Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tinh Ngự
  3. Chương 399 : Phong hệ kiếm nguyên
Trước /588 Sau

[Dịch] Tinh Ngự

Chương 399 : Phong hệ kiếm nguyên

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Lăng Phong đương nhiên không tính toán với Bảo Lan mà dồn hết tinh thần vào chuyện trước mắt. Ngực hắn nhô cao, hít một lượng lớn không khí vào phổi, trong nháy mắt, hắn cảm thấy tươi mới vô cùng. Nói thực, những đau khổ trước mắt này mặc dù kịch liệt nhưng vẫn chưa đến mức độ không chịu được của Lăng Phong. Những gì hắn đã phải trải qua bất luận là hóa kiếm linh hay tiếp nhận ngàn năm la hâm trấp thối thể, có cái nào không đau khổ vạn phần? Một chút đau đớn này căn bản không là gì!

Ổn định lại tâm tư, Lăng Phong mở trừng trừng mắt nhìn chăm chú vào chút thanh sắc dịch thể dính trên đầu ngón tay. Chỉ thấy chúng đang quấn lấy đầu ngón tay như những con rắn còn ngón tay hắn thì sáng rực một màu bích thanh, giống như một bức tượng được chạm bằng thanh ngọc thạch vậy.

Gần như đồng thời, niệm thức của hắn cũng nhanh chóng vận chuyển, phân tích những biến hóa khác nhau mà mỗi tia năng lượng lưu nhập mang đến cho cơ thể.

Cường hóa? Không phải!

Tổ hợp lại? Càng không giống!

Lăng Phong có chút ngạc nhiên, lôi điện chi lực tiến nhập vào cơ thể hoàn toàn không giống như kinh nghiệm mấy lần trước, một không cường hóa nhục thân, hai không khiến thân thể hắn có thêm công kích lực nào khác, như nước lã chảy qua, không hề để lại một chút dấu ấn.

Không lẽ đây là hiện tượng phải có khi luyện hóa nó?

Lăng Phong không biết, trong lúc hắn đang hoang mang thì người nãy giờ chăm chú quan sát hắn là Bảo Lan còn hoang mang hơn. Nàng thấy con người đúng là quá kì lạ, lúc mới tiếp xúc nàng chỉ thấy con người này là chủ nhân của viên uyên, hơn nữa tình cảm của viên uyên dành cho hắn cũng không tệ nên mới đối đãi với hắn tốt hơn một chút.

Bây giờ phát hiện những chuyện cổ quái trên người hắn mỗi lúc một nhiều, hơn nữa tu vi còn tiến bộ đến kinh nhân, ngay cả kì ngộ cũng vô cùng kì xảo. Đối với người khác có thể là nguy cơ cực đại nhưng chuyển hóa sang hắn lại lột xác thành ưu đãi cực lớn.

Lấy lôi điện dị linh ra làm ví dụ. Bảo Lan nhớ rất rõ bộ dạng dương dương tự đắc của lão già, lão nói bất cứ ai vào được không gian cũng đừng mong chiếm được bảo vật trong đó! Bởi vì sự đau đớn trong lúc luyện hóa khiến những kẻ có thần kinh cứng rắn nhất cũng phải suy sụp. Nhưng nhìn Lăng Phong mà xem, ban đầu còn có vẻ kinh ngạc và định thu lại theo phản ứng của bản năng, nhưng sau đó hắn có thể vượt qua một cách bình thản, thật đúng là khiến người ta không sao hiểu nổi.

Bảo Lan vốn đang nghĩ nếu như hắn không thể chịu đựng được thì ra tay giúp hắn, bây giờ xem ra không cần nữa rồi. Nàng chỉ biết đứng cạnh nhìn Lăng Phong mỉm cười, thế nhưng trong lòng không khỏi có chút bực mình, xen lẫn vào đó là sự ngạc nhiên và khâm phục. Bảo Lan mỉm cười là vì nàng cũng muốn giúp Lăng Phong nên khi thấy hắn bình an thì đương nhiên là vui sướng rồi tuy nhiên tính cách tinh nghịch của nàng thì cũng muốn nhìn thấy Lăng Phong chật vật phải nhờ đến sự trợ giúp của mình vì vậy khi thấy điều đó đó không diễn ra thì đương nhiên có chút bực mình. Cuối cùng là sự ngạc nhiên và khâm phục chính là nàng không ngờ được rằng La Phong lại có khả năng chịu được đau đớn như vậy.

