Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sự chuyển biến này khiến những người chứng kiến không khỏi ngỡ ngàng, ngay cả Lăng Phong cũng phải ngây ra: Đúng là nhân tài! Sao con người này không đi diễn kịch nhỉ? Thật đúng là quá lãng phí!
Tào Kế Suất giận dữ xì lạnh một tiếng, chân nguyên khí vận chuyển, cất giọng cao vút, truyền khắp con đường:
- Thật quá nực cười, chúng tôi bán tinh chương của mình, không lẽ như vậy cũng là đắc tội với ngài? Ồ, nhà ngài bán ra với giá cắt cổ, bây giờ không bán được lại trách chúng tôi ức hiếp ngài, không lẽ đây là tác phong làm việc của Huyền Nguyên Tông sao? Sao không lấy cái uy mà thường ngày vẫn dùng để bắt nạt những thiên hành giả có cự linh bị thương ra?
Bởi vì nãi sư không được chữa trị mà chết nên Tào Kế Suất luôn cảm thấy ác cảm với Huyền Nguyên Tông, bây giờ có cơ hội hắn phải tranh thủ lên tiếng, ra sức vận dụng khả năng ngôn ngữ chua ngoa của mình.
Mắt Huyền Nguyên không khỏi lóe lên một tia sát ý, nhìn thấy Tào Kế Suất là hắn lại nghĩ đến chiếc tiếc văn bị mất của mình cũng những tích lũy bàng đại bên trong! Thầm rống lên một tiếng trong bụng: Đúng là vừa ăn cướp vừa la làng, nếu như không phải vì ngươi, lão tử đâu có phải bán với cái giá thiên nộ nhân nộ ấy?
Nộ khí trào dâng, hắn hận không thể lao lên tóm lấy cự linh của Tào Kế Suất, dùng tất cả thủ đoạn hành hạ nó vô số năm khiến Tào Kế Suất phải đau đớn đến chết.
Thấy hắn rục rịch cử động, Thích Thiên Ách khẽ nhíu mày, không biết hắn làm động tác gì, chỉ thấy hồng quang bên ngoài cơ thể lóe lên, một giây sau đã thấy xuất hiện bên cạnh Tào Kế Suất, dán chặt ánh mắt điện quang vào Huyền Nguyên!
Huyền Nguyên giật mình, từ khí thế lộ ra trên người Thích Thiên Ách, đối phương rõ ràng cũng là một linh tôn! Hơn nữa linh vực có vẻ cũng không hề thua kém bản thân!
Phát hiện này xém chút nữa khiến hắn cắn đứt lưỡi: Đáng chết, Sáng Tông làm gì mà một linh tôn quý hiếm như vàng đến đây lại trở thành một cây rau cải rẻ tiền, có thể chạy ra bất cứ lúc nào vậy?
Dù một tông phái có nền móng vững chắc như Huyền Nguyên Tông cũng không dám tùy tiện triệu hoán cường giả, nên ánh mắt nhìn Lăng Phong lúc này quả thực có chút ghen tị.
Nếu như hắn biết Sáng Tông còn có một linh tôn nữa tọa trấn thì chắc hắn sẽ ngạc nhiên đến rớt tròng mắt ra ngoài mất.
Huyền Nguyên không biết, từ lúc tấn thăng tán linh, cảu biến "huyết thanh mang nhãn", Thích Thiên Ách bây giờ đã có ba đại tinh kĩ và có thể nói ba đại tinh kĩ ấy đều thuộc về hắn!
Huyền Nguyên dù là thuật luyện sư, có tinh kĩ linh hồn hệ mạnh nhất nhưng ba đại tinh kĩ không có tinh kĩ nào do hắn tự tham ngộ. Nếu như để một thời gian nữa, so sánh linh vực hai người với nhau sẽ không thể nói được ai mạnh ai yếu.
Đương nhiên, thực chiến phong phú, vì linh hồn hệ tinh kĩ quỷ dị nên Huyền Nguyên có lẽ vẫn còn cơ hội chiến thắng!
