Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Những người bên ngoài lúc này đối với cách ăn mặc của Đỗ Văn Hạo cùng nhóm Lôi bộ đầu cảm thấy hết sức tò mò, đưa ánh mắt quái dị mà nhìn bọn họ. Rốt cục cũng có người quen biết Lôi bộ đầu không nhịn được, kéo hắn hỏi: "Lôi bộ đầu, các người đang mặc trang phục gì trên người vậy?"
Lôi bộ đầu đắc ý dào dạt nói: "Y phục cách ly cùng mặt nạ phòng độc! Chuyên dùng để phòng bị lệ dịch!"
"Thật sao?" Những người xung quanh được câu nói của hắn cũng xúm lại gần, "mặc như thế này có thể phòng chống lệ dịch sao?"
"Đương nhiên là được, đây là do Ngũ Vị đường Đỗ tiên sinh tự mình thiết kế, Đỗ tiên sinh, biết chưa?"
"Biết biết! Chính là vị đại phu am hiểu thần kỹ phẩu phúc chữa thương của Hoa Đà kia đúng không, nhân gia có thể vào thành mà không vào, tình nguyện lưu lại chữa bệnh cho chúng ta, thực sự là lương y mà, Đỗ tiên sinh thiết kế thì đương nhiên không sai!"
"Đương nhiên rồi! Các người không phát hiện ra tiên sinh cũng đang mặc một bộ như vậy sao?" Lôi bộ đầu vỗ vỗ bả vai người này, "với chứng bệnh này, không ai dám trực tiếp chạm tay vào người bệnh cũng như tử thi, dũng khí của chúng ta đều tới từ trang phục này cả! Huynh đệ chúng ta từ hôm qua đụng chạm, vận chuyển thi thể không phải là ít nhưng đến giờ cũng chưa thấy ai có chút dấu hiệu gì của bệnh cả."
"Ồ, đúng là bảo bối mà!" Nghe được hai người nói chuyện, những người xung quanh tiến lại càng nhiều, nhất loạt cùng nghị luận không thôi.
Có người còn cẩn thận hỏi: "Cái này chắc là đắt lắm đây?"
"Huynh đệ chúng ta đều được Ngũ Vị đường tặng miễn phí. Trong thành tất cả bộ khoái huynh đệ, các đại phu chữa bệnh, còn có những người phụ trách tuần tra, vận chuyển người bệnh, Bạch y tín chúng, tất cả những người tham gia phòng dịch cứu người đều được Ngũ Vị đường tặng miễn phí, mỗi người một bộ!"
Người kia không kìm hãm được nuốt nước miếng ực một cái, cười gượng nói: "Có thể thương lượng với Ngũ Vị đường cấp cho ta một bộ không vậy?"
Một người đứng bên cạnh liền day day hắn: "Ngươi tưởng mình là ai vậy? Không nghe Lôi bộ đầu nói sao? Chỉ những người tham gia phòng dịch cứu tai mới được tặng miễn phí mà. Hơn nữa, ngoài thành này có mấy ngàn người, mỗi người một bộ, đập nồi bán sắt vụn đi cũng không đủ cho các ngươi. Ngươi muốn nhà người ta khuynh gia bại sản sao?
"Như vậy... Vậy thì chúng ta mua cũng được mà!"
Lôi bộ đầu nói: "Cái này ta không biết được, các ngươi chờ một lát nữa Lâm chưởng quỹ của Ngũ Vị đường tới hãy hỏi nàng."
"Lâm chưởng quỹ là ai vậy?"
Lúc trước Lôi bộ đầu ở trên lầu thành đã thấy Lâm Thanh Đại cứu Đỗ Văn Hạo mới lớn tiếng nói: "Chính là người lúc trước bay từ trên lầu thành xuống chế phục hai tên đại hán kia cứu Đỗ đại phu đó!"
"Ồ, hình như là một nữ nhân."
"Nói nhảm! Lâm chưởng quỹ đương nhiên là nữ rồi." Lôi bộ đầu suy nghĩ một chút rồi lớn tiếng nói: "Như vậy đi, ta sẽ phái người đi thông báo cho nàng, để xem nàng có thể mang một vài bộ tới đây bán cho mọi người hay không!"
"Thật tốt quá!"