Lăng Phong đương nhiên không biết những suy nghĩ phức tạp đang diễn ra trong lòng Bảo Lan, hắn chỉ chăm chú quan sát quá trình lôi điện dịch thể tiến nhập vào trong cơ thể. Cho đến khi thấy một lượng dịch thể lớn bằng nắm đấm đã hoàn toàn lưu nhập vào trong cơ thể hắn mới giật mình. Bởi vì số lượng dịch thể vẫn không ngừng tăng lên! Nếu như số lượng dịch thể cứ tiếp tục tăng lên vượt quá khả năng “chứa” của hắn thì lại là điều không tốt.

Lăng Phong nặng nề hự một tiếng. Rất nhiều niệm thức cường đại từ trong ý thức hải phun ra, theo trán trực tiếp phát sáng. Hắn phải xuất thủ, đối với bất kỳ cường giả Linh Cấp nào mà nói, ý thức hải đều là thần bí khó lường nhất, cũng là chỗ quan trọng nhất, tuyệt đối không được khinh thường.

Mặc dù Bảo Lan đã từng nói chỉ cần thuận lợi luyện hóa là có thể thu phục Lôi Bảo Bảo, thế nhưng Lăng Phong vẫn không dám nới lỏng cảnh giác! Việc này cũng không phải là do hắn không tín nhiệm Bảo Lan, mà chuyện này quan hệ quá lớn, liên quan đến cái mạng nhỏ của hắn. Hắn chỉ có một mạng nên đương nhiên phải thật thận trọng. Bản thân hắn và từ khi sinh ra đến giờ hắn chưa từng thấy ai dám đùa với cái mạng nhỏ của mình.

Nếu là ý thức hải bị xâm nhập, nhẹ thì tu vi tổn hại, nặng thì linh hồn bị hủy diệt, thử hỏi hậu quả nghiêm trọng như vậy ai có thể thả lỏng?

Xuy! Xuy!

Niệm thức phun trào, nằm ngang trong không trung.

Chợt sự tình bất ngờ xảy ra, tầng thanh sắc lưu dịch kia chảy qua, chúng chẳng những không thể tạo được hiệu quả ngăn cản, trái lại bị lan tràn ra.

Thanh sắc lưu dịch rất nhanh liền cùng với ngân sắc niệm thức trộn lẫn thành một đạo, hình thành một loại tạp chất thanh bạch màu sắc cổ quái, khiến kẻ khác cảm thấy đặc biệt quỉ dị.

Bảo Lan tự nhiên nhìn thấy rõ ràng một màn này, chính là nàng cũng há hốc mồm, bởi theo lời lão già thuật luyện sư kia nói thì chỉ cần chú ý một chút, căn bản không thể xảy ra tình huống như của Lăng Phong! Đối mặt với tràng diện vượt qua khả năng khống chế của bản thân, nàng cũng chỉ có thể thúc thủ vô sách (bó tay).

Điều an ủi duy nhất chính là tình trạng của Lăng Phong ngoại trừ có chút quỉ dị, nhìn qua ngược lại là phi thường ổn định, cũng không hề có dấu hiệu bị thương tổn nghiêm trọng.

Dù sao cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, tuy ban đầu có vài phần giật mình, thế nhưng Lăng Phong cũng rất nhanh đã dần trở nên bình tĩnh hơn.

Ở sâu trong nội tâm hắn là một mảnh yên tĩnh, tỉ mỉ ngưng mắt nhìn cỗ niệm thức hỗn tạp, sau khi đã dung hợp thì cái cảm giác đau đớn như xé rách thân thể đã hoàn toàn tiêu thất.

Không đợi Lăng Phong kịp kêu may mắn, ầm ầm rung chuyển, toàn bộ niệm thức kéo theo thanh sắc lưu dịch trở lại ý thức hải, ngay sau đó trong đó phảng phất như có vạn tấn thuốc nổ toàn bộ bạo nổ!

