Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mấy ngón tay trên đôi bàn tay của Phùng thị đã cóng thành màu tím sẫm, có một ngón bị hoại tử đã lộ ra cả đầu xương. Chiêm Đề và phu thê Đổng bộ khoái, còn có mấy hàng xóm nhiệt tâm muốn đi tới giúp ả cõng hài tử, nhưng Phùng thị có chết cũng không chịu buông nhi tử ra, cũng không để ý đến mọi người, từng bước tiến về phía trước trong gió tuyết. Mấy hàng xóm chỉ đành ở bên cạnh và đằng sau đỡ Phùng thị và A Đại, cùng ả về nhà.
Phùng thị đi rất chậm, đôi mắt già nua của ả đã biến thành màu tro tàn, tóc hoa râm nhuộm hoa tuyết, trên mặt không có chút biểu tình gì. Ả cõng nhi tử lê bước trên mặt tuyết, để lại hai đường vết chân dài dài.
Khi đến cửa Phù Vân đường, Phùng thị đột nhiên dừng lại.
Ả chầm chậm quay đầu, nhìn cửa tiệm thuốc đã đóng kín, đột nhiên, ánh mắt ngốc trệ của ả biến thành có một tia sinh khí, giống như người sắp chết đuối đột nhiên vớ được một cọng cỏ cứu mạng.
Phùng thị cõng nhi tử lảo đảo, gian nan bước lên thềm đá, tới trước cửa, chầm chậm cúi người xuống, để cho nhi tử có thể nằm trên lưng mình mà không rơi xuống, giơ một cánh tay lên, gắng sức gõ cửa.
Một tiếng "rắc" vang lên, ngón tay đã đông cứng hoại tử của ả gãy rời, những mẩu thịt liên tiếp rơi rụng trên không trung, đung đưa theo tiếng gõ cửa.
Phùng thị như không cảm thấy gì, rầm rầm rầm, lại gõ cửa thêm mấy cái.
Cửa kẽo kẹt được mở ra, tiểu nhị Thành Kim và Nhan Duyệt mắt ti hí thò đầu ra, nói với mấy vị hàng xóm: "Mấy vị khách quan đến sớm quá!" Nhìn thân hình của lão phụ đang cúi lưng cõng hài tử thấy có chút quen quen, nhưng nhìn không rõ mặt, liền cúi người xuống nhìn, nụ cười trên mặt hắn lập tức biến mất: "Là ngươi hả? Hừ!"
Thành Kim nhận ra Phùng thị, hừ lạnh muốn tiếng rồi đóng cửa lại.
Tiếng gõ cửa càng lớn hơn, trong cổ họng cũng phát ra thanh âm khàn khàn, nhưng một đêm ngày hôm nay, ả đã gào đến khản cả cổ rồi, chỉ có thể phát ra mấy tiếng khàn khàn nghe không rõ.
Hàng xóm hảo tâm lại gõ cửa, gọi đại phu cứu mạng.
Một lát sau, Thành Kim lại mở cửa, hừ lạnh nói với Phùng thị: "Ngươi hại thiếu gia của chúng ta còn chưa đủ à? Lại muốn tới đây phá rối gì nữa?"
Phùng thị muốn nắm tay giơ ngón cái lên cầu khẩn, nhưng phát hiện ba ngón tay trên bàn tay phải đã hoàn toàn không còn tri giác, biến thành màu tím sậm, chỉ còn lại ngón trỏ và ngón cái. Động tác nắm quyền giơ ngón cái biến thành "tứ quý tài" trong oẳn tù tì.
Ả gian nan dùng tay vịn khung cửa, chầm chậm quỳ xuống đất muốn van cầu. Nhưng cổ họng chỉ có thể phát ra mấy tiếng khàn khàn khó hiểu, chỉ thấy đôi môi khô quắt của ả không ngừng mấp máy, nhưng nghe không rõ ả nói gì.
Hàng xóm ở bên cạnh vội vàng nói: "Vị đại ca này, nhi tử của Phùng thẩm sắp chết rồi, có thể mời đại phu của các người tới cứu nó một mạng không?"
