhỏ bé như ngọc của Hoa Khấp Tuyết, lạnh lùng nhìn về phía xa.
Hoa Khấp Tuyết thấy hắn như vậy, trong lòng biết hắn tức giận không nhẹ, trên khuôn mặt lạnh lẽo thoáng qua một tia đùa giỡn, khó có thể thấy Mộ Lương tức giận như vậy, nên để hắn tức thêm một lát nữa?
Mộ Lương có thể không tức giận sao? Hắn vội vàng gấp gáp trở về, chính là vì muốn sớm một chút thấy được cô vợ nhỏ mà hắn luôn tâm tâm niệm niệm nghĩ đến nhưng lại không nghĩ rằng khi trở lại thì nhìn thấy cháu gái nhỏ của mình đang ôm A noãn, gương mặt lại còn rất hưởng thụ, cái gì tức giận, ghen tuông đều cùng nhau xông lên đầu, không chút suy nghĩ liền đi lên đạp vào mông của Mộ Hỏa Nhân kéo dài khoảng cách của hai người ra.
Cháu gái nhỏ? Đúng vậy, trưởng công chúa Mộ Hỏa Nhân chính là ái nữ ở trong cung, hàng năm đi ra ngoài du sơn ngoạn thủy là tiểu muội ruột của Mộ Lê!
Bạch Thánh Diêu ngồi ở một bên, trên mặt là bộ dáng xem kịch vui, thỉnh thoảng uống một hớp trà, bộ dáng rất là hưởng thụ, khó có được kịch vui để xem, nàng cũng sẽ không bỏ qua.
Ánh mắt Mộ Lê trông thấy bộ dáng này của Bạch Thánh Diêu, trong lòng buồn cười nhưng ngoài miệng cũng không dừng lại việc giáo dục tiểu muội mang một thân hồng y ở trước mặt, nha đầu này quá can đảm rồi, hoàng thẩm mà cũng dám ôm!
Mộ Hỏa Nhân ủy khuất cúi đầu, xoa cái mông bị đá đau của mình, nàng nào biết Thần Tiên tỷ tỷ là người của hoàng thúc đâu, bằng không có cho nàng mười lá gan, nàng cũng không dám ôm đâu, ham muốn độc chiếm của hoàng thúc nàng biết rất rõ. . . . . .
"Nha đầu chết tiệt kia, sao không an phận một chút! Ngươi xem Thánh Diêu tỷ tỷ thật tốt!" Mộ Lê tức giận hừ nhẹ, không hề hay biết lời này của mình làm nhiễu loạn tâm của một cô gái.
Nàng tốt? Bạch Thánh Diêu sững sờ nhìn Mộ Lê, trong lòng hắn, nàng thật tốt sao?
"Người tình trong mắt hóa Tây Thi, hoàng huynh người yêu thích người ta, làm sao có thể nói là nàng không tốt!" Mộ Hỏa Nhân không phục trừng mắt với hắn, người hoàng huynh này của nàng có tâm tư gì nàng làm sao mà không biết? Trước kia còn nói người tốt là muội muội, thối lắm!
"Muội!" Mộ Lê bị nói trúng tâm sự, có chút quẫn bách, cúi đầu nhìn Bạch Thánh Diêu, ánh mắt chợt lóe.
"Câm miệng." Mộ Lương đột nhiên lạnh giọng lên tiếng, lạnh lùng nhìn về phía Mộ Hỏa Nhân.
Thân thể Mộ Hỏa Nhân cứng đờ, vội vàng che miệng, nhìn khuôn mặt lạnh của hoàng thúc, không tự chủ được lui về phía sau mấy bước.
"A noãn là hoàng thẩm của ngươi, nếu ngươi còn động tay động chân đối với nàng nữa, ta sẽ phế ngươi đi!" Mộ Lương hừ lạnh, trong mắt là phẫn nộ và lạnh lùng, vừa nghĩ tới bộ dạng nàng ôm A noãn, ngọn lửa trong lòng liền bốc lên hừng hực, vợ của hắn, chỉ có hắn mới có thể ôm!
