Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cũng không cần phải tưởng tượng, bên kia cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu của Kha Nhi cong lên:” Ngay cả Kha nhi ca cũng nghe không ra sao.” Giống như là nàng bị uỷ khuất lắm ấy! Thật là động lòng người mà!
“Nghe, nghe chứ! Huynh là ai a! Sao lại không nghe ra Kha Nhi đáng yêu chứ .” Tần Thiên đành phải thỏa hiệp "ăn ngay nói thật".
“Hi hi. Thiên ca ca là anh hùng trong lòng Kha nhi a.”Kha Nhi vẫn còn băn khoăn chuyện lúc trước Tần Thiên cứu nàng."Thiên ca, Mau tới bán lâu bộ a, muội chờ ca.”
“Bán lâu bộ? Có chuyện gì vậy?” Tần Thiên nghi hoặc hỏi lại.
Đầu dây bên kia lại truyền tới giọng nói uỷ khuất:"Thiên ca ca a, chuyện giấy chứng nhận bất động sản của ca đó, Ca quên sao?”
“Ừm ta biết rồi Kha Nhi, ta tới ngay"
Tiến vào bán lâu bộ,Tần Thiên tiếp nhận giấy chứng nhận bất động sản cùng bản thỏa thuận chính thức. Ài! Phòng ở, phòng ốc của mình a! Cuối cùng cũng có thê ở chỗ mình thích!
“Thiên ca ca, lúc nào ca dời đến a? Ngày mai ư? Kha nhi giúp ca được không>.”
“Nga!" Tần Thiên 'tranh thủ thời gian' lắc đầu:”Mấy ngày nữa ta rất bận, không cần chuyển vội.”
“Thiên ca ca, dời đến sớm một chút vẫn hơn a.”
Tô Kha âm thầm nhỏ giọng tới mức mà hình như chỉ có nàng nghe được:”Ca dời đến sớm một chút. Tới lúc khai giảng, chúng ta...”
“Cái gì?” Tần Thiên tai thính tới mức nào chứ?
“Không...không có gì a.” Tô Kha ngượng ngùng cười:”Thiên ca ca, chúng ta đi dạo công viên đi.”
“Đi dạo công viên?”
Tô Kha đã kéo cánh tay Tần Thiên:”Thiên ca ca, đi thôi! Ca ca một khi đã tới thì không được bỏ đi a.”
Đi dạo công viên?Tần Thiên thực không muốn đi. Nhưng vừa mới cầm chứng nhận bất động sản mà Tô Kha đưa, chỉ có thể 'liều mình' đi cùng mỹ nữ. Đành theo Tô Kha tới công viên lớn nhất Hoa Hạ.
Giữa mùa hè tháng tám, nằm dưới tán cây ngắm hoa sen nở, tắm dưới ánh nắng ấm áp cũng là một kiểu hưởng thụ không tệ a.
Trong công viên, Tô Kha từ đầu tới cuối vẫn im lặng đi bên cạnh Tần Thiên .
Mọi ánh mắt lúc này đang đổ dồn vào Tần Thiên, Đa số là nam a! Cũng không phải mấy người kia đều là Gay, mà là tại vì Tần Thiên quả là "hồng phúc tề thiên" mà. Tô Kha lúc này mặc một cái áo trắng tinh khiết điểm một vài hoa văn nhẹ nhàng, cặp kính tím xanh với chiếc ô màu tím khoe sắc dưới ánh mặt trời. Tựa như là trong công viên này ngoài nàng ra không có ai khác có thể được gọi là mỹ nữ a.
“Thiên ca ca, mau nhìn, Vịt con kìa.”
“Kha nhi muốn chụp ảnh.”
“hi hi, Con chim công xòe đuôi kìa, thật là khó thấy a.”
“Là Hỏa Liệt Điểu sao,nắng như vậy mà xem ra nó rất hưng phấn a.”
“Thiên ca ca, đuổi theo,ngăn mặt trời cho Kha nhi.” Tựa như cửu thiên huyền nữ. Tô Kha cất tiếng cười trong trẻo, không phải ai cũng có định lực để không quay đầu lại si ngốc nhìn nàng a.
Phảng phất như một ngọn lửa đang nhảy múa, phảng phất là ánh mặt trời thanh khiết, phảng phất như tiểu tinh linh ôn hòa, Tần Thiên bị tiểu mỹ nữ này làm cho tâm tình đang đóng băng không khỏi dấy lên một tia ấm áp.
Nhưng mà, ngay tình cảnh này, trước mắt tiểu mỹ nữ Tô Kha, Tần Thiên hoảng hốt, nhớ tới thời điểm bốn năm trước khi hắn cùng Oánh cùng một chỗ.
Cũng là công viên Hoa Hạ, cùng tay nắm tay với Lâm Oánh, đi dạo trong công viên.
“Thiên ca, Khổng Tước kìa, chúng ta chụp ảnh đi.”
“Thiên ca, Oánh nhi mệt nghỉ ngơi một chút nha.”
Ngồi dưới bóng cây, Lâm Oánh nằm trong ngực Tần Thiên, ôm cánh tay Tần Thiên:”Thiên ca, buổi chiều ca phải đi học ca có đi không?”
“Đương nhiên là.. không đi.”
Tần Thiên vịn lấy tay Lâm Oánh muốn mấy ôn nhu có bấy nhiêu, muốn mấy thanh tú cũng không thiếu:”Cùng Oánh nhi của anh ở cùng một nơi, chỗ nào anh cũng không đi.”
Nhưng là bốn năm xong, tốt nghiệp, Lâm Oánh lại bỏ hắn đi. Bởi vì tiền, vì đi theo con nhà giàu có xuất ngoại.
Trái tim Tần Thiên trong một khoảnh khắc dường như bị xé toác.
“Cái gì mà 'Thiên trường địa cửu', thề non hẹn biển, tình thâm ý trọng, là giả dối ư, đều là giả dối sao?” Muốn quên! Nhưng thực sự có quên được không? Ngược lại là sự phẫn nộ và lo lắng.
Trong nội tâm hỗn loạn, nắm chặt nắm tay:”Lâm Oánh, Lâm Oánh, ta Tần Thiên, nhất định phải tìm được nàng, phải tìm được nàng.”
“Thiên ca ca, Thiên ca ca, Thiên ca ca.”
“A.” Tô Kha hô ba kéo Tần Thiên ra khỏi dòng ký ức.
“Kha Nhi, có chuyện gì a?”
Tô Kha đáng yêu thuần khiết dùng lo lắng nhìn Tần Thiên:”Thiên ca ca, ca , ca.”
“Đột nhiên sững sờ, thương tâm, phẫn nộ, tròng mắt đỏ hoe, lại rất ưu sầu, một bộ dáng tâm sự nặng nề.”
“Thiên ca ca, đừng dọa Kha nhi, ngươi có tâm sự gì sao?”
Ài! Chính mình! Vậy mà còn không thể khống chế tâm tình.
“Không có, không có, không có gì.”
Tần Thiên cay đắng lắc đầu:”Chỉ là ngẫu nhiên, nhớ tới một ít chuyện cũ.”
“Chuyện cũ? Có thể kể cho Kha nhi nghe không?”
“Nga.” Tần Thiên gãi gãi đầu:”Một ít nhàn sự, muội không cần để y.”
Lâm Oánh, nhất định là Lâm Oánh.
Tần Thiên lại không thể biết, Tô Kha tư lâu đã biết từ trong miệng ba nữ nghiên cứu sinh, biết được hắn bị Lâm Oánh bỏ rơi. Huống chi, mỹ nữ Tô Kha thiên tính nhạy cảm nàng thấy được, trong ánh mắt Tần Thiên tràn đầy phẫn nộ, thương tâm, ưu sầu, càng có một cỗ hoài niệm sâu sắc, muốn che dấu tưởng niệm, khó có thể nói nên lời yêu thương.
Thiên ca ca, vậy mà thích Lâm Oánh đến thế, nàng có chút đau xót a.
“Thiên ca ca.”
Tô Kha giống như ăn phải một bình giấm, làm nũng kéo bàn tay của Tần Thiên:”Cùng Kha nhi ở một chỗ, ca không vui sao, không muốn đi dạo Kha nhi à?”