Tin tức này rất nhanh được truyền ra xung quanh. Mọi người nghe nói có trang bị có thể chống đỡ được lệ dịch đáng sợ này ai cũng trở nên hưng phấn, chỉ mong Lâm chưởng quỹ trở về thật nhanh để có thể mua được trang bị. Miễn là có thể chống được dịch bệnh, tốn tiền một chút cũng không sao.
Đỗ Văn Hạo trong lúc này đang tất bật cứu tỉnh cho những người bị hôn mê ở xung quanh đống lửa chính. Cách duy nhất hắn có thể làm chỉ là châm cứu mà thôi.
Tuy nhiên, phần lớn những người bệnh ở đây đều đã vào giai đoạn nguy kịch, khả năng của hắn chỉ cứu tỉnh được một phần, nhiều người cứu trị không có hiệu quả đã chết, cũng có không ít người khác không đợi được tới lượt mình được cứu trị cũng đã tắt thở rồi. Đối với những người chết, Đỗ Văn Hạo chỉ thị mọi người lập tức đưa đi hỏa thiêu.
Đang lúc bận rộn, cửa thành một lần nữa lại mở, cung thủ tiến ra hai bên thủ hộ, từ phía trong xuất hiện một hàng hơn mười xe trâu lừng lững đi ra, dẫn đầu là một chiếc xe ngựa kéo. Có mấy xe được căng vải bao kín, nghiêm nghiêm mật mật không biết có gì bên trong. Một xe trâu chất đầy lều vải được buộc sơ bằng dây thừng, có xe chở đầy củi, lại có hai xe chở mấy nồi thuốc to đùng đặt trên mấy cái lò đang bốc khói nghi ngút tỏa ra một mùi thuốc thơm nồng tràn ngập khắp nơi.
"Thuốc tới!" Không biết ai là người hô lên đầu tiên, chỉ biết ngay lập tức sau đó là một loạt tiếng xôn xao không ngớt.
Mọi người xung quanh nhất thời xúc động mạnh mẽ, hoan hô ầm trời.
Đi theo xe ngựa hiện là Hàm Đầu cùng mười mấy đại phu, ai cũng mặc y phục cách ly cùng mặt nạ phòng độc. Lại có cả Thang trợ giáo cùng mấy dân tráng nữa.
Thuốc do Hàm Đầu đưa tới đều căn cứ theo hướng dẫn của Đỗ Văn Hạo mà nấu, chủ yếu để cấp cho những người bệnh để duy trì tính mạng khi đại phu chưa kịp chẩn bệnh.
Mục đích chính của chỗ thuốc này là khi vừa đến nơi, tất cả những người bệnh ở đây mỗi người sẽ lập tức được cấp một chén, không phân biệt nặng nhẹ.
Thang trợ giáo, Hàm Đầu cùng mấy đại phu nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa quay ra cùng mấy đinh tráng tiến đến chỗ những xe trâu được quây kín, gỡ vải quây ra, nhẹ nhàng nâng đỡ những người trên đó xuống. Đỗ Văn Hạo lúc này mới phát hiện, thì ra những xe trâu đó chở toàn người bệnh!
Đỗ Văn Hạo chạy vội tới giúp Thang trợ giáo: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Tri huyện đại nhân có lệnh chuyển toàn bộ những người mang bệnh ra ngoài thành điều trị."
Đỗ Văn Hạo có chút sửng sốt, nhưng nghĩ lại quyết định này mặc dù có chút bất nhân nhưng dù sao cũng vì an toàn của dân chúng trong thành, có thể thông cảm được với Trang tri huyện, liền hỏi thêm: "Những người bệnh ở Ngũ Vị đường của chúng ta cũng đưa cả tới đây rồi sao?"
"Cũng đều đưa tới đây cả. Tri huyện đại nhân hạ lệnh bộ khoái đi khắp thành tập trung những người có bệnh đến Ngũ Vị đường, lại tổ chức đội tìm kiếm những người bị nóng, ho khan, khi phát hiện cũng lập tức đưa tới Ngũ Vị đường, sau đó mới dùng xe trâu chuyển hết tới đây."
"Có bao nhiêu người bệnh tất cả?"
"Cả những người bệnh cũ ở Ngũ Vị đường, hiện tổng cộng có hơn ba trăm. Nhưng đây mới chỉ là nhóm đầu tiên, vẫn chưa chuyển hết, trong thành hiện vẫn đang đi tìm thêm. Chuyển những người này xuống xong chúng ta sẽ quay lại chuyến tiếp những người khác."
"Bên ngoài thành tuyết lớn như vậy, lại không có lều vải, nhiều người như thế này ở ngoài thành, ta chỉ sợ không chết vì bệnh thì cũng chết vì lạnh thôi!"
Thang trợ giáo thở dài nói: "Đúng vậy, nhưng cũng không có biện pháp, lều vải không đủ chỉ có thể chuyển thêm củi đến đốt lửa sưởi ấm thôi, cố gắng qua đêm nay. Chỗ củi này là do tri huyện đại nhân hạ lệnh khắp các khách ****, quán cơm phải lập tức cung cấp, chờ sau khi cứu dịch xong xuôi sẽ bồi thường bọn họ."
Thang trợ giáo nói xong lại tiếp tục an bày việc đưa người bệnh xuống xe, dựng lều vải và đốt mấy đống lửa lớn.
Lúc này, Hàm Đầu cùng mười mấy vị đại phu tiến lại chỗ Đỗ Văn Hạo, chào hỏi giới thiệu sơ qua, rồi nói với Đỗ Văn Hạo: "Sư tổ, những đại phu này đều tự nguyện tới đây cứu trị cho người bệnh, bọn họ trước kia đều đã có kinh nghiệm về ôn dịch, đều có một chút bí phương, hay là để họ chẩn bệnh trước rồi sẽ tiến hành cho thuốc?"
Đỗ Văn Hạo vui vẻ trả lời: "Tốt quá, được như vậy là hay nhất. Xin thỉnh các vị đại phu thi triển tuyệt kỹ cùng cứu người."
Các vị đại phu cũng không có hàn huyên thêm, lập tức bắt tay vào trị bệnh.
Lúc trước người của Lôi bộ đầu đã nói cho Lâm Thanh Đại việc nhiều người ở ngoài thành muốn mua y phục cách ly và mặt nạ phòng độc. Lâm Thanh Đại cho mang mấy chục bộ trang phục còn lại ở Ngũ Vị đường sau khi đã quyên tặng cho những người tham gia phòng dịch, cho lên một xe trâu cùng với dược liệu của Ngũ Vị đường vận chuyển tới đây. Đoàn xe đi đầu là lều vải, thuốc, củi cùng với người bệnh, cuối cùng mới tới xe của bọn Lâm chưởng quỹ.
"Lâm chưởng quỹ tới rồi kìa!" Có người mắt tinh, nhìn kỹ một cái nhận ra liền hét to lên một tiếng. Chỉ trừ những người bệnh ở trong khu cách ly, còn lại những người bình thường đều chạy xô tới, vây quanh Lâm Thanh Đại, tranh nhau nói:
"Chưởng quỹ, ta muốn mua y phục cách ly cùng mặt nạ phòng độc! Giống như của Lôi bộ đầu và mấy người kia!"
"Bán cho ta trước, ta trả năm lượng bạc!"
"Ta trả mười lượng!"
"Hai mươi lượng! Bán cho ta!"
"Năm mươi lượng!"
"Tám mươi!"
.....
Lâm Thanh Đại trước tình cảnh này cũng thấy không biết phải làm sao, bản thân nàng cũng là người mềm lòng, mặc dù đã có chuẩn bị từ trước nhưng nhất thời không nói được gì. Lúc này Ngốc béo theo đúng kế hoạch đã bàn ở nhà, nhảy lên trên xe trâu, la lớn: "Mọi người không nên gấp gáp! Hiện giờ số lượng ở đây có hạn, chỉ có mấy chục bộ thôi, không đủ phân cho mỗi người một bộ, cho nên, sẽ bán cho những ai trả giá cao trước! Vô cùng xin lỗi. Nhưng mọi người cũng không cần quá lo lắng, chúng ta đang cho chế tạo thêm, sẽ cung cấp đủ cho mọi người! Bây giờ bắt đầu trả giá, ai mua đều phải đưa tiền ngay!"
