Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên đường trở về, Diệp Phong vì đề phòng mà đã giải trừ ấn chú cho Obito, sau đó dẫn theo hắn và nhóm Naruto ở phía sau, hướng thẳng về hướng của Tsunade.
Dẫn theo Obito trở về chiến trường, nơi Madara đang hoành hành, Diệp Phong đã thấy được tình hình bây giờ. Bảy vị Kage đều đang chống lại một cách chật vật, Madara lại nhàn nhã hơn bao giờ hết. Cũng đúng thôi, lúc này, hắn là cái xác bất tử, có lượng Chakra vô hạn, hắn có thể sử dụng tuyệt chiêu này đến tuyệt chiêu khác mà không lo kiệt sức, bảo những Kage đánh bại hắn là không thể nào.
“Diệp Phong?”
Phía bên kia, Tsunade cùng Minato cũng đã thấy được Diệp Phong quay lại, cả hai đều hô lên một tiếng. Bảy vị Kage không hẹn mà cùng đồng loạt di chuyển đến bên cạnh hắn, đứng đối diện Madara, che chắn trước quân đội của liên minh.
Vừa đến, bọn họ cũng đã chú ý đến Obito đang ở sau lưng Diệp Phong. Dù hắn không đeo mặt nạ, dưng có thể dễ dàng nhận ra. Bốn vị Kage của làng khác đều đồng loạt nhìn chằm chằm Obito, có thể ra tay bất cứ lúc nào. Còn phía Làng Lá thì dễ nói hơn, chưa kể Minato nhận ra đây chính là học trò của mình.
“Diệp Phong? Hắn là tên Madara giả ư? Thế là thế nào?”
Liếc mắt về Obito một lần, Tsunade lại quay sang phía Diệp Phong và hỏi. Còn Minato thì lại sững sờ:
“Obito? Ngươi là kẻ thù ư?”
Thấy mọi người khẩn trương như vậy, Diệp Phong cười trấn an:
“Yên tâm! Tạm thời thì hắn ở phe ta!”
Đối diện, Madara cũng nhìn thấy cảnh này, chỉ là hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, không hề có một tia bất ngờ hay ngoài ý muốn.
“Không ngờ ngươi lại phản bội Bổn Tọa? Obito!”
Nghe thấy lời chế nhạo này, Obito bước lên một bước, nhìn Madara với ánh mắt thù hận.
“Phản Bội? Ngươi quan tâm đến việc này không? Dù sao, ta chỉ là con cờ của ngươi mà? Ta chỉ muốn biết, chuyện của Rin là do ngươi sắp xếp phải không?”
“Ồ!”
Không ngờ ngoài hắn ra lại còn có kẻ nói cho Obito chuyện này, Madara hơi bất ngờ. Hắn liếc nhìn Diệp Phong ở bên cạnh Obito rồi hiểu ra. Chỉ thấy, Madara cười cợt:
“Ngươi biết? Cũng không sao? Bổn tọa đã gần đạt đến mục đích rồi!”
Vừa dứt lời, hai tay của hắn chấp lại, định kích hoạt Nguyền Chú Ấn để điều khiển Obito. Chỉ là, sau một lúc, vẻ mặt của hắn biến đỗi mãnh liệt. Ngẩng đầu nhìn Diệp Phong, hắn khó tin hỏi:
“Ngươi làm thế nào mà giải trừ chú ấn được? Nó chỉ biến mất khi vật ký sinh chết đi mà?”
Diệp Phong không trả lời, thay vào đó là Obito.
“Không sai! Ta đã chết một lần! bây giờ, ta trở lại chỉ để giết ngươi! Báo thù cho Rin mà thôi!”
Xách cây quạt trên tay lên, Obito bỗng nhảy về phía Madara. Khi còn chưa đến bên cạnh đối phương, hắn đã kết ấn.
“Độn Hỏa: Hỏa Lốc!”