Âm thanh dữ dội chấn động khiến màng nhĩ hắn ong ong, máu tươi màu đen tím từ các lỗ chân lông chảy ra, nhưng không biết bị cỗ lực lượng cổ quái nào đó làm khô lại ngay lập tức! Nhìn qua thân thể hắn bây giờ giống như là kẻ đã bị lăng trì cách đây mấy hôm.

Trong ý thức hải, kiếm nguyên ong ong run rẩy tựa như đang trong tâm chấn của một trận động đất có cường độ cực lớn, tất cả sự rung động đều do niệm thức phát ra.

Lăng Phong nín hơi ngưng thần, hắn biết chuyện vừa xảy ra này bản thân chỉ có thể tiếp thụ, kế tiếp có thể tận lực hóa giải hay không còn chưa biết.

Lần này tự mình tu luyện công pháp, thậm chí ngay cả kiếm điển của Sang Sư cũng đã hết tác dụng, Lăng Phong phát hiện mình vẫn không thể tìm được một loại công pháp có thể giải thích hoàn mỹ nhất tình trạng trước mắt! Nhất là ổn định thanh sắc lưu dịch mới tiến nhập thân thể cảm giác giống như đang kết hợp với nó, căn bản không có bất kỳ ngăn cách nào, tự nhiên cũng không có chuyện ngăn cản.

Bạo tạc kịch liệt khiến đầu óc hắn choáng váng, không thể tự suy nghĩ bất kỳ điều gì, mỗi lần động não một chút đều hao tốn rất nhiều tinh lực, đầu óc quay cuồng, đau nhức.

Từng đạo thanh sắc quang mang đã tràn ra khắp ý thức hải, khiến ý thức hải của Lăng Phong trở nên xán lạn, chói mắt không nói nên lời,

Chấn động!

Tiếp tục không ngừng chấn động!

Không biết qua bao lâu, cả ý thức hải thoáng cái rơi vào tĩnh trệ (tĩnh lặng + ngưng trệ), khiến lòng người hoảng loạn, bỗng nhiên từ kiếm linh bên người phát ra một đạo vô sắc quang ảnh, chính là kiếm nguyên!

Lăng Phong cả kinh, lúc này mới chú ý tới nó chính là Hóa kiếm nguyên trong hai đạo kiếm nguyên lúc trước bản thân hóa ra! Cho tới nay hắn cũng cho là đạo kiếm nguyên này chẳng qua chỉ có tác dụng phụ trợ khi phân tích Tinh Chương, không ngờ nó còn có thể có tác dụng khác.

Đúng lúc này, nó đột nhiên nhảy ra, đến tột cùng là có dị tượng gì sẽ xảy ra? Tuy sự việc này xảy ra trong bản thể Lăng Phong nhưng hắn cũng chỉ có thể im lặng tiếp thu không thể nào can thiệp được. Dường như hắn đã không còn điều khiển được bản thân mình nữa.

Vô sắc kiếm nguyên nhảy lên giữa không trung, bỗng nhiên tản mát ra một đạo hấp lực mạnh mẽ vô cùng, hấp lực sinh ra quanh thân nó hình thành một dòng suối không ngừng rung động mạnh mẽ. Trong chốc lát lan ra khắp mọi ngóc ngách trong ý thức hải.

Nhìn thanh sắc quang mang tựa như chim én về tổ, ào ào phóng mạnh về kiếm nguyên. Mà kiếm nguyên này lại như một loại quái thú liên thông với nó, thân thể trở thành một cái cửa lớn, hút toàn bộ thanh quang vào trong đó. Trong nháy mắt liền đã biến mất sạch sẽ, nhìn qua tựa như không có bất kỳ dấu vết biến hóa nào. Ngay cả ngoại hình cũng đồng dạng không đúng!

Vô sắc kiếm nguyên vẫn đang phát sinh biến ảo quỉ dị, chỉ thấy thanh quang nàng đọng vào thân kiếm, mặt ngoài của nó từ từ bắn ra từng chút tạp sắc. Nguyên bản thân thể không màu dĩ nhiên trở thành thanh sắc, ôn nhuộn như ngọc bích!

Tâm thần Lăng Phong bỗng dưng chấn động, hắn chú ý tới hỏa hệ kiếm nguyên, lúc trước bản thân sở dĩ có thể tu luyện Phong Viêm Dung là nhờ vào nó! Màu hồng đại biểu cho hỏa diễm, cực nóng. Như vậy thanh sắc này là?

