Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bạch Y Vân đương nhiên biết Đế Quân sẽ chẳng dễ dàng cho qua mọi chuyện như thế. Nàng cần phải ở bên cạnh Thần Thiên Tử Luân, dù rằng hắn thật sự hận nàng. Hắn không muốn gặp nàng? Không sao, nàng có thể âm thầm đi theo hắn. Bạch Y Vân quyết định hoá thân thành hồ điệp, ngày ngày theo sát hắn. Có đôi lúc nàng muốn xuất hiện trước mặt hắn nhưng lại không muốn hắn chán ghét nàng thêm nữa.
Mà Bạch Y Vân ở cạnh Thần Thiên Tử Luân cũng không phải dư thừa, Đế Quân làm sao chấp nhận bị mất mặt như thế? Không biết bằng cách nào, nhưng trong giới yêu ma lưu truyền một tin tức. Ai uống được máu của Thần Thiên Tử Luân sẽ được một ngàn năm tu vi. Này là cỡ nào mê hoặc đối với bọn yêu ma quỷ quái đây? Một ngày cũng không biết có bao nhiêu đại yêu quái kéo tới, lũ tiểu yêu thì không cần phải nói, nhiều không sao kể xiết.
“Tiểu Linh, ta mệt quá.” Tiểu Bạch vung móng vuốt giết chết một tiểu yêu, ủ rũ gục xuống.
“Ta cũng vậy.” Tiểu Linh cũng không khá hơn là mấy, trường tiên cũng vứt sang một bên.
Hai bọn chúng hằng ngày đều phải quan sát động tĩnh bốn phía trong vòng mười thước quanh đây, hễ có tiểu yêu tiếp cận là xử lý ngay, có thể không mệt sao?
“Tiểu Bạch, ngươi nói xem chúng ta làm thế này có phải là vì dân trừ hại không? Có thể sớm ngày thành tiên?”
“Hừ, thế mới nói ngươi là cỏ cây vô tri vô giác, đã thành hình rồi mà cũng không biết suy nghĩ. Ngươi nói xem vụ này là ai gây ra? Chúng ta ngáng đường như vậy còn có cửa thành tiên sao?”
“Ngươi nói cũng đúng.”
“Bớt nói nhảm, chúng lại tới nữa kìa.”
“Nữa hả.” Tiểu Linh vừa nghe nói đám yêu quái lại kéo tới thì nhảy dựng lên. Ai, chỉ là ăn vài bữa cơm miễn phí thôi mà, có cần bắt bọn chúng chịu khổ thế này không?
Bạch Y Vân ngày ngày theo sát Thần Thiên Tử Luân, chỉ biết đậu trên vai hắn mà dõi theo hắn từng ngày. Chỉ khi có đại yêu quái mà Tiểu Linh cùng Tiểu Bạch không xử lý được thì nàng mới rời đi.
“Ngươi cần gì phải cố chấp như vậy?” Bạch Y Vân cảm nhận được có người dùng tiên thuật nói chuyện với nàng liền dùng nguyên thần trả lời.
“Là ai?”
“Y Vân, ngươi không nhận ra ta sao?”
“Ngươi…là Long Diệc?”
“Ngươi vẫn còn nhận ra ta. Y Vân, tiên và nhân vốn không thể gần nhau, hắn đối với ngươi như vậy, cần gì ngươi phải hi sinh cho hắn thêm nữa?”
Bạch Y Vân nhíu mi, nàng hạ một đạo chú xung quanh Thần Thiên Tử Luân, chỉ cần hắn gặp nguy hiểm nàng sẽ biết ngay lập tức. Sau đó nàng bắt quyết đi theo tiên khí tìm Long Diệc, đối mặt nói chuyện cùng hắn.
“Bản thượng thần không ngờ thái tử long cung lại rảnh rỗi để đi quản việc của ta như vậy.”
“Y Vân, nàng đừng nói như vậy, ta cũng chỉ muốn tốt cho nàng.”
“Long Diệc, ngươi làm sao biết thế nào là tốt cho ta?”
“Nàng cứ phải đề phòng ta như vậy sao? Y Vân, hắn chỉ là một người phàm, sinh mạng của hắn so với thời gian của chúng ta không khác gì một sinh vật bé nhỏ, nàng cứ cố chấp muốn ở bên hắn. Vì hắn nàng chống lại thiên lệnh, như vậy đáng sao?”
“Đáng!” Bạch Y Vân không ngần ngại trả lời. “Ta thà phụ cả thiên hạ cũng sẽ không phụ chàng.”
“Y Vân, nàng…nhất định sẽ hối hận.”
Long Diệc ảo não rời đi, hắn không khuyên được nàng, như vậy Thần Thiên Tử Luân đành chịu khổ vậy.
“Bạch Y Vân, nàng ra đây cho ta!” Thần Thiên Tử Luân ở trong lều trướng của hắn, đối khoảng không trước mặt gầm nhẹ.
Nàng ngập ngừng , không biết có nên gặp hắn hay không. Vì sao đột nhiên hắn lại muốn gặp nàng, làm sao hắn biết nàng luôn theo cạnh hắn?
“Ta biết nàng nghe thấy. Nàng có biết vì sao ta tức giận hay không? Y Vân, tại sao chuyện gì nàng cũng giấu ta?”
“Ta không có ý muốn giấu chàng.” Nàng nhẹ lên tiếng.
Thần Thiên Tử Luân quay lại, người trong lòng đã đứng phía sau tự lúc nào. Hắn cũng chẳng suy nghĩ thêm, mạnh mẽ ôm lấy nàng vào trong lòng.
“Chỉ cần là nàng nói, ta đều tin.” Tiếng nói của hắn trong đêm tối lại thêm phần thâm tình.
“Ta…” Nàng còn ngập ngừng đã cảm nhận được cái siết nhẹ của hắn, chỉ một hành động nhỏ ấy nàng đã biết. Hắn đang hi vọng ở nàng, hắn đang chờ đợi nàng.
“Tử Luân, nếu ta nói ta không phải nhân loại bình thường, chàng…có tin không?” Nàng run rẩy khẽ hỏi hắn, đợi một lúc lại không nghe đến tiếng hắn trả lời, tim có chút tổn thương đau nhói.
“Ta tin.”
Bạch Y Vân kinh ngạc ngước lên nhìn hắn, chỉ thấy trong đôi mắt sâu thẳm của hắn là sự kiên định, không phải chế giễu nàng đang nói lung tung.
“Y Vân, ta không quản nàng là ai. Chỉ cần biết nàng là Bạch Y Vân, là thê tử của ta.”
“Vậy tại sao lúc trước chàng…”
“Ta tức giận không đúng sao? Ta luôn ở bên cạnh nàng nhưng nàng lại giấu ta mọi chuyện. Y Vân, ta là người nàng có thể dựa vào.”
Đã ai từng nói với nàng rằng nàng có thể dựa vào họ không? Phụ mẫu chưa một lần thấy mặt cũng không có. Đế Quân quyền uy nơi Thiên cung lại càng không, lão ta chỉ lo sợ nàng cướp ngôi, làm gì có chuyện làm điểm tựa cho nàng. Nhìn khắp tam giới người thân thuộc với nàng nhất cũng chỉ có Tiểu Linh cùng Tiểu Bạch, nhưng chúng cũng chỉ là tiểu hài tử. Duy chỉ có hắn…
“Tử Luân, cảm ơn chàng.”
“Ngốc quá.” Thần Thiên Tử Luân cười sủng nịnh vuốt tóc nàng.
Bạch Y Vân nằm trọn trong cánh tay hắn, ở cạnh hắn lúc này nàng không phải công chúa tam giới, cũng không phải cái gì thần nữ thiên cung. Nàng, cũng chỉ là một nữ tử.
“Bây giờ có thể nói cho ta biết mọi chuyện rồi?” Thần Thiên Tử Luân vẫn không quên chuyện chính, đôi mắt híp lại nhìn Bạch Y Vân. Nàng cười tươi tắn, vui vẻ nắm lấy bàn tay của hắn. Nàng kể cho hắn nghe những ngày tháng tu luyện ở Bạch Liên Hồ, kể cho hắn nghe thời gian 400 năm tĩnh lặng. Thật ra nàng cũng chưa từng giấu hắn chuyện gì, chỉ là nàng không nói thân phận thật của mình mà thôi. Còn quá khứ của nàng? Cũng chỉ là quãng thời gian nhàm chán trắng xoá không một gợn sóng.
Hắn chỉ lẳng lặng nghe nàng kể chuyện, bàn tay nam tính nhẹ nhàng siết chặt hơn thắt lưng nhỏ nhắn của nàng, kéo nàng lại gần hắn hơn rồi mới nhẹ lên tiếng.
“Y Vân, từ nay ta sẽ là gia đình của nàng. Chỉ cần ta còn tại, nhất định sẽ không để nàng phải chịu tịch mịch nữa.”
“Tử Luân, ta…yêu chàng.” Bạch Y Vân đột nhiên thốt lên, không chỉ Thần Thiên Tử Luân sững sờ, mà nàng cũng ngạc nhiên. Nàng cũng không biết yêu là gì, chỉ là…trong lòng nàng có một thứ tình cảm gì đó rất khác là đối với hắn. Là quyến luyến không muốn rời xa, là cảm kích, là hạnh phúc, nàng không biết. Chỉ biết nó vượt qua cái chữ “thích” mà Tiểu Linh cùng Tiểu Bạch hay nói với nàng, lại càng không phải cảm giác của thân nhân, thế nên trong vô thức nàng đã nói ra. Nàng chỉ muốn bày tỏ lòng mình cho hắn biết. Thì ra, đó chính là yêu.
“Y Vân, ta càng yêu nàng hơn.” Thần Thiên Tử Luân cười đến đắc ý, nói xong cũng tiện thể cướp luôn đôi môi ngọt ngào mà hắn ngày nhớ đêm mong. Đêm động phòng muộn nửa năm cũng không sao, hắn có thể tính luôn tiểu biệt thắng tân hôn. Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, ngọt ngào cùng yêu thương là không thể nói hết, không thể nói hết.
Bạch Y Vân vì biết Tuyết Băng đã đến ngày vong quốc nên cũng không ngần ngại giúp Thần Thiên Tử Luân góp ý trong bày binh bố trận. Chúng tướng sĩ đối với vị thái tử phi bí ẩn tai tiếng này cũng có ít nhiều tò mò cùng dị nghị, thế nhưng trước trí tuệ của nàng lại càng lúc càng có xu hướng phục tùng.
Đêm đến, khi nằm cạnh nàng hắn đắc ý ôm nàng vào lòng cười lớn.
“Làm sao ta có thể không chiến thắng, có nữ thần ở cạnh ta kia mà.”
“Tử Luân, chàng…không sợ sao?”
“Có gì đáng sợ?” Hắn trả lời không chút để ý, lại cười xấu xa lật người qua nằm trên nàng. “Nàng là yêu nữ ta cũng không sợ, huống chi lại là một tiên nữ xinh đẹp nhường này, haha.” Đang đùa giỡn vui vẻ cùng nàng, sắc mặt Thần Thiên Tử Luân chợt lạnh. Hắn đưa tay lên ngăn nàng hít thở, bản thân cũng làm tương tự.
“Có người hạ độc, nàng đừng hít thở.” Hắn đối với mùi hương khác lạ luôn rất nhạy cảm, chỉ một chút cũng có thể nhận ra. Bất quá, thời gian chưa tới một chung trà Bạch Y Vân vẫn tỉnh táo, còn hắn, đã sớm chìm vào hôn mê.
“Tử Luân, Tử Luân, chàng…” Nàng còn đang hoảng sợ lay người hắn thì mùi hương kia khiến nàng tỉnh ngộ. Thần Thiên Tử Luân không biết vì hắn là người phàm, còn nàng làm sao lại không biết.
“Long Diệc, ngươi ra đây cho ta!”
“Y Vân.” Quả nhiên từ trong khoảng không, một nam tử tuấn tú bước ra. Bạch Y Vân không đợi hắn nói gì đã xuất kiếm xông tới.
“Long Diệc, ngươi đã làm gì chàng?”
“Y Vân, nàng bình tĩnh, ta chỉ muốn tốt cho nàng.”
“Ta không quan tâm suy nghĩ của ngươi, mau nói, ngươi rốt cuộc đã hạ mê dược gì?” Bạch Y Vân đáy mắt lạnh lùng, kiếm cũng không nương tình kề sát cổ Long Diệc.
“Là Vong Tình thảo.”
“Ngươi!” Bàn tay Bạch Y Vân run lên một chút, nàng chỉ muốn giết cái kẻ đang đứng trước mắt mình luôn đi cho rồi.
“Y Vân, để hắn quên nàng đi đối với nàng và hắn đều tốt. Nếu nàng tiếp tục theo hắn chỉ làm hắn trở thành kẻ bị tam giới truy sát mà thôi.”
Long Diệc rời đi ngay sau đó, Bạch Y Vân lại càng thêm rối rắm trong lòng. Nàng ở cạnh hắn sẽ khiến hắn gặp nguy hiểm, nàng biết chứ. Thế nhưng, nàng phải rời xa hắn sao? Nếu rời hắn, nàng sẽ làm gì? Trở lại Tuyệt cốc hay Bạch Liên Hồ, hay…ngày ngày nhìn hắn, nhìn hắn che chở cho một người nữ tử khác? Nàng làm không được, phải, nàng không làm được vậy thì hãy cứ để nàng ở cạnh hắn đi. Hắn sinh, nàng sinh…Hắn tử, nàng cũng không ngại bồi hắn cùng làm một đôi uyên ương đoản mệnh.
Lúc trời gần rạng sáng Bạch Y Vân đoán chừng Thần Thiên Tử Luân cũng đã tỉnh lại. Nàng vốn muốn tìm Long Diệc ép hắn giao ra thuốc giải thế nhưng lại không truy được tung tích của hắn. Bất qua khi nàng quay lại, từ phía xa đã nhìn thấy rất nhiều nữ tử xinh đẹp, phong tình vạn chủng có, thanh thoát ngây thơ cũng có, đang vây quanh lều trướng của Thần Thiên Tử Luân. Mấy nữ tử này nhìn qua nàng cũng biết đều là nữ yêu, bọn họ đến đây muốn hại Thần Thiên Tử Luân sao? Nàng vừa định phi thân tới đã có người chắn trước mặt nàng.
“Long Diệc, ngươi định giở trò gì?”
“Y Vân, rồi nàng sẽ biết. Hắn chỉ là một nam tử nhân loại bình thường, sẽ ham mê nữ sắc, cũng sẽ chẳng nhớ đến nàng một chút nào.”
“Ngươi mơ tưởng. Chàng không phải loại nam tử ham mê nữ sắc.” Bạch Y Vân cười lạnh. Tính cách của Thần Thiên Tử Luân lúc trước nàng đã thấy qua, nói hắn ham mê nữ sắc sẽ có người tin sao?
“Được, nàng theo ta nhìn xem hắn có phải ham mê nữ sắc hay không.”
Hai người cùng đi vào lều trướng, Bạch Y Vân nhíu mi. Xung quanh Thần Thiên Tử Luân ít nhất cũng có gần hai mươi nữ yêu nhan sắc xinh đẹp, mà hắn thì ngồi bất động. Tóc hắn xoã tung khiến nàng không nhìn rõ được vẻ mặt của hắn, nhưng lại cảm nhận được sức quyến rũ bức người của hắn, nam nhân yêu nghiệt này.
“Nàng nhìn đi, hắn một chút phản đối cũng không có.”
Bạch Y Vân chưa kịp mở lời đáp trả thì cái người vẫn bất động nãy giờ kia lại đột nhiên lên tiếng.
“Cút! Toàn bộ cút hết cho ta!” Thần Thiên Tử Luân lúc này ánh mắt đầy vẻ thị huyết, bóng dáng hắn chớp động đã lấy được kiếm của mình. Toàn bộ nữ yêu thấy hắn đột nhiên bạo phát thì sợ hãi chạy ra ngoài.
Bạch Y Vân bị chen lấn cũng định bước ra ngoài trước, nào ngờ bàn tay lại bị nắm chặt, mà người đó không phải ai khác, chính là Thần Thiên Tử Luân. Ánh mắt hắn nhìn nàng không phải thị huyết, mà là sâu thẳm, có chút tâm niệm, lại có chút khó hiểu.
“Chàng…”
“Ta đã từng gặp ngươi sao? Ta không nhớ ngươi, nhưng tim ta cảm nhận được mùi hương của ngươi, rất quen thuộc, ngươi là ai?”
Long Diệc đứng đó kinh ngạc.
“Làm sao có thể, hắn làm sao có thể nhớ nàng.”
“Ngươi sai rồi, đúng là chàng không nhớ ta, nhưng tình cảm chàng dành cho ta không thay đổi.” Bạch Y Vân phất nhẹ tay để Thần Thiên Tử Luân chìm vào giấc ngủ rồi đưa hắn trở lại giường.
“Long Diệc, có phải ngươi nghĩ rằng bản thượng thần không dám giết ngươi không?” Bạch Y Vân lạnh giọng hỏi hắn.
“Y Vân, ta…” Hắn chưa nói hết câu đã thấy kiếm của nàng vô tình đâm vào ngực hắn.
“Long Diệc, kể từ hôm nay ta và ngươi không đội trời chung.”
“Nàng…nàng biết rõ ta yêu nàng…400 năm qua chẳng lẽ nàng không hề động lòng một chút nào sao?”
“Ta cảm kích lòng tốt của ngươi như một người bằng hữu, nhưng chính ngươi đã chọn làm kẻ thù của ta. Còn nữa, Long Diệc, ngươi là thật tâm yêu ta sao? Thật sự sao?”
“Ta…” Long Diệc lúc này lại không nói nên lời. Hắn luôn luôn nghĩ rằng hắn yêu Bạch Y Vân, nhưng ngay lúc này khi nàng hỏi hắn như thế, đối diện với ánh mắt của nàng hắn lại không thể mở miệng.
“Ngươi đi đi.”
Long Diệc thất thần rời đi, chính hắn cũng cảm thấy mọi thứ bây giờ thật mơ hồ.