Hỏa Độn kết hợp với tác dụng của con mắt phải, Obito đã sáng tạo ra một nhẫn thuật cho riêng mình. Lốc xoáy bằng lửa lao thẳng đến phía Madara, nhưng lại bị hấp thu mất. Obito không hề bất ngờ, hắn vẫn tiếp tục xông đến. Cây quạt của hắn luôn sẵn sàng để quất chết Madara.
“Susanoo Hoàn Mỹ Thể!”
Ngay khi Obito vừa tiếp cận, Madara đã dùng ngay đến tuyệt kỹ của mình, cả hai tay của Susanoo đều đang cầm kiếm, chém liên tục vào vị trí của Obito.
Dính một đòn là chết, Obito biết rõ điều này. Lợi dụng Thần Uy để dịch chuyển vài bộ phận của cơ thể vào không gian khác, hắn có thể né hết cách đòn tấn công. Nhưng muốn phản công là quá khó khi Madara đang ở trong con Susanoo này. Nhìn kiếm ảnh đang bay đầy trời, hắn không còn cách nào khác ngoài dịch chuyển ra phía xa.
“Ngươi không thể làm gì bổn tọa được! Obito, nên nhớ ai đã dạy cho ngươi cách chiến đấu!”
“Hừ!”
Không quan tâm đến lời này, Obito lại dùng Thần Uy để dịch chuyển lần nữa. Lần tiếp theo, hắn xuất hiện ở một nơi mà Madara không hề ngờ đến, phía trong Susanoo của mình. Tuy ngạc nhiên, nhưng Madara không hề sợ hãi, hắn biết, Obito muốn chạm vào mình thì phải hiện thực hóa thân thể.
Canh chuẩn xác lúc Obito sắp chạm vào cơ thể mình, Madara ra tay rồi.
“Thần La Thiên Chinh!”
Đúng vào lúc đó, Obito cũng cảm thấy ý định của kẻ thù, hắn cũng dùng ngay nhẫn thuật tương tự để chống lại. Chỉ là, Obito chỉ có một con mắt, muốn chống lại Madara đang mang cả đôi mắt Rinnegan là quá khó. Chỉ thấy cả hai giằng co trong chốc lát, Obito đã bị hất bay ra ngoài Susanoo.
Mà Susanoo cũng đã chém một kiếm về phía hắn. Kết quả vẫn giống như mọi lần, thanh kiếm xuyên qua người của Obito, không để lại vết thương nào.
“Xì!”
Phía trong Susanoo, Madara không nhịn được mà chậc lưỡi. Tuy hắn biết rõ yếu điểm của Thần Uy, nhưng muốn khắc chế là quá khó, nếu cả hai cứ đánh nhau thế này mãi, hắn sẽ chỉ thắng khi nào Obito kiệt sức mà thôi.
“Chết tiệt!”
Obito cũng nóng máu không kém gì hắn. Chỉ là hận thù làm cho choáng váng, Obito cũng không thèm suy nghĩ đối sách gì, chỉ có quyết tâm muốn giết Madara mà thôi.
“Pặc!”
Khi hắn đang định xông lên một lần nữa, một cánh tay đã chụp lấy cổ áo hắn rồi xách lên. Không phải ai khác, người đó chính là Diệp Phong. Hắn vừa bắt lấy Obito thì liền dịch chuyển đến bên cạnh các vị Kage.
“Thả ta ra! Ta muốn giết hắn!”
Vùng vẫy mãi không thoát khỏi bàn tay của Diệp Phong, Obito chỉ còn cách cầu khẩn. Chỉ là, Diệp Phong không hề để ý lời này, hắn khuyên bảo:
“Để cho ta ra tay! Đợi đến lúc bọn ngươi phân rõ thắng thua, chắc đã ba ngày ba đêm rồi quá! Mà kết quả chỉ có một, ngươi phải hiểu chứ!”
Lời nói của Diệp Phong như cây búa đánh liên tiếp vào đầu mình, Obito dần dần an tĩnh lại. So với thân thể bất tử của Madara, hắn quá thiệt thòi rồi.
Nghĩ như thế, khi Diệp Phong buông tay, Obito cũng không nóng nảy mà xông lên nữa, chỉ có nhìn hằm hằm lấy Madara.
“Ngươi tin tưởng ta chứ!”
Lúc này, Diệp Phong bỗng nhiên quay đầu hỏi Obito một câu không rõ nghĩa. Tuy không hiểu ý của Diệp Phong, nhưng Obito vẫn gật đầu.
Thấy vậy, Diệp Phong mỉm cười thỏa mãn:
“Vậy ngươi có thể đưa cho ta con mắt Rinnegan đó chứ?”
Đối với đề nghị này của Diệp Phong, tất cả những người ở đây đều cảm thấy khó hiểu. Nhưng có một điều mà họ chắc chắn là, với sức mạnh của mình, Diệp Phong không cần con mắt này. Vật không thuộc về mình, Obito cũng không tham luyến, hắn chỉ chần chờ một lát rồi móc con mắt đó ra.
Tiếp nhận con mắt từ tay Obito, Diệp Phong mỉm cười. Rồi trong ánh mắt kinh ngạc cùng giận dữ của mọi người, hắn bỗng ném con mắt về phía Madara đã giải trừ Susanoo.
“Diệp Phong! Ngươi đang làm gì?”
“Tại sao?”
Hàng loạt câu hỏi vang lên phía bên tai của Diệp Phong làm cho hắn không kịp giải thích. Cuối cùng, hắn chỉ dùng tay ra hiệu mọi người im lặng.
Madara không hiểu hành động của Diệp Phong là gì. Hắn vô thức bắt lấy con mắt này rồi nhìn về Diệp Phong.
“Ngươi đã có con mắt còn lại rồi chứ? Thêm con mắt này là đủ một cặp?”
“Ngươi biết? Thế thì có ích gì? Ta đang trọng trạng thái này khó mà sử dụng chúng được!”
Madara nở nụ cười tự giễu, hắn cho là Diệp Phong đang đùa cợt mình. Nhưng khi thấy hành động tiếp theo của Diệp Phong, nét kinh hỉ hiện rõ trên nét mặt của hắn. Chỉ thấy Diệp Phong chắp tay.
“Luân Hồi Chuyển Sinh Thuật!”
Một đám khói bốc lên từ thân thể của Madara. Bằng mắt thường của thể thấy, thân thể bằng rác này của hắn đang dần dần bị tróc ra, để lộ ra phần da thịt bên dưới. Đến cuối cùng, hai con mắt giả của hắn cũng bị hủy rồi.
Nhưng hắn không kinh hoảng mà lập tức ghép Rinnegan mà Diệp Phong đưa cho hắn vào. Sau đó, con mắt còn lại của hắn cũng đã được một Zetsu trắng mang đến.
“Ha ha ha! Cơ thể này? Đôi mắt này ! Cuối cùng Bổn Tọa cũng đã được hồi sinh! Cám ơn ngươi, Diệp Phong phải không? Bổn tọa sẽ cho ngươi chết toàn thây!”
Nhìn Madara đã hồi sinh, còn có Rinnegan đầy đủ. Sau khi thoát khỏi trạng thái sững sờ, các vị Kage của bốn làng còn lại đều nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt cảnh giác.
“Ngươi làm thế là có ý gì? Ngươi thuộc phe hắn ư?”
Không chỉ bọn họ, mà những người làng Lá đều dùng ánh mắt tức giận nhìn Diệp Phong.
Đáp trả lại, Diệp Phong chỉ cười xòa:
“Ta muốn đánh với hắn khi đang ở tình trạng mạnh nhất!”
Một câu trả lời này đều làm cho tất cả im lặng, Diệp Phong có quá tự tin không cơ chứ?
Madara cũng thế, hắn không ngờ lý do của Diệp Phong lại là thế này. Nhưng vậy thì càng hợp ý hắn. Chỉ thấy hắn ngoắc tay với Diệp Phong.
“Đến đây! Bổn tọa sẽ cho ngươi thấy sức mạnh thật sự của mình!”
“Chưa đủ! Còn thiếu!”
“Ớ?”
Bị Diệp Phong lắc đầu từ chối làm cho Madara khựng lại, hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Diệp Phong.
“Còn thiếu gì nữa?”