Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vũ Lam cùng Ám Dạ hai kẻ giả ngu ngốc cùng nhau một đường đánh tiếp, đương nhiên cái kỹ năng Phong Quyển Trần Ai này cũng không phải vô dụng, dù có tốn không ít lam dược.
Rất nhanh hai người đã đi tới chỗ sâu nhất trong ngoại ô, đây là một chỗ vách núi thẳng đứng cao và dốc, nhìn không thấy có con đường nào , bốn phía xung quanh cũng đều là quái level 9, vì thế hai người liền tính ở trong này tổ đội giết quái.
"Này này, hai người các ngươi!" Một cái thanh âm dồn dập truyền đến, theo tiếng nhìn lại liền thấy là một cái nam nhân mặc trang phục màu đen, bộ dáng có vài phần chật vật. Vũ Lam cùng Ám Dạ cùng lo lắng, hắn là NPC sao?
"Đại thúc, có việc gì sao?" Ám Dạ ở một bên chuyên tâm giết quái không đếm xỉa tới hắn, phỏng chừng cho dù hắn là kẻ ngốc đứng ở bên cạnh cũng không thèm quan tâm , vì thế Vũ Lam chỉ có thể bất chấp khó khăn mà mở miệng.
"Tiểu muội muội, ca ca ta vẫn còn là cái nam tử trẻ tuổi hào hoa phong nhã mà." Cái nam tử kia tức giận trừng mắt liếc nàng một cái, nhưng lại rất nhanh thay đổi biểu tình lạnh nhạt, "Ta là NPC có trí tuệ, ta cho các ngươi cái nhiệm vụ, các ngươi hoàn thành sẽ dạy các ngươi một cái kỹ năng hạn chế nha!"
Khi không vừa mới gặp liền tự giới thiệu, lại cho một cái nhiệm vụ, còn dùng cái kỹ năng hạn chế nào đó làm mồi dụ, khẳng định có bẫy!
Ám Dạ cùng Vũ Lam hiếm khi mà cùng thống nhất một ý nghĩ, vẻ mặt viết hai chữ
“Không tin!”
Nam tử kia nóng nảy, "Các ngươi đừng không tin a, ta thêm quan hệ hảo hữu cho các ngươi là được, thấy không, chỗ hảo hữu đặc thù đang sáng kìa."
Vũ Lam cùng Ám Dạ thực ăn ý bắt đầu xem xét khung hảo hữu của chính mình, người này dĩ nhiên là số một trăm.
"Hiện tại tin chưa, vậy đi làm nhiệm vụ đi." Tên kia bộ dáng hình như rất vội vàng, Vũ Lam cũng không dễ mắc lừa như vậy, nếu hắn là NPC có trí tuệ, vậy trước tiên đem mấy cái vấn đề xảo trá tới mức ưu việt kia toàn bộ ném ra sau đi.
"Nói đi, cái nhiệm vụ gì?" Nàng tự cho rằng mình rất lớn mà hướng về phía Bách Hào mà vẫy vẫy tay, hắn lại thực cảm kích nhìn nàng.
"Đánh một cái boss, ngay tại sơn động phía trước, ta dẫn hai ngươi qua." Bách Hào kia so với đội trưởng đội cảm tử còn nhanh nhẹn hơn, thập phần vô lý nắm lấy tay nàng không ngừng kéo về phía trước.
"Ngừng! ! !" Vũ Lam rút tay về không ngừng lườm hắn vài lần, không phát hiện bên cạnh còn có cái người tên Ám Dạ còn vừa mắt hơn ngươi một ngàn lần sao? Nhưng cái ý tứ kéo tay cũng không tồi đâu!
"Boss level mấy?"
"Level 9, yên tâm đi, nơi này quái cao nhất cũng chỉ tới level 9 thôi, hiện tại level hai người các ngươi là cao nhất toàn bộ khu vực này, nhất định không thành vấn đề."
"Hai chúng ta không học cái kỹ năng hạn chế gì đó nữa, đó là cái boss, động đến rất phiền toái đó."
