Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mặc dù mấy người Tiền Bất Thu ngồi xe lừa còn Chiêm quản gia đi xe ngựa nhưng bây giờ là cuối năm, dòng người đi xem hoa đăng đông nghịt như trẩy hội, đường phố nhộn nhịp, xe lừa và xe ngựa không sao chạy nhanh được, tốc độ cũng không hơn nhau là mấy. Hơn nữa Chiêm quản gia vừa đi vừa phải hỏi thăm xem có chiếc xe lừa đi qua không nên bọn Tiền Bất Thu về tới nhà Đổng bộ khoái trước.
Đổng bộ khoái vội treo miếng vải xanh lên cổng.
Nhìn thấy bọn họ trở về, nhiều hàng xóm nghe nói bệnh của Đông Đông đã khỏi nên ân cần sang hỏi thăm. Thời cổ đại đây là một điều tốt đẹp, hàng xóm láng giềng chiếu cố, quan tâm lẫn nhau, tình cảm thắm thiết. Trong phòng không đủ chỗ ngồi, mọi người ngồi ra cả ngoài sân nói chuyện.
Đổng thị đang ôm Đông Đông kể lại chuyện nữ nhân thần bí cướp Đông Đông đi làm cho vợ chồng nàng hoảng sợ ra sao thì Đông Đông đột nhiên kêu to lên: “Mẹ!”.
“Gì vậy?” Đổng thị hỏi lại.
Đông Đông nằm trong lòng mẫu thân, nó nắm vạt áo mẫu thân, rụt rè nói: “Là bà ta!”.
“Ai?”
Đông Đông giơ ngón tay nhỏ bé chỉ ra ngoài cổng: “Bà lão đã cho con ăn viên đường đó…..”.
Đổng bộ khoái vội nhìn theo hướng chỉ của Đông Đông. Hắn thấy ngoài cửa có bóng người nhưng nhoáng một cái đã biến mất tăm. Đổng bộ khoái vội chạy ra cổng, ngoài đường có mấy đứa nhỏ đang nghịch pháo hoa, không thấy một lão bà nào cả. Đổng bộ khoái chạy tới hỏi mấy đứa trẻ xem vừa rồi chúng có nhìn thấy một bà lão vừa đứng ở cổng không. Mấy đứa bé lắc đầu nói chúng mải đốt pháo hoa nên không chú ý.
Đám người Tiền Bất Thu cũng chạy đến, hỏi hắn chuyện gì. Đổng bộ khoái không muốn nói chuyện Đông Đông bị mưu sát nên hắn chỉ ậm ừ giải thích rằng tưởng nhìn thấy bằng hữu nhưng hóa ra lại nhầm.
Mặc dù vậy, Đổng bộ khoái vẫn cẩn thận quan sát xung quanh. Nhưng bởi vì hàng xóm xung quanh đều đến thăm Đông Đông nên trên mặt tuyết ngổn ngang dấu chân. Hắn không thể nhận ra dấu chân nào là mới nhất.
Tiền Bất Thu thấy nhiều người ở trong sân như thế chắc chắn nữ nhân che mặt sẽ không đến gặp, ông ta vội đi theo Đổng bộ khoái nói hắn bảo hàng xóm ra về trước để các đại phu xem bệnh cho Đông Đông. Những hàng xóm tốt bụng nghe vậy mới lục tục kéo nhau ra về.
Mấy người Tiền Bất Thu tiếp tục ngồi đợi nữ nhân thần bí nhưng mãi không thấy nàng xuất hiện đâm ra lo lắng. Trong lúc đó Chiêm quản gia sau bao công sức hỏi đường cũng tìm được nhà của Đổng bộ khoái nơi Tiền Bất Thu đang ở đó. Hắn bước nhanh vào khom người nói: “Tiền đại nhân! Tiểu nhân là quản gia của Lại bộ khảo công ti lang trung Chiêm Đề, Chiêm đại nhân. Lão thái thái của Chiêm đại nhân bệnh nặng. Lão gia của tiểu nhân mời đại nhân đến chữa trị cho lão thái thái!”