Lập tức tiếng ra giá xé gió liên tiếp, ai cũng muốn sớm một chút có được trang bị phòng chống bệnh dịch. Những ước muốn cơ bản nhất của con người, cả những bản chất xấu nhất, tham lam nhất lúc này đều lộ ra.
Trong số dân chạy nạn ở đây có không ít người là địa chủ, phú nông, còn có cả những người làm ăn ở trong thành nữa, nhờ vậy, cuối cùng thì giá bán cao nhất của y phục cách ly cùng mặt nạ phòng độc cũng được đẩy lên tới một trăm hai mươi lăm lượng một bộ. Ngốc béo phụ trách bán, Anh Tử thu tiền, Ngô Thông hướng dẫn cho những người mua cách thức sử dụng cùng các lưu ý cần thiết.
Chẳng mấy chốc, mặc dù giá rất cao nhưng mấy chục bộ đồ phòng chống bệnh dịch đã được bán hết veo, thu về hơn hai ngàn lượng bạc! Lâm Thanh Đại thật cao hứng, mang tin này tới nói cho Đỗ Văn Hạo nghe. Đỗ Văn Hạo biết số y phục cách ly và mặt nạ phòng độc kia bán được với giá cao như vậy thì cũng rất cao hứng. Hiện giờ trong tay có ngân lượng, vạn bất đắc dĩ có thể lấy ra để sử dụng cho việc phòng dịch cứu tai.
Lúc này Hàm Đầu kéo Đỗ Văn Hạo sang một bên thấp giọng nói: "Sư tổ, lần này lệ dịch thật là hung mãnh, người bệnh quá nhiều, theo đồ tôn phỏng chừng sơ bộ trong và ngoài thành đã có không dưới ngàn người. Ngũ Vị đường của sư tổ, Tế Thế đường của sư phụ con cùng với các dược phô khác trong thành có vét sạch cả kho thuốc cũng không đủ. Hiện nay người bệnh đang được chuyển tới, chuyện này phải giải quyết nhanh, nếu không sẽ không kịp trở tay."
"Trong thành có dược liệu thô chưa bào chế của những người bán buôn không?"
"Không có, dược liệu thô chưa bào chế chỉ ở phủ thành mới có. Trong thành tất cả dược liệu ở các dược phô đều đã được huy động rồi, nhưng cũng không đủ. Giờ này chỉ có cách duy nhất là tới phủ thành hoặc các địa phương khác để mua về. Số tiền đó khẳng định không phải là nhỏ, chúng ta dù có táng gia bại sản cũng không gánh được."
Đỗ Văn Hạo gật đầu: "Ta biết, chuyện này để ta làm, ngươi cứ lo chẩn bệnh đi đã."
Đỗ Văn Hạo chạy lại tìm Thang trợ giáo lúc này vừa mới đưa mấy xe trâu nữa tới. Đi cùng có hai nha môn y quan và những dân tráng lúc trước. Vải che được tháo ra, lần lượt những người bệnh cũng được đỡ xuống đưa tới khu cách ly xung quanh đống lửa lớn.
Thang trợ giáo nghe Đỗ Văn Hạo nói về vấn đề dược liệu, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, thấp giọng nói: "Đỗ y qua, ngươi vừa tới nên không biết một số chuyện. Ngân lượng cấp cho nha môn rất ít, phần lớn dùng cho các công việc nha dịch, thư lại và tiền lương, lấy đâu ra mà mua dược liệu đây? Ngay cả chỗ lều vải này cũng là do Trang tri huyện, Bàng huyền úy cùng với nha dịch, thư lại quyên tiền để mua đó."
"Nha môn không có khoản thu nào khác sao? Ví dụ như thuế chẳng hạn?"
Thang trợ giáo giật mình hoảng hốt, ghé sát vào tai hắn nói nhỏ: "Cái này tuyệt đối không được, các khoản thu từ thuế tuyệt đối không được động vào, dù với bất kỳ lý do gì, bởi đó là tham ô, là tử tội đó!"
Đỗ Văn Hạo gật đầu: "Như vậy khoản tiền triều đình cấp xuống cho công tác phòng dịch thì sao? Còn được bao nhiêu?"
Thang trợ giáo cười khổ nói: "Ngươi đừng có hy vọng gì vào khoản này!"
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
http://truongton/forum/attachment.php?attachmentid=56772&stc=1&thumb=1&d=1300126068
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương