Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch]Tống Mạn Chi Thần Vương
  3. Chương 30 : Gặp Jiraiya
Trước /79 Sau

[Dịch]Tống Mạn Chi Thần Vương

Chương 30 : Gặp Jiraiya

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vừa nói xong, Diệp Phong cũng đã vận dụng một nhẫn thuật vào cả ba Kage.

“Vạn Vật Thiên Dẫn!”

Trái ngược với Thần La Thiên Chinh, Vạn Vật thiên dẫn tạo ra một lực hút mạnh mẽ tác động lên người của ba vị Kage.

Lực hút này xuất hiện một cách bất ngờ, khiến cho ba vị Kage không kịp phản ứng, bị hút thẳng về phía Diệp Phong, nhưng mà làm gì có chuyện họ bị hạ dễ dàng như thế.

Chỉ sau một giây, ba vị Kage mặc kệ mình đang bị Diệp Phong hút đến bên cạnh mà lại lợi dụng lúc này để tấn công hắn.

“Khuếch Am Nhập Triền Thùy Thủ!”

Đệ Nhất kết ấn, sử dụng Mộc Độn sở trường của mình. Hai cánh tay được tạo ra Mộc Độn xông đến Diệp Phong, như muốn ép Diệp Phong vào giữa.

Còn Kazekage Đệ Tam cũng không vừa, ông dùng ngay nhẫn thuật mạnh nhất của mình.

“Thiết sa giới pháp!”

Những khối thiết sa nhanh chóng tụ tập lại phía trên đầu Diệp Phong và nén lại. Khi nó nén đến mức độ nhất định, cả quả cầu thiết sa nổ tung ra, tạo ra một khu rừng gai đâm về Diệp Phong ở phía dưới.

Còn Đệ Nhị, ông đã dùng Phi Lôi Thần Thuật lui về phía sau từ lâu.

Dưới tình thế này, Diệp Phong vẫn ung dung, không có vẻ gì là lo lắng. Khi đòn tấn công của hai Kage vừa tiến sát đến người mình, Diệp Phong liền thuấn di đến bên cạnh Đệ Nhị, không cho Đệ Nhị phản ứng, hắn bắt lấy người của ông.

“Nhân Đạo!”

Lần này, để hạ ba vị Kage bị triệu hồi từ Uế Thổ Chuyển Sinh, Diệp Phong phải sử dụng Nhân Đạo, một trong lục đạo của Rinnegan. Nó có thể rút linh hồn của con người ra khỏi thân thể họ, và người bị rút linh hồn thì dĩ nhiên là tiêu luôn, khỏi phải bàn cãi. Vừa chạm vào Đệ Nhị, Diệp Phong kéo linh hồn của ông ra rất dễ dàng, đây cũng là do ông bị triệu hồi bởi Uế Thổ Chuyển Sinh nên sức bám của linh hồn với thân thể mới kém như thế.

“Địa Ngục Đạo!”

Kế tiếp là địa ngục đạo, khác với địa ngục đạo của Nagato, Địa Ngục Đạo của Diệp Phong chỉ là một vết nứt không gian có một sức hút rất lớn, trong khi của Nagato lại là một cái đầu khổng lồ.

Địa ngục đạo vừa mở ra thì đã hút thẳng linh hồn của Đệ Nhị vào trong đấy. Phủi tay một cái, Diệp Phong nhìn về Đệ Nhất và Kazekage Đệ Tam và nói:

“Xong một người, bây giờ là đến hai ngài!”

“Tốt, vậy hãy nhanh chóng kết thúc bọn ta đi!”

Đệ Nhất nói một câu, sau đó, ông không hề thấy Diệp Phong ở trước mặt mình nữa. Điều này làm cho ông kinh ngạc vô cùng.

“Ảo thuật ư?”

“Đúng vậy!”

Lúc này, Diệp Phong đã đến phía sau Đệ Nhất từ lúc nào, và đã nắm bắt được linh hồn của Đệ Nhất từ lâu.

“Ta đã làm hai người các ngài nhìn nhận thực tế chậm lại hai giây, khi hai người thấy ta hạ Đệ Nhị, thì thật ra, ta đã hạ Đệ Nhị từ hai giây trước rồi!”

Vừa nói, Diệp Phong vừa thả linh hồn của Đệ Nhất vào Địa Ngục Đạo.

Nhìn vào đối thủ cuối cùng là ngài Kazekage Đệ Tam, Diệp Phong hỏi:

“Ngài có điều gì muốn nói!?”

Nhìn Diệp Phong, Kazekage Đệ Tam không hề che giấu sự khiếp sợ trong lòng, ông cười khổ và nói:

“Với sức mạnh của ngươi, Làng Lá có thể làm bá chủ cả thế giới này! Ta không hiểu sao mà chuyện đó chưa xảy ra. Nhưng ta mong các ngươi đừng tiêu diệt làng Cát, dù sao chúng ta cũng là người bị hại!”

Lúc Đệ Tam vừa nói, thiết sa của ông cũng đã dần dần mất đi sự điều khiển, trong khi ông đang dần bị cát quấn quanh người, ngoài ra, một lá bùa đang từ từ dán lên lớp cát bao quanh ông và chuẩn bị phong ấn ông lại.

“Tốt, ta hứa là sẽ không tiêu diệt làng Cát!”

“Cảm tạ!”

Nói xong lời cuối cùng, Kazekage Đệ Tam cũng đã hoàn toàn bị phong ấn trong quan tài cát mà Diệp Phong sử dụng.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện ở đây, Diệp Phong thấy cũng nên đi ra ngoài rồi. Vừa tiến ra không gian của mình, Diệp Phong bắt gặp trận chiến của Đệ Tam và Orochimaru cũng đã sắp đến hồi kết.

Nói về sức mạnh, Đệ Tam vẫn hơn Orochimaru một bậc, ông vẫn mãi áp chế Orochimaru lại. Nhưng do Orochimaru là đệ tử của mình, cuối cùng thì Đệ Tam cũng khó mà xuống tay cho được. Diệp Phong hoàn toàn hiểu cho Đệ Tam, vì vậy, khi vừa ra ngoài, hắn đã chen ngang vào hai người.

“Thầy, để ta đi, cảm giác giết đệ tử của mình rất là khó chịu đấy!”

Thấy Diệp Phong xuất hiện ở đây, trong khi ba vị Kage thì không thấy ở đâu, điều này làm cho Đệ Tam thở phào một hơi, trong khi Orochimaru thì càng trở nên trầm trọng. Nhìn Diệp Phong, Orochimaru nói:

“Ngươi ở đây, xem ra ba người kia đã xong rồi đúng không? Thật khó tin là ngươi có thể phá giải Uế Thổ Chuyển Sinh của ta!”

“Không có chuyện gì là không thể! Ta cũng chán đánh nhau với ngươi rồi! Nên kết thúc đi thôi!”

Vừa nói, mắt của Diệp Phong vừa nhìn thẳng vào mắt của Orochimaru, hắn muốn sử dụng ảo thuật lên người Orochimaru để kết thúc.

“Izanami!”

Đột nhiên, cả người của Orochimaru bất động, đó là dấu hiệu hắn đã trúng phải Izanami của Diệp Phong, nhưng Diệp Phong không muốn để Đệ Tam nhận ra việc này, hắn nhanh chóng dùng Thần Uy để thu Orochimaru vào không gian của mình. Còn Đệ Tam, điều mà ông thấy chính là cảnh Diệp Phong đốt cháy Orochimaru, thiêu rụi hắn thành cặn bã, không để lại gì, đây là do Diệp Phong đã tạo ảo giác đối với Hokage Đệ Tam, làm sai lệch nhận thức của ông.

Chợt, Hokage thấy Diệp Phong che lại một con mắt của mình, ông quan tâm hỏi:

“Diệp Phong, ngươi bị sao thế!”

“Không có gì, chỉ hơi đau mắt thôi!”

Diệp Phong vội vàng biện ra một lý do. Thật ra, ngay khi hắn vừa dung Izanami, một con mắt của hắn đã mù, nên hắn phải che con mắt đó lại, không cho Đệ Tam thấy.

Chờ một lúc, Diệp Phong bắt đầu cảm giác huyết thống Cương Thi đang phát huy tác dụng, con mắt bị mù của hắn đang phục hồi với tốc độ chóng mặt. Chỉ sau ba mươi giây, Diệp Phong bỏ tay xuống, con mắt vốn bị mù đã khôi phục hoàn toàn như xưa. Lúc này, Diệp Phong mới lẩm bẩm:

“Xem ra phải hạn chế dung Izanami a! Ai nghĩ là ta cũng phải chịu mù một con mắt chứ! May mà ta là Cương Thi nên còn phục hồi được.”