“Nhưng…….., lão hủ đang bận chút việc! Lão thái thái mắc bệnh gì? Ngươi kể sơ qua cho ta nghe xem.”
“Rất nặng!” Chiêm quản gia sợ Tiền Bất Thu từ chối không đi nên hắn vội trả lời: “Lão thái thái bị đau bụng, bắt đầu từ hôm qua. Khi bắt đầu thì đau từng cơn, nhưng cả tối hôm nay đau dữ dội, đau đến phát khóc, lại còn nôn mửa không ngừng. Lão gia tiểu nhân rất sốt ruột, phái tiểu nhân đi mời đại nhân!”
Tiền Bất Thu vừa nghe lão thái thái đau bụng. Ông ta không còn cách nào khác là thương lượng với Trang đại phu và Tiếu đại phu, hai người sẽ ở lại chờ nữ nhân thần bí xuất hiện. Nếu nàng xuất hiện thì nói cho nàng biết thân phận của ông ta để xem có cơ hội gặp mặt vị đại phu thần bí am hiểu thần kỹ phẫu thuật chữa bệnh không.
Sau khi giao phó mọi chuyện cho hai người, Tiền Bất Thu và Chiêm quản gia ngồi xe ngựa đi tới Chiêm phủ.
Trong Chiêm phủ, Chiêm mẫu đang lăn lộn đau đớn trên giường. Khảo công ti lang trung Chiêm Đề nóng ruột, hai tay xoắn vào nhau. Vừa nhìn thấy Tiền Bất Thu đi vào ông ta vội cúi đầu thi lễ: “Tiền đại nhân, Mời ngài mau cứu mẫu thân của bản quan!”
Tiền Bất Thu là thái y thừa, hàm bát phẩm, kém xa so với Khảo công ti lang trung Chiêm Đề, hàm ngũ phẩm. Nhưng Tiền Bất Thu lại được Hoàng thượng ngự ban Tử y kim ngư túi, cái này chỉ có quan lại hàm tam phẩm trở lên mới được đeo. Chiêm Đề rõ ràng không dám khinh thường, huống chi lúc này ông ta đang lúc cầu người, chấp nhận thi lễ bái kiến.
Tiền Bất Thu vội chắp tay đáp lễ, rồi cũng không nói nhiều, ngồi xuống bên giường. Một nha hoàn dìu Chiêm mẫu ngồi dậy, đưa tay ra. Tiền Bất Thu ngưng thần chẩn mạch, chậm rãi quan sát Chiêm mẫu một lượt. Ông ta thấy bà tóc bạc trắng liền hỏi tuổi thì biết bà ta vừa làm lễ đại thọ bảy mươi hôm qua.
Ông ta nhìn kỹ sắc mặt Chiêm mẫu thấy da mặt vàng, tái, hai má phù thũng, sắc mặt ảm đạm liền hỏi: “Lão phu nhân, người bị làm sao?”
“Đau bụng!” Chiêm mẫu chỉ tay vào bụng mình.
“Đau như thế nào? Đau từng cơn hay là đau liên tục? Có đau từ bụng rồi lan đến các vùng khác không?”
Chiêm mẫu cẩn thận suy nghĩ rồi nói: “Đau từng cơn, đau ở chỗ này!”
“Bắt đầu đau từ lúc nào?”
“Từ hôm qua, buổi tối bắt đầu đau. Lão thân cứ tưởng rằng đau bụng do ăn nhiều quá. Nhưng kể cả khi lão thân đã đi đại tiện mà vẫn đau từng cơn một. Tới trưa này thì đau khủng khiếp. Đến tối thì lão thân không chịu nổi nữa.”
“Ừm, vậy còn chỗ nào không thoải mái nữa không?”
“Lão thân còn bị nôn…” Vừa nói đến đây Chiêm mẫu lại muốn nôn ra, nha hoàn vội bưng tới một cái chậu đồng. Lão thái thái cong người nôn ra chậu.
