Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bát Môn Độn Giáp, Thiên Hỏa Ngũ Huyền Biến, Chiến Hỏa Phần Thấn, cả ba tuyệt kỹ này đều có thể tăng sức mạnh của người dùng đến mức không tưởng, nhưng chúng đều là kỹ năng buộc người dùng đánh đổi mạng sống để đạt được sức mạnh mình mong muốn chỉ trong một thời gian ngắn.
Giống như bây giờ, Mộc Lâm, Tần Chiến, Tiêu Viêm đều đã sử dụng chúng được hai phút rồi. Và ở trên chiến trường, mưa tuyết đang biến mất, lửa cũng nhỏ yếu, mưa côn trở nên thưa thớt hơn nhiều so với ban đầu. Và ngay giữa trung tâm đó, Mộc Lâm, Tần Chiến, Tiêu Viêm vẫn đứng hiên ngang nhìn về toán quân tiếp viện của Ma tộc.
Còn đám quân đang giao chiến với họ thì sao? Trong hai phút, cả ba người đã tiêu diệt chúng không còn một mống, nghĩ kết quả như thế này đã có thể giúp mọi người rút lui thành công, cả ba đều nhẹ nhõm. Chỉ là khi Tiêu Viêm lơ đãng nhìn về phía sau thì mặt của hắn chợt xanh mét, miệng hét lớn:
“Tại sao các ngươi còn chưa đi?”
Tiếng hét dẫn đến Mộc Lâm và Tần Chiến chú ý đến cái làm cho Tiêu Viêm điên tiết. Chỉ có một phần nhỏ các cường giả của đại lục rời đi, còn lại đều đang đứng phía sau ba người giống như chuẩn bị liều chết với đám quân Ma tộc đang tiến đến. Nghe thấy Tiêu Viêm hỏi như thế, mọi người lần lượt nói.
Huân Nhi: “Sống một cuộc sống không có Tiêu Viêm ca ca thì ta không cần sống làm gì nữa!”
Hổ Gia: “Tên Mộc Lâm đáng chết kia, ngươi tưởng cứ thế là thoát khỏi tay ta sao?”
Ngô Hạo: “Ta không phải là tên Bạch Sơn ham sống sợ chết kia, nếu các ngươi muốn chết thì cùng chết!”
Lạc Lôi: “Lần lượt nhìn bạn bè chết dưới tay bọn Ma tộc, ta làm sao có thể mặc kệ những người bạn còn lại ra đi nữa chứ!”
Tiêu Ninh: “Tiêu Viêm, ta và ngươi đều là người Tiêu gia, chúng ta không phải là loại người bỏ mặc đồng tộc!”
Nhã Phi: “Làm sư mẫu như bốn người bọn ta mà nhìn đệ tử chết thì còn mặt mũi nào gặp Diệp Phong chứ! Ít nhất các ngươi phải sống cho đến lúc hắn trở về!”
Cường giả của đại lục: “Chúng ta tuyết đối không ham sống sợ chết, nguyện cùng chiến đấu với Tam Đế!”
Chứng kiến quyết tâm của tất cả mọi người, Mộc Lâm nhịn không được mà cười khổ:
“Đám ngốc!”
Hít sâu một hơi, Tần Chiến lại rống lên:
“Được, tất cả đều không sợ chết thì hãy đến phía sau bọn ta, chúng ta chiến cho đến hơi thở cuối cùng!”
Vừa dứt lời, toàn bộ cường giả của đại lục đều đứng tại phía sau ba người sẵn sàng nghênh địch. Tiêu Viêm, Tần Chiến, Mộc Lâm đều vận hết sức mạnh mình còn có thể dùng lên chuẩn bị lao vào kẻ thù lần cuối. Đúng vào lúc này, một cảm giác đau đớn khôn cùng xuất hiện trên thân thể cả ba, còn chưa kịp nhận ra chuyện gì, sức mạnh vô địch kia bỗng trôi đi như nước tràn bờ đê. Nhận ra dấu hiệu này là gì, Mộc Lâm chợt buông xuôi thân thể ngã về phía sau, mắt của cậu nhìn về phía bầu trời thầm than:
“Sư phụ, đệ tử bất tài xin đi trước một bước!”
Bộp!
“Ngươi đã làm rất tốt rồi! Hãy nghỉ ngơi trước đi!”
Ngay vào lúc cậu tuyệt vọng đấy, một bàn tay chợt nâng lấy vai cậu, một âm thanh vang vọng bên tai Mộc Lâm khiến cho cậu cứng người. Cố gắng nghiêng đầu về một bên, cậu liền nhìn thấy khuôn mặt mà mình luôn chờ đợi, miệng cậu mấp máy:
“S...ư.... phụ........................!”
“Sư phụ??!”
“Đại ca?”
“Diệp Phong......!”
Hàng loạt âm thanh được những người phía sau bật thốt lên. Chứng kiến Diệp Phong xuất hiện tại nơi này, Nhược Lâm vui mừng đến mức bật khóc. Dù không biết hắn có cứu vãn được tình thế này hay không, nhưng với những gì mà hắn từng biểu hiện, nàng và những người khác đều chỉ có thể đặt hết niềm tin lên người Diệp Phong.
Nhìn lướt qua từng khuôn mặt quen thuộc, lâu nhất là bốn nữ nhân của mình, Diệp Phong áy náy:
“Xin lỗi mọi người! Ta về trễ quá!”
“Không! Chàng không về trễ, tất cả vẫn có thể cứu vãn được!”
“Đúng! Và ta xuất hiện ở đây cũng chính là để làm việc đó!”
Cũng biết giờ khắc này không phải là lúc để ôn chuyện, Diệp Phong tranh thủ chữa trị cho cả ba người Mộc Lâm, nhưng dù sao cả ba cũng đều dùng sức mạnh bằng cách đánh đổi tính mạng, di chứng cực kỳ mạnh mẽ nên hắn khó mà chữa trị ngay lập tức được, chỉ có thể giúp ba người giữ được mạng sống mà thôi.
Xong việc, Diệp Phong ném cả ba về phía sau. Hổ Gia, Huân Nhi, Ngô Hạo lần lượt bắt lấy Mộc Lâm, Tiêu Viêm, Tần Chiến. Chứng kiến điều này, Diệp Phong nói:
“Thương thế của ba người quá nặng, chờ trận chiến này kết thúc thì ta sẽ chữa trị sau vậy!”
“Bây giờ thì..... đến lượt đám ma tộc kia!”
Vừa nói, Diệp Phong vừa quay lưng đứng đối diện với đoàn quân ma tộc với số lượng ngàn vạn đang từ từ tiến đến đây. Dò xét qua một số phần tử trong đấy, Diệp Phong thở dài “Quả thật là không có đường nào để lưu chúng lại!”
Về hình dáng, tất cả ma tộc đều khá giống nhau, chúng có bề ngoài khá giống con người ngoài làn da đen thui, không có tai lẫn lỗ mũi, hai mắt tròn vo trắng đục vô hồn không có bất kỳ tia sức sống. Thậm chí chúng cũng không có suy nghĩ, tư tưởng của riêng mình, tất cả chỉ có sự tàn bạo, giết chóc và hủy diệt. Diệp Phong từng hy vọng rằng sẽ có một số tên có được suy nghĩ riêng hoặc ít nhất là một tia tình cảm nào đó. Thế nhưng đến lúc này hắn mới triệt để tin lời Chí Cao Thần, Ma tộc phải bị diệt.
Bước về phía trước một bước, Diệp Phong nói chậm rãi:
“Đến đây, ta sẽ kết thúc mạng sống đáng thương của các ngươi nhanh thôi!”
................................................
Chỉ một số ít người của đại lục quen biết với Diệp Phong mà thôi, còn lại thì đa số họ đều không biết gì cả. Chứng kiến Diệp Phong tuyên bố như thế, tất cả đều không thể không sinh nghi. Thế nhưng nghĩ lại cảnh Băng Đế và Cuồng Đế đều gọi người thanh niên này là sư phụ, thậm chí các Đấu Đế còn lại đều rất tin tưởng người này, bọn họ thầm nghĩ biết đâu có kỳ tích xuất hiện. Và rồi, kỳ tích thật sự hiện ra.
Chỉ thấy khi đoàn quân khổng lồ của Ma tộc chỉ còn cách vài trăm dặm, Diệp Phong cử động rồi. Không ai nhìn rõ được hắn làm gì, chỉ thấy một vệt sáng xuất hiện trong tích tắc, sau đó Diệp Phong đã đứng ngay trung tâm của quân địch.
Giang rộng hai tay của mình ra hai bên, Diệp Phong rống:
“Vạn Vật Thiên Dẫn!”
Một đòn Vạn Vật Thiên Dẫn được Diệp Phong dùng sức mạnh một cách nghiêm túc để phát huy không hề giống bình thường, hắn phát ra một sức hút từ toàn bộ 360 độ quanh thân thể khiến mấy ngàn vạn Ma tộc bị kéo về phía trung tâm. Ngay khi toàn bộ bọn chúng đã co cụm lại với nhau sát rạt, Diệp Phong lập tức Thuấn Di trở về phía trước quân đoàn đại lục.
Nhìn đoàn quân Ma tộc đã co cụm lại một cục, Diệp Phong nói:
“Các ngươi thử tận hưởng Vô Ảnh Kiếm thật sự đi!”
Vô Ảnh Kiếm? Nghe thấy Diệp Phong nói như thế, một vài người tò mò đều căn mắt ra nhìn về phía bọn Ma tộc để quan sát thử đấy là chiêu thức như thế nào. Tất cả đều cho rằng đấy là một đòn cực nhanh không thể thấy rõ, kể cả những người quen của Diệp Phong. Chờ hai giấy, Ma tộc vẫn chưa tách ra, nhưng kiếm cũng chả thấy đâu, tất cả bắt đầu sốt ruột. Ngay lúc này, cả bầu trời bỗng tối đen khiến cho mọi người đều nhìn lên.
Nhìn rồi mới biết, thì ra không phải trời tối, mà mặt trời đã bị che khuất rồi. Kể cả về sau khó ai có thể quên được cảnh tượng này, một thanh kiếm dài đến gần một vạn mét, lưỡi kiếm rộng ít nhất cũng là hai ngàn mét đã che kín bầu trời, mũi kiếm lao thẳng đến phía đội quân Ma tộc. Không dừng lại ở đó, hai mươi thanh kiếm giống như thế lần lượt xuất hiện bên cạnh thanh kiếm đầu tiên. Nhìn thấy vậy, có kẻ đã nhịn không được khủng hoảng mà mắng:
“Con bà nó! Cái này mà gọi là “Vô Ảnh” sao? Phải gọi là Đại Ảnh mới đúng!”
Đương nhiên Diệp Phong sẽ không quan tâm vài lời nói này làm gì, cái hắn quan tâm là bao nhiêu tên Ma tộc sẽ sống sót sau đòn này. Nhìn lại về phía Ma tộc, tất cả bọn chúng không thể làm gì khác ngoài trơ mắt ra nhìn những thanh kiếm khổng lồ kia rơi xuống.
“Gào Gào Gào!”
Tại sao lại thế? Chẳng lẽ bọn này không có não dẫn đến tự động cam chịu hứng đòn sao? Không, tất cả đều Diệp Phong, hắn đã dùng pháp tắc Không Gian giam giữ chúng trong một nhà tù hẹp đến mức không thể cử động dù chỉ một chút. Tất cả bọn chúng chỉ có thể đứng nhìn chờ sự phán xét hoặc cũng có thể coi là sự cứu rỗi của Diệp Phong.
“Gừ ừ ừ ừ------- Gràoooooooooooooooooooooooooooooooo!”
Ngay vào lúc còn cách mũi kiếm tử thần vài trăm mét, vài chục tên Ma tộc chợt rống lên, thân thể của bọn chúng lần lượt tỏa ra làn khói đen khiến Diệp Phong chú ý.
Ầm Ầm!
Uỳnh!
Crắc!
Va vào rồi, hai mươi mốt thanh kiếm không khác gì hai mươi mốt dãy núi Himalaya, thậm chí còn đáng sợ hơn đã va vào đội quân của Ma tộc kia. Từng âm thanh va chạm điếc tai vang lên át đi tiếng gào thét thảm thiết của những tên Ma tộc. Đất đai núi đá cũng rung chuyển, gãy vỡ trước đòn tấn công kinh thiên động địa này.
Chứng kiến tất cả, những người vừa hoài nghi Diệp Phong đều nghẹn họng không biết nói gì, đây là thực lực của người được Đấu Đế xem là sư phụ sao? Quá khủng khiếp!
Sau một lúc, chấn động đều đã tan, Diệp Phong phất tay tạo ra một cơn cuồng phong cuống phăn bụi mù đất đá đi để lộ ra khung cảnh sau đòn này. Chỉ có thể nói là kinh khủng, một khe nứt dài không biết bao xa, sâu không thể đo được đã được hình thành ngay lúc nãy. Nhìn thấy cảnh này, Diệp Phong cười khổ:
“Lỡ quá tay rồi!”
“Gừ!”
Chợt một âm thanh vang lên khiến Diệp Phong sững sờ, nhìn lại thì hắn thấy được vài chục tên Ma tộc vẫn còn sống, đấy là là những tên vừa có biểu hiện lạ lúc nãy, tuy suy yếu nhưng chúng thật sự sống sót khỏi một đòn nghiêm túc của Diệp Phong, điều này làm cho hắn cực kỳ bất ngờ. Đương nhiên tất cả chỉ là bất ngờ, Diệp Phong không có bất kỳ lo lắng nào, hắn cười:
“Nếu các ngươi đã sống sau tất cả thì đều đáng chết dưới tay của ta!”
Vừa nói, hắn vừa lướt xuyên qua đám Ma tộc còn sót đó, không biết Diệp Phong ra tay như thế nào, nhưng khi hắn dừng lại thì vài chục tên còn sót đều bị chém thành muôn mảnh.
.................................................. ......
Tại một nơi cực kỳ tối tăm của ma giới, trong bóng tối kinh hoàng ấy có một nhân vật khủng bố đang ngồi chống cằm nhìn về phía thế giới của Chí Cao Thần và nói:
“Tên Chí Cao Thần mất kiên nhẫn rồi sao? Càng tốt, đỡ phải để ta bẩn tay vì bọn kiến hôi kia!”