Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Fanclub đã đến, hai đội dĩ nhiên cần phải giao lưu với fan. Bên phía Tru Tiên, cuộc giao lưu giữa chiến đội và fan diễn ra rất vui vẻ hòa hợp, chiến đội tỏ ý cảm ơn sự ủng hộ của fan, fan không ngừng cổ vũ, động viên chiến đội. Còn bên phía Hưng Hân, fan và chiến đội giao lưu như ăn cướp, Bánh Bao quen với mọi người là khỏi cần nói, mà Đường Nhu thì xa lạ à? Chẳng qua mọi khi Đường Nhu ở trong game rất uy vũ dũng mãnh, dù giọng nói là nữ nhưng không ít người của công hội Hưng Hân vẫn luôn nghi nghi trong bụng. Bây giờ nhìn thấy người thật việc thật, không những là một em gái mà còn là một em gái siêu đẹp, thành ra anh em đều hơi rén không dám bắt chuyện.
Trừ đi hai người, có thêm La Tập đã lăn lộn trong công hội Hưng Hân cũng rất lâu, còn cung cấp cho người trong công hội không ít hàng ngon như bản hướng dẫn. Trong mắt của những người mới, La Tập lấp lánh như một cao thủ cấp đại ca. Bây giờ nhìn thấy La Tập trong chiến đội, ai cũng phải gật đầu giơ ngón cái: “Quả nhiên là cao thủ”.
Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm vì đưa cho người khác luyện thay khá nhiều nên không giao lưu thường xuyên với công hội Hưng Hân. Nhưng một khi đã đeo trên đầu tên công hội thì là người phe mình, có kém gì anh em khác cha cùng ông nội đâu.
Bầu không khí nhiệt liệt bên Hưng Hân liên tục gây nên sự chú ý của bảo an nên fan hâm mộ Hưng Hân cũng không dám quá manh động. Giữa khán đài và chỗ ngồi dành cho tuyển thủ có một khu vực cách ly để đảm bảo an toàn cho tuyển thủ lên sân. Theo quy định, khán giả không được phép vượt qua khu vực cách ly đó. Bất quá, đôi khi có fan muốn xin chữ ký của tuyển thủ mà tuyển thủ cũng đồng ý, bảo an thỉnh thoảng sẽ nhắm một mắt mở một mắt. Có điều hôm nay, dân Hưng Hân đã có sẵn tiền án tiền sự, bị bảo an trong nhà thi đấu xem là đối tượng trọng điểm giám sát, đương nhiên khỏi hy vọng được châm chước cho qua. Tuyển thủ và fan chỉ đành “em ở đầu sông anh cuối sông” mà gọi nhau ý ới.
Bên phía Tru Tiên giao lưu rất bài bản, dăm ba câu là xong, quay qua thấy Hưng Hân ríu ra ríu rít không ngừng, ai nấy trong Tru Tiên đều bỗng ngậm ngùi. Họ rất thèm khát bầu không khí hòa mình với fan của tuyển thủ Hưng Hân nhưng cũng đồng thời khinh bỉ phong cách tụi này quá lưu manh giang hồ. Thế nhưng nghĩ lại, chưa tính đến người khác, chỉ cần 4 chữ “đại thần Diệp Thu” thôi đã đủ chói mù mắt toàn đội Tru Tiên nhà mình, khinh người ta quê mùa, mình lấy thân phận gì để mà khinh?
Tuyển thủ chiến đội Tru Tiên ngổn ngang trăm mối, ngu ngơ ngồi một chỗ chờ bắt đầu trận đấu. Fanclub sau lưng họ lúc này cũng không ai lên tiếng, yên vị nhìn về phía Hưng Hân. Nếu muốn nói thèm khát, fan hâm mộ còn thèm hơn. Chiến đội chuyên nghiệp bây giờ ai cũng đứng trên cao chót vót, tuyển thủ đều là ngôi sao, khoảng cách với người chơi càng ngày càng xa, muốn họ thân với mình như bạn bè chẳng khác nào đòi hỏi thứ không thể.