"Đại tỷ, kỹ năng Phong Quyển Trần Ai thuộc hệ Phong đã là công kích vật lý cấp cao rồi ." Bách Hào này thái độ cũng quá kì quái đi, vừa rồi còn một kêu muội muội hai kêu muội muội, thấy nàng bộ dạng không đáp ứng ngay cả đại tỷ cũng gọi, còn bày ra một bộ dáng thực đáng thương, nhưng cũng không tồi, hoàn hảo Vũ Lam cũng đang đồng tình mà hồi tưởng cảnh thật lâu trước kia nàng bị lão tỷ Lam Vũ mang đi bán.
"Khụ." Người này có xem qua kỹ năng của hai người họ, nhất định còn biết rất nhiều chuyện, căn cứ vào tính cách của Vũ Lam, nàng tuyệt đối không thể lập tức đáp ứng hắn không công được, "Cái kỹ năng kia vô dụng vậy sao? Dùng một lần sẽ không tốn lam dược chứ?"
"Đó là bởi vì level ngươi hiện tại còn thấp, về sau level càng cao , có mấy ngàn mấy vạn lam, không dùng chẳng lẽ muốn chết?"
"Cho nên hiện tại ta không tính dùng gì kỹ năng này a." Vũ Lam nhún vai buông thõng hai tay, trên mặt trưng ra biểu tình vô tội, nhưng thực tế là muốn hắn bày tỏ một chút ý tứ trước đã.
Bách Hào thập phần u oán liếc mắt nhìn nàng cùng Ám Dạ một cái, ném cho nàng một quyển sách kỹ năng hệ Phong, hắc hắc, thực là cái tên thông minh. Tiếp đó hắn lại ném cho Ám Dạ một quyển sách kỹ năng khắc, hắn là hệ Lôi, một cái hệ có lực công kích mạnh nhất, cái này là do Vũ Lam chia cho hắn một chút nhân phẩm đánh đâu thắng đó của nàng, xem hắn mặt mũi dễ nhìn như vậy, vẫn là không nên bắt chẹt hắn đi.
“ Các ngươi chịu đi chưa vậy?"
"Sau khi hoàn thành nhiệm vụ còn có phần thưởng gì đặc biệt?"
Bách Hào thiếu chút nữa ngã đụng đầu vào vách đá, "Này xem như ta tặng cho nhóm ngươi thêm cái lễ vật nữa, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, ta sẽ dạy cho nhóm các ngươi một số cái kỹ năng hạn chế, ân. . . . . . Thuận tiện nói cho các ngươi một bí mật đi."
Chiếm được một quyển sách kỹ năng công kích đơn thể, Vũ Lam cũng có chút thoáng thỏa mãn , boss trong Long Hồn cũng không phải dễ tìm như vậy, không công mà nói thì Bách Hào nói cho hai người họ boss ở nơi nào cũng là một cái chỗ rất tốt rồi, cái kỹ năng hạn chế kia cũng làm cho nàng thực tò mò, vì thế liền gật gật đầu đi theo hắn.
"Hiện tại phải đi sao?" Ám Dạ lần đầu tiên phá lệ nói chuyện ,thanh âm hắn thực đầy từ tính, còn mang theo một chút hương vị non nớt, tóm lại nghe một lần liền trực tiếp đem hồn của nàng trộm mất rồi.
"Đương nhiên hiện tại phải đi." Vũ Lam cực mau lẹ nhìn Ám Dạ một cái, hắn nhìn nhìn thời gian, không nói gì thêm liền đi theo hai người.
Sơn động rất nhỏ, vừa vào chút liền tới ngay chỗ Boss . Đây là một con mèo rừng lớn hơn những con mèo rừng bình thường một chút, hiện tại đang nằm ngủ một bên. Vũ Lam dùng ánh mắt ra hiệu với Ám Dạ, hắn lập tức hiểu rõ ám hiệu của nàng, liền thủ thế chuẩn bị xông lên bắt đầu phân tích sơ hở. Vũ Lam cầm gậy ma pháp ngăn tư thế của hắn một chút, sau đó phóng ra một cái Phong Động.
Phong Động thời gian phục hồi là 2 giây, khả năng Boss choáng váng một lần là không được, rất nhanh liền chuẩn bị lần tấn công thứ hai. Lúc này Ám Dạ đã muốn xông lên phía trước, trên thân kiếm lóe lên cánh chớp như có như không. Con Boss còn chưa hoàn toàn tỉnh lại đã bị hắn một kiếm chém trúng, đột nhiên từ trên trời giáng xuống một chùm sét đánh trúng ót nó.