Thành Kim cười lạnh nói: "Loại người lấy oán báo ơn như ả, thiếu gia của chúng ta sẽ không khám bệnh cho đâu, mau đến tiệm thuốc khác đi."
Các hàng xóm hảo tâm lại nói: "Đại ca, xin mời tiên sinh ra khám bệnh đi, nghe nói Văn đại phu là một người nhiệt tâm, ông ta chắc sẽ nguyện ý cứu mạng mà. Ngươi xem hài tử sắp không xong rồi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ mà."
Thành Kim thấy thảm tượng của Phùng thị, lại thấy A Đại bất tỉnh nhân sự, tựa hồ như đã sắp đoạn khí rồi, liền bảo bọn họ đợi ở đây, chạy ra hậu đường bẩm báo với Đỗ Văn Hạo.
Lúc này trời vừa sáng, Đỗ Văn Hạo đã ngủ dậy, đang nói chuyện với bọn Lâm Thanh Đại, vừa nghe thấy vậy, vội vàng chạy tới tiền đường. Bọn Lâm Thanh Đại không yên tâm, cũng chạy ra theo. Hai thủ lĩnh hộ vệ là Hô Duyên Trung và Tân Cửu nương tự nhiên cũng dắt hộ vệ tùy thân đi theo.
Đỗ Văn Hạo vừa nhìn thấy Phùng thị liền giật nảy mình, chỉ thấy ả hình dung khô quắt, ánh mắt ngốc trệ, sắc mặt xám xanh, hai bàn tay giống như móng gà, có mấy ngón tay đã đông cứng hoại tử thành màu tím sẫm. Hơn nữa nhi tử A Đại trên lưng ả đã bất tỉnh nhân sự.
Một người hàng xóm nói: "Văn đại phu, ngài tới thì tốt quá, cứu hài tử này của Phùng thẩm đi."
Phùng thị lưng cõng hài tử, cúi đầu nghiêng mặt, khẩn cầu: "Văn đại phu, ngài có bản sự biến độc của cây phụ tử thành vô hại, ngay cả hai vị đại phu của Huệ Nhân đường cũng không bằng ngài, ngài nhất định có bản sự cứu nhi tử của ta! Cầu xin ngài cứu nó! Ta sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp ân đức của ngài!"
Những lời này ả nghĩ trong lòng, khi nói ra lại thành tiếng khàn khàn trong cổ họng, không ai nghe rõ.
Đỗ Văn Hạo chẳng phân biệt nổi ả muốn nói gì, gấp giọng bảo hộ vệ đỡ A Đại trên lưng Phùng thị xuống, đặt lên giường, chẩn sát sơ qua, hài tử đã hôn mê rất sâu rồi! Vội vàng lấy kim châm ra châm huyệt cứu nghịch.
Vừa châm huyệt chống sốc vừa hỏi: "Bọn họ bị sao vậy?"
"Chiều ngày hôm qua, nhi tử của Phùng thẩm đột nhiên đau bụng như bị dao cắt, tới tìm đại phụ của Huệ nhân đường, nhưng họ nói không trị được, bảo khênh đến nhà Đổng bộ khoái để cầu dị nhân thần y thiện trường trị loại bệnh này để cứu mạng, Phùng thẩm quỳ trong tuyết ở viện tử một ngày một đêm, cầu xin dị nhân thần y, nhưng thần y thủy chung không lộ mặt."
Đỗ Văn Hạo nhíu mày, quay đầu nhìn Lâm Thanh Đại, thấy Lâm Thanh Đại mặt mày ngỡ ngàng, hiển nhiên không nhận được tin tức này, xem ra hộ vệ phụ trách canh gác không có báo cáo lên tình huống này rồi.
Phùng thị thấy Đỗ Văn Hạo đang muốn cứu nhi tử của mình, trong đội mắt xám xịt lộ ra vẻ vui mừng, chắp tay thi lễ không ngừng.
A Đại sau khi hơi tỉnh lại, Đỗ Văn Hạo liền kiểm tra ổ bụng của nó.
Hắn kinh ngạc, chứng trạng của hài tử này giống như nhi tử của Đổng bộ khoái và Chiêm mẫu! Chẳng lẽ cũng là do nuốt vàng? Hắn theo tiềm thức đột nhiên có loại cảm giác này.