Tiền Bất Thu không nề hà gì, ông ta cúi đầu xem xét bãi nôn trong chậu. Chiêm mẫu nôn ra rất nhiều, hơn nửa là thức ăn đã tiêu hóa.
Sau khi nôn mửa, Chiêm mẫu nằm ngửa thở hổn hển, ánh mắt lộ vẻ thoải mái.
Tiền Bất Thu hỏi: “Lão nhân gia, sau khi nôn người cảm thấy thế nào?”
“Khi nôn hết thì cảm thấy rất dễ chịu được một lát, nhưng sau đó lại rất khó chịu!”
“Thế một ngày nôn mửa mấy lần?”
“Bốn, năm lần.”
Đầu có thấy choáng váng không?"
“Không rõ lắm!”
"Hôm nay ăn cái gì?"
“Ta không muốn ăn! Miệng đau nhức!”
Tiền Bất Thu sờ trán Chiêm mẫu, rồi lại sờ tay bà ta, cảm giác lạnh giá. Ông ta lại hỏi: “Hôm nay lão nhân gia người đại tiểu tiện thế nào? Có đánh khí không?”
“Không đại tiện được, tiểu tiện bình thường, không đánh hơi”.
“Nước tiểu mầu gì?”
“Ừm,… mầu vàng!”
Tiền Bất Thu đứng dậy nói: “Để lão hủ kiểm tra bụng của lão nhân gia!”
Nha hoàn vội giúp Chiêm mẫu cởi xiêm y. Tiền Bất Thu quan sát bụng Chiêm mẫu một lát rồi ông ta ấn nhẹ vào bụng, không thấy chuyển động, bụng vẫn có vẻ mềm, ấn tay lên vùng bụng đau nhức thì không thấy đau, không thấy nổi u, cục trong khoang bụng. Can, tỳ cũng không có dấu hiệu bất thường, khu vực thận ấn vào không đau. Ép tai vào bụng nghe thì không thấy có dấu hiệu độc tính, trọc âm, không nghe tiếng sôi bụng. Hai chân không có dấu hiệu phù thũng.
Tiền Bất Thu ngồi xuống, ông ta cầm cổ tay Chiêm mẫu bắt mạch. Dáng vẻ buồn bực, tay vuốt râu, trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi đi tới bàn, viết một đơn thuốc. Viết xong ông ta đứng dậy, đưa mắt nhìn Chiêm Đề rồi cầm đơn thuốc đi ra phía cửa.
Chiêm Đề vội vàng đi theo, thấy sắc mặt của Tiền Bất Thu nghiêm trọng. Ông ta nóng ruột hỏi: “Tiền thái y, mẫu thân của bản quan bị bệnh gì?”
Tiền Bất Thu đưa đơn thuốc cho Chiêm Đề, ông ta vuốt râu rồi nói: “Chứng bệnh của lão thái thái xuất phát từ tỳ vị ách tắc, ngăn trở lưu thông khí huyết. Khí ứ lâu ngày trong ruột sinh đau nhức, cái này không giống với chứng chúc tỳ vị là khí hư huyết ứ. Đây là đơn thuốc, gọi người đi lấy thuốc theo đơn này là được. Chỉ là…”
Chiêm Đề vốn đã khấp khửi mừng nhưng nghe đến đây ông ta vội hỏi lại: “Có chuyện gì? Bệnh mẫu thân của bản quan nặng lắm phải không?”
Tiền Bất Thu than nhẹ rồi khẽ lắc đầu: “Cái này có thể coi là táo bón, nhưng với chứng bệnh này đa số chỉ đơn giản là lục phủ không thông, phương pháp điều trị đều là dùng dược để công hạ. Nếu là người bình thường, cũng không có gì nguy hiểm, chỉ là lão nhân gia tuổi đã cao, công hạ sẽ rất nguy hiểm, thậm chí đe dọa tính mạng!”
Chiêm Đề nghe vậy nóng nảy hỏi: “Vậy phải làm thế nào?”
