Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Hàn tông chủ, ta thấy hai người lúc nãy có vẻ kiêng nể vị Phượng Tộc thánh nữ đó.
Ngập ngừng một chút, Lăng Phong mới thốt ra được hai chữ kiêng nể. Hắn cũng vì coi Hàn Nguyệt Dạ là người thân thuộc nên mới dám nói như vậy.
Nếu như đổi thành người khác e rằng hai chữ kiêng nể này đã sớm dẫn đến tranh cãi rồi.
Hàn Nguyệt Dạ không hề có vẻ khó chịu trước cách nói của Lăng Phong mà khóe miệng còn lộ ra một tia trào phúng. Thấy Yên Vân La bên cạnh cũng có vẻ bất đắc dĩ, lắc lắc đầu thể hiện cảm giác hụt hẫng trong lòng.
Lăng Phong càng hiếu kì hơn, Phượng Tộc thánh nữ đã làm gì? Sao có thể khiến hai vị đại tông chủ có phản ứng như vậy?
- Mộc tông chủ, ngài nói một tông phái muốn truyền thừa lâu dài, quan trọng nhất cần có cái gì?
Hàn Nguyệt Dạ không trực tiếp trả lời Lăng Phong mà đặt ra một câu hỏi có vẻ không liên quan đến vấn đề.
Lúc nãy những người đi trên đường nhìn thấy bọn họ sớm đã biết ý tránh xa. Không phải vì tiếng ác đồn xa mà vì người thường không muốn có chuyện với hai đại nhân vật nổi tiếng này, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, mất mạng như chơi.
Lăng Phong suy nghĩ một lúc, trả lời:
- Đương nhiên là nền móng và rồi.
- Không sai.
Hàn Nguyệt Dạ nở một nụ cười tán thưởng, nói:
- Vô Tẫn Hoang Nguyên bây giờ có tam tộc thất tông, trừ Thanh Mộc Tông, Liệt Thiên Tông là hai tông phái mới nổi, để nền móng mỏng nhất ra, những đại thế lực khác đều cắm rễ rất sâu và sở hữu các con át chủ bài của riêng mình. Cái này trước mắt không cần nói đến.
Đến đây, ông thoáng dừng lại, ngữ khí tăng thêm vài phần mơ hồ:
- Những con át chủ bài ẩn tàng ấy không thể mang ra sử dụng một cách dễ dàng được nếu nguy cơ chưa đủ lớn.
Những lời này được ông lướt qua rất nhanh, Hàn Nguyệt Dạ nói tiếp:
- Ngoài nền móng ra, quan trọng nhất vẫn là thanh niên hội bối, một tông phái nếu như không có thanh niên cường giả thì sau khi những thế hệ cũ mất đi, tông phái đó chỉ còn nước lụi bại.
- Hàn tông chủ, đợi thêm chút nữa là trời tối rồi.
Chiêm Như Âm đang đi sau nhưng Yên Vân La, có vẻ cũng rất hiếu kì về Phượng Tộc thánh nữ. Nhưng đợi mãu không thấy Hàn Nguyệt Dạ nói thêm điều gì, trong lòng cô bắt đầu cảm thấy bứt rứt như bị mèo cào, khó chịu vô cùng.
- Quỷ nha đầu, đừng có nhiều chuyện.
Yên Vân La mắng, trong lời mắng vẫn không không giấu nổi tình cảm yêu thương:
- Phượng Tộc thánh nữ nói một cách nghiêm khắc thì có lẽ cũng đồng lứa với ngươi, nhưng địa vị hiện tại của nàng ta đã có thể sánh ngang với đám người già chúng ta rồi, đâu có thuộc loại không tim không phổi như nha đầu ngươi.
Trước mặt nãi sư, Chiêm Như Âm hoàn toàn không còn bộ dạng tính toán nữa, ôm chặt lấy tay nãi sư lắc lắc:
- Ai nói sư tôn già, sư tôn mãi mãi là một thiếu nữ trẻ trung.
Yên Vân La bị cô chọc cho phì cười, nhẹ nhàng búng yêu vào trán cô, mỉm cười mắng:
- Quỷ nha đầu, chỉ lẻo mép là giỏi.
Đoạn quay sang Hàn Nguyệt Dạ:
- Hàn tông chỉ đừng trách, con nha đầu này bị ta chiều hư rồi.
Hàn Nguyệt Dạ mỉm cười, quay sang nhìn Băng Tiêu, không biết là đang vui hay đang oán trách:
- Như nhau cả thôi.
Đường đường hai đại tông chủ đứng trên đỉnh quyền lực Vô Tẫn Hoang Nguyên, lúc này trông chẳng khác gì hai vị phụ mẫu đang âu yếm nhìn những đứa con mà mình gửi gắm bao nhiêu kì vọng, vừa kiêu ngạo lại vừa hài lòng.
- Được rồi, quay lại chuyện chính.
Hàn Nguyệt Dạ cảm thán xong, nhanh chóng xoay chuyển đề tài:
- Vị Phượng Tộc thánh nữ này nổi lên nhanh như vậy cũng là vì tông môn giao dịch đại hội lần này. Đừng thấy đại hội bây giờ phần lớn vẫn do Phượng Tộc chủ sự, trên thực tế trước khi tổ chức, Long Tộc cũng định giở trò, đòi chủ sự liền hai lần.
Liền hai lần?
