Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- Ha ha, ta nói rồi, Thạch tông chủ không cần lo lắng quá.
Lăng Phong mỉm cười khoát tay, ngữ khí vẫn rất bình thản, ung dung ngồi trên chiếc ghế lớn trông thoải mái vô cùng.
Nhưng tư thái thoải mái này lại đến cho người ta cản giác không thể đánh bại. Dường như Thạch Ánh Chiếu đang phải đối diện với một vị thần chi nắm bắt không gian xung quanh một cách hoàn mỹ, khiến nội tâm người ta phải trào lên một cảm giác vô lực.
Thạch Ánh Chiếu đột nhiên cảm thấy đứng trước mặt hắn, nhưng phòng bị mà mình chuẩn bị thật quá nực cười. Là một người đã quen với linh tôn cảnh giới thần bí, chỉ cần linh tôn tung ra công kích, lập tức sẽ là sét tung sấm giật, phòng bị nào có thể chống lại được?
- Mộc mỗ ở Vô Tẫn Hoang Nguyên căn cơ còn thấp, bằng hữu không nhiều, kẻ thù...
Lăng Phong ngập ngừng đôi chút, nói tiếp:
- Mặc dù không ít nhưng rất nhiều người trong số họ đã không còn tồn tại nữa.
Mặc dù không có bất cứ từ ngữ uy hiếp nào nhưng Thạch Ánh Chiếu nghe những lời này, thần tình không khỏi biến chuyển: Không còn tồn tại? Thế nào là không còn tồn tại? Không phải là bị giết chứ?
Khoảnh khắc này hắn nhìn thấy một tia bá khí không thể giấu diếm bên trong bộ dạng ôm hòa bình thản của Lăng Phong. Kẻ đang ngăn cản ta, dù có là thiên địa thần phật cũng không bá khí được đến vậy!
- Ta tự hỏi ở Ly Hỏa Thành này, thế lực có thể thỉnh động được quý tông phái người đến ám sát ta có một vài. Nhưng kẻ thực sự có thù hận với ta chỉ có hai nhà, một là Huyền Nguyên Tông, một là Thanh Mộc Tông.
Lăng Phong chậm rãi nói, dùng ngữ khí lạnh nhạt phân tích mấu chốt vấn đề một cách hết sức rõ ràng:
- Nhưng Thanh Mộc Tông hôm nay mới cùng ta kết oán, bọn họ vẫn chưa kịp phản ứng được, cộng thêm dù có tâm ý tư đó thì số tiền mà họ bỏ ra chưa chắc đã có thể khiến Thạch tông chủ động lòng.
Thạch Ánh Chiếu vẫn giữ cho thần sắc trên mặt mình không thay đổi nhưng ngón tay hắn thì đang run rẩy không ngừng thể hiện rõ sự mất bình tĩnh trong lòng. Vụ ám sát này nhìn thì có vẻ đơn giản nhưng muốn phân tích được ngọn nguồn sau lưng lại là chuyện không hề dễ.
Lăng Phong có thể nghĩ ra những điểm then chốt bên trong trong một thời gian ngắn như vậy đồng thời đưa ra kết luận tương ứng thể hiện óc phân tích của hắn rất tốt.
- Như vậy, khả năng duy nhất chỉ còn lại một nhà.
Lăng Phong nở rộng nụ cười, nhìn Thạch Ánh Chiếu, nhẹ giọng nói:
- Thạch tông chủ nói ta đoán vậy đúng hay sai?
Thạch Ánh Chiếu hừ một tiếng, mặc dù cũng là hừ nhưng lần này ngữ khí của hắn lại có thêm một phần không rõ ràng.
Hắn đương nhiên không thể lên tiếng tán thành hoặc phủ định suy đoán của Lăng Phong, bởi vì làm vậy là vi phạm pháp tắc làm việc của Thương Linh Tông.
Thương Linh Tông theo nghề ám sát, có thể tồn tại đến tận bây giờ ngoài thực lực cường kình và hành sự thần bí ra, chế độ nghiêm khắc thậm chí khốc liệt cũng là một phần không thể thiếu. Trên thực tế lần này lựa chọn xuất hiện vì ái đồ đã là một sự vi phạm chuẩn mực hành sự từ xưa đến nay của Thạch Ánh Chiếu rồi.
- Thạch tông chủ không cần cảm thấy khó xử, kẻ bỏ tiền đứng sau chuyện này là ai ta đã có kết luận rồi, không làm khó bắt Thạch tông chủ tự làm hỏng thanh danh đâu. Nhưng...
Ngữ khí Lăng Phong chợt biến, hai người Thạch Ánh Chiếu cũng nâng cao tinh thần, biết Lăng Phong chuẩn bị nói ra mục đích cuối cùng để hắn mời hai người vào phòng nói chuyện!
- Ta muốn biết lần này để có thể thỉnh động được quý tông xuất thủ, đối phương đã trả giá bao nhiêu?
Hai mắt Lăng Phong sáng quắc, chăm chú nhìn Thạch Ánh Chiếu, không để cho hắn có cơ hội trả lời qua loa.
- Mộc tông chủ xin được hỏi những lời này là có ý gì?
Thạch Ánh Chiếu nhíu mày, rõ ràng không ngờ Lăng Phong lại hỏi câu đó. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu hắn là "phản sách".
"Phản sách" là việc kẻ bị ám sát trước khi chết cùng sát thủ thương thảo điều kiện, dùng cái giá gấp đôi hoặc cũng có thể hơn gấp nhiều lần hòng mua chuộc sát thủ và chuyển qua sử dụng hắn.
