Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dưới ánh trời chiều, cảnh khói bếp lượn lờ trên mỗi nóc nhà vốn mang lại cho người ta cảm giác yên bình thì nay nó lại làm cho người ta thấy ớn lạnh, gió rét thổi qua, một mùi máu tanh nhàn nhạt đập vào mặt!
“Mau, mau, đi nhanh lên. Vương Bá, lão trưởng thôn, Nhị thúc, Tam thúc, Cẩu Tử, Tiểu Hoa, còn có Đỗ đại thẩm, họ nhất định sẽ cao hứng. Nhất định bọn họ đang hầm cách thuỷ món thịt heo rừng, chờ chúng ta về ăn cơm, nhanh lên đi!”
Tới một đường nhỏ trong thôn, Ngưu Tam hoàn toàn khôi phục bản tính của trẻ con, mặt mũi tràn đầy vẻ kiêu ngạo, mong chờ sự kích lệ của lão trưởng thôn khi tới nhà.
“Rồi rồi, chắc chắn ko sai, yên tâm đi, lão trưởng thôn nhất định sẽ khen ngợi ngươi…”
Cơ Trường Không vừa trả lời ứng phó Ngưu Tam vừa bước nhanh chân hơn; hắn càng ngày càng có dự cảm bất thường khi đi đến gần cửa thôn, trong lòng hắn có một nỗi sợ hãi khó nói nên lời.
Bước chân của hắn mỗi lúc lại càng nhanh hơn, sắc mặt hắn bỗng nhiên ngưng trọng bởi vì hắn ngửi thấy mùi máu tanh!
Xoát!
Ko thể kiên nhẫn được nữa, hắn nhảy lên một cái, lướt thẳng qua hai người Ngưu Nhị để đến trước cửa thôn.
Đổ nát thê lương, thi thể ngổn ngang, cổng đá của thôn trang hoàn toàn sụp đổ, giống như bị một lực lớn trực tiếp đánh xuyên qua.
Đã chậm rồi sao? Tâm tình hắn nháy mắt đã trầm xuống đáy vựa sâu.
Thực tế hắn cũng đã sớm nghĩ đến chuyện Chiến Hồn điện sẽ tìm đến nơi này; lúc đó sẽ khó tránh khỏi việc liên luy đến thôn dân nhưng hắn ko bao giờ ngờ tới Chiến Hồn điện lại làm ra chuyện như vậy với người phàm, ko có một chút khả năng kháng cự nào.
Chính mình đã quá ngây thơ rồi. Chiến Hồn điện vì vu oan cho mình mà giết nhiều tán tu như vậy thì nếu có giết thêm mấy mạng người thường nữa cũng co hề chi?
Chỉ trong chớp mắt, tâm tình Cơ Trường Không hoàn toàn tê tái, tự trách bản thân mình quá ngu ngốc.
“Tiêu đại ca, chờ ta một chút, chờ ta một chút.” Cũng vào lúc này, Ngưu Nhị và Ngưu Tam đá chạy tới, vừa chạy vừa thở dốc.
“Tiêu đại ca, chuyện gì vậy…”
“Tam thúc, Tam thúc ngươi làm sao vậy. . .”
Ngưu Tam còn muốn hỏi thêm nhưng Ngưu Nhị bỗng nhiên hét lên một tiếng gào thét kinh thiên động địa; y thấy được thi thể đằng sau bức tường vỡ.
“Cái này, chuyện gì đây? Nhị thúc, Tam thúc, các ngươi bị sao thế này? Các ngươi tỉnh lại đi!” Bây giờ Ngưu Tam cũng đã nhìn thấy thi thể trên mặt đất, hài tử này liền khóc lớn.
Một đường tiến về phía trước, một thôn trang vốn xấu xí nhưng lại yên tĩnh thanh bình này đã thành đống phế tích, khắp nơi đều là cảnh tang hoang, khắp nơi đều là máu tươi, khắp nơi đều là thi thể thôn dân.
“Vương tỷ, ngươi tỉnh lại đi, ta ko muốn ngươi chết…”
“Trương thúc, Trương thúc ngươi làm sao vậy? Là ai làm? Trương thúc ngươi nói chuyện đi…”
“Tiểu Hoa, ngươi đã hứa lớn lên sẽ gả ta mà sao lại chết, ta ko muốn ngươi chết, ta muốn lấy ngươi làm nương tử, dùng tám kiệu lớn đến rước ngươi đi…”
“Lưu di. . .”
“Cẩu tử. . .”
. . .
Ngưu Nhị và Ngưu Tam, hai tráng hán lại khóc đến thê lương.
Thôn trang nho nhỏ này là nơi bọn họ đã lớn lên, có thể nói mỗi người nơi đây đều là ngươi thân của bọn họ, từng người đều thân quen.
Thảm, thật sự là quá thảm rồi!
Bởi vì bọn họ là người thường, đều là phụ nữ và trẻ nhỏ nên mới càng lộ ra cái sự độc ác tàn nhẫn vô tình của bọn người Chiến Hồn điện khốn kiếp.
Nội tạng lòi ra ngoài, tay chân đứt lìa, còn có thi thể ngay cả đầu cũng ko còn… đủ cả mọi tình trạng.
Tuy thôn này chỉ có hơn hai trăm người nhưng thi thể rồi chân tay cụt khắp nơi đều thấy. Trong số bọn họ có ko ít người Cơ Trường Không biết mặt, có người giúp hắn vá xiêm y, có người cho hắn một chén canh lúc hắn trọng thương, còn có…
Cơ Trường Không siết chặt nắm đấm, cắn chặt hàm răng, một cơn giận khó nói thành lời bốc lên.
Bị người lợi dụng, hắn tức giận; bị Chiến Hồn điện, hắn tức giận; cứu được nhiều người Yêu Huyết thành như vậy nhưng lại bị bọn họ phản bộ rồi đuổi giết, hắn tức giận; nhưng mà chỉ có lúc tiểu thế giới Chân Long bị diệt hắn mới có cơn căm phẫn như thế này.
Bọn họ đều là người thường, chỉ là người thường mà thôi, ko hề biết đến ân oán, ko hiểu được tu hành là gì, nhưng tại sao lại đối xử tàn nhẫn với bọn họ như vậy.
Ai mà không có cha mẹ, người nào mà ko cỏ tỷ muội ko có người thân, này cả tu giả cũng vậy. Cơ Trường Không rất muốn hỏi một câu, lúc các ngươi ra tay, lương tâm của các ngươi có thể an được sao?
Cơ Trường Không đi từng bước trên đống phế tích, tiến về phía trước, phía sau là hai người Ngưu Nhị đang khóc than.
Cuối cùng hắn dừng lại trong cái sân nhỏ của lão trưởng thôn. Nơi này là nơi duy nhất còn lành lặn nhất.
Nhưng cảnh lọt vào tầm mắt của hắn lại làm cho ánh mắt của hắn đỏ thêm ba phần!
Lão nhân hiền lành râu tóc bạc trắng bị một câu trường mâu ghim trên bức tường, máu tươi theo trường mau chảy xuống, thân hình lão nhân run rẩy ko ngừng, nhưng người xuất thủ cũng rất có chừng mực; lão nhân vẫn chưa chết mà vẫn đang còn sống chịu đựng thống khổ.
“Lão trưởng thôn, ai làm?” Giọng nói khàn đặc của hắn vang lên trong ko gian tĩnh mịch.
Trường mâu vẫn đang ri máu, nhưng hắn lại ko dám rút nó ra vì hắn biết lão nhân gia chỉ còn một hơi thở cuối, một khi rút trường mâu ra thì lão sẽ chết ngay tức khắc.
“Bọn họ, bọn họ nói ngươi sẽ biết ai làm. Bọn họ còn nói chúng ta cấu kết tội nhân yêu nghiệt, khục khục. . .” Lão nhân vừa ọc máu vừa nói với hắn.
Đáng chết, đáng chết, nội tâm Cơ Trường Không gào thét, mắt hắn trướng đến đỏ bừng.
“Bọn họ còn nói nếu ngươi muốn biết tung tích của muội muội ngươi thì hãy lập tức đến Yêu Huyết thành tìm bọn họ. Nếu như ko đi, ko đi thì, bọn hắn, bọn hắn sẽ giết nàng.” Lão nhân gắng sức nói ra một mạch, nói xong thì lại trào máu từ miệng liên tục.
Muội muội? Chỉ trong chớp mắt, Cơ Trường Không đứng hình, rồi sau đó mộ cỗ khí tức hung lệ gấp trăm lần so với lúc trước bỗng phóng lên trời; ngay cả Ngưu Nhị và Ngưu Tam đang khóc thút thít cũng thấy lạnh cả sống lưng khi cổ khí tức đó lướt qua người bọn họ.