Không lẽ đây là kỹ năng mới Bách Hào dạy cho Ám Dạ? Thoạt nhìn uy lực rất lớn, cũng thực hoa lệ, hẳn là không phải làm bình hoa đi?
Boss mèo rừng gầm rú một tiếng sắc nhọn, rất nhanh liền cho Ám Dạ một trảo mạnh mẽ, Ám Dạ cùng Vũ Lam giống nhau, phản ứng đều còn không kịp phản ứng, miễn cưỡng tiếp một chiêu này, máu liền giảm xuống một nửa. Hắn liên tục lui ra phía sau, Vũ Lam liên tục phóng ra Phong Động, nhưng thế nào cũng không thi triển được kỹ năng choáng váng hoa mắt. Nàng bị chọc giận, trực tiếp phóng ra kỹ năng Bách Hào dạy nàng: Đan Phong Long Cuốn < Phong Long Quyển đơn>.
Nháy mắt ở trên người Boss mèo rừng trên người xuất hiện một cái lốc xoáy, bộ dáng giống như muốn vây bắt boss mèo rừng vào bên trong, thời gian giằng co chỉ được 2 giây liền biến mất. Ám Dạ cũng tranh thủ dùng đủ dược hồi máu, 2 giây thừa kia vừa đủ thời gian để chuẩn bị cái chiêu thức kia thêm một lần, lúc này đây hắn dùng sét đánh khi chưa cho con mèo rừng kia thời gian phản ứng, trực tiếp chém mạnh hơn
Năm phút đồng hồ sau, Boss mèo rừng kia bị sét đánh cháy khét, da lông cúp lại. Vũ Lam tiến lên thu thập đống vật phẩm bị tuôn ra, trang bị có thể sử dụng đều mang trên người, những thứ không thể dùng đều ném cho Ám Dạ.
Đột nhiên hệ thống vang lên thông báo, "Ngài nhận được quyển trục nhiệm vụ." Vũ Lam còn đang buồn bực suy nghĩ tính đến hỏi Ám Dạ, không nghĩ tới Bách Hào kia lại vui tươi hớn hở đi tới.
"Quyển trục xuất hiện kìa, mau đưa cho ta đi, sau đó ta sẽ dạy cho nhóm ngươi kỹ năng hạn chế." Bách Hào cười so với hoa cúc còn tươi hơn, hắn muốn quyển trục? Nàng cẩn thận kiểm tra quyển trục này một chút, mặt trên cái gì cũng không có, có thể là do level còn chưa đủ, cũng có khả năng cần cái cơ duyên xảo hợp gì đó mới có thể nhận được, nhưngkhi nghĩ tới thân phận Bách Hào một lát sau lập tức hiểu được .
Bách Hào là một trong một trăm NPC có trí tuệ, mà trong Long Hồn có đặt ra yêu cầu như này: từng cái NPC có trí tuệ đều nhận được một phần nhệm vụ, đi tìm người có duyên đến tiếp nhận nhiệm vụ của chính hắn, mà cái tổ hợp 100 NPC có trí tuệ này cũng là đầu mối của nhiệm vụ ẩn “Long Hồn”, tên cũng giống ý nghĩa, đều có liên quan tới rồng, hiện tại level của người chơi vẫn còn thấp, căn bản không thể nào đi giết rồng được, mà nhận được đầu mối nhiệm vụ ẩn tất sẽ có cơ hội đi gặp rồng trước tiên.
"Đây là quyển trục đấu mối của nhiệm vụ ẩn?" Vũ Lam trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hắn lại bày ra bộ dạng đáng thương cùng biểu tình u oán kia nhìn nàng.
"Ngươi đừng nhìn ta, level các ngươi còn chưa thể nhận đâu."
"Chẳng lẽ ngươi cầm quyển trục không cẩn thận bị Boss mèo rừng ăn, cho nên mới muốn chúng ta tới giết?"
Bách Hào càng thêm buồn bực , đồng thời lại thực tán dương nhìn nàng, "Ngươi nói đúng rồi, đáng thương NPC có trí tuệ chúng ta có quy định là không thể giết boss, mà ta lại sợ quyển trục kia bị mèo rừng tiêu hóa mất, ta đây sẽ thành tội nhân thiên cổ ."
Vũ Lam nhỏ một giọt mồ hôi lạnh, nàng thật sự hoài nghi trong game Long Hồn rốt cuộc có chức năng tiêu hóa hay không?
"Quyển trục này ta cầm trước, chờ khi có thể tiếp nhận sẽ tới tìm ngươi." Nàng nói vô cùng thoải mái, bên kia Ám Dạ lại nhìn thời gian, chẳng lẽ hắn cần logout rồi? "Đúng rồi, ngươi còn có đầu mối nhiệm vụ ẩn khác không? Tiểu Ám cũng đã giúp ngươi, ngươi cũng nên cho hắn một cái nha."
". . . . . ." Bách Hào nghe xong trực tiếp sùi bọt mép , "Các ngươi sau khi lên level mười lăm cầm quyển trục này tổ đội tới tìm ta, có thể cùng nhau nhận được nhiệm vụ, bất quá sau cũng phải cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ. Được rồi được rồi, hai ngươi mau tới đây, ta dạy cho ngươi các kỹ năng có hạn."
Vũ Lam còn đang suy nghĩ có nên kéo Lam Vũ vào cùng nhận cái nhiệm vụ này hay không, trên người nàng và Ám Dạ đã hiện lên một luồng kim quang.
"Chúc mừng ngài học được kỹ năng “Tình Nghĩa Tướng Tùy” , ngài và Ám Dạ cùng có được, chúc ngài chơi game vui vẻ."
Cùng Ám Dạ cùng có được? Này có ý gì, hai người cùng nhau học nên tất nhiên cùng có được, Hệ thống động kinh này thông báo làm gì?
Vũ Lam mở ra thanh kỹ năng ra, vừa thấy cái kỹ năng tên là “Tình Nghĩa Tướng Tùy” kia liền trực tiếp choáng váng một trận , ý tưởng đem Bách Hào kia chém giết một trận nhảy tưng tưng trong lòng. Quay đầu nhìn Ám Dạ, hắn cũng đang nhìn thanh kỹ năng, trên đầu còn lộ rõ một giọt mồ hôi lạnh thật to đang chảy xuống.
“Tình Nghĩa Tướng Tùy”, vô luận là ở tọa độ nào cũng dều có thể dễ dàng truyền tống tới địa điểm của dối phương . Nói cách khác, chỉ cần nàng sử dụng kỹ năng này, nhất định có thể nhanh chóng tới cạnh Ám Dạ. Nhưng kỹ năng này bình thường sau khi tiến hành xong nghi thức kết bái hoặc là kết hôn nhất định sẽ nhận được, nhưng mà nàng cùng Ám Dạ cũng chẳng quen thân mấy, nhận mấy cái kỹ năng này làm gì?
Bách Hào hình như cũng nhận ra tâm tình của nàng, cuống quít giải thích, "Ngươi đừng hiểu lầm a, kỹ năng này kỳ thật cũng không phải sử dụng giống như ngươi tưởng tượng đâu. Trong Long Hồn này có rất nhiều mê cung, nếu muốn ra ngoài nhưng không mật ngữ được cho nhau thì dùng kỹ năng này thoát ra là tốt nhất. Còn có, nếu ngươi gặp nguy hiểm không thể trốn thoát được cũng có thể dùng kỹ năng này a. . . . . ."
Bách Hào ở một bên say sưa giải thích, Vũ Lam nghe cũng cảm thấy rất có đạo lý, quyết định đè lại tư tưởng muốn giết chết hắn vẫn đang nhảy tưng tưng kia xuống. Dù sao ngay cả đầu mối nhiệm vụ ẩn cũng bị ta nẫng tay trên rồi, vẫn là đừng bắt nạt hắn quá.
"Cái bí mật mà ngươi nói là gì?" Vũ Lam cắt ngang lời hắn, còn có một thứ gì đặc biệt nữa sao?