Có điều hắn không thể trực tiếp đồng ý phẫu thuật cho hài tử này, nếu không sẽ lập tức trở thành một tin tức mới lớn số một trong kinh thành. Đỗ Văn Hạo cùng Lâm Thanh Đại nhỏ giọng thương nghị trong sương phòng, hiện tại trời đã sáng rồi, không tiện mặc quần áo dạ hành để cứu người, hai người thương nghị một lát thì nghĩ ra một biện pháp.
Đỗ Văn Hạo đi ra, nói với Phùng thị: "Nhi tử của ngươi mắc phải tuyệt chứng, ta cũng không có biện pháp."
Phùng thị cho rằng Đỗ Văn Hạo ghi hận mình nên không chịu cứu giúp, cổ họng của ả tắc nghẹn, nói không nên lời, chỉ đành quỳ xuống đất dập đầu bình bịch, trên trán đầm đìa máu tươi, hai bàn tay đã đông cứng nghiêm trọng không ngừng vả lên mặt mình để cầu xin.
Đỗ Văn Hạo nhíu mày, nói: "Ta nói thật đó, các ngươi chỉ đây chỉ tổ làm chậm trễ sự cứu trị của hài tử thôi, ta thật sự không trị được bệnh của nó! Có điều, ta có thể chỉ điểm cho các ngươi một con đường, nghe nói có người ở chùa Tướng Quốc có thấy qua vị dị nhân này, ngươi sao không đưa nhi tử tới chùa miếu lễ bái Bồ Tát, Phật Tổ, có lẽ Bồ Tát hiển linh, khiến dị nhân đó xuất hiện, nhi tử của ngươi sẽ được chữa khỏi bệnh."
Phùng thị thấy Đỗ Văn Hạo tựa hồ như không giống cố ý đùn đẩy, mà thật sự trị không được. Đang thương tâm tuyệt vọng thì nghe Đỗ Văn Hạo nói có người ở chùa Tướng Quốc đã thấy vị dị nhân đó, trong lòng lập tức ngập tràn hi vọng, ngọ nguậy đứng dậy muốn cõng nhi tử, nhưng đã không thể nhấc hai đầu gối lên được nữa rồi!
Đỗ Văn Hạo trầm giọng nói: "Ngươi tự mình đã bị đống thương (tổn thương do giá rét) nghiêm trọng, ngón tay đã hoại tử đại bộ phận rồi, không biết chân thì thế nào, đầu gối do quỳ lâu dưới tuyết, e rằng cũng bị đống thương nghiêm trọng, bản thân ngươi cũng mau tìm đại phụ chữa trị đi, nếu không không chỉ chân tay khó giữ, thậm chí còn có thể nguy hiểm đến tính mạng đó."
Hàng xóm nói với Phùng thẩm: "Phùng thẩm, bà ở lại đây nhờ Văn đại phu chữa trị đi, chúng ta đưa hài tử tới Tướng Quốc tự cầu y."
Phùng thị ôm chặt con trai không bỏ ra, lắc lắc đầu, miệng lại khàn khàn nói mấy tiếng, tỏ ý nhờ đỡ ả dậy, khi hàng xóm vội vàng đỡ ả dậy, hai chân Phùng thị đã duỗi ra không được nữa rồi. Lúc trước ả còn cố chịu đựng mà đến được đây, lúc này đã không còn sức để cõng nhi tử, thậm chí còn không đủ sức đứng thẳng người dậy.
Đỗ Văn Hạo nói: "Không được cõng! Phải dùng cáng để khiêng!" Quay người phân phó tiểu nhị dỡ một cái ván cửa đưa cho họ.
Hàng xóm vội vàng đặt A Đại lên ván cửa, khênh ra ngoài, một người hàng xóm khác thì cúi xuống cõng Phùng thị, nhao nhao chạy tới chùa Tướng Quốc.
Chùa Tướng Quốc cách tiệm thuốc Phù Vân đường của Đỗ Văn Hạo không xa, đi qua hai con đường là tới.