Tất nhiên, tất cả những thứ này đều phát sinh trong một khoảng thời gian nhanh như điện xẹt, những người có thực lực tương đối yếu căn bản không thể nhìn ra bên trong vừa xảy ra chuyện gì. Trong mắt họ, chỉ thấy Thích Thiên Ách di chuyển một bước, Huyền Nguyên lùi lại một bước, thân thể Tào Kế Suất thoáng chuyển động một chút rồi trợn mắt giận dữ nhìn Huyền Nguyên, mọi chuyện vẫn như cũ.
Một vài người nghe thấy Tào Kế Suất quát mắng, không khỏi quay sang nhau thì thầm:
- Đúng vậy, Huyền Nguyên Tông xấu xa nâng giá lên cao như vậy, bây giờ lại còn trách người ta bắt nạt mình, thật quá vô lý. Hắn tưởng mình là một tiểu cô nương yểu điệu sao, ai thèm bắt nạt hắn!
- Hắc, huynh đệ nói đúng lắm, lúc nãy là ta không đúng, nặng tay với huynh đệ rồi.
- Hừ, thì ra là ngươi đánh lão tử! Chuyện thường ấy mà, nể tình cũng là anh hùng hảo hắn, lão tử không tính toán với ngươi.
Đám đông sớm đã khó chịu với hành vi tự ý nâng giá tinh chương của Huyền Nguyên Tông, chỉ là trước đây họ thân cô thế cô căn bản không thể kháng nghị bất mãn. Bây giờ đã Sáng Tông dẫn đầu, họ phải tranh thủ mắng vài câu cho hả giận.
Bên Phượng thánh nữ không thấy có động tĩnh gì, nhưng thấy đám đông càng lúc càng ồn ào, chủ đề bàn luận cũng dần phát triển theo xu hướng không biết kiêng nể, cô lộ ra thần sắc khó chịu, lạnh lùng quát:
- Im lặng hết cho ta!
Tiếng quát mặc dù không vang nhưng lại dội thẳng vào tim mỗi người, làm chấn động tâm linh của họ, giống như vừa bị một ai đó thụi cho một đấm vào ngực, đau đến không thốt nổi nên lời.
Minh Hàn thì nộ khí trùng trùng trợn mắt nhìn mấy kẻ ồn ào nhất, trong mắt trên dưới Phượng Tộc, thánh nữ đại nhân - người đã giành lại được quyền chủ sự giao dịch đại hội từ tay Long Tộc là trái tim của cả tộc, là thần tượng của cả tộc. Địa vị chỉ còn kém mỗi Phượng Ly Thiên tộc trưởng! Bây giờ thánh nữ đã đứng ra giải quyết mà còn có kẻ dám ồn ào gây chuyện, không phải là không coi Phượng tộc ra gì sao?
Đến lúc này thì không còn ai dám nói lung tung nữa.
Phượng thánh nữ chuyển nhãn thần sang phía Huyền Nguyên, thanh âm vững vàng, nói:
- Huyền tông chủ, chuyện như thế nào xin ngài nói rõ từ đầu cho ta biết, bổn cung hứa sẽ lấy lại công bằng cho ngài.
- Đa tạ thánh nữ đại nhân.
Lúc nãy bị đám đông chế nhạo, Huyền Nguyên chẳng dại gì để lộ sự phẫn nộ của mình ra ngoài nhưng làm vậy vẫn chưa đủ chứng minh những gì hắn nói là đúng, biểu hiện nhất thời có chút kì quái:
- Ta muốn nói là, Sáng Tông mượn danh tiếng bồi nguyên chương của Huyền Nguyên Tông ta để bán một loại tinh chương chất lượng thấp có tên tăng nguyên tinh chương với cái giá rẻ mạt!
Những lời này khiến đám đông lại trở nên ồn ào thêm một lần nữa, mọi người đều biết việc Sáng Tông bán tăng nguyên chương là động chạm đến lợi ích của Huyền Nguyên Tông. Huyền Nguyên tìm đến tận nơi gây chuyện cũng là việc dễ hiểu. Chỉ có điều trước đây mọi người không biết Huyền Nguyên sẽ kiếm cớ gì để gây chuyện, ai ngờ hắn lại trực tiếp nói ra điểm căn cơ nhất! Thử hỏi, nếu tinh chương của Sáng Tông có chỗ thiếu hụt thì chuyện khiêu chiến với Huyền Nguyên Tông chỉ là một trò hề, và đám đông lại phải quay về với cái giá trên trời của Huyền Nguyên Tông.