"Các ngươi đều biết trong Long Hồn này có 100 cái NPC có trí tuệ đi, kỳ thật nếu các ngươi có thể kết hảo hữu đủ với 100 người đó. . . . . . Sẽ nhận được một phần thưởng đặc biệt!" Bách Hào thần thần bí bí nói.
"Lại là phần thưởng đặc biệt sao?" Nàng lại nhớ tới cái bao đang nằm trong túi đồ của mình, dù sao muốn kết hảo hữu với 100 cái NPC có trí tuệ như vậy cũng phải tốn một khoảng thời gian rất dài, game online Long Hồn lớn như vậy, muốn đi tìm cũng đâu có dễ.
"Bây giờ đi nhập tộc sao?" Ám Dạ nói câu thứ hai trong ngày hôm nay, nhưng vẫn không quên ngó thời gian. Vừa rồi giết con Boss kia hai người chúng ta đều đã tăng tới level 10. Nhưng mà rốt cuộc hắn nhìn thời gian làm cái gì a, thời gian. . . . . .
"A. . . . . ." Vũ Lam cũng nhìn nhìn thời gian, đột nhiên nhớ tới chuyện Lam Vũ kêu nàng nửa tiếng sau phải đi ăn cơm , hiện tại sắp qua một tiếng rồi, "Ta out trước, buổi tối online sẽ tim ngươi sau."
Có lẽ cái kỹ năng “Tình Nghĩa Tướng Tùy” kia cũng có lúc sẽ hữu dụng đi. Nàng một bên nghĩ như vậy, một bên lại có suy nghĩ khác. Cẩn thận tháo kính mắt ra, dưới phòng bếp liền truyền tới tiếng xào rau, chẳng lẽ tỷ tỷ Lam Vũ này qua một tiếng rồi vẫn chưa làm xong cơm?
"Tỷ tỷ, ngươi đang chuẩn bị đại tiệc xa hoa sao?" Vũ Lam nhàn nhàn tản tản bước chậm rãi đến cửa phòng bếp, dựa vào khung cửa nhìn bóng dáng Lam Vũ đang bận rộn.
"Không phải, vừa rồi ta nhận được điện thoại từ hai vị kia, nói chuyện mất nửa tiếng liền." Lam Vũ không thèm quay đầu nhìn nàng một cái, nhanh nhẹn dọn đồ ăn ra bàn, "Ngươi là không phải cùng cái tiểu tử Ám Dạ kia thông đồng việc gì đó nên nới logout trễ vậy? "
"Không có, gặp phải một cái tên có bệnh thần kinh cho nên mới lãng phí chút thời gian." Nàng bất mãn phiên cái xem thường, "Lần này ba mẹ có vấn đề gì vậy ?"
"Bọn họ hỏi có phải hai chúng ta đang chơi Long Hồn không?" Lam vũ hết hé môi ra rồi lại hợp lại, còn Vũ Lam miệng há to tới nỗi có thể nhét nổi vài quả trứng gà.
Cha mẹ hai tỷ muội các nàng thế nhưng lại lười biếng có tiếng, mẹ nàng mười tám tuổi sinh Lam Vũ, hai mươi tuổi sinh Vũ Lam, tới hai mươi ba tuổi mới tính tới việc kết hôn, hai mươi lăm tuổi hai người đều trở thành hai nhà văn đại danh đỉnh đỉnh, tới năm hai mươi tám tuổi liền ném tỷ tỷ nàng mười tuổi cùng nàng tám tuổi sang một bên cùng nhau đi du lịch thế giới, mỗi lần đi đều không nghĩ tới việc định sẵn lộ trình, hàng năm đều trở về có hai, ba lần, chỉ thiếu thời gian ở lại chăm sóc con gái. Nhưng dù thế nào thì hai người cũng vô cùng chiều chuộng hai con, vô luận náo loạn chuyện gì cũng đều đi giải quyết, nhưng duy nhất có một việc, đó là hai người cực kì không thích con gái mình chơi game!
"Triệu Lam vũ ngươi cái nữ nhân chết tiệt này! Không lẽ ngươi nói với hai vị kia rằng hai chúng ta đang chơi Long Hồn?" Vũ Lam suy nghĩ một chút rồi nắm bả vai tỷ tỷ thét chói tai, lại bị Lam Vũ đá một cái bay ra khỏi phòng bếp.