Lăng Phong nhíu mày, theo thông tin mà Thích Thiên Ách nói cho hắn biết quyền chủ sự cũng là do Long Tộc đặt ra, sớm đã được quyết định. Bây giờ bất cứ bên nào cũng không thể chiếm nhiều hơn, trừ phi thực lực các bên phát sinh nghịch chuyển cực đại. Vậy vì lý do gì mà Long Tộc quyết định đưa ra hành động đó? Không lẽ.
Thấy Lăng Phong lộ ra ánh mắt minh ngộ, Hàn Nguyệt Dạ thầm cảm thán: Tâm tư cơ mẫn như vậy thật không biết phải rèn luyện như thế nào. Ông cũng không giấu diếm, trực tiếp nói:
- Trong hoang nguyên đang có tin đồn, cường giả số một của Phượng Tộc Phượng Ly Thiên mười tám năm trước đã mắc bạo bệnh. Nhưng tin đồn này vẫn chưa được kiểm chứng. Lần này Long Tộc gây chuyện cũng là muốn kiểm chứng điều này. Nếu Phượng Ly Thiên vẫn bình an vô sự, họ tuyệt đối không dám trực tiếp ngang nhiên khiêu khích như vậy.
Phương Ly Thiên mắc bạo bệnh?
Không chỉ Lăng Phong mà ngay cả Chiêm Như Âm cũng lần đầu tiên nghe thấy thông tin này, cả hai cùng lộ vẻ kinh ngạc: Phượng Ly Thiên là đại viên mãn cấp cường giả, sao có thể mắc bệnh được, không lẽ là sống mái cùng hai đại cường giả khác? Nhưng thông tin này sao lại truyền được ra ngoài?
Yên Vân La biết chuyện hết sức hệ trọng nên lúc Hàn Nguyệt Dạ kể chuyện đã phất tay áo, tạo nên một tấm màn cách ly mỏng không để những gì họ đang nói lọt ra ngoài.
- Vậy sao Phượng Tộc có thể lấy lại được quyền chủ sự?
Chiêm Như Âm hiếu kì hỏi.
Bị cô hỏi, tâm tư Hàn Nguyệt Dạ lại quay trở về ngày các phương thế lực tụ họp, bàn về chuyện quyền chủ sự thuộc về ai, mặt không khỏi hiện lên một tia cảm thán cường liệt:
- Đây chính là sự cường hãn của Phượng Tộc thánh nữ đó!
Dừng lại đôi chút, ông nói tiếp:
- Lúc ấy không ai biết Phượng Tộc còn có một vị thánh nữ. Khi nàng ta đại diện cho Phượng Tộc đến tham gia thương thảo, chẳng ai thèm quan tâm đến nàng ta, đương nhiên cũng có ta trong số đó. Nhưng lúc nàng ta lên tiếng nói chuyện, không khỏi khiến người khác phải chăm chú lắng nghe. Lý lẽ nàng ta đưa ra ép Long Tộc không còn đường lùi, Kim Long Tộc tộc trưởng - người đại diện Long Tộc đến tham gia phải phẫn nộ thốt ra một câu: "Vô Tẫn Hoang Nguyên này, mạnh được yếu thua, tất cả đều dựa vào thực lực, nếu như Phượng Tộc các ngươi có đủ thực lực thì hãy lấy quyền chủ sự đi". Chỉ một câu đó thôi, quyền chủ sự đã được quyết định!
Hàn Nguyệt Dạ thường ngày lạnh lùng như cũng không khỏi lộ ra vẻ hưng phấn, rõ ràng việc này khiến ông cảm thấy rất kích động:
- Vị thánh nữ đó túm được câu này từng bước áp đảo, cuối cùng ép Kim Long Tộc tộc trưởng phải đánh cược: hai bên cùng quyết định đưa ra một người tham dự cá cược, người chiến thắng sẽ được quyền chủ sự giao dịch đại hộ. Vì muốn đảm bảo, Kim Long Tộc tộc trưởng đích thân ra tay!
- Vậy Phượng Tộc cử ai?
- Còn ai nữa? Đương nhiên là vị Phượng Tộc thánh nữ đó rồi!
Hàn Nguyệt Dạ hít một hơi thật sâu, nói tiếp:
- Mặc dù mọi người đều không rõ lai lịch của vị thánh nữ này nhưng thấy nàng ta tuổi còn trẻ nên cứ nghĩ dù có thiên tài đến mấy cũng không thể có tu vi quá cao, ai ngờ...
- Ai ngờ Phượng Tộc lại giành chiến thắng trong cuộc đối chiến đó.
Yên Vân La khổ tiếu tiếp lời:
- Không ai biết đã xảy ra chuyện gì nhưng đích thân Kim Long Tộc tộc trưởng chật vật tuyên bố quyền chủ sự thuộc về Phượng Tộc thì chắc chắn tu vi của Phượng Tộc thánh nữ đó phải hơn hẳn ông ta. Phải biết Kim Long Tộc tộc trưởng là một linh tôn có thực lực thực sự!
- Sư tôn, không lẽ ngay cả người cũng không nhìn thấy quá trình đối chiến sao?
- Không.
Yên Vân La lắc lắc đầu, nói:
- Lúc đó đối chiến phat sinh trong tiểu thế giới nên người ngoài căn bản không thể nhìn được.
- Tính toán kín kẽ, chiến đấu lực vượt qua tu vi linh tôn, hơn nữa nhìn qua nàng ta cũng mới chỉ ngoài hai mươi một chút.