“Ah, không có.” Tần Thiên lắc đầu:”Ta, chỉ là có một ít tâm sự.”
Quả nhiên là Lâm Oánh.
Tô Kha càng thêm xác định, ủy khuất:”Ngoại trừ biểu tỷ, không có người nào chơi cùng Kha nhi, thật vất vả cùng mới được cùng Thiên ca ca ở một chỗ đi dạo công viên, Thiên ca ca, đừng làm Kha Nhi mất hứng được không.”
Đong đưa bàn tay lớn của Tần Thiên:”Kha nhi chỉ hi vọng Thiên ca ca được vui vẻ mà thôi .”
Chóng mặt, lại bị Tô Kha giảng đạo.
“Ừm, cao hứng.”
Tần Thiên trong nội tâm có hơi ấm áp, gật gật đầu:”Đi, chúng ta đi xạ kích."(không hiểu xạ kích là làm cái gì. Đi bắn cái gì sao?).
“Không!” Tô Kha cong lên cái miệng nhỏ nhắn, lắc đầu.
“Tô Kha. Làm sao vậy?”
“Tô Kha, Tô Kha, còn gọi e là Tô Kha.”
Tiểu mỹ nữ làm nũng, ánh mắt ủy khuất:”Tô Kha cho phép anh, gọi em là Kha nhi .”
“được.” Tần Thiên khó có thể kháng cự:”Kha nhi.”
Kéo bàn tay nhỏ bé của Tô Kha:”Kha nhi, em muốn món đồ chơi gì, Thiên ca ca lấy cho em.”
“Gấu Panda a, Kha nhi muốn gấu panda.” tiểu mỹ nữ, nhẹ nhàng, ôm cánh tay Tần Thiên.
“Không vấn đề gì”
Tần Thiên tự tin:”lão bản, ta muốn bắn Panda không vấn đề gì chứ?.”
“Tất nhiên tất nhiên! Gấu panda giá 45 đồng, là sản phẩm hàng hiệu mới ra a, là loại đắt tiền nhất, bởi vậy hồng tâm nhỏ nhất.”
Lão bản so Tần Thiên còn tự tin hơn, chỉ chỉ hồng tâm nhỏ nhất:”Một lần bắn một đồng, phải bắn trúng mười lần, mới có thể được Gấu Panda.”
“Tốt, cho ta 10 lần bắn.”
Tần Thiên, giơ súng, bắn.
“Rầm rầm rầm.” Ba phát, ba trúng.
“Tốt, Thiên ca ca.”
Giơ súng, bắn.
“Rầm rầm rầm.” Lại là ba phát, lại ba trúng.
“Thiên ca ca, sáu phát.” Tô Kha dung mạo tuyệt sắc,tươi cười sáng lạn.
“Nhìn kia, thuật bắn súng tốt quá, bắn hồng tâm xa nhất.”
“Bạn gái của hắn, thật xinh đẹp.” Tần Thiên và Kha Nhi hấp dẫn tình lữ trẻ tuổi xung quanh, ào ào hướng về Tần Thiên xem.
“Ah?” Lão bản không thể tin được, có chút ngây dại.
“Lão bản, súng.”
Được Tần Thiên nhắc nhở, lão bản mới vội vàng thay ba viên đạn bàn tay có chút run run a.
Tần Thiên thân thể thẳng tắp, giơ súng bắn, lại là ba phát.
“Rầm rầm rầm.”
“Ah, lại đều trúng.”
“Không thể nào, ta vừa rồi bắn qua, 10 phát chỉ trúng một phát.” Chung quanh có mấy cặp nam nữ, ào ào xúm lại.
“Thiên ca ca, giỏi quá.” Tô Kha kiêu ngạo, ôm sát tay trái Tần Thiên. Âm thầm tuyên bố, Tần Thiên là lão công của nàng.
“Ngươi, ngươi.” Vừa rồi còn tự tin nhìn một màn này lão bản sợ ngây người:”Người trẻ tuổi, ngươi là quân nhân à?”
Tần Thiên lắc đầu:”Không phải.”
“Xạ kích đội hay sao?”
“Không phải?”
“sao bắn chuẩn như vậy?”
Lão bản không tin:” hồng tâm nhỏ nhất ở đây, so thế vận hội Olimpic còn khó hơn, người bình thường, 10 phát chỉ có thể trúng một hai phát đã rất lợi hại rồi.”
“Ha ha, cái này sao.”
Chứng kiến chung quanh tràn đầy ánh mắtnghi hoặc, Tần Thiên xấu hổ gãi gãi đầu:”Ngày xưa, ta thích trộm táo, cây táo cao quá không trèo được nên hay dùng cục đá bắn. mơ mơ màng màng, không biết như thế nào, luyện thành Đạn Chỉ thần công, bách phát bách trúng.”
“hi hi.”
Tiểu mỹ nhân Tô Kha, cười rộ lên:”Thiên ca ca, ngươi dùng chính là súng, cùng Đạn Chỉ thần công không có giống a.”
“Ha ha.” Tần Thiên cười to, nhìn tiểu mỹ nhân tuyệt mỹ:”Vẫn là Kha nhi thồn minh a.”
“Lão bản, súng.”
Lão bản vẻ mặt đau khổ, đưa viên đạn cuối cùng.
“Phanh!” Hoàn mỹ, trúng ngay hồng tâm.
“Tốt.”
“Thần Thương Thủ." (Thương: /Qiāng/ 枪 nghĩa ở đây là cây súng) Không chỉ Tô Kha mà cả đám tình nhân chung quanh đều sợ hãi, thán phục vỗ tay.
“Người trẻ tuổi, phần thuởng của ngươi.”
Lão bản tiếp tục vẻ mặt đau khổ, đem Gấu panda đưa tới:”Người trẻ tuổi, ngươi là người thứ nhất mười lần bắn trúng hồng tâm,đây là phần thưởng của người.”
“Kha nhi,của muội nè.”
“Thiên ca ca.” Kha Nhi nở nụ cười sáng lạn, tiểu mỹ nhân càng thêm hồn nhiên động lòng người.
Kha Ngi một tay ôm lấy con gấu, một tay ôm lấy cánh tay Tần Thiên:”Kha nhi rất thích a.”
“Người nam nhân kia, thật lợi hại.”
“Trong nháy mắt, 10 phát trúng 10, thật biến thái a.”
“Xem khí thế cùng bộ dáng của hắn, mặc dù không phải là quân nhân cùng xạ kích đội nhưng cũng không là phàm nhân.”
Nhìn thân ảnh Tần Thiên cùng Tô Kha rời đi, chung quanh tình lữ hâm mộ, càng có nữ hài tử thích, kéo tay bạn trai:”em cũng muốn Panda, bắn cho em đi.”
“Lão bản, 10 phát.”
Nam đồng hô to, rầm rầm rầm tiếng súng không ngừng vang lên nhưng không trúng phát nào ,còn có nam sinh, bắn hơn hai trăm thương, mới miễn cưỡng gom góp đủ 10 thương mới được thưởng.
Vẻ mặt đau khổ của lão bản, lúc này thật cao hứng.
“Kiếm tiền, kiếm tiền.”
“Người trẻ tuổi, so đài truyền hình quảng cáo còn tốt hơn.”
Trong nội tâm, tràn đầy nghi hoặc:” thuật bắn súng của người trẻ tuổi, vì cái gì bắn chuẩn như vậy.”
“Tham gia thế vận hội Olimpic, khẳng định là quán quân, nổi tiếng cả nước.”
“Thiên ca ca, chúng ta đi ăn lẩu đi.”
“Hôm nay, muội mời sao?.”
Một ngày đi chơi, thẳng đến hơn 7 giờ tối, mới đưa Tô Kha về nhà.
“Ai, lại hết một ngày.”
“Ta cấp 25.”
Về nhà, tu luyện « Nhật Nguyệt Bí Đồ » xua đi mệt mỏi, Tần Thiên tiếp tục đến Kim Long vương thành.
Tiếp tục đi phó bản Ma Thử vương, tiếp tục phấn đấu đến cấp 25.