Một nỗi vui mừng dâng lên, Lăng Phong hưng phấn đến thân thể có chút run rẩy. Nếu như đúng như mình nghĩ, đây chẳng phải có nghĩa là sau hỏa hệ kiếm nguyên, mình lại có một thanh phong hệ kiếm nguyên nữa sao?

Như vậy mình chẳng phải có thể kiêm tu linh hồn, hỏa, phong, tam hệ nguyên lực? Hơi chút suy nghĩ tới tình cảnh tuyệt vời đó, Lăng Phong liền đã khó có thể tự kiềm chế. Hắn biết mình đã có ba hệ nguyên lực. Điều đó đại biểu cho việc tương lai trở thành cường giả của hắn đã rộng mở. Nếu như nói người khác đang tìm kiếm con đường của bản thân mình, mà cho dù có tìm được con đường thì cũng cần phải xây dựng nó thì Lăng Phong chỉ cần đi hết con đường đang bày ra trước mắt hắn mà thôi.

Tìm hiểu công quyết của mỗi hệ nguyên lực, không ngừng hóa giải, từ đó có những tiến triển nhảy vọt. Mà căn cứ theo kinh nghiệm của Lăng Phong, sau khi tu luyện ra một loại tinh kỹ mà muốn tìm hiểu loại tinh kỹ thứ hai cùng hệ, thì độ khó rất cao. Vì vậy trong Linh Cấp mỗi bước tiến triển đều cần phải tiêu hao tâm lực cực lớn.

Chính là đối với Lăng Phong thì định luật này liền hoàn toàn không thành lập. Sau khi hắn tu luyện thành tinh kỹ Thiên Địa Lao, nhất cử tìm hiểu ra sát lục chi nhận. Bởi hai cái không cùng hệ, nên khi phân biệt tìm hiểu, căn bản không cần tiêu hao quá nhiều tinh lực. Mà sau khi thành công tìm hiểu chúng, lại có thể cùng Linh Vực kết hợp tạo ra tác dụng cường hóa, nhất cử đưa hắn tiến tới bảo tọa Linh Sĩ.

Đây cũng là điều mà Lăng Phong gặp may mắn nhất!

Thế nhưng hiện tại nếu như hắn còn có thể tiếp tục tìm hiểu loại tinh kỹ thứ ba. Thời gian tới có thể thấy trước được tiến bộ của hắn còn lớn đến thế nào nữa ?

Bất quá những thứ này vẻn vẹn chỉ là một loại suy đoán, Lăng Phong tạm thời vẫn vô pháp vững tin. Cho dù là sự thực, nếu muốn thuận lợi tìm hiểu phong hệ tinh kỹ cũng không phải chuyện đơn giản, đầu tiên Lăng Phong nhất định phải nắm giữ đầy đủ lượng phong hệ nguyên lực đã!

Điểm này lại cần thời gian để tích lũy, tự nhiên chính mình có nguyên Tinh Chương trong người, Lăng Phong ngược lại có thể tiến hành quá trình này nhanh hơn không ít. Điều hắn cần làm là “đi hết con đường đã bày ra trước mắt rồi cố sức mở toang cánh cửa cuối con đường” mà thôi.

Thời gian trôi qua phảng phất như dài cả ngàn năm, rốt cuộc, vô sắc kiếm nguyên cũng thu nạp toàn bộ thanh quang vào trong cơ thể. Mà thân kiếm cũng được bao bởi một tầng quang thải màu xanh mờ ảo, cảm giác đau đớn cũng tựa như thủy triều rút đi. Lăng Phong khẩn trương mở hai mắt ra, rồi từ từ lộ ra ngón trỏ.

Tít, tít tít!

Một đạo thanh sắc điện quang tựa như tơ nhện sinh ra, tại đầu ngón tay của Lăng Phong như có linh tính nhảy lên không ngừng.

- A!

Bảo Lan kinh ngạc đến ngây người nói:

- Ngươi không phải là hỏa hệ Thiên Hành Giả sao?

- Ách!

Lăng Phong cũng không biết nên giải thích thế nào với nàng, đợi một lát hắn mới xấu hổ nói:

- Khụ, khụ, biến dị.

Bảo Lan trợn mắt trắng dã, nàng không phải ngu ngốc, tự nhiên sẽ không tin tưởng vào cái cớ vụng về như thế. Bất quá nàng cũng không có hứng thú tìm hiểu bí mật của Lăng Phong, cho nên trực tiếp không chú ý tới nữa.

- Được rồi, ngươi đã luyện hóa thành công. Chúng ta liền trở ra ngoài thôi.

Lăng Phong gật đầu đồng ý, cuối cùng hắn lại đảo mắt liếc nhìn không gian cổ quái này một cái, trong mắt có chút không muốn, Thẳng đến khi Bảo Lan không kiên nhẫn lên tiếng quát:

- Đợi ta đem thủ pháp mở nguyên trận ở nơi này cho ngươi.

Lăng Phong mới lộ vẻ tươi cười, hắn đã tỉ mỉ suy nghĩ đạo lý khi sống chung với Bảo Lan, cũng tìm hiểu tính cách của nàng, biết nên dùng thái độ ra sao mới có thể thỏa hiệp với nàng. Rời khỏi cái khe, đám người Nguyên Thận lo lắng chờ đợi ở bên ngoài cuống quít xúm lại hỏi:

- Tông chủ? Sao rồi?

- Ừm, coi như thuận lợi.

Lăng Phong hàm hồ đáp. Chính hắn cũng không dám xác định một màn mới vừa rồi đến tột cùng là thuận lợi hay không. Cũng chỉ có bản thân, nếu đổi lại là người khác, lúc thanh sắc lưu dịch tiến nhập ý thức hải có thể chịu đựng được hay không? Nếu như có thể chịu được, lại có thể phát sinh biến hóa quỉ dị như vậy?

Thoáng nói vài câu kể cho bọn họ biết chuyện tu luyện trong một ngày một đêm vừa qua, tất cả mọi người đều cảm thấy giật mình sâu sắc. Cuối cùng, Lăng Phong đi về phía Lôi Bảo Bảo.

Phi thường kỳ quái, trước kia vô luận là Lăng Phong hay người khác, khi tiếp cận Lôi Bảo Bảo, hắn đều có vẻ xao động, bất an dị thường, thế nhưng lần này biểu hiện rất là bình tĩnh, hai con mắt đen kịt không ngừng quan sát Lăng Phong tràn ngập vẻ tìm hiểu.

Lăng Phong hít một hơi dài, xác định mình đã chuẩn bị tốt vạn phần, ngưng chỉ nói:

- Phá!

Tinh Thiết Kiếm thân hóa lưu quang, từ giữa không trung Thiên Địa Lao lao tới! Nhất thời, toàn bộ năng lượng hỏa hệ kiếm nguyên đều bị nó thu nhiếp vào.

Vừa thấy ràng buộc tiêu thất, Lôi Bảo Bảo nhất thời tựa như ngựa hoang thoát khỏi dây cương, hưu một tiếng đã bắn nhanh lên trời!

Lăng Phong lẳng lặng đứng thẳng, cũng chưa hề phát động!

Đột nhiên!

Lôi Bảo Bảo đang bay lên giữa không trung lại dừng lại. Hai con mắt tối như mực của nó mang vè do dự, khi thấy Lăng Phong đứng đó, vẻ do dự trong mắt nó cũng từ từ nhạt dần.

Thử thăm dò, Lôi Bảo Bảo từng tấc tiếp cận Lăng Phong, bộ dáng như con nai con, Lăng Phong vẫn đang vẫn duy trì nguyên trạng, ngay khi Lôi Bảo Bảo tiếp cận, hắn liền đã cảm giác trong lúc đó mình cùng với nó tồn tại một loại liên hệ cực kỳ thân mật, thật giống như huyết mạch tương liên vậy.

Trong khoảnh khắc, Lăng Phong dĩ nhiên dấy lên một loại xung động muốn ôm nó vào lòng vuốt ve. Loại xung động này mạnh mẽ, khiến Lăng Phong không muốn xúc phạm tới nó! Thậm chí hiện tại nó có lập tức rời khỏi, hắn cũng không ngăn cản chút nào. Có lẽ đây là một thứ tình cảm thiên liêng khó gọi tên.

Quảng cáo
Trước /588 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Siêu Phàm Giả Du Hí

Copyright © 2022 - MTruyện.net