"Bình tĩnh một chút, vừa mới bắt đầu nghe hai vị kia nói như vậy ta cũng phản ứng không khác với ngươi là mấy. Còn có Triệu Vũ Lam ngươi cái nữ nhân chết tiệt có thể cho ta chút ton kính được không vậy?" Nhìn Lam Vũ trấn tĩnh như vậy nàng cũng thoáng yên lòng, hai tỷ muội nàng từ nhỏ bất kể bị chửi mắng hay gặp rắc rối đều ở cùng một chỗ với nhau , lần này chơi Long Hồn cũng là cùng nhau chơi, xảy ra chuyện cũng liền cùng nhau gánh chịu.
"Vừa rồi ta nhận điện thoại, hai vị kia chỉ tùy tiện hỏi han vài câu, sau đó liền hỏi chúng ta xem có phải đang chơi Long Hồn không, ta ấp úng không dám thừa nhận, tất nhiên cũng không dám nói dối, ngươi cũng biết ba mẹ hai chúng ta. . . . . . Sau đó mẹ liền lập tức kêu chúng ta không cần lo lắng, bọn họ còn đang ở Paris, dù có muốn phạt chúng ta cũng không thể nào trở về nhanh như vậy, chúng ta hẳn vẫn còn đủ thời gian chạy trốn đi. . . . . ."
Theo lời Lam Vũ nói, Vũ Lam ngay cả phản ứng một cái cũng xem thường, tỷ tỷ ngươi không phải cũng kêu ba mẹ là “hai vị này...”, “hai vị kia....” sao? Tỷ tỷ ngươi không phải cũng thường xuyên kêu nàng là “cái nữ nhân chết tiệt...” sao? Vì sao tỷ tỷ ngươi làm ra cái chuyện khiến người ta giận sôi gan này lại không muốn nghe muội muội ta phê phán chứ? Nhưng càng nghe lại càng chột dạ, “Ba mẹ vẫn muốn trở về phạt hai chúng ta sao?”
"Như câu mẹ dặn trước khi kết thúc đó, hai chúng ta hiện tại yên tâm được một chút." Lam Vũ đã làm xong đồ ăn, mang đến bàn sắp xếp chỉnh tề, sau đó đối nàng cười cười, "Nàng nói Long Hồn là cái game không tệ, bọn họ nghe bằng hữu giới thiệu một lần như vậy, ngay sau đó đã đổi lại thành kiến bao lâu nay về game online, chẳng qua là bảo chúng ta đừng có mải mê chơi game quá mà thành ra quên ăn quên ngủ là không được."
"Tốt rồi." Vũ Lam khẽ nói, ba mẹ trừ bỏ rất lười biếng, và có thành kiến với game online ra thì căn bản là không có khuyết điểm nào khác, hiện tại khuyết điểm lớn nhất cũng không còn, đối với các nàng mà nói thì điều này không khác gì phúc tinh từ trên trời giáng xuống.
"Đúng rồi tỷ tỷ, ta cùng Ám Dạ đều đã tăng tới level mười, một lát nữa phải đi gia nhập tộc , hay chúng ta đợi ngươi tới level mười rồi cùng đi?" Vũ Lam trong miệng vẫn còn cơm, tùy tiện hỏi tỷ tỷ nàng.
"Không cần, ta mới level tám, tốc độ hẳn là rất chậm, các ngươi đi trước đi. Ngươi nghĩ xem gia nhập cái tộc nào là tốt nhất?"
"Ma tộc! Ta đã quyết định từ tám trăm năm trước rồi." Vũ Lam giơ chiếc đũa như chứa lời thề son sắt nói, tuy rằng không biết sau khi nhập tộc rốt cuộc sẽ sinh ra cái gì khác nhau, nhưng nàng biết nàng là cái yêu ma trời sinh, yêu ma chuyên môn hại người.
"Chúng ta có thể mỗi người đi một ngả, ta muốn đến tiên tộc." Lam Vũ trả lời thực bình tĩnh, bất quá đem nàng cùng tiên liên hệ cùng một chỗ, Vũ Lam thực muốn khinh bỉ tỷ tỷ một trận, "Nghe nói chỗ tiên tộc rất được, người ở đó cũng rất được. . . . . ."