Tình huống này không phải là chưa từng xảy ra ở Thương Linh Tông nên ngữ khí Thạch Ánh Chiếu lập tức lạnh ngay xuống, cười lạnh nói:
- Mộc tông chủ đúng là không bắt bổn tông bán đứng cố chủ nhưng nếu như muốn phản sách, ta nghĩ ngài nên từ bỏ ý định này đi.
Phản sách?
Lăng Phong ngây người rồi lập tức hiểu ra hắn đang định nói gì, không khỏi bật cười, nói tiếp:
- Ta thấy đúng là tông chủ hiểu lầm rồi.
Hắn lộ vẻ trầm ngâm, chỉnh lý lại một chút những suy nghĩ trong đầu, nói:
- Ta biết một sô quy định của quý tông, mặc dù quý tông chủ yếu kinh doanh việc ám sát nhưng chắc cũng không tùy tiện tiếp nhận tất cả những lời ủy thác?
- Đó là đương nhiên, không lẽ người bỏ tiền ra bảo ta đi giết Long Tộc tộc trưởng là ta phải điên cuồng đi giết luôn sao?
Vũ Văn Dạ bực bội cướp lời.
Lăng Phong mỉm cười, không muốn tính toán với cô, con gái cũng giống như một chú chó con, luôn thích làm người khác đâu đầu một cách vô lý, người đàn ông thông minh đương nhiên phải biết nên ứng phó thế nào.
Nhưng câu phản bác này của Vũ Văn Dạ đã chứng minh suy đoán của Lăng Phong, trên thực tế, Lăng Phong mới vào Vô Tẫn Hoang Nguyên chưa lâu, cộng thêm Thương Linh Tông hành sự thần bí, tất cả những chuyện liên quan đến họ đều do Tuyết Niệm nói cho hắn biết. Nhưng vì thời gian tiếp xúc vị Thương Linh Tông nhân, người đã truyền thừa cho hắn huyễn hình cốt kĩ không nhiều nên Tuyết Niệm cũng không biết được nhiều lắm.
Lúc nãy đột nhiên đưa ra câu hỏi cũng theo thói quan với sát thủ công hội của Áo La Đế Quốc!
Lúc mới tiếp xúc với Cố Dao, cố đã đưa ra rất nhiều thông tin liên quan đến sát thủ công hội nói cho Lăng Phong biết. Từ vô cốt nhu thân công đạo, Lăng Phong đoán sát thủ công hội chắc chắn có liên quan chặt chẽ với Thương Linh Tông nên hắn mới dám tùy tiện thăm dò như vậy. Kết quả đúng như những gì mà hắn dự đoán.
- Mộc tông chủ định nói gì?
- Mộc mỗ mặc dù bất tài nhưng gần đây tiêu diệt Tà Quân, tái chiến Huyền Nguyên Tông linh tôn, thanh danh không nhỏ, có lẽ Thương Linh Tông cũng biết. Đương nhiên sẽ không chấp nhất mấy chuyện nhỏ nhặt này. Vì vậy...
Giọng nói Lăng Phong chuyển sang khẩn khoản:
- Ta rất hiếu kì không biết cái giá nào có thể khiến Thạch tông chủ động lòng?
Ý của Lăng Phong rất đơn giản: ta cũng coi một như nhân vật hiển hách ở Vô Tẫn Hoang Nguyên, Thương Linh Tông các ngươi vì chút lợi nhuận mà tìm đến ám sát ta thì ta phải biết ta đáng giá bao nhiêu, bị giết với cái giá nào!
Thạch Ánh Chiếu trầm ngâm, gõ gõ nắm đấm lên bàn, mãi không thấy lên tiếng.
Vũ Văn Dạ lo lắng nhìn nãi sư, nhưng không nhận được câu trả lời chính diện, không khỏi đứng lên, hỏi thẳng Lăng Phong:
- Có phải nếu chúng ta nói cho ngươi biết giá của ngươi là bao nhiêu thì chuyện hôm nay sẽ coi như chưa từng xảy ra không?
Mặc dù bên ngoài thể hiện như không hề sợ Lăng Phong nhưng trên thực tế trong lòng vị Thương Linh Tông nhân này đang run lên bần bật. Lúc Lăng Phong nói sẽ treo cô bên ngoài cửa thành, biểu tình của hắn không hề giống một kẻ đang nói đùa, điều đó khiến một cô gái uy phàm như cô trong lòng không khỏi có chút sợ hãi, chỉ có điều Vũ Văn Dạ cao ngạo không muốn thừa nhận mà thôi.
- Đương nhiên.
Lăng Phong cười lắc đầu:
- Thạch tông chủ không muốn nối thì Mộc mỗ cũng không làm khó hai vụ, chỉ một Sáng Tông nhỏ bé ta sao có thể đắc tội với những thế lực ở tầng lớp thất đại tông phái.
- Vậy được, ta nói.
Vũ Văn Dạ vẫn chưa nói hết câu, Thạch Ánh Chiếu đã lớn tiếng khiển trách:
- Dạ nhi!
- Sư tôn.
Vũ Văn Dạ hơi mím môi, ấm ức nhìn Thạch Ánh Chiếu, trách móc:
- Người đó lúc đến nhờ cậy chúng ta chỉ nói tên hạ lưu thực lực cùng lắm chỉ là linh sĩ, ai ngờ tình hình thực tế lại khác xa đến vậy? Hắn không nhân nghĩa trước, chúng ta có tiết lộ một chút thì đã làm sao?