“Tốt, tốt, ta sẽ đi.” Cơ Trường Không cắn răng, môi hắn xuất hiện máu nhưng hắn vẫn ko để ý đến.
“Đều tại ta, đều vì ta. Nếu như ta ko ở đây thì thôn trang sẽ ko bị như vậy, ta…” Mặt mũi Cơ Trường Không tràn đầy thống khổ, vô cùng tự trách. Nhất là khi nhìn thấy bộ dạng của lão trưởng thôn, lòng hắn lại càng quặn đau hơn.
“Hài tử, ta ko trách ngươi, ko trách ngươi, muốn trách thì trách những người kia. Thế giới này luôn là mạnh được yếu thua, dùng lực lượng để nói chuyện; ngươi cần phải nhớ kỹ điều đó, tương lai ngươi có cơ hội hãy giúp chúng ta báo thù. Nếu ko được thì hãy chiếu cố đến hai hài tử kia, hai huynh đệ bọn chúng. Ta đã già, chết, chết cũng nhắm mắt…”
Lão nhân nói xong thì mắt cũng nhắm lại, thần sắc thống khổ trên gương mặt cũng biến mất, cuối cùng lại trở về dáng vẻ hiền lành như trước. Lão đã trăn trối xong, rốt cuộc cũng đã yên lòng buông bỏ nhân gian, lão đã ko còn nuối tiếc gì nữa.
“Ngài yên tâm, ta nhất định vì ngài và vì tất cả mọi ngươi mà báo thù này!”
Cơ Trường Không dập đầu ba cái với lão nhân gia rồi thề với trời đất.
…
Ba ngày sau, một ngọn lửa bừng bừng thêu đốt, chiếu sáng một góc trời.
Đứng bên cạnh thôn trang, nơi giờ đây đang trở thành đàn hoả thêu, Cơ Trường Không cùng Đại Ngưu, Nhị Ngưu lẳng lặng nhìn ngọn lửa thiêu đốt tất cả, nghĩa là mọi thứ. Cuối cùng ngọn lửa cũng đã tắt, chỉ còn lại đống tro tàn.
“Đi.” Cơ Trường Không nhìn thôn trang lần cuối rồi qua đầu đi.
“Lão trưởng thôn, các ngươi đi mạnh khoẻ, sau này ta nhất định sẽ trở lại.” Ngưu Nhị và Ngưu Tam lau giọt nước mắt cuối cùng lăn trên gò má, thần sắc kiên định bước theo gót chân Cơ Trường Không đi về phương xa.
Ở phương xa, một toà thành trì khổng lồ đứng lặn yên đó, tang thương cổ xưa, vững vàng ko ngã qua biết bao năm tháng. Ánh mắt Cơ Trường Không vượt qua ko gian nhìn về nơi đó, đau khổ tìm kiếm tung tích muội muộ, tìm kiếm tung tích cừu nhân của mình, của những thôn dân chất phát.
Thù mới Thù mới cộng thêm hận cũ, nay là lúc báo thù!
…
Yêu Huyết thành, mặc dù đang là ban đêm nhưng cũng ko tịch mịch; nhiều thợ săn rong ruổi cả một ngày sẽ dùng thời gian này để giải toả, bởi vậy ban đêm ở Yêu Huyết thành rất nhộn nhịp.
Nhưng đây cũng chỉ là một khu vực mà thôi, còn nơi dành cho giới quý tộc giàu có thì lại ko như thế.
Lạch cạch, lạch cạch. . .
Phía đông thành trì, trong một hẻm nhỏ, nơi phân điện Chiến Hồn điện trú đóng, tiếng bước chân có tiết tấu vang lên, càng lúc càng gần cửa phân điện nhưng hai người canh cổng lại ko hề để ý, bọn họ vẫn lười biếng trò chuyện phiếm mà ko hề biết tử vong đang đến gần.
“Xin hỏi, đây là phân điện Chiến Hồn điện phải ko?” Một ngươi mặc áo bào xanh đứng trước cửa, rồi sau đó tiếng nói lạnh như băng cất lên, hỏi hai người nọ.
“Không sai, ngươi là người nào, tìm ai?” Hai người dụi dụi cặp mắt, ngáp ngắn gáp dài hỏi người mới tới.
“Lâm Phá Thiên có ở đây không?” Người mới tới tiếp tục hỏi.
“Nói nhảm, đương nhiên là có. Lão tử hỏi ngươi con mẹ nó ngươi tìm ai?” Một người giữ cửa ko kiên nhẫn, đẩy người áo bào xanh một cái, mắng lớn.