Nhìn thấy Hưng Hân náo nhiệt đến vậy mà bên nhà mình thì mạnh ai nấy ngồi đìu hiu đớp gió, một người đang trong khu vực của tuyển thủ chiến đội Tru Tiên đột nhiên mỉm cười quay mặt nói mấy câu với người bên cạnh. Người bên cạnh gật đầu, hai người liền cùng nhau đứng dậy đi về phía chiến đội Hưng Hân.
Kỳ thực Diệp Thu đã sớm để mắt tới hai người này. Họ chưa từng xuất hiện trong đội hình chiến đội Tru Tiên trong khoảng thời gian qua, hôm nay là lần đầu tiên Diệp Tu nhìn thấy. Mà bọn họ cũng không thể là tuyển thủ, vì vòng đấu LAN không cho phép thay đổi tuyển thủ lâm thời.
Nhìn kỹ, người bên phải có hơi lớn tuổi một chút, phỏng chừng trên dưới 30, người bên trái thì trẻ hơn một chút, cỡ 25, 26.
Thấy họ đi thẳng về phía mình, Diệp Tu bèn đứng dậy đón. Những người xung quanh cũng ngừng nói chuyện, đưa mắt nhìn hai người này.
“Xin chào Diệp Thần.” Họ chủ động chào hỏi.
“Hai anh là?”
“Trương Giản.” Người lớn tuổi hơn bên phải giới thiệu trước.
Diệp Tu nghe xong hơi ngẩn người, quan sát Trương Giản kỹ hơn, bỗng nhiên sực nhớ: “Là anh? Đã lâu không gặp, nhìn không ra nha.”
“Nhân vật nhỏ nhoi như tôi có thể được Diệp thần nghe tên mà nhớ ra đã là vô cùng vinh dự rồi.” Trương Giản cười nói.
“Làm gì có.” Diệp Tu cũng cười.
Trương Giản là một tuyển thủ chuyên nghiệp thời sơ khai của liên minh, lúc đó làm đội trưởng chiến đội Tru Tiên, liên tục 2 năm dẫn dắt chiến đội Tru Tiên lót đáy trong giải đấu. Vị trí này đem so với đội trưởng của đội quán quân liên tục 2 năm thì chắc chắn là khoảng cách xa xôi nhất trong liên minh, do đó khi Trương Giản nói mình là nhân vật nhỏ cũng không thể gọi là khiêm tốn.
Thật ra nếu luận về thực lực cá nhân, Trương Giản còn lâu mới thấp kém đến nỗi phải lót đáy. Nhưng có đôi khi thực lực không thể đánh đồng với thành tích, mà thành tích mới là thứ để người ta đem ra nói chuyện. Chiến đội Tru Tiên liên tục 2 năm đội sổ, có thành tích nát đến không thể nát hơn, vì vậy vị đội trưởng kiêm át chủ bài này của chiến đội Tru Tiên đã nhận hết toàn bộ chỉ trích.
Mùa giải thứ hai, liên minh chuyên nghiệp bắt đầu có quy chế loại 2 vị trí cuối, chiến đội Tru Tiên lập tức văng khỏi liên minh, nhưng bản thân Trương Giản thì nhận được vài lời mời từ các chiến đội khác. Ngay vào lúc mọi người cho rằng hắn nhất định sẽ nhân cơ hội chạy khỏi hầm lửa, hắn đã ở lại, gánh áp lực lên vai, cuối cùng đem được chiến đội Tru Tiên quay về liên minh. Sau đó hắn tuyên bố giải nghệ.
Sau đó nữa thì không còn ai nghe thêm một tin tức nào về hắn. Thời kỳ đó liên minh Vinh Quang vẫn chưa phồn thịnh bao nhiêu, tuyển thủ chuyên nghiệp cũng không kiếm được bao nhiêu, tuyển thủ giải nghệ phải trải qua cuộc sống bình đạm của người thường, mà hắn lại là tuyển thủ của một chiến đội tệ hại, dĩ nhiên sẽ có ai rảnh mà lần theo xem hắn đang làm gì, hay đang ở đâu chứ?
Không ngờ nhiều năm trôi qua lại bất ngờ nhìn thấy người này trong giới Vinh Quang, không những vậy vẫn đang đứng bên cạnh chiến đội Tru Tiên mà ngày xưa hắn đã ra sức cống hiến, lẽ nào mấy năm qua Trương Giản đã phát tài rồi thu mua luôn chiến đội Tru Tiên?
Lúc này, Trương Giản đã giới thiệu người trẻ tuổi bên cạnh cho Diệp Tu: “Vị này chính là ông chủ chiến đội Tru Tiên của chúng tôi, Tiêu Kiệt.”
“Ồ?” Diệp Tu còn đang đoán già đoán non thì chính chủ đã được giới thiệu. Lại nói, ông chủ đầu tiên của chiến đội Tru Tiên là ai Diệp Tu cũng không biết, tài liệu mà Thường Tiên đưa tới càng không đề cập. Thế nhưng người đứng trước mặt không hơn 25, 26 tuổi, rõ ràng không thể là ông chủ Tru Tiên từ đầu đến giờ. Hồi đó gã mới bao lớn? 16, 17 tuổi mà thôi!
Không ngờ bên này giới thiệu xong, Diệp Tu mới chào một câu, An Văn Dật đã bất ngờ sáp tới hỏi: “Tiêu Kiệt? Là Tiêu Kiệt đó đấy à?”
Chỉ thấy ông chủ trẻ tuổi kia gật đầu cười: “Chính là Tiêu Kiệt đó.”
“Ai dzậy? Ai dzậy?” Đám người Diệp Tu nhìn về phía An Văn Dật.
“Là một nhà văn có tiểu thuyết bán rất chạy.” An Văn Dật nói.
“Nhà văn?” Diệp Tu cào đầu, 2 chữ này cách hắn xa đến nửa vòng trái đất. Ngụy Sâm còn khoa trương hơn, nghe thấy vội chạy tới: “Đâu đâu? Nhà văn ở đâu? Cho tao xem thử, tao chưa bao giờ thấy nhà văn sống!”
Trần Quả cũng khá hiếu kỳ, nhưng may là chưa khoa trương đến mức như Ngụy Sâm. Nhìn vào Ngụy Sâm, nếu không bàn tới Vinh Quang thì cô chỉ cảm nhận thấy một mùi vô học nồng nặc.
“Hế lô nhà văn, hân hạnh hân hạnh.” Ngụy Sâm bước tới bắt tay người ta lắc tới lắc lui liên tọi.
“Ngụy lão đại, khi còn nhỏ tôi cũng có xem anh thi đấu.” Tiêu Kiệt cười mà nói.
“Úi úi vậy hả? Có muốn tôi ký tên cho không? Ha ha ha.” Hai chữ liêm sỉ đối với Ngụy Sâm là không tồn tại.
Tiêu Kiệt chỉ cười chứ không phát biểu, rõ ràng gã không phải fan của Ngụy Sâm. Nhưng ít nhất lời gã nói đã để lộ chút thông tin, rằng gã cũng là một người quan tâm Vinh Quang lâu năm không bỏ.
“Xem ra ông chủ Tiêu là fan hâm mộ của chiến đội Tru Tiên a!” Lúc này Diệp Tu nói.
“Đúng, bao năm qua chưa hề thay đổi.” Tiêu Kiệt nói.
“Thật không dễ dàng.” Diệp Tu nói.
Trương Giản bên kia lập tức lườm. Lời này của Diệp Tu tuy có hơi trào phúng nhưng cũng là sự thật. Một chiến đội nát bét như Tru Tiên mà có thể thu hút được một fan hâm mộ kiên trì ủng hộ, nhiều năm không nản thế này, quả thật là một việc rất khó khăn.