"Ngươi từ nơi nào nghe qua vậy? Cho tới bây giờ còn chưa có người đi tới đó." Nàng nhìn chằm chằm dĩa đồ ăn trên bàn, trong đầu vẫn còn nhớ kỹ vị trí tộc của nàng ở đâu, không biết Ám Dạ có phải hay không cũng muốn nhập tộc rồi , hắn sẽ đi đâu. . . . . .?
"Tiểu Lam, ta và ngươi nói chuyện chính đi." Khi nghe thấy Lam Vũ gọi tên mình, Vũ Lam nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh. Lúc bình thường nàng đều gọi “Triệu Vũ lam ngươi cái nữ nhân chết tiệt....”, hay gọi bậy là “Đứa ngốc....”, chỉ có khi kêu Tiểu Lam mới là thời điểm có chuyện thật sự.
"Ân tỷ, ta nghe đây."
"Hơn một tháng nữa ngươi sẽ học cấp ba . . . . . ."
Lam Vũ nàng kì thực có chút mơ mơ hồ hồ, thời điểm game Long Hồn ra mắt vừa đúng lúc nàng mới thi năm ba xong, nếu trong một năm mà không thể luyện level, năm sau nếu chấm dứt kỳ thi tốt nghiệp trường cao đẳng, nhất định sẽ nhìn thấy khuôn mặt cười châm biếm của lão tỷ. Hiện tại cuộc sống đại học của nàng quá mức nhàn rỗi, tới mức có bạn trai nàng cũng không thèm ra ngoài hẹn hò. Không cần nói thì muội muội nàng cũng không tới mức không xấu hổ mà đi bức nàng, thời điểm gạo nấu thành cơm tự nhiên sẽ lộ diện.
"Tỷ, ngươi mạnh dạn nói thẳng đi, ta có thể thừa nhận mà."
"Thật sự thì ta vẫn vô cùng ngạc nhiên, rõ ràng trường học nói ngươi có thể nhảy lớp, nhưng vì sao ngươi chính là không muốn nhảy, hiện tại ngươi muốn nhảy lớp cũng nhảy không được, cấp ba bắt buộc phải đi học . . . . . ."
Nói tới chỗ đau này, trước kia nàng ở dưới uy quyền của mẹ nên không dám động vào game online, cho nên đó là lý do nàng cùng bạn bè trong trường hòa đồng rất nhanh, nếu như nhảy lớp thì sẽ phải bỏ qua niềm vui đó, nàng không muốn như vậy, cho nên quãng thời gian qua nàng luôn giấu danh hiệu đứng thứ nhât của mình đi mà sống từng ngày, nhưng hiện đại điều đó lại thành cái phiền toái lớn.
"Cái kia... tỷ tỷ, ngươi có cách nào xử lý tốt chuyện này không?" Mắt Vũ lam hiện lên mấy đốm sao nhỏ, nàng cùng Lam Vũ nói về vấn đề này, nói không chừng tỷ tỷ sẽ có cách khả thi nào đó giúp nàng.
"Không phải, ta là muốn ngươi đừng trốn tiết nhiều quá, tránh không thể tốt nghiệp được."
". . . . . ." Vũ Lam có cảm giác nàng đang cười trộm mình, nàng chắc chắn rằng trong khoảng thời gian tới nàng sẽ không có cách nào đuổi kịp tốc độ tăng level của tỷ tỷ được. Nữ nhân chết tiệt này. . . . . .! Trong lòng Vũ Lam liền khinh bỉ tỷ tỷ một cái.
"Online đi!" Vũ Lam lưu lại một đống bừa bộn trên bàn, nhanh chóng chạy về phòng mình bắt đầu online game. Dù sao nàng cũng giống mẹ ở chỗ luôn biết cách chiều chuộng bản thân, thủ công nghiệp làm rất thành thạo, tuy rằng nàng luôn cảm thấy rất có lỗi với tỷ tỷ. Nhưng mỗi lần nghĩ đến tỷ tỷ gọi nàng là “Cái nữ nhân chết tiệt.....”, khi thì “Cái đồ ngốc kia....”, ý nghĩ muốn giúp đỡ của nàng liền bay sạch.