Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“a Quái Vật Ám Kim.”
” Để ta.”Tần Thiên cười cười Thúc hắc diễm câu phóng tới chỗ ám kim ma ưng.
Không hổ là ám kim, Mộc hệ ma ưng cũng rất giảo hoạt, giương cánh bay lên, lướt qua Tần Thiên, hướng về phía Cổ Lan cùng Cổ Trúc ở đằng sau đánh tới.
“Mộc Vũ Phân Phi.”
Lông vũ của Mộc hệ ma ưng giống như lưỡi dao sắc bén, Cổ Lan cùng Cổ Trúc tận lực né tránh, vẫn bị mất không ít sinh lực. Vũ Đấu giả cùng khí công sư không thể tự phòng ngự , huống chi hai người vừa mới cấp 20.
“Oa oa oa.”
“Tiểu tử, nạp mạng đi.”
Ám kim Mộc hệ ma ưng đắc ý, giương cánh lao xuống, hướng về người có phòng ngự yếu nhất, khí công sư Cổ Trúc.
Thật là khinh thường ta quá! Tần Thiên đã sớm biết Ám Kim Quái Vật rất khó đối phó. Hét lên “Lên!”
“Đằng đằng đằng.” Hắc diễm câu cấp tốc chạy nước rút. Không hơn kém một giây, vọt tới trước Cổ Trúc, thân ảnh kỵ sĩ sừng sững bảo vệ trước người Cổ Trúc. Chiến mã hắc diễm câu chạy nước rút, Tần Thiên rống giận giơ lên trường kiếm hoàng kim.
“Bà mẹ ngươi, dám đánh lén. Chiến mã trùng kích thuật!.”
Tần Thiên tiến tới trước một bước, đâm trúng cánh ám kim ma ưng. Thiên phú max trị số lực lượng, che dấu hiệu quả đánh lui, trọng kích, mê muội vân... vân, theo đẳng cấp càng ngày càng mạnh.
“Phanh.” Một cái dũng mãnh trọng kích, ám kim ma ưng bị đẩy lùi 3-4m. Ám kim ma ưng lại phi thường cường hãn, oa oa kêu to, quay người lại, hướng về Vũ Đấu giả Cổ Lan phóng đi.
“ĐxxCM.”
Tần Thiên nổi giận, thật sự nổi giận. Còn chưa có Ám Kim Quái Vật cấp 20 nào, lại để cho Tần Thiên chật vật như thế, huống chi, lại để cho mỹ nữ song sinh Cổ Lan cùng Cổ Trúc, không ngừng lâm tình trạng nguy hiểm. Tần Thiên ở trên lưng ngựa đứng lên, nhảy lên, vọt tới trước người Cổ Lan.
Hào quang Ám kim, lập loè.
“Hô.” Ám kim Thiết Tí Cự Hùng thuẫn, xuất hiện trước tay trái, lực lượng nổi giận, hình thành thiết chùy thợ rèn cổ xưa.
“Thợ rèn chi Thuẫn Bài Chàng Kích.”
Đánh thẳng đầu ám kim ma ưng, bị đâm cho văng xa hơn hai mét, Mê mê muội muội trên không trung. Hhoàng kim trường kiếm trên tay phải Tần Thiên biến mất không thấy đâu, mà biến thành một thanh trường kiếm có hai cánh dơi, lóe ra từng vòng tử sắc quang mang.
“Kỵ sĩ, hắn, hắn có tấm chắn hoàng kim.”
Cổ Lan Cổ Trúc, nhìn người bảo vệ các nàng Tần Thiên kinh ngạc hô:”Ah,trường kiếm màu tím.”
Tầm tình của họ càng ngày càng gấp:”Trông rất là quen a, hình như đã nhìn thấy ở đâu nhỉ.”
“Rầm rầm.” Tần Thiên kéo quần áo ngủ trên người ra, mũ ám kim, che tay ám kim, áo giáp ám kim, bảo vệ đùi ám kim, chiến giày ám kim, toàn thân quang mang ám kim chớp thước.
hào quang Ám kim, kim quang chói mắt.
“Là hắn, vong linh kỵ sĩ.”
Cổ Lan Cổ Trúc bừng tỉnh:”Vong linh kỵ sĩ, đệ nhất danh bảng xếp hạng Đẳng Cấp, tiếng tăm lừng lẫy vong linh ám kim kỵ sĩ.”
“Mặt quỷ cánh dơi.”
Tần Thiên bày ra Ám Kim Trang Bị, hai cánh dơi dài ra lướt đi, trượt đến ám kim ma ưng bị mê muội ở phía bên phải.
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Một kiếm, hai kiếm, ba kiếm.
Lướt đi trúng liên tục công kích, sinh ra liên kích liên tục, máu tươi phun trào{bạo kích} không ngừng, liên kích chấm dứt, ám kim ma ưng mê muội sắp thức tỉnh.
“Thợ rèn chi Kỵ Sĩ Trọng Kích.” Kỵ Sĩ Trọng Kích là một kích nương theo lực lượng của thợ rèn.
“Phanh!”
Ám kim Mộc hệ ma ưng bị đánh rơi trên mặt đất còn chưa kịp thở thìTần Thiên lướt tới, chà đạp lấy thân thể ám kim ma ưng.
“Tiểu tử, cùng lão tử chơi nhiều kiểu.”
“Ngươi là đồ bỏ đi, lại dám đánh lén.”
“**, còn muốn phản kháng.”
Trường kiếm màu tím liên tục công kích, đã bạo lộ không dấu diếm nữa, một tiếng triệu hoán, Chồn con tham ắn đáng yêu, xẹt, lẻn đến đầu vai Tần Thiên.
“Chiêm chiếp thu.” Vong Linh Kiếm Ưng giương cánh bay lượn trên đỉnh đầu Tần Thiên “Vong linh Thiên Ưng kiếm.” Ưng hình vong linh kiếm quang, giống như mưa tên từ trên trời giáng xuống.
Sau đó thì khỏi nói rồi Tần Thiên thoải thoải mái mái chém giết ám kim Mộc hệ ma ưng. (Vì bây giờ cùng 1 pt đứa nào finish cũng con như là q complete)
“Ngươi, ngươi.”
Hơn nửa ngày, Cổ Lan cùng Cổ Trúc mới kịp phản ứng, chậm rãi đi tới:”Ngươi là vong linh ám kim kỵ sĩ.”
“Ha ha, ha ha.”
Tần Thiên cười cười xấu hổ, gãi gãi đầu:”Không nghĩ tới, cây cọc gỗ thứ 6 hóa thành ám kim ma ưng giảo hoạt, ta không thể không dụng tâm công kích.”
Quả nhiên là vong linh kỵ sĩ. Trách không được, một mực không giới thiệu chính mình, gia nhập đội ngũ cũng dấu chức nghiệp cùng tính danh.
Mặc dù đối mặt cùng các nàng, mỹ nữ song sinh tuyệt sắc, vong linh ám kim kỵ sĩ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, kiên trì tác phong của hắn, kiên định không hiện lộ tính danh. Cổ Trúc Cổ Lan, mỹ nữ song sinh xinh đẹp, thiện lương, hiểu nhân tâm .Tuy nội tâm hiếu kỳ,thấy Tần Thiên không muốn hiển lộ, các nàng cũng không gặng hỏi.
“Sủng vật của ngươi- Tiểu Ưng, có phải là ám kim không?”
Tần Thiên quay sang nhình Vong Linh Kiếm Ưng nói:”Hiện tại, có tử sắc quang mang.”
“Tiểu Ưng nó tiến giai.”
Ám Kim Trang Bị phối hợp cùng Tiểu Ưng màu tím, đáp trên cánh tay, ưu nhã sửa sang bộ lông của mình.
“Ah, chồn tía thật xinh đẹp.” Vũ Đấu giả Cổ Lan, liếc trông thấy chồn tía hưng phấn kêu:”Nó, cũng là sủng vật của ngươi?”
“Mới đạt được sủng vật gần đây.”
Tần Thiên mò mò con chồn nhỏ này, tiểu gia hỏa vẫn như trước không... ưa thích bị đụng chạm, chiêm chiếp len lén bò lền vai phải vai phải hắn, nhàn nhã nghịch đuôi.
“Chồn con, đến đây nà!.”
Cổ Lan phi thường ưa thích, móc trong ba lô ra một cây phỉ(không pít cây phỉ là cây gì a!):”Chồn con, để tỷ ôm một cái, cho ngươi cây phỉ ăn.”
“chiêm chiếp!.” Chồn con tham lam có vẻ rất ưa thích cây phỉ trong tay Cổ Lan a.
“Xẹt.” Nhanh như điện nó nhảy đến đầu vai Cổ Lan,len lẻn đến bàn tay, sử dụng hai cái chân trước nắm cây phỉ cứ như sợ Cổ Lan đổi ý vậy. “Xẹt.” Rồi đi còn nhanh hơn đến vụt cái trở về đầu vai của Trần Thien, cái đuôi xù vung vẩy, mới bắt đầu yên tâm hảo hảo hưởng thụ cây phỉ. Nó ăn được cây phỉ của Cổ Lan, cũng không để cho Cổ Lan ôm nó.
“Vong linh kỵ sĩ, con chồn tía của ngươi thật giảo hoạt ah.” Cổ Lan phiền muộn.
“Nó ah.” Tần Thiên cũng đành chịu:”Chẳng những giảo hoạt, hơn nữa rất tham lam, thậm chí tâm cơ gian trá.”
“Thu, chiêm chiếp, chiêm chiếp thu.” Phảng phất nghe hiểu Tần Thiên nói gì, Chồn con tham lam bất mãn phản kháng, phàn nàn vị chủ nhân này, chưa từng cho nó cây phỉ để ăn.
Cổ Lan càng hâm mộ:”Vong linh kỵ sĩ,chồn tía của ngươi thật đáng yêu.”
đúng lúc này .....“Vù vù hô.” cây quái thú cọc gỗ thứ 7, hóa thành một chích ám kim Mộc hệ ma Sư.
“Lượt công kích thứ 7, bắt đầu rồi.”
Tần Thiên cũng không ẩn dấu thực lực nữa:”Vong linh chi triệu hoán quỷ tướng.” Tần Thiên phóng thích kỹ năng triệu hoán, thi thể ám kim ma ưng sinh ra hiệu quả, ken két, bò lên một đầu hoàng kim vong linh quỷ tướng.
“Nó!.” Cổ Lan kêu thất thanh.
Nhìn ám kim ma Sư đang vọt tới, Tần Thiên vô tội gãi gãi đầu:”Giống như là... nó muốn một mình đấu với chúng ta.”
“Chúng ta?.” Hai chị em song sinh kinh ngạc kêu.
Lần nữa gãi gãi đầu xấu hổ nói :”Chúng ta chỉ có thể quần ẩu nó a!.”
Vong linh quỷ tướng, Vong Linh Kiếm Ưng cùng Tần Thiên vượt lên trước chém giết, Cổ Trúc cùng Cổ Lan nhìn nhau:” kỵ sĩ này, hình như rất giảo hoạt a!thảo nào lại che dấu tính danh giả trư ăn thịt cọp đây mà!.”
“Tỷ tỷ, chúng ta cũng chiến đấu.” Cổ Lan gật đầu nói
Hai mỹ nữ song sinh hưng phấn, đem tấm thân yểu điệu duyên dáng chạy theo Tần Thiên, triển khai công kích.
Cọc gỗ quái vật không rơi trang bị, kinh nghiệm cũng không nhiều lắm.
Ám kim ma Sư bị giết, kinh nghiệm Tần Thiên tăng lên 5%, Cây cộc gỗ cuối cùng hóa thành một đầu ám kim Mộc hệ ma chu.
“Tê tê tê.”
Ma chu một bên tám móng vuốt vọt tới, một bên mở cái miệng rộng ra, phun tia độc đầy trời .