Chùa Tướng Quốc bình thường hương hỏa thịnh vượng, có điều hiện tại trời vừa sáng, không có ai tới sớm dâng hương, trong chùa chỉ có mấy hòa thượng đang cầm chổi quét tuyết, thấy bọn họ dùng ván cưa khiêng một hài tử sống dở chết dở vào trong chùa, cũng không kinh ngạc, bởi vì người bệnh tới chùa bái Phật cũng không ít, các hòa thượng đã từng thấy qua, cho nên không hỏi nhiều, tiếp tục quét tuyết.
Bọn Phùng thị đi tới đại hùng bảo điện, đặt hài tử trước tượng Phật. Phùng thị gian nan quỳ dưới đất, chắp tay thi lễ với Bồ Tát, dùng giọng nói khàn khàn không ai nghe hiểu cầu xin Bồ Tát hiển linh, khiến vị thần y dị nhân đó xuất hiện.
Trong đại hùng bảo điện trống vắng không có người nào khác, chỉ có giọng nói bi thương của Phùng thị vang vọng trong đại điện.
Đột nhiên, sau tượng Phật truyền tới giọng nói của một nam nhân, thanh âm rất khó nghe, tựa hồ như bịt mũi mà nói vậy: "Lui hết ra đi! Bảy ngày sau sẽ trả lại hài tử cho ngươi, bất kể là sống hay chết!"
Phùng thị như bị điện giật, thân hình gầy yếu run lên bần bật, sự vui mừng trong lòng khiến ả có thể đứng dậy, bước lên mấy bước, thân hình bỗng nhiên mềm oặt, ngã bò trên đất, rồi lại ngọ nguậy nhỏm dậy, đầu liên tục đập xuống đất, vang lên tiếng cộp cộp.
"Mau ra đi! Còn muốn cứu hài tử thì mau ra đi!" Giọng nói đằng sau tượng Phật như đã có chút bực bội.
Hàng xóm vội vàng kéo Phùng thị đang dập đầu không ngừng ra khỏi đại hùng bảo điện, đóng cửa lại rồi đợi ngoài cửa. Một lát sau lại gõ cửa, không nghe thấy động tĩnh gì, một người hàng xóm can đảm đẩy cửa nhìn qua khe hở, A Đại trước tượng Phật đã không thấy đâu.
Mấy người hàng xóm vội vàng vào trong điện, tìm kiếm khắp nơi, nhưng không thấy tung tích của A Đại, chắc là dị nhân đó đã cứu đi rồi.
Mấy người hàng xóm nói với Phùng thị, chút sực lực đang gắng gượng của Phùng thị vì thế mà được thả lòng, thân hình mềm nhũn, ngẩng mặt lên trời, bịch một tiếng ngã lên phiến đá xanh, bất tỉnh nhân sự.
Mấy người hàng xóm cuống cuồng ấn nhân trung của ả, nhưng không thấy tỉnh lại, vội vàng muốn đưa tới tiệm thuốc tìm đại phu.
Nhưng, những hàng xóm này hôm qua đi theo Phùng thị cầu y đã biết rất rõ, các đại phu của những tiệm thuốc trong thành e rằng không có ai bằng lòng khám bệnh cho Phùng thị hay lấy oán trả ơn này, biết đưa đi đâu để cấp cứu bây giờ?
Mấy người hàng xóm thương nghị với nhau, cảm thấy hay là quyết định đưa tới Phù Vân đường cầu Văn đại phu cứu Phùng thị đi, nơi đó gần, hơn nữa Văn đại phu này xem ra bụng dạ rất tốt, vừa rồi còn hảo tâm nhắc nhở Phùng thị đã bị đống thương nghiêm trọng, có lẽ sẽ bằng lòng cứu ả một mạng.
Nụ Hồng Trắng Ngẩn Ngơ Xuân Mười Chín
http://truongton/forum/attachment.php?attachmentid=56772&stc=1&thumb=1&d=1300126068
Nhớ én CHợt Về Mang Đến Tuổi Đôi Mươi
Ôi!!!Thói Đời Nghĩ Mà Đau Lòng
Ta Cười Cuộc Đời Lắm Nỗi Đau Thương