"Dạ dạ dạ! Hoàng thúc, tuyệt đối không có lần sau!" Mộ Hỏa Nhân có thái độ nhận sai tốt, cứ nhìn vẻ mặt hối hận kia của nàng thì sẽ biết.
"Hừ." Mộ Lương hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vẫn chưa có tốt lên.
Mộ Hỏa Nhân nhìn ở trong mắt, gấp ở trong lòng, hoàng thúc lúc này là thật sự tức giận, nàng xong đời rồi. . . . . . khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp nhăn thành một đoàn, Mộ Hỏa Nhân bắt đầu vì mình mà mặc niệm.
Hoa Khấp Tuyết thấy nàng như vậy, không tự chủ được câu lên khóe môi, người nhà của Mộ Lương đều rất đáng yêu, đầu tiên là Mộ Lê, bây giờ lại là Mộ Hỏa Nhân. . . . . .
"Mộ Lương." Hoa Khấp Tuyết quay lại cầm tay của Mộ Lương, mấp máy môi, thản nhiên nhìn hắn nói:"Tức giận cũng nên hạ xuống rồi."
Mộ Lương sững sốt, lập tức ủy khuất bĩu môi: "A noãn. . . . . ."
"Có chừng có mực." Hoa Khấp Tuyết hừ lạnh, chậm rãi đứng dậy, nghiêng qua liếc hắn, giả bộ à?
"Ai kêu nàng muốn ôm người khác." Vẻ mặt của Mộ Lương ghen tị, A noãn là của hắn.
"Thánh Diêu, chuẩn bị bữa trưa." Hoa Khấp Tuyết thản nhiên nhìn Bạch Thánh Diêu một cái, đối với hành động xem trò vui của nàng không có phản ứng gì, lôi kéo Mộ Lương rời đi.
Mộ Hỏa Nhân thấy hoàng thúc cứ như vậy bị Tuyết Tuyết lôi đi, trợn to hai mắt, trong mắt tất cả đều là kinh ngạc, đây là tình huống gì, hoàng thúc của bọn họ lúc nào thì nghe lời như vậy, còn nữa, vừa rồi có phải là hắn làm nũng với Tuyết Tuyết hay không?
"Hỏa Nhân, hãy thu hồi vẻ mặt kia của muội." Mộ Lê lạnh lùng nhìn xuống nàng.
Đúng lúc, Hoa Khấp Tuyết và Mộ Lương quẹo qua khúc cua, Mộ Lương thản nhiên quay đầu lại nhìn Mộ Hỏa Nhân liếc mắt một cái, trong ánh mắt kia một mảnh băng lãnh. . . . . . Mộ Hỏa Nhân vội vàng thu hồi ánh mắt, ôm cánh tay của mình mãnh liệt chà xát.
"Thánh Diêu, hôm nay ăn cái gì nào?" Mộ Lê lười phản ứng đến tiểu muội mình, cười híp mắt đi tới bên cạnh Bạch Thánh Diêu, dịu dàng vô cùng.
Bạch Thánh Diêu kỳ quái nhìn hắn một cái, trong lòng hơi sợ hãi, hắn hôm nay là lạ như thế nào đó.
Mộ Hỏa Nhân thấy nàng như vậy, thì biết rõ là nàng bị hoàng huynh làm cho sợ, lập tức không khách khí cười to lên: "Ha ha ha, hoàng huynh ơi, huynh hù dọa Thánh Diêu rồi!"
Mộ Lê nghe vậy, sắc mặt tối sầm lại, híp mắt nhìn về phía Mộ Hỏa Nhân, Mộ Hỏa Nhân thấy vậy, co cẳng chạy, Mộ Lê đuổi theo sát phía sau.
Bạch Thánh Diêu chậm rãi đứng dậy, nhìn hai huynh muội đang truy đuổi nhau, trong mắt nổi lên ý cười, hoàng gia mặc dù vô tình, nhưng là có ngoại lệ a. . . . . . Có lẽ, nàng thật không nên tránh né nữa, Mộ Lê cùng với các lãnh huyết quân vương kia là không giống nhau.
Noãn Các.
"Hừ!" Mộ Lương đẩy Hoa Khấp Tuyết lên giường, từ trên cao nhìn xuống nàng, trên mặt đều là nguy hiểm.
Hoa Khấp Tuyết nhỏm người lên, hơi híp mắt nhìn hắn, hắn muốn làm cái gì?
"Tại sao giúp nha đầu kia?" Mộ Lương hừ nhẹ, mắt nhìn xuống nàng, trong lòng lên men vị chua.
"Lòng dạ hẹp hòi." Hoa Khấp Tuyết liếc hắn một cái, rồi ngồi dậy.
Mộ Lương thấy vậy, mắt phượng nhíu lại, cúi người đè nàng trở lại trên giường, khóa lại hai tay của nàng, hương sen thanh nhã quanh quẩn ở chóp mũi của Hoa Khấp Tuyết.
"Chàng muốn làm gì?" Hoa Khấp Tuyết nhíu nhíu mày, hơi thở ấm áp phả vào mặt nàng, chọc cho hô hấp của nàng cũng rối loạn.
"Làm gì?" Mộ Lương nhíu mày, lập tức tà khí nở nụ cười, nhìn khuôn mặt như ngọc của nàng, ánh mắt càng thêm nóng bỏng, môi mỏng khẽ mở, âm thanh nhiễm vào mị hoặc nói: "Ăn nàng."
Hoa Khấp Tuyết ngây ngốc nhìn hắn, hô hấp không ngừng tăng nhanh, trên mặt cũng đỏ hồng, lời này của hắn, nàng làm sao mà không hiểu.
"A noãn, ta muốn nàng biết, nàng nên giúp ai." Mộ Lương cười đến tà tứ, âm thanh của hắn càng lúc càng thấp, con ngươi màu sắc càng lúc càng tối hơn, làm cho hơi thở của nàng càng thêm nóng bỏng.
"Mộ. . . . . .Ưmh. . . . . ." Ánh mắt Hoa Khấp Tuyết chợt lóe, bị môi hắn ngăn chặn lời nói tiếp theo, hơi thở nam tính riêng biệt của hắn tràn ngập trong khoan miệng nàng, hoàn toàn làm nhiễu loạn hô hấp của nàng.
Mộ Lương chậm rãi nhắm hai mắt lại, mút vào cánh môi mềm mại của nàng, xúc cảm mát lạnh khi hai cánh môi tiếp xúc với nhau thiếu chút nữa đã làm cho lý trí của hắn hoàn toàn sụp đổ.
Thân thể của Hoa Khấp Tuyết vốn có chút cứng ngắc nhưng dưới sự trêu đùa của hắn lại trở nên mềm nhũn, nàng hơi hé mắt trong mắt là một mảnh mờ mịt, nàng cảm giác được hắn cầm lấy tay của mình bàn tay to có nhiệt độ nóng đến dọa người, hai má đỏ hồng càng thêm kiều mỵ.
Mộ Lương thấy thân thể của nàng đã mềm nhũn, khóe miệng giơ lên, chậm rãi buông tay của nàng ra. Bàn tay thăm dò về sau gáy của nàng, mà đôi môi mỏng của hắn cũng rời khỏi môi của nàng, nhìn gương mặt của nàng đỏ ửng bộ dạng thở gấp rất đáng yêu, ngọn lửa trong đáy mắt nháy mắt biến thành lửa lớn hừng hực.
Hoa Khấp Tuyết bị hắn nhìn có chút không tự nhiên, nhẹ nhàng quay đầu đi chỗ khác, có chút ngượng ngùng.
"A noãn, cho ta có được hay không?" Mộ Lương ngậm vành tai của nàng, nhỏ giọng nỉ non, giọng nói kia rất mị hoặc, nói là đang trưng cầu đồng ý của nàng không bằng nói là đang quyến rũ nàng, bàn tay đặt ở sau gáy của nàng cũng không an phận nhẹ nhàng mà vuốt ve, chọc cho thân thể của nàng không tự chủ được mà phát run.
"Mộ Lương. . . . . ." Hoa Khấp Tuyết có chút bối rối, mới vừa rồi là tiếng của nàng sao? Vì sao lại mềm mại như thế. . . . . .
Ánh mắt của Mộ Lương tối hơn, dưới tay dùng chút lực, liền cởi bỏ y phục của nàng. . . . . .