Nhưng sự thật đúng là như vậy sao? Nghĩ đến chuyện Huyền Nguyên là người đức cao vọng trọng trong giới thuật luyện sư, đám đông không dám tin những gì hắn nói là giả.
So với Huyền Nguyên nổi danh lâu năm mà nói, cái tên Lăng Phong hoàn toàn không có sức thuyết phục. Nhưng xét về mặt tình cảm, đám đông lại nghiêng về phía Sáng Tông hơn, cảm xúc mâu thuân cứ thể lan tràn.
- Thật đúng là quá náo nhiệt, vốn định tranh thủ đến sớm chúc mừng Mộc tông chủ khai trương, tiện đặt luôn một ít tăng nguyên chương, ai ngờ lại đông đến thế này.
Thầy trò Hàn Nguyệt Dạ cười vang bước đến. Bên cạnh, Yên Vân La cũng không hề chậm trễ, lớn tiếng nói:
- Ngọc Lan Tông ta cũng muốn đặt một ít tăng nguyên chương, không biết Mộc tông chủ có tiện không?
Thấy hai vị tông chủ lừng danh bốn phương lần lượt xuất hiện, hơn nữa còn lên tiếng ủng hộ Lăng Phong, đám đông lại bắt đầu rì rầm nghị luận. Không ít người đã được nghe chuyện hai người hàn Nguyệt Dạ ra mặt ủng hộ Lăng Phong, làm bẽ mặt Thanh Mộc Tông. Nhưng tin đồn vẫn là tin đồn, không thể chấn động bằng việc tận mắt chứng kiến.
Cả hai vị tông chủ của thất đại tông phái liên minh đứng ra đảm bảo cho một tông phái mới nổi, hơn nữa rất có khả năng phải đắc tội với Huyền Nguyên Tông, phải là quan hệ khăng khít thế nào mới có thể làm được như vậy?
Đám đông đã hoàn toàn bị kích thích.
- Ha ha, đa tạ nhị vị tông chủ đã nể mặt.
Lăng Phong cười vang chắp tay, quay sang đám đông nói lớn:
- Tinh chương của bổn tông đã được hai vị tông chủ nghiệm chứng, hiệu quả hoàn toàn có thể đảm bảo, hoàn toàn không giống với loại tinh chương lạc hậu mà một vài tông phái nào đó vẫn thường bán ra trước đây. Chư vị htuệ nhãn tinh tường, chắc chắn có thể phân biệt được điều này.
Những lời này không có câu nào chính thức hồi ứng Huyền Nguyên, nhưng mỗi một chữ đều đang nhắm vào hắn, tát thẳng vào mặt hắn.
- Hắc hắc, có những kẻ đã quen nằm không ăn tiền, nghĩ mình giỏi giang. Hắn tưởng giới luyện chương chỉ có một mình hắn sao? Nhảy ra dựa vào một chút tư cách cũ, hồ đồ chỉ trích người khác là có thể coi như chân lý? Thật khiến người ta cảm thấy nực cười!
Không cần phải giải thích nhiều, những lời châm chích cay độc này là của Tào Kế Suất.
- Thánh nữ điện hạ.
Lăng Phong quay sang thánh nữ khẽ chắp tay, biểu tình có một tia u uất bi thương:
- Sáng Tông ta mặc dù mới được kiến lập chưa lâu, nhưng cũng hiểu được đạo lý cùng các vị đồng nhân phát triển trong Vô Tẫn Hoang Nguyên. Là tông môn có thuật luyện sư nguyên cứu ra tinh chương mới, muốn mang đến giao lưu với các tông môn khác, ai ngờ hôm nay lại bị kẻ gian nói xấu, thật khiến Mộc mỗ đau lòng!
Lúc nói những lời này, Lăng Phong không ngừng lắc đầu, thể hiện sự chán nản lẫn đau khổ của mình, biểu tình phong phú chẳng kém gì Huyền Nguyên lúc nãy. Trong lòng hắn đang thầm cười lạnh: Muốn diễn à? Cùng chơi xem ai hơn ai!
Tuổi thơ cùng tỷ tỷ mưu sinh trong bãi rác, hắn phải đối diện với không chỉ sự bắt nạt của những thiếu niên có độ tuổi lớn hơn mà còn cả những lời chửi bới gay gắt của người đời.
Lăng Phong sớm đã rèn luyện được một trái tim vững vàng cũng như bản lĩnh ứng phó, lúc cần thiết cũng phải tỏ ra đáng thương. Chỉ có trước mặt tỷ tỷ, hắn mới là chính mình.
Lúc vào trong cung tu luyện, Lăng Phong cũng tự bọc mình trong một lớp vỏ dày, nếu như không gặp được Khải Ân, e rằng không ai có thể mở nổi lớp băng tuyết trong trái tim hắn!
Bởi vậy, lúc này, đối diện với vũng nước bẩn Huyền Nguyên, Lăng Phong đành phải lôi kĩ năng đóng kịch của mình ra, ai sợ ai chứ?
Khóe mặt Phượng thánh nữ không khỏi giật giật mấy cái, cô hơi có chút thất thần, ánh mắt nhìn Lăng Phong xuất hiện một tia dị dạng. Lăng Phong rõ ràng là đang ép cô, bắt cô đưa ra một câu trả lời, nếu không các tông phái sao có thể phục tùng Phượng Tộc, sao có thể cảm thấy an toàn khi đến đây tham dự đại hội!
Bị ép đến không biết làm gì, cộng thêm cô luôn có một cảm giác rất kì lạ với Lăng Phong nên dù biết đối phương đang đóng kịch cô cũng không cảm thấy giận, chỉ thấy buồn cười như đang nhìn một cậu em nhỏ giận dỗi. Thật đúng là một cảm giác kì quái!
Ngữ khí của thánh nữ không khỏi xuất hiện một tia trầm trọng:
- Huyền tông chủ, tự ý vu oan cho người khác là việc vô cùng cấm kị, ngài có muốn giải thích gì không?
Biểu tình trên mặt Huyền Nguyên không khỏi đông cứng, hắn không ngờ Phượng thánh nữ lại nói với mình như vậy. Hít một hơi thật sâu, chẳng thèm che giấu thêm nữa, hắn trực tiếp lộ ra thái độ dữ dằn với Lăng Phong:
- Ta nói tinh chương của Sáng Tông còn thiếu sót là có lý do!
Nói đoạn, mặt hắn hiện lên một tia âm hiểm:
- Mộc tông chủ, chuyện do ngài gây ra là ngài không biết sao?
Những lời đe dọa này khiến sự tín nhiệm với Sáng Tông của đám đông lập tức lung lay: Huyền Nguyên có vẻ rất chắc chắn, không giống như người đang đe dọa suông, tinh chương của Sáng Tông thực sự có khuyết điểm sao?
Lăng Phong lộ ra một tia khó chịu, không khách khí nói:
- Huyền Nguyên, có gì thì ngài cứ nói thẳng ra, úp úp mở mở, không lẽ Huyền Nguyên Tông ngài không đủ cơm ăn nên sức cũng không có?
Những lời này đúng là không hề khách khí.
- Ha ha ha ha, không phải vậy sao, nhìn bộ dạng gió cũng có thể thổi bay của hắn, rõ ràng là ăn không đủ no mà.
Tào Kế Suất vẫn tiếp tục nói móc, dường như nghĩ ra điều gì, hắn "a" lên một tiếng, vỗ tay nói:
- Ta biết, chẳng trách Huyền Nguyên Tông điên cuồng tăng giá bồi nguyên chương, thì ra nguyên nhân là ở chỗ này.
Hắn nhìn sang Huyền Nguyên, ánh mắt đầy vẻ thương hại:
- Dù sao mọi người cũng là nhất mạch trong Vô Tẫn Hoang Nguyên, có gì khó khăn thì ngài cứ nói ra, nể tình đồng đạo mọi người có thể giúp đỡ ngài, sao phải khổ vậy?
Huyền Nguyên giận đến run người, giận dữ nói:
- Câm miệng.
Tiếng thét lôi đình này nhất thời khiến đám đông im phăng phắc, hắn "hừ" một tiếng nói:
- Nếu Sáng Tông ngươi đã không sợ mất mặt thì ta cũng không nể nang gì nữa.
Hắn chỉ vào Tào Kế Suất, nói:
- Thánh nữ đại nhân chắc cũng biết thời gian gần đây bổn tông có truy nã một người? Hắn chính là Tào Kế Suất! Người đã ăn trộm rất nhiều bảo vật của Huyền Nguyên Tông, trong đó có cả một vài luyện phương!
Nói đến đây, hắn dừng lại đôi chút, giận dữ nhìn sang Lăng Phong:
- Vị Mộc tông chủ này không biết nhận được thông tin từ đâu, thu nhận Tào Kế Suất và có được một phần luyện phương đó!
Đứng thẳng lưng, Huyền Nguyên lộ ra biểu tình đau khổ, nhìn khắp mọi người, lớn tiếng nói:
- Tại sao ta nói tinh chương của họ có khuyết điểm chí mạng bởi vì đó đều là tinh chương đang trong thời gian thử nghiệm!
Những lời này lập tức tạo nên vô số những đợt sóng mới!
Huyền Nguyên hài lòng nhìn những chấn động mà mình vừa tạo ra, đợi những tiếng nghị luận dịu lại, hắn mới nói tiếp:
- Huyền Nguyên Tông dựa vào những nghiên cứu sẵn có về bồi nguyên chương, vốn định luyện chế ra tăng nguyên chương, nhưng vì một vài điểm chưa ổn nên vẫn chưa công bố. Nếu như có người luyện hóa loại thành phẩm nửa mùa này, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Hắn lắc lắc đầu:
- Không ngờ, thật không ngờ! Có người vị lợi nhuận mà coi thường sinh mệnh, coi thường sự an toàn của mọi người, bán ra thứ thành phẩm nửa mùa, lừa đảo mọi người, hành vi này vô cùng ác liệt, dù có phải tiêu diệt ngàn lần cũng thấy xứng đáng!
Thấy Huyền Nguyên nói liền một mạch không chớp mắt, cộng thêm thận phận của đối phương, nhất thời mọi hoài nghi đổ sang phía Lăng Phong. Loại tinh chương này không chỉ liên quan đến thực lực mà còn ảnh hưởng đến an toàn tính mạng, những người nóng tính không khỏi lên tiếng:
- Là thật sao, Mộc tông chủ?
- Sau khi luyện hóa tăng nguyên chương thực sự là sẽ có hậu quả không tốt sao?
- Đúng vậy, Huyền Nguyên Tông bán đắt như vậy sao ở đây lại bán rẻ thế này? Hơn nữa trước đây cũng chưa từng nghe nói về Sáng Tông.
Ba người thành hổ, những tiếng dị nghị có thế lan ra làm dao động tất cả mọi người.
Lăng Phong thì ngược lại, hắn vẫn giữ nguyên thái độ điềm tĩnh, không hề tỏ ra căng thẳng, đối diện với những lời phê phán của mọi người, hắn chỉ khẽ gõ gõ ngón tay, đợi mọi người yên lặng mới mỉm cười, chỉ Tào Kế Suất nói:
- Thì ra vị tông môn trưởng lão của chúng ta vì ăn trộm bảo vật của Huyền Nguyên Tông mới bị truy nã? Thật sự cảm ơn Huyền tông chủ.
Cảm ơn Huyền Nguyên? Lời này là có ý gì, tất cả mọi người đều bị Lăng Phong làm cho ngây ra.
Lăng Phong lắc đầu thở dài, tiếng thở dài tràn ngập cảm giác nhẹ nhõm:
- Vốn dĩ nghe nói Tào trưởng lão vì thông đồng với tiểu thiếp của Huyền tông chủ nên mới bị truy nã nên các vị trưởng lão trong Sáng Tông ta trên dưới đều có vẻ dè chừng, ra sức giữ một khoảng cách "trong sạch" với Tào trưởng lão. Bây giờ nghe Huyền tông chủ nói vậy, ta thực sự cảm thấy yên tâm rồi.
- Phì…
- Ha ha ha…
Lăng Phong vừa dứt lời, đám đông ngây ra, những kẻ phản ứng nhanh không khỏi phì cười, những tiếng rúc rích nhanh chóng lan truyền khắp nơi, cuối cùng thì không thể khống chế được vỡ òa ra thành một trận cười điên cuồng, bỏ qua cả sự sợ hãi với Huyền Nguyên.
Một câu nói, chỉ cần một câu nói thôi Lăng Phong đã bắt đầu phản kích lại Huyền Nguyên một cách mạnh mẽ.