“Vậy thì tốt quá!”
Chớp mắt, một tia sáng loé lên, hai gã giữ cửa liền đứng hình.
Oanh!
Một tiếng ‘rầm’ vang lên đánh thức sân nhỏ yên tĩnh. Nửa đên canh ba, tiếng ‘rầm’ tuy nhỏ nhưng cũng như tiếng sấm giữa đêm hôm thế này, đủ phá vỡ sự yên bình của khu phố này.
“Ngươi nào tới quấy rối, chuyện gì xảy ra…”
“Mẹ kiếp, hơn nửa đêm ầm ĩ cái gì, muốn chết sao, lão tử nhà nó, ta muốn lột da hắn. . .”
“Đi xem chuyện gì xảy ra! Người đâu, đều chết hết rồi sao. . .”
…
Một khắc sau, âm thanh ồn ào nổi lên bốn phía, những tiếng nói ko thấy người nói phát ra từ bốn phía, chỉ trong chốc lát đã tụ họp trước cổng chính.
“Ngươi là ai? Tới đây làm gì?” Một tiểu quản sự nhìn thấy Cơ Trường Không.
“Cơ Trường Không, đến đây giết người!”
Chương 84-2: Tâm thư lão Tác giả
Sách mới đã lên kệ VIP, những chuyện khác ko nói, ta chỉ muốn cảm tạ chư vị thư hữu đã ủng hộ lâu nay. Thành tích trước mắt coi như cũng ko tệ lắm, đương nhiên, ko thể thiếu công lao của chư vị.
Ai nha, phải nói thế nào đây. Đây là tác phẩm đầu tiên của Đông Lâm lên kệ VIP, nội tâm rất vui mừng, luôn lo lắng thành tích của nó sẽ thế nào đây, nhưng ko ngờ lại được thế này, cảm giác thật tốt. Tóm lại chính là toàn thân tinh lực dồi dào, ko có nơi để phát tiết.
Được rồi, không nói những điều này nữa, giống lời sĩ diện quá.
Một quyển sách, giống như là một đứa bé, từ lúc sinh ra rồi nuôi dưỡng cho đến bây giờ, có thể nói Đông Lâm đã đặt cảm tình của mình vào trong đấy hết thảy. Muốn viết thật tốt nhưng tất nhiên sẽ có chỗ ko tốt. Cũng xin gửi lời xin lỗi đến những độc giả vẫn luôn chịu đựng, những vị biên tập đã cố gắng, và ko thể ko xin lỗi chính mình…
Kỳ thật Đông Lâm rất lười, hỡn nữa cũng ko thích viết Sảng Văn; tiểu thuyết chính là một câu chuyện xưa, cái Đông Lâm muốn làm chính là đem cái chuyện xưa đó ra ngoài.
Quyền sách này đáng lẽ sẽ có nhiều phần ví dụ như châm dứt, sau đó triển khai, sau đoa là khởi đầu mới… Lúc đâu đã định viết như vậy nhưng về sau lại nghĩ vẫn ko nên làm vậy, làm vậy thì giống nhưn một người bị tách rời rồi.
Còn nữa, quyển sách có rất nhiều ý mở cho phần sau, chuyện xưa khúc chiết, cảnh cực kỳ hùng vĩ, nhưng còn chưa bày ra toàn bộ; đừng nói ta hành hạ main. Mũi kiếm tốt phải từ tôi luyện mà nên, hương hoa mai sẽ chuốc đau khổ, ko có trắc trở sẽ ko có chuyện nhân sinh, làm sao có thể cường đại, tâm cường đại, mới thật sự cường đại.
Nếu muốn main cường đại cũng rất dễ, vẽ ra một xuất thân trâu bò hoặc gặp đại nhân vật truyền dạy…
Sinh mệnh quý ở chỗ biết phấn đấu, mồ hôi từng ngày sẽ là niềm vui thú.
….
KìNgộ: Dịch đến đây thôi, dài quá, còn một đoạn nữa -.- Nhưng nhiêu đây chắc mọi người cũng hiểu ý tác giả rồi.
Sắp sang trang mới rồi, hay hơn đấy mọi người.
Giống như những điều tác giả đã nói ở bức thư trên, tác giả đã cho main đi từng bước, càng về sau càng hay!
Hy vọng các bạn độc giả ủng hộ ta, để chúng ta sẽ cùng đi đến được chương kết.
Chúc mọi người vạn sự vui.
KìNgộ