Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thịch!
Bạch Y Vân cau mày, nàng có cảm giác có gì đó vừa xảy ra, trong lòng cảm thấy bồn chồn lại không biết rốt cuộc là có chuyện gì.
“Công chúa, phía bắc…” Một trưởng lão muốn nói lại thôi. Vốn là lúc đầu có ý muốn lần lữa kéo dài thời gian dụ quân Ma giới lên Thiên đình, nhưng nay Bạch Y Vân ở đây, mọi người nghĩ vẫn nên xem nàng có ý gì không.
“Địch không động, ta không động.” Bạch Y Vân cũng chỉ bỏ lại sáu chữ này.
Đại quân Ma giới vốn còn đang chờ đợi Ma vương, nên nếu thật sự muốn đánh thì Linh tộc đã sớm bị dọn dẹp. Thiên Đế lại có lá bài chưa lật, Bạch Y Vân cùng Linh tộc nói qua, cuối cùng quyết định đợi một chút, cũng không vội vã muốn công kích Ma giới nữa.
Hai tiểu bảo bảo rất được người yêu thích, nhỏ nhỏ mềm mềm, lại trắng trẻo, vừa giống cha vừa giống mẹ. Trong yêu mị có thanh cao, trong thanh cao lại thêm một phần lãnh ngạo. Có thể do thừa kế phần lớn tính cách từ Bạch Y Vân, hai đứa nhỏ cũng không thích cùng người ngoài tiếp xúc lắm, nhưng hai đôi mắt phượng vẫn luôn đảo tới đảo lui, đem mọi việc đều xem vào trong mắt.
“Thật sự không đẹp bằng.” Niệm Luân cúi đầu thì thầm.
Có thể là do song sinh nên có thần giao cách cảm, mặc dù Niệm Luân không nói rõ nhưng Ái Vân vẫn hiểu mà gật gật cái đầu nhỏ. Thật sự không ai đẹp bằng thúc thúc kia mà.
Ma vương sắc mặt ám trầm đứng trước đại quân Ma giới, tiếng tung hô ngút trời, một cái phất tay, thoáng chốc đã im lặng trở lại, khí thế đế vương hoàn toàn triển lộ. Thiên Nhẫn cùng Thiên Bạch thấp thỏm đứng hai bên, rõ ràng đều phát hiện Ma vương đang rất rất rất giận dữ cùng mất hứng. Vương mới trở về chưa bao lâu, họ còn chưa kịp nói lại tình huống đã nghe thấy tiếng ầm vang dội lại. Tinh thần còn chưa ổn định đã thấy Ma vương cuồng nộ hướng phía đại quân mà tới. Quyền lực của vương giả, Ma vương chí cao tối thượng của Ma giới, cũng không phải dễ khinh nhờn.
“Thiên Đế à? Lý Thiên Vương à? Tốt, rất tốt.” Ma vương sắp sửa giận quá hóa cười đến nơi, dám trong lúc hắn không biết mà khinh thường hắn, tổn thương người của hắn. Thù này nếu không trả thì há chẳng phải ai cũng có thể khi dễ Ma vương hắn hay sao?
“Vương, Linh tộc kia…” Thiên Nhẫn muốn hỏi liệu có đánh Linh tộc trước không, dù sao nhìn sắc mặt của Vương hình như đang muốn ngay lập tức ném Thiên Đế từ trên chín tằng mây xuống đất.
Ma vương phất tay, vẻ mặt đầy châm biếm lên tiếng.
“Bổn vương tốn công như vậy chính là vì cục diện ngày hôm nay, nếu không đánh lên Thiên cung thì thật có lỗi với bản thân!”
Sau đó, trước ánh mắt đầy kinh ngạc của Linh tộc, đại quân Ma giới quay lưng tiến về Thiên cung. Trước khi rời đi, Ma vương như có như không cau mày nhìn phía Tinh Lưu đảo, sau đó mới quay lưng bỏ đi.
Lại nói, sau khi Thiên Đế phá vỡ phong ấn ở Tinh Lưu đảo của Linh tộc, chúng tiên mắt thấy đại chiến đã sắp xảy ra, vài người có chức vị liền muốn lên tiếng khuyên nhủ Thiên Đế.
“Bệ hạ, Linh tộc cũng đã tranh chấp với Ma giới rồi, chi bằng chúng ta nhân lúc này đem đại quân tới cùng hợp lực, như vậy nhất định có thể đánh bại bọn chúng.”
“Bệ hạ, Ngân Sắc Tinh Quân nói rất có lý, chúng ta nên nhân lúc này, vừa đánh bại Ma giới, vừa cho Linh tộc một cái nhân tình.”
Thiên Đế híp mắt nhìn khắp chúng tiên, khinh thường hừ một cái, sau mới lên tiếng trả lời.
“Tại sao phải xuất quân lúc này? Để Ma giới cùng Linh tộc đều tổn hao nguyên khí, khi đó mới để thiên binh tham chiến. Vừa đánh bại được Ma giới, lại để Linh tộc biết chúng vĩnh viễn bị trẫm kiềm chế.”
“Nhưng…” Thái Bạch Kim Tinh còn muốn nói thêm. Dù sao Ma giới ẩn nhẫn mấy chục vạn năm như vậy, nếu nội bộ Tiên giới bị chia ra để đối phó như bậy giờ không phải quá thuận lợi cho bọn chúng hay sao?
Thiên Đế cũng không nhìn, trực tiếp vung tay rồi quay trở về điện của mình. Mắt Thiên Đế hằn đỏ nhìn chằm chằm thanh ngân kiếm đang bị vây trong một tầng huyết chú không ngừng xoay vòng.
“Ngươi…sẽ…thua…” Một tiếng than nhẹ đứt quãng vang lên.
Thiên Đế cười lớn, sắc mặt càng thêm âm trầm. Ông ta sẽ không thua, nhất định sẽ không thua. Đợi đến khi Ma giới bị tiêu diệt, ông ta sẽ cho người đó xem cho rõ, thử xem có còn nói ông ta sẽ thua được nữa hay không.
Thế nhưng…
“Bệ hạ, đại quân Ma giới đã sắp đánh lên đây rồi! Thiên binh không cản nổi thế tới của chúng.”
Thiên Đế giận dữ vỗ mạnh lên long án. Vì cái gì, vì cái gì Ma giới lại bỏ qua Linh tộc đang ở trước mặt chúng? Từ khi Ma vương Tử Đằng chết, ma giới không phải hận chết Tiên giới sao? Lại nói tuy là năm xưa nguyên nhân chính gây ra mối thù này vẫn là thượng thần của Tiên giới thời viễn cổ, nhưng Linh tộc cùng Thiên tộc trong mắt ma giới cũng không khác lắm. Nay ma giới làm vậy khiến Thiên Đế nghi ngờ, có lẽ Linh tộc đã thỏa hiệp với Ma giới, nói chung cũng là phản tặc cả.
“Đánh , đánh cho trẫm!” Thiên Đế sắc mặt có chút không tốt.
Nói ra thì thật là Thiên tộc gặp nạn. Trước sau hai lần bị phá Nam Thiên Môn vì thần nữ Bạch Y Vân, lại thêm không có sự ủng hộ từ Linh tộc, cũng không biết làm sao cả. Dù sao thần nữ người ta cũng đã thề không đội trời chung với Thiên đình, dù có bỏ mặt mũi đi cầu cũng không được. Bây giờ tình thế đã như lửa xém lông mày, chúng tiên gần như đều nhận ra, nhưng là người đứng đầu lại cứ cố tình khinh bỉ ma giới người ta không bằng mình. Thiên đình bây giờ còn đâu khung cảnh tiêu dao tự tại như lúc trước, tiên nga tiên tử đã sớm chạy mỗi người mỗi ngả từ lâu, tiếng đổ vỡ của cung điện, từ rất xa cũng có thể nghe thấy.
Ma vương là nam tử rất phóng khoáng, thường không dễ nổi giận. Thật như vậy, dù ai đắc tội với hắn thì Ma vương cũng có thể mỉm cười mà tiễn người đó một đoạn. Người như vậy cũng rất ít khi ghi thù, bởi không ai đủ mặt mũi và thực lực để hắn phải bận tâm, để trong lòng mà ghi hận cả. Chính vì những lẽ đó mà không một ai biết Ma vương người này thù rất dai! À, thật ra Bạch Y Vân cũng xem như biết một chút, bởi khi người nào đó còn là người phàm đã từng để lộ bản tính này rồi.
Vì vậy, Ma vương khi vừa đứng vững trên Thiên đình, ngay lập tức ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Lý Thiên Vương. Sau đó, vô cùng tiêu sái hoa lệ chạy đến giao đấu, cũng không ngay lập tức đánh bại người ta ngay, vô cùng nhẫn nại đợi Lý Thiên Vương dùng đến bảo bối của mình. Ma vương thích thú vô cùng, cười lạnh nhìn tháp vàng đang hạ xuống trên đầu. Một tay vận lực đánh lên, tháp bảo bối của Lý Thiên Vương lại thêm một lần, thêm bị một người nữa đánh nát.
Ma vương còn ngại chưa đủ hả giận, chân không ngừng đạp đạp mấy mảnh vỡ xung quanh. Trong lòng lại nghĩ: ‘Dám nhốt nàng, cho ngươi dám nhốt nàng!’
Sau đó, thản nhiên phủi bụi trên áo bào, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu tiếp theo. Ma vương thực lực cường đại, rõ ràng chẳng ai nguyện ý đơn độc đấu với hắn cả, nên Ma vương cũng không để ý lắm những người khác, chỉ vừa thuận tay đối phó vừa tìm kiếm người đắc tội hắn.
Chính trong lúc Ma vương còn đang nhìn chằm chằm Hỏa Thần thì cứu tinh của Thiên giới đến.
“Yêu nghiệt to gan, lại dám xông lên Thiên đình!”
Ma vương không để ý lắm hắn sắp gặp rắc rối lớn, hắn đang vô cùng vô cùng mất hứng, thù còn chưa báo xong đã có người gấp gáp muốn đánh? Tốt thôi, hắn lại muốn xem Thiên đình rách nát này còn có bổn sự gì nữa đây.
Cứu binh chỉ có tám người, nhưng tất cả lại đều là những thượng thần viễn cổ còn sót lại sau trận huyết chiến với Ma vương đời trước. Trong đó lại có một người còn đang cầm trong tay một thanh kiếm màu lam cực lớn. Chỉ cần là người có trí nhớ về trận đại chiến năm xưa thì không ai lại không biết đây chính là…Linh Kiếm!
“Các ngươi đến đúng lúc lắm, mau mau tiêu diệt đám yêu nghiệt này!” Thiên Đế chẳng biết từ đâu chạy ra lớn tiếng ra lệnh, sau lại ngay lập tức đứng phía sau tám vị thượng thần. Đến muộn một chút nhưng cũng đứng cùng phía với những người vừa đến là thượng thần Cổ Ân.
Ma vương khinh thường khẽ nói.
“Thiên Đế, bổn vương tìm ngươi thật lâu.” Sắc mặt từ bất cần chuyển thành thị huyết.
“Các ngươi đến đúng lúc lắm, mau mau tiêu diệt đám yêu nghiệt này!” Thiên Đế chẳng biết từ đâu chạy ra lớn tiếng ra lệnh, sau lại ngay lập tức đứng phía sau tám vị thượng thần. Đến muộn một chút nhưng cũng đứng cùng phía với những người vừa đến là thượng thần Cổ Ân.
Ma vương khinh thường khẽ nói.
“Thiên Đế, bổn vương tìm ngươi thật lâu.” Sắc mặt từ bất cần chuyển thành thị huyết.