Tiền Bất Thu trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Lão hủ khi dùng thuốc đã chú ý tới việc hộ vệ chánh khí, dùng Tử phối ngũ hậu phác, thật, thuật, khoan tràng lý khí, tiêu bí phá kết, lánh gia nguyên hồ hành khí chỉ thống. Về phần Đại hoàng, công hạ trừ ẩm, tẩy rửa tràng vị. Phương thuốc này nói vậy nhưng không thể không dùng, sau này phải để ý, thận trọng quan sát, nếu lão nhân gia thân thể không chịu nổi, có gì bất ổn thì lập tức dừng lại, cho người đến báo ta!”
“Tốt!”
“Trong đơn thuốc của lão hủ có một loại dược hoàn gọi là Mộc hương thuận khí hoàn dùng để trị chứng buồn nôn, nấc, nghẹn. Đợi lát nữa đại nhân cho người theo ta về thái y viện lấy thuốc.”
“Tốt quá! Đa tạ thái y!”
Chiêm Đề vội lấy tiền trả tiền thuốc rồi sai Chiêm quản gia đi theo Tiền Bất Thu quay về thái y viện lấy Mộc hương thuận khí hoàn, nhân tiện lấy thuốc ở dược phòng của thái y viện.
Xong việc, Tiền Bất Thu quay lại nhà của Đổng bộ khoái.
Đổng bộ khoái, Trang đại phu và Tiếu đại phu ở trong phòng quan sát động tĩnh ngoài sân qua cửa sổ, chờ thần bí nữ nhân xuất hiện. Nhưng từ lúc Tiền Bất Thu quay trở lại đến giờ đã một canh giờ mà nàng vẫn chưa xuất hiện.
Đợi đến tận canh ba nửa đêm vẫn không thấy bóng dáng nữ nhân thần bí đâu. Đông Đông đã ngủ thiếp trong lòng mẫu thân.
Mấy người Tiền Bất Thu đã cảm thấy nản lòng, đang bàn định xem nên làm gì tiếp theo thì chợt nghe bên ngoài có tiếng gọi: “Tiền thái y! Tiền thái y!”
Tiền Bất Thu vội chạy tới bên cửa nhìn ra ngoài, trong sân có mấy người đang đứng. Một người đưa hai tay bắt lên mồm gọi lớn, người đó đúng là Chiêm quản gia của Chiêm phủ.
Chiêm quản gia vừa thấy Tiền Bất Thu vội vàng chạy tới. Hắn dậm chân nói: “Thái y! Cực kỳ…… nghiêm trọng!”
“Có chuyện gì vậy?” Tiền Bất Thu thấy căng thẳng: “Lão thái thái lại lên cơn đau à?”
“Có… lão thái thái không muốn uống thuốc của ngài nhưng sau sau khi thuyết phục thái thái cũng uống. Tuy nhiên khi uống xong được một lúc, lão thái thái thấy bụng đau như dao cắt, lăn lộn trên giường, chết đi sống lại. Lão gia vội bảo tiểu nhân tới tìm thái y trở lại xem bệnh cho thái thái. Có phải thuốc có vần đề gì không?”
“Thuốc này không phải ngươi lấy ở thái y viện sao? Không thể có chuyện được. Đừng làm loạn lên như vậy, để ta đi xem sao!” Tiền Bất Thu dặn dò đám người Trang đại phu tiếp tục ngồi chờ rồi ông ta vội theo đám người Chiêm quản gia ra xe ngựa đi tới Chiêm phủ.
Lần này Chiêm mẫu không lăn lộn đau đớn. Không phải bà ta không đau mà là đau quá đã ngất đi.
Tiền Bất Thu vội vàng châm cứu. Lát sau Chiêm mẫu tỉnh lại nhưng bụng vẫn rất đau.
Tiền Bất Thu vội ấn tay vào bụng kiểm tra, xem mạch, đầu lưỡi. Sau khi xem xong sắc mặt ông ta thay đổi. Ông ta đưa mắt nhìn Chiêm Đề rồi đi ra ngoài hành lang.
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
http://truongton/forum/attachment.php?attachmentid=56772&stc=1&thumb=1&d=1300126068
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương