Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tinh Ngự
  3. Chương 400 : Lăng Bảo Nhi
Trước /588 Sau

[Dịch] Tinh Ngự

Chương 400 : Lăng Bảo Nhi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong lúc mọi người đang nín thở ngưng thần, Lôi Bảo Bảo tiến gần đến người Lăng Phong, di chuyển xung quanh hắn vài vòng. Sau đó nhếch cái mũi trắng nõn lên nhẹ nhàng ngửi ngửi, tựa như khí tức của Lăng Phong làm nó vô cùng yêu thích, rồi nó vui mừng bổ đầu về phía hắn.

Ôm cái cổ mềm mại của nó, Lăng Phong cười cười, chẳng biết tại sao hắn cảm thấy rất hài lòng. Lôi Bảo Bảo tựa hồ cũng có thể cảm nhận được tâm tình này của hắn, nên vô cùng thân thiết cọ mũi vào mặt Lăng Phong, không biết từ lúc nào đã bị dính bùn đen trên thân thể hắn.

Lăng Phong vẫn tươi cười, nhẹ nhàng lau vết bẩn trên người nó.

Lúc này, Tiêu Hắc cảm thấy thú vị tiến lên nịnh nọt:

- Tông chủ, thủ hạ đi an bài cho tiểu công tử một thân áo bào nhé?

Tiểu công tử? Lăng Phong sửng sốt, chợt chú ý tới Lôi Bảo Bảo vẫn còn đang trần trụi, tứ chi như củ sen không ngừng loạn động, trong miệng kêu mấy tiếng mà ai nghe cũng không hiểu.

Đúng a, nó không phải chỉ là một tiểu hài tử thôi sao?

Lăng Phong gật đầu nói:

- Được, ngươi đi an bài đi.

Hắn cười kéo Lôi Bảo Bảo đang chơi đùa trên người mình xuống, nhẹ nhàng véo cái mũi nhỏ của nó nói:

- Tiểu tử kia, nên gọi ngươi là gì thì tốt đây?

- Lăng huynh đệ, ngươi đã yêu thích tiểu oa nhi này như thế, không bằng để hắn cùng họ với ngươi đi.

Thích Thiên Ách kiến nghị nói.

- Họ Lăng?

Lăng Phong tỉ mỉ suy nghĩ một hồi, cười nói:

- Có vẻ được đấy, chẳng qua khi ta còn lưu lạc đầu đường, thường thích nghe một ít người hát rong giảng thuật đại lục truyền kỳ, nhân vật chính trong đó thường dựa vào một thân tu vi, hoặc là kiếm phệ thiên hạ, hoặc là ngạo kiếm lăng vân, rất nhiều chuyện vai chính đều họ Lăng. Cho nên khi có chuyện gì mới xảy ra, vừa nghe người chiến thắng là họ Lăng, người nghe thường kháng nghị không ngừng, ồn ào nhất chính là cái họ này,

Nói xong, Lăng Phong cũng tự cười rộ lên, xoa đầu Lôi Bảo Bảo:

- Tiểu tử, xem ra về sau ngươi cũng tránh không khỏi bị người oán giận rồi.

Một trận tiếng cười vang lên.

Tiếng cười của Lăng Phong phi thường có sức cuốn hút, trong bất tri bất giác người bên cạnh đều bị hắn cảm nhiễm, tâm tình cũng theo đó mà trở nên vui vẻ. Đúng lúc đó, Lăng Phong trầm ngâm nói:

- Thế nhưng nên lấy tên là gì đây?

Trong khi mọi người còn đang suy nghĩ, Đằng Thú từ trước đến nay lạnh lùng không ngờ chủ động mở miệng nói:

- Gọi hắn là Bảo nhi đi.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Tất cả mọi người khiến hắn đỏ mặt lên, chợt giả bộ quay đầu đi. Mọi người giờ mới hiểu được nguyên lai vừa rồi hắn đã cấp tên cho Lôi Bảo Bảo.

- Lăng Bảo Nhi!

Nhắc đi nhắc lại cái tên này nhiều lân, Lăng Phong lại cười nói:

- Thật ra rất xứng với tiểu tử kia đó, có thể được trưởng lão đặt tên cho ngươi, thể diện của ngươi thật rất lớn nha!

Trợn con mắt tối như mực nhìn Đằng Thú một cái, Lăng Bảo Nhi liền mất hứng cúi đầu, dáng dấp khả ái làm cho mọi người lại cười một trận nữa.

Đùa Bảo nhi một phen, thừa dịp tâm tình của Lăng Phong đang tốt, Tiêu Hắc nói:

- Tông chủ, thuộc hạ đã tìm ra người nọ.

- A?

Lăng Phong hơi kinh ngạc, chợt nghĩ đến, lúc trước bản thân phân phó Tiêu Hắc đi thăm dò, quả nhiên đã tìm ra. Suy nghĩ một phen, Lăng Phong nói:

- Dẫn hắn đến Cống Hiến Điện xem ra người này trên người vẫn còn chút bí ẩn, cần phải tra hỏi một phen.

- Vâng, tông chủ.

- Còn có, vài ngay tới ngươi nên chú ý thật kỹ

Tiêu Hắc trịnh trọng gật đầu, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc, hắn có một tầng kính ý sâu sắc đối với Lăng Phong. Hóa giải nguy cơ còn chưa tính là thần ký, thế nhưng có thể từ trong nguy cơ tìm ra cơ hội, đó thực sự là một chuyện khó có được.

Trong lòng hắn đồng thời hiểu rõ tông chủ tịnh không phải không hiểu quyền mưu đấu tranh, chẳng qua hắn căn bản xem thường điều đó mà thôi! Xem ra chính mình về sau cần phải hảo hảo chú ý. Không thể động lòng dạ hẹp hòi trước mặt tông chủ.

Bởi vì còn phải xử lý chính sự, Lăng Phong không muốn mang theo Lăng Bảo Nhi bên người, miễn cho ảnh hưởng tới hắn. Chính là tiểu tử kia bám dai như đỉa, sống chết không chịu buông tha hắn. Cuối cùng vẫn là Bảo Lan tiếp nhận, lúc này mới làm nó có vài phần yên ổn, cũng không biết có phải trong tên của nàng cũng có một từ "Bảo" hay không mà hai người thật ra rất hợp ý.

Bảo Lan cũng không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn, mà đối với những tiếng kêu khó hiểu của nó vẫn liên tục gật đầu không ngừng. Vì vậy Lăng Bảo Nhi càng thêm hưng phấn, cái miệng la hét, tay chân vũ động, hình thành một bộ dáng cực ký buồn cười.

Ngồi ngay ngắn tại căn phòng lúc trước thuộc về Tà Quân Tông, hiện tại đã được chia thành phòng khác và phòng nghị sự, Lăng Phong nhìn Tiêu Hắc trở lại mang theo một người trẻ tuổi. Kẻ này màu da trắng bóc, vóc người nhìn qua có chút yếu đuối, thực lực ước chừng cửu tinh, tại Vô Tẫn Hoang Nguyên tuyệt đối không coi là cường đại.

Vừa tiến vào điện phủ, tên thanh niên da trắng này liền có chút kinh hoảng cúi đầu, biểu tình tràn ngập khiếp nhược, rất dễ khiến người khác đồng tình, chỉ có từ một góc độ cực khó mới có thể thấy được một tia giả dối!

Ánh mắt hắn không ngừng chuyển động, đem biểu tình của mọi người trong điện phủ thu vào trong mắt, phảng phất như muốn chuẩn bị cho ứng phó tốt nhất.

- Tông chủ, mới vừa rồi đệ tử tìm nơi nương tựa không lâu, nếu có bất kỳ điều gì xúc phạm môn quy, mong rằng...

- Ta biết ngươi.

Lăng Phong đột nhiên mở miệng, cắt đứt lời hắn. Khi thấy người trẻ tuổi kia, hắn đã mơ hờ cảm thấy có chút quen thuộc, chính là lần trong trí nhớ lại không có ấn tượng quá sâu. Thẳng đến khi hắn mở miệng nói bản thân vừa mới tìm nơi nương tựa, Lăng Phong mới bỗng dưng nhớ tới, lúc đầu ở ngoài chế tông, người trẻ tuổi này chính là người đầu tiên biểu thị muốn tìm nơi nương tựa!

Liên hệ tới thần thái quả quyết mà vội vàng của hắn, Lăng Phong chặt hai hàng lông mày:

- Ngươi tính toán khá tốt, muốn mượn chế tống làm lá chắn cho mình sao?

- Tông chủ, lời này từ đâu mà có, ta tự vấn muốn tìm nơi nương tựa chế tông hoàn toàn là xuất phát từ một lòng ngưỡng mộ. Nếu như tông chủ có gì cố kỵ, không muốn lưu giữ, ta lập tức đi liền.

Thanh niên da trắng có vẻ tức giận nói:

- Hà tất phải vũ nhục ta như vậy?

Lăng Phong vung tay lên, áp lực cường đại tựa như ngàn tấn thiết bản đè xuống, ầm ầm một tiếng, đem thanh niên da trắng đè gục xuống đất.

"Hự" tên thanh niên da trắng đó phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt thoáng hiện qua một tia kinh hoảng, không ngờ Lăng Phong trực tiếp không lưu tình như thế, nhưng biểu hiện vẫn cường ngạnh như cũ nói:

- Tông chủ, ngươi đây là ý gì? Lẽ nào ta đã nói sai sao? Ngươi nếu có điều cố kỵ không muốn đắc tội với đại tôn phái, ta đây liền rời khỏi, ngươi cần gì phải gây rắc rối với loại tiểu nhân vật như ta.

Lăng Phong lắc đầu, biểu tình không kiên nhẫn ngoắc ngón tay với Hải Tư Lam:

- Mới vừa rồi, ngươi ở bên ngoài có thể thấy rõ ràng, gia sư huynh chính là Thuật Luyện Sư! Tin tưởng ngươi cũng biết, Thuật Luyện Sư đều nắm giữ bí pháp tra khảo linh hồn, ngươi chắc hẳn không muốn nếm thử đi?

- Ngươi...

Tên thanh niên da trắng thật sự biến sắc, vẻ mặt có vẻ ác độc.

- Ta hỏi ngươi, không phải vì không có biện pháp nào khác mà chỉ là không muốn dùng thủ đoạn quá phức tạp mà thôi. Nhưng nếu ngươi cứ cường ngạnh như vậy! Thì cũng đừng nên oán trách ta.

Lăng Phong chậm rãi nói.

Trầm mặc một lát, lại nhìn Hải Tư Lam, thanh niên da trằng hiển lộ vẻ sợ hãi, xem ra Thuật Luyện Sư thần bí khó lường vẫn tương đối gây kinh sợ đối với người khác, rốt cuộc hắn nói:

- Nếu ta giao bí mật ra, ngươi có thể đáp ứng để chế tông che chở cho ta hay không?

- Không thể!

Lăng Phong quả quyết cự tuyệt, nói:

- Ta nói rồi, ngươi không có bất kỳ tư cách nào để đàm phán với ta! Hiện tại ngươi sáng suốt thì nên nhanh chóng nói ra đi, sau đó nhân lúc ta còn chưa có tức giận sớm mà rời khỏi chế tông.

Trong thâm tâm Lăng Phong chán ghét nhất chính là loại người như tên thanh niên da trắng này. Bọn họ am hiểu đem tai họa của bản thân chuyển sang người hắn, một khi bị phát hiện còn muốn toàn bộ tội lỗi cũng đổ cho người khác.

Với loại người này, Lăng Phong căn bản không muốn tăng thêm chút sắc thái nào, hắn biết rõ, bản thân hôm nay có thể cứu hắn. Sau đó hắn sẽ mang ơn, nhưng chỉ cần sự tình phát sinh biến hóa, hắn sẽ lập tức ác độc thậm chí hạ đao với mình! Trong cảm nhận của họ, chỉ có bản thân mới là quan trọng nhất, vì tư lợi, chính là tín điều trong cuộc đời họ.

Đối với bọn họ, hoàn toàn không cần ôn hòa, lại càng không nên nhẹ dạ đồng tình. Vì vậy, thái độ của Lăng Phong sắc bén và kịch liệt chưa từng có.

- Nói đi, ta cho ngươi thêm một lần cơ hội cuối cùng!

Do dự mãi, cuối cùng tên thanh niên da trắng cắn răng một cái, đồng thời xé mở vạt áo, lộ ra da ngực, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn rút ra một cây chủy thủ!

Không ai biểu thị kinh hoảng, bởi vì tu vi chênh lệch quá lớn, đừng nói tầm thường lợi khí, cho dù là hắn ta có nắm trong tay linh khí cũng đừng mơ tưởng muốn tấn công bất kỳ ai tại đây.

Tay cầm chủy thủ đâm vào ngực, chậm rãi khoét ra một ít da, ở dưới da giấu một cái Tiết Vân.

Nhãn thần Lăng Phong thoáng cái lạnh thấu xương. Hắn thật không ngờ tên thanh niên này cư nhiên có tính nhẫn nại như thế, hắn có thể nhìn ra được mặc kệ bên trong Tiết Vân giấu cái gì, nếu muốn thu được nó, hắn đều phải tiêu hao tâm lực cực lớn.

Thanh niên da trắng cứ như vậy cầm Tiết Vân nhuốm máu, nói:

- Trong một lần tiếp xúc với nguyên liệu quý hiếm để luyện chương, ta đã hao hết tâm tư đem chúng giấu đi, nên Tịch Hạt Thông mới phân phó tông môn truy sát ta nhiều ngày.

Niệm thức lan ra, dễ dàng đem Tiết Vân khai mở, Lăng Phong nhìn đại khái một lượt, phát hiện bên trong quả nhiên đều là nguyên liệu luyện chương quý hiếm. Thậm chí còn có một khỏa Linh Cấp hạch tinh! Chính là mấy thứ này cùng với Tào Kế Suất đã từng khiến Lăng Phong chấn động, cũng không coi là gì.

Chỉ là mấy thứ này thôi sao?

Lăng Phong không nói gì, Tiết Vân trong khống chế của hắn đảo qua đảo lại giữa không trung, sau một lát, hắn mới lãnh đạm mở miệng nói:

- Ngươi có biết mình sai ở chỗ nào hay không?

- Cái gì?

Câu hỏi này xuất ra đã triệt để lừa gạt được tên thanh niên da trắng kia, hắn kinh hãi ngẩng đầu nhìn Lăng Phong.

- Có vẻ còn thiếu.

Lăng Phong trịnh trọng nói ra bốn chữ này, trong mắt hắn toát ra hàn ý lạnh buốt:

- Ngươi có biết một cường giả cấp Linh Sĩ có bao nhiêu tài bảo hay không?

Khóe miệng hơi nhếch lên một đường cong, Tiết Vân ầm ầm nổ tung, nguyên liệu luyện chương bên trong rơi cả xuống đất. Lăng Phong chỉ về phía chúng, nói:

- Ngươi cho rằng chỉ vì chút đồ đạc này mà có thể khiến Tịch Tùng Tử sẽ đích thân đến truy sát ngươi? Thậm chí không tiếc lãng phí hai tin tức trân quý cho ngươi? Ngươi cũng quá coi thường Linh Sĩ rồi đấy! Tiêu Hắc!

- Có thuộc hạ!

- Dẫn đi, ta chỉ muốn kết quả.

Lăng Phong chán ghét phất tay.

- Đừng mà, tông chủ! Đừng nha! Ta sai, van xin ngươi, van xin ngươi cho ta thêm một cơ hội. Ta đem toàn bộ mọi thứ lấy ra!

Tên thanh niên da trắng điên cuồng cầu xin tha thứ.

Chính là Tiêu Hắc hoàn toàn không có ý thương hại, đưa hắn kéo ngay xuống.

Không lâu sau, Tiêu Hắc một lần nữa trở lại, cung kính nói:

- Tông chủ, đã tra ra rồi. Hắn bị truy sát chủ yếu là vì giấu mai Tinh Chương này.

Nói xong, trong tay đưa ra một mai Tinh Chương.

Lăng Phong tự nhiên sẽ không quan tâm hắn dùng loại thủ đoạn nào để tra hỏi, về phần tên thanh niên da trắng kia cuối cùng ra sao hắn càng không thèm để ý, dù sao mình đã cho hắn cơ hội. Lăng Phong tỉ mỉ quat sát mai Tinh Chương kia, sau một lát hắn "a" một tiếng:

- Sư huynh, Du lão, các ngươi cũng đến xem đi.

Hải Tư Lam cùng với Du Thiên Trì đồng thời tiến sát vào. Mới xem có vài lần, cả hai đã trầm mê trong đó, cuối cùng Du Thiên Trì cau mày nói:

- Cái này có vẻ là nguyên trận Tinh Chương, nhưng hình như quá mức đơn giản.

Quay đầu nhìn về phía Hải Tư Lam, hắn thành khẩn thỉnh giáo:

- Mong rằng Hải lão vì Du mỗ giải thích nghi hoặc.

Hải Tư Lam âm thầm gật đầu, luận tu vi hắn vẫn có chút không bằng Du Thiên Trì, thậm chí cả hiểu biết cũng kém hơn. Ngay cả hắn cũng không rõ ràng, bản thân sao có thể hiểu được?

"Khụ" Hải Tư Lam lộ ra bộ dáng tươi cười thần bí, nhìn Lăng Phong nói:

- Sư đệ, năm đó sư tôn từng nói với chúng ta về loại Tinh Chương này, ngươi có ấn tượng gì không?

Nhìn vẻ mặt trang nghiêm của hắn, Lăng Phong âm thầm khinh thường: lão nhân này học xấu.

Lần thứ hai tỉ mỉ quan sát một hồi, Lăng Phong nói:

- Nếu như đệ nhớ không lầm đây chính là " Bộ chương" mà sư tôn đã từng nói.

Hắn nghĩ tới bản thân đã từng nhìn qua Dạ Côn Ngô thi triển "Đại Ác Thiên Linh Kỹ"!

Lúc trước linh kỹ uy lực rất mạnh có thể dung hợp với nhiều Tiên thiên linh kỹ của cao thủ Thánh vực, sau đó tổ hợp lại. Mai Bộ chương này khiến cho Lăng Phong có cảm giác độc nhất vô nhị, hẳn cũng đồng loại với nó.

Về phần tên của Bộ chương, là do Lăng Phong hoàn toàn bịa đặt ra.

Hải Tư Lam nghe vậy cười gật đầu, vẻ mặt lão đầu như thần côn, biểu tình rất là ôn hòa nói:

- Sư đệ nói không sai, chính là Bộ chương.

Nhìn vẻ mặt của Du Thiên Trì rất muốn tới hỏi Hải Tư Lam, thế nhưng chuẩn bị luyện chương là một kỹ năng rất bí ẩn. Nhất là liên quan tới tri thức luyện chương và luyện phương đặc thù, thì càng được giữ kín, sẽ không ai nguyện ý dễ dàng nói ra.

Cái này Du Thiên Trì vẫn luôn lựa chọn lấy Lăng Phong làm nơi để đột phá, nhưng đồng thời hắn cũng từ một góc độ xảo diệu lén nhìn Hải Tư Lam, hi vọng đối phương có thể tâm huyết dâng trào mà giảng giải một phen. Bộ dáng mong chờ tội nghiệp của hắn nếu nếu như rơi vào mắt để tử chỉ sợ sẽ gây ra một mảnh hỗn loạn.

"Khụ" Hải Tư Lam giả vờ thản nhiên quay đầu đi, là người từ tầng dưới chót bò lên tới Thuật Luyện Sư, hắn thật sự có thể lý giải được tâm tình lúc này của Du Thiên Trì.

Hắn thầm thở dài một tiếng, không phải ta không muốn nói cho ngươi biết, thật sự chính ta cũng không rõ ràng lắm a!

Không để cho bọn họ đợi lâu, Lăng Phong cười giải thích:

- Lúc trước sư tôn nói với chúng ta về loại bộ chương này thì hiệu quả của chúng chính là tụ hợp chứa nhiều Cự Linh lực!

- Tụ hợp?

- Không sai, tuy rằng sư tôn không nói qua lực lượng hạn mức cao nhất của loại bộ chương này, nhưng ta đã từng thấy có người sử dụng lực lượng của nó tụ tập khoảng chừng mười ba Cự Linh cường giả.

Nghĩ đến lúc trước Dạ Côn Ngô phân thân thi triển Đại Ác Thiên Linh Kỹ, Lăng Phong vẫn còn sợ hãi sâu sắc, cái loại lực lượng quỉ dị đó thật quá mức cường hãn. Rõ ràng vộ luận là hắn phân thân, hay các cường giả trong thương hội đều xa xa không đạt tới Linh Cấp cường giả, nhưng dưới Tinh Chương trùng hơp lại phát huy vượt qua lực lượng Linh Giả tầm thường, hiệu quả cực kỳ chấn động!

Đặc biệt hiện tại Lăng Phong càng rõ ràng, dưới Thánh Vực muốn vượt cấp chiến thắng đối thủ cũng không phải là chuyện khó, dựa vào mạch luân cường đại hoặc là cao cấp Tinh Chương liền rất dễ làm được.

Quảng cáo
Trước /588 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Sau Khi Bị Cha Ruột Của Con Trai Tìm Tới Cửa

Copyright © 2022 - MTruyện.net