…………………

Orochimaru bại trận, kế hoạch xâm lược Làng Lá của Orochimaru đã kết thúc trong thất bại.

Trong cùng một ngày, Đệ Tam đã chỉ huy các Anbu thu dọn toàn bộ tàn dư còn sót của Orochimaru. Chỉ duy nhất Kabuto là biến mất không rõ.

Tối ngày hôm đó, bọn Naruto cũng đã trở về trong tình trạng ai cũng bị thương, tuy vậy, tất cả đều mang vẻ mặt của người chiến thắng.

Rồi lại một tháng sau, Làng Lá đã đàm phán với Làng Cát về việc bồi thường xong, cũng đã ký luôn hiệp ước đồng minh một lần nữa.

Và cũng trông một tháng này, một việc đã diễn ra đối với Diệp Phong làm cho hắn mừng như ăn tết, đó là Diệp Phong đã đẩy ngã Kurenai thành công. Một tên đàn ông vốn được “ăn mặn” thường xuyên, nhưng khi vào Naruto, Diệp Phong vẫn chưa “ăn” lần nào, hỏi sao hắn không mừng khi được “xơi” Kurenai cơ chứ.

Ngày hôm nay, khi Diệp Phong ôm ấp với Kurenai trong phòng của mình thì có một tin tức của Đệ Tam truyền vào đầu hắn.

“Diệp Phong, mau đến đây! Có việc quan trọng!”

Nghe giọng điệu của Đệ Tam của vẻ gấp rút, Diệp Phong vội vàng đứng lên mặc quần áo.

“Chuyện gì thế Phong?”

“Đệ Tam gọi ta, có vẻ là chuyện rất quan trọng!”

“Ừm! Vậy chàng đi đi, nhớ về sớm!”

“Được rồi!”

Diệp Phong hôn tạm biệt lên trán của Kurenai một cái rồi thuấn di thẳng vào trong phòng Đệ Tam. Vừa vào trong phòng, Diệp Phong bắt gặp ngoài Đệ Tam ra, còn có một người khác. Người này có một mái tóc gai nhọn màu trắng, được cột thành hình đuôi ngựa, trên mặt thì có hai đường vạch đỏ dưới mắt, kéo dài đến tận cổ.

Nhìn người này, Diệp Phong ngồi xuống chiếc ghế đối diện hắn và chào hỏi:

“Sư huynh Jiraiya, chào ngươi!”

“Chào Diệp Phong, lâu quá không gặp!”

Thật ra, Diệp Phong và Jiraiya vốn quen biết nhau, đó là khi Orochimaru đã rời làng đi, Jiraiya với thân phận là thầy của Minato, còn Diệp Phong là bạn của Minato, chưa kể Diệp Phong cũng là học trò của Đệ Tam nên cả hai quen biết là chuyện đương nhiên.

Xong màn chào hỏi, Diệp Phong quay về ngài Đệ Tam và hỏi:

“Thầy gọi ta đến có chuyện gì vậy?”

Thở ra một ngụm khói, Đệ Tam thảy đến trước mặt Diệp Phong một tờ tài liệu.

“Ta đã khôi phục thân phận Thượng nhẫn cho ngươi rồi đây!”

Thấy như vậy, Diệp Phong cũng không bất ngờ lắm, hắn tự rót một tách trà ra và đưa lên miệng.

“Diệp Phong?”

“Hử?”

“Ta muốn đề cử ngươi làm Hokage Đệ ngũ!”

“Phụt!”

Vốn Diệp Phong đang uống trà, nghe lời nói của Đệ Tam, hắn phun toàn bộ trà trong miệng ra. Jiraiya thì không may, ai ngờ Diệp Phong lại có phản ứng này cơ chứ, vì vậy ông tắm hết cả số trà của Diệp Phong luôn.

“Ấy chết! Xin lỗi sư huynh!”

Lấy một chiếc khăn và chùi mặt mình, Jiraiya khoát tay:

“Không sao, ta hiểu mà! Nếu là ta thì cũng sẽ phản ứng như thế!”

Cảm thấy Jiraiya không giận mình, Diệp Phong mới yên tâm lại và nhìn về Đệ Tam, hắn cười khổ nói:

“Thầy, đừng đùa chứ, thầy biết là ta không muốn làm Hokage mà, có sư huynh Jiraiya ở đây, hay là nhờ hắn đi!”

“Đừng giỡn, Diệp Phong, ta cũng có thua gì ngươi đâu! Làm Hokage thì ta làm sao đi thu thập tư liệu được nữa chứ!”

“Nhưng ta thấy sư huynh rất xứng đáng cơ mà!”

“Ngươi còn trẻ, có tương lai hơn, ngươi nên làm Hokage là tốt nhất!”

Nhìn hai sư huynh đệ đang đùn đẩy trách nhiệm cho nhau trước mặt mình, Đệ Tam bỗng thở dài một hơi, sau đó than thở:

“Hazz, cả đời ta dạy được vài người đệ tử, đến bây giờ, ta nhờ chúng kế nhiệm ta vậy mà chúng chối từ như thế này! Chỉ khổ cho cái thân già này, tuổi già sức kém rồi, vậy mà chúng muốn đầy đọa một ông già như ta! Hazz!”

Nói xong, Đệ Tam nhìn ra cửa số, đôi mắt mang vẻ ưu thương, như đang thương tiếc cho bản thân mình. Nhìn ông như thế, cả Diệp Phong và Jiraiya đều chảy mồ hôi hột, cả hai đồng loạt nói với Đệ Tam:

“Còn một người có thể làm!”

“Ai?”

Nghe vậy, Đệ Tam lập tức thay đổi thái độ thành vui vẻ ngay lập tức, ông nhìn về phía hai người và hỏi.

Lại một lần nữa, Jiraiya và Diệp Phong cùng đồng loạt nói.

“Tsunade ( sư tỷ )!”

Nghe ý kiến này của cả hai, Đệ Tam lại đổi thành chế độ thương thân trách phận:

“Hazz, tìm nó còn khó hơn cả hai người các ngươi! Chắc gì Tsunade đồng ý cơ chứ!”

“Được rồi! Vậy thì chúng ta sẽ đi tìm Tsunade! Ngài chỉ cần chờ ngày Tsunade trở về thôi!”

“Được rồi! Vậy thì cứ như vậy đi! Hai người các ngươi rời đi được rồi!”

………….

Bước ra khỏi phòng của Hokage, Diệp Phong bắt đầu nói chuyện với Jiraiya.

“Cảm ơn sư huynh, là huynh dạy Naruto việc điều khiển Chakra Cửu Vĩ đúng không!”

Jiraiya vội vàng khoát tay nói:

“Không có gì đâu! Ta đoán là ngươi cũng đã huấn luyện hắn đúng không! Lúc ta gặp hắn, hắn cũng có thể dùng Chakra tốt rồi, ta chỉ dạy thêm cho hắn việc mượn nhờ Chakra của Cửu Vĩ thôi!”

“Ha ha! Vậy thì chúng ta cũng nên chọn một quán rượu nào đó để tâm sự nhỉ? Cũng lâu quá rồi chúng ta chưa uống rượu cùng nhau!”

“Được!”

Khi hai người đi ra khỏi trụ sở của Hokage, và đang trên đường đi đến quán rượu quen thuộc thì Diệp Phong bỗng cảm nhận thấy một vài khí tức quen thuộc đang chiến đấu ở ngoại ô Làng Lá. Rất nhanh, thần thức của Diệp Phong đã nhìn thấy chuyện đang diễn ra nơi đây, và điều này làm cho Diệp Phong hơi bất ngờ.

“Itachi, hắn đang đấu với Kakashi và Asuma ư!”

Không có Kurenai ở đó, Diệp Phong cũng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút. Có lẽ do Diệp Phong, nên Kurenai vẫn còn ở nhà hắn chứ không phải đi cùng Asuma. Vì thế mà nàng cũng không đối đầu với Itachi như nguyên tác,

Thấy tình huống nguy cấp, Diệp Phong đành phải thất lễ với Jiraiya.

“Jiraiya sư huynh, có lẽ hôm nay ta không thể uống thỏa thích với ngươi được rồi! Có việc quan trọng xuất hiện rồi!”

“Chuyện gì? Có cần ta giúp không?”

“Không có gì đâu, chuyện trong nhà thôi mà!”

“Ừ! Vậy thì ta cũng không nhiều chuyện làm gì! Ta cũng đi đến thị trấn bên ngoài chờ ngươi, khi đi tìm Tsunade thì đến đó, ta sẽ theo cùng!”

“Ok, tạm biệt!”

Nói xong, Diệp Phong cũng thuấn di đến vị trí của Kakashi.

Quảng cáo
Trước /79 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Hoàng Thượng Đừng Nghịch!

Copyright © 2022 - MTruyện.net