“Ha ha, chính xác.” Thấy chưa? Đến cả bản thân Tiêu Kiệt cũng phải thừa nhận, “Thành tích của Tru Tiên luôn luôn không tốt, đúng là làm người ta lo lắng. Có điều, hồi xưa chỉ biết nóng ruột mà thôi, nhưng bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi, bản thân mình đã có năng lực để giúp được chiến đội, cũng mừng.”
“Tru Tiên hẳn cũng rất vui mừng vì có được một fan hâm mộ như anh.” Diệp Tu nói.
“Ha ha.” Tiêu Kiệt nở nụ cười, vốn đang định nói cái gì đó nữa, bỗng phát hiện trọng tài đi về phía bọn họ. Thấy hai bên đều nhìn mình, trọng tài lập tức vẫy tay: “Hai đội chuẩn bị, trận đấu sắp bắt đầu.”
“Nếu vậy, chúng ta đánh xong rồi nói tiếp?” Diệp Tu nói.
“Hoặc là vừa đánh vừa trò chuyện cũng được mà, tôi rất muốn nghe cách nhìn và cao kiến của đại thần đối với trận đấu.” Tiêu Kiệt nói.
“Không vấn đề, dù sao hai nhà chúng ta cũng ngồi gần nhau.” Diệp Tu nói.
“Vậy mời anh.”
“Mời anh.”
Hai người đều nói mời, nhưng không ai thực sự ngồi chung với nhau mà từng người quay về chỗ trước đó của mình. Còn mấy lời theo kiểu “chúc anh giành được thành tích tốt” thì dĩ nhiên khỏi tính, bây giờ đang là đối thủ của nhau mà, chúc đối phương có thành tích tốt không phải nghĩa là tự rủa bản thân mình tèo? Khách sáo tới mức đó thì biến thành xalococo, cho nên hai bên đều dứt khoát cho qua.
Người Hưng Hân về chỗ ngồi mà trong lòng thật ra đang mất bình tĩnh. Chuyện giữa chiến đội Tru Tiên và Tiêu Kiệt là thế nào, chỉ cần mấy câu nói vừa rồi cũng đã quá rõ. Trước đây Tiêu Kiệt chính là fan của chiến đội Tru Tiên, mãi vẫn luôn ủng hộ chiến đội này, nhưng tiếc rằng chiến đội này lại quá bất lực. Không ai ngờ tới, thiếu niên năm đó đã từng ngày từng ngày lớn lên, trở thành một tác giả tiểu thuyết bán chạy, gia nhập hội người thành công có của nên dứt khoát mua lại chiến đội mà mình ủng hộ. Chỉ vì ủng hộ một chiến đội mà có thể làm được đến mức này, trong lịch sử Vinh Quang quả thật chưa từng xảy ra. Nếu nhất định phải kể có ai tranh được cao thấp với cái sự khùng của Tiêu Kiệt, chắc cũng chỉ có 5 đứa COCC bên Nghĩa Trảm, cái hội mà chơi Vinh Quang tới mức lập chiến đội rồi lập luôn câu lạc bộ, tiến quân vào giới chuyên nghiệp ấy.
Cơ duyên thần kỳ của chiến đội Tru Tiên coi như đã rõ ràng rồi, nhưng điều đó cũng không có ích gì với việc tăng thêm phần thắng của trận đấu trước mắt, chỉ cần đừng vì thế mà phân tán sự tập trung là được.
Nhìn thấy trận đấu sắp bắt đầu, Điền Thất vội vàng ngăn cản anh em nhà mình quấy rầy chiến đội. Dưới sự chỉ huy của hắn, người kéo băng rôn, người vẫy cờ, người hú hét, fanclub Hưng Hân bắc loa cổ vũ. Fanclub Tru Tiên đương nhiên cũng không cam lòng yếu thế, lập tức xăn tay áo chiến đấu với Hưng Hân.
Còn khu vực chiến đội Tru Tiên, Tiêu Kiệt cũng ngồi vào vị trí gần Hưng Hân hơn. Theo một nụ cười và cái hất mắt của gã, tuyển thủ đầu tiên trong đội bọn họ đã đứng dậy lên sân đấu.