Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tống Y
  3. Chương 451 : Diễn tập quân sự.
Trước /549 Sau

[Dịch] Tống Y

Chương 451 : Diễn tập quân sự.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Đỗ Văn Hạo cười, thì ra có hậu đài rồi, hỏi: “Ngươi tên gì?”“Mạt tướng là Ngô Nhân, là chỉ huy sứ tiểu đội trà rượu quân Tư mã trước điện Công Chưởng”Tiểu đội trà rượu tương đương với bộ phận hậu cần của quân Tư mã trước điện, thảo nào ‘tai to mặt lớn’thếĐỗ Văn Hạo thật không thể coi như không thấy hậu đài Tào vương gia của tên Ngô Nhân này. Hắn đã từng bắt cóc Tào vương gia, còn để lại trên cố người ta một vết cắt, sau còn làm cho anh tra người ta là Ung vương gia bị điên nữa chứ.Có điều, Tào vương gia dù gì cũng là con trai của Thái Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao, vuốt mặt phải nể mũi thôi.Do dự một lúc, hắn quay đầu nhìn đám tướng lĩnh cao cấp sau lưng, phát hiện ra có vài nụ cười ruồi chế giễu, rõ ràng là nói, ngươi đang bắt nạt lũ không có hậu đài như chúng ta , gặp người có hậu đài thật ngươi lại không mở to mắt ra!Đỗ Văn Hạo trầm ngâm, nếu không làm rõ chuyện này, thì về sau đừng mong chỉnh đốn quân kỉ.Lúc này Vương Nhuận Tuyết cũng thì thầm: “Tướng công, khi dứt khoát mà không dứt khoát tất sẽ chịu hậu quả không lường!”Đỗ Văn Hạo lại nhìn trưởng công chúa nước Tần Triệu Phong, hắn là chú ruột, xem nàng có biểu hiện gì không, Triệu Phong tươi cười, nhè lưỡi ra nghịch ngợm, nhưng cũng hơi gật đầu.Với sự ủng hộ của hai mĩ nhân, quan trọng là mĩ nhân thứ ba, chính là Thái Hoàng Thái Hậu Cao Thao Thao, với Cao Thao Thao, Đỗ Văn Hạo dám khẳng định, nàng nhất định sẽ ủng hộ mình, hơn nữa chỉ là em vợ của Tào Vương gia, chứ không phải họ hàng ruộtVì vậy, Đỗ Văn Hạo quyết định ra tay, hơn nữa không nể mặt chút nào nữaHắn cười lớn, cố ý nói to: “Tào vương gia hiểu chuyện đại nghĩa, không thể bao dung cho hành vi vi phạm quân kỉ của ngài được, người đâu! Hành hình!”Các quân binh túm lấy hắn đè xuống đất để đánh, Ngô Nhân bắt đầu xin tha, sau khi đánh thật, đành cắn răng chịu đựng, mọi người xung quanh ban đầu còn cười, nhưng sau thấy Đỗ Văn Hạo kiên quyết như vậy thì im hẳn, không gian chỉ còn tiếng gập đập vào da thịt người.Đỗ Văn Hạo nhìn mấy quan quân lúc nãy còn biểu lộ sự mỉa mai lúc này mặt mũi tái mét, nụ cười chế giễu không biết chạy đâu mất, các quan quân khác nhìn cũng nghiêm túc hẳn lên.Đỗ Văn Hạo biết chiêu vừa rồi đã phát huy hiệu quả rất tốt.Sau khi kết thúc hành hình, Đỗ Văn Hạo cười nhạt: “Ngô Nhân, ngươi còn gì để nói không?”Ngô Nhân đau đến nỗi cắn nát cả môi, hai chân đầy máu, nói không thở ra hơi nữa: “Mạt tướng … mạt tướng … tội đáng …!”“Tốt biết sai là tốt, mong rằng ngươi nhớ bài học lần này!”Đỗ Văn Hạo xuống ngựa, bảo thị vệ lấy túi thuốc cho mình, từ lần đi tuần quân doanh trước, sau chuyện một binh sĩ bị thương do sơ suất mà không có phương pháp điều trị thích hợp, Đỗ Văn Hạo vừa bồi dưỡng quân y các cấm quân về ngoại khoa, vừa dặn dò đội hộ vệ của mình lúc nào cũng phải mang theo túi thuốc đề phòng.Hắn cầm lấy túi thuốc, đến bên Ngô Nhân đang nằm bẹp dưới đất để trị thương cho ông ta.Cùng lúc đó quân y cũng vội vàng đến tiếp tay, Đỗ Văn Hạo xua tay cho bọn họ lui ra, tự mình mở túi thuốc, lấy kéo, cắt miếng vải nơi chân của Ngô Nhân bị thương, dung thuốc sát trùng rửa vết thương.Ngô Nhân vội vàng nói: “Đại tướng quân, không được, vết thương này của mạt tướng không sao hết, về gọi lang trung là không sao mà!”Đỗ Văn Hạo vỗ vỗ vai ông ta: “Xem ngươi kìa, bị đánh như vậy mà không kêu một lời, được lắm! bản tướng rất hài lòng, vì vậy đích thân trị thương cho ngươi. Đừng cử động!”Đỗ Văn Hạo dung nước thuốc cẩn thận rửa vết thương, rồi lấy thuốc có chứa 7 phần kim thương dược do mình tự làm đắp lên, sau đó lấy vải quấn kín, đoạn nói: “Được rồi, chỉ là thương ngoài da, không có gì nghiêm trọng, có thể đi theo bản tướng tiếp tục thị sát không?” Đường đường trấn quốc công, Tam Nha đô kiểm điểm, tể chấp đương triều, lại đích thân băng bó cho mình, Ngô Nhân cảm động đến rơi nước mắt, hắn ắp bắp nói: “Đại tướng quân…mạt tướng… dẫu có phải bò…cũng phải theo đại nhân đi thi sát…!”“Được! hay cho một hảo hán! Người đâu, mang một cái cáng mềm ra đây, khiêng vương gia đi thị sát với ta!”Quân binh dạ rồi chạy đi tìm cáng, cả nhòm thị sát đi ra trong tiếng hoan hô của những người xung quanh.Vương Nhuận Tuyết thì thầm mỉm cười với Đỗ Văn Hạo: “Tướng công, chiêu này của chàng được lắm, vừa chẩn chỉnh quân kỉ, chấp hành quân pháp, lại mua được lòng người. Thiếp dảm bảo, tên này về sau sẽ sống chết theo chàng! Những tướng quan khác cũng bị cảm kích, làm chủ soái vừa phải uy vừa phải gia ân, để người dưới vừa nể vừa sợ mới được”Đỗ Văn Hạo cười đáp: “Ta lại không phải vì muốn mua chuộc hắn mới trị thương cho hắn, ta chỉ định đánh xong thì cho người khênh hắn về nhà để xem mồm mép hắn thế nào thôi, thấy hắn như vậy cũng có phần kính phục, vì vậy mới sơ cứu cho hắn”“Thiếp thấy chàng quả là có tài thống lĩnh quân đội đó, làm như vậy quả không tồi!”Đỗ Văn Hạo chỉ cười, hắn biết muốn xây dựng một đội quân lớn mạnh thì chỉ có như vậy thôi chưa đủ.Ra khỏi thành chưa xa thì đến bãi diễn binh.Đây là khu chuyên dung để diễn tập quân sự, có điều đã hoang phế nhiều năm không dung đến. Sauk hi Đỗ Văn Hạo ra quyết định quân diễn mùa thu thì nơi đây mới được dọn dẹp lại.Lúc này bãi diến tập đã rất đông người, cờ hiệu được phất lên, các cấm quân được chỉ định tham gia diễn tập đều đã có mặt.Đỗ Văn Hạo cùng các tướng lĩnh cấp cao lên đài duyệt binh ngồi, Vương Nhuận Tuyết và Triệu Phong dĩ nhiên không thể ngồi cùng Đỗ Văn Hạo, đành đứng phía sau với đội hộ vệ, bọn họ dung mạo xuất chúng, nhưng do đã giả trai nên không ai phát hiện ra họ trong đội hộ vệ.Phía bên kia đài duyệt binh là một hàng dài mười mấy quân lệnh binh, đều do Đỗ Văn Hạo chọn trực tiếp từ quân lệnh binh của cấm quân trong lần diễn tập này, họ chính là trọng tài trong lần diễn tập quân sự này.Diễn tập gồm hai phần, phần thứ nhất là các đơn vị đô, doanh, quân tiến hành tấn công, rút lui, phòng ngự theo hiệu lệnh của chỉ huy, cùng các loại diễn luyện biến hình; phần thứ hai là diễn tập tổng hợp của tất cả các loại binh chủng.Trong thời đại binh khí lạnh, việc nghe theo hiệu lện của chỉ huy rất quan trọng, một quân đội kỉ luật nghiêm minh hành động thống nhất mới có thể phát huy được sức mạnh chiến đấu của cả đội, có thể hình thành ưu thế binh lực cục bộ nhanh chóng trong trận chiến. Vì vậy, diễn tập quân sự cổ đại, quan trọng nhất là kiểm tra sự tuân theo hiệu lệnh của quân sĩ.Nghe theo hiệu lệnh lại được chia làm hai phần: phần 1 là mệnh lệnh thông thường, quân lệnh quan dùng cờ hiệu, quân nhạc thủ đánh la và thanh đồng phát ra những hiệu nhạc khác nhau. Binh sĩ căn cứ vào hiệu lệnh mà tiến hành tác chiến.Khi tiến hành diễn tập theo đơn vị đô, do quân số chỉ có 100 người, vì vậy nghe hiệu lệnh sai rất ít, nhưng với đơn vị doanh, một doanh có 5 đô, mỗi đô lại có đội chỉ huy quân nhạc riêng, hiệu lệnh bị nhiễu, làm thế nào để hân biệt được nhạc hiệu quả là không đơn giản, số binh sĩ nghe nhầm hiệu lệnh tăng rõ rệt.Mà lúc diễn tập theo đơn vị quân thì con số đó còn lớn hơn, có một số quân còn loạn cả lên, hoặc chen lấn xô đẩy, hoặc đứng trơ ra không biết phải làm gì.Đỗ Văn Hạo sa sẩm mặt mày không nói.Đến giờ ăn trưa, Đỗ Văn Hạo mới hạ lệnh tạm dừng diễn tập, ăn trưa nghỉ ngơi tại chỗ một tiếng.Mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng trong lều doanh trại khu diễn tập cho Đỗ Văn Hạo và các tướng lĩnh đi cùng, Đỗ Văn Hạo không ăn, hắn chắp tay sau lưng quan sát tình hình binh sĩ phía dưới, những binh sĩ khác dĩ nhiên cũng phải đứng theo hắn.Binh sĩ đang ngồi trên đất ăn lươg khô đã chuẩn bị trước mang theo, thấy bọn họ đi đến liền đứng dậy hành lễ. Đỗ Văn Hạo … bắt tay hỏi han những binh sĩ lúc nãy diễn tập xuất sắc, những ai nổi trội hẳn còn hỏi cả tên, quân hiệu, đơn vị trực thuộc, việc này được mấy sử quan đi sau ghi chép lại.Đỗ Văn Hạo thấy binh sĩ nào cũng nhồm nhoàm bèn cười hỏi: “Hương vị thế nào?”Binh sĩ ai nấy đều toét miệng cười gật đầu.Đỗ Văn Hạo nhìn xung quanh, thấy binh sĩ đều ăn một loại bánh khô như nhau mới hỏi: “Đây là loại cả quân đội cấp đồng loạt sao?”Phó đô chỉ huy sứ Lý Phố vội đáp: “Dạ, đây là lương khô được phát đồng đều trong tác chiến ạ”“Mỗi lần có thể mang theo bao nhiêu?”“Thoe quy định, đơn binh chỉ được mang nhiều nhất cho 5 ngày, mang nhiều hơn sợ rằng mang không nổi”Đỗ Văn Hạo gật đầu, rồi chìa tay ra phía một anh lính nói: “cho ta thử tí”Anh lính đó sợ hãi đưa miếng bánh đang ăn dở cho Đỗ Văn Hạo, xong cảm thấy có gì đó không đúng nên lấy từ trong túi ở dây lưng ra một chiếc bánh mới nguyên đưa cho Đỗ Văn Hạo.Đỗ Văn Hạo nhận lấy, cắn một miếng, mùi vi thật không ra gì, khiến hắn nhớ lại cái bảnh Tuyết Lôi Nhi đưa cho lúc vừa đến thế giới này.Đỗ Văn Hạo làm ra vẻ như không có gì, ăn sạch cái banh đó, binh sĩ thấy đường đường là tể chấp mà có thể ăn hết cái loại bánh kho nuốt của quân đội, ai nấy đều kính phục ngước nhìn. Đỗ Văn Hạo cầm lấy 1 chai nước, uống ừng ực, đó đâu phải là phong thái của 1 tể chấp, giống một anh nông dân đi lính thì đúng hơn.Uống xong hắn đưa tay quẹt miệng, hỏi anh lính ban nãy đưa bánh cho mình: “Loại bánh này ăn ngon không?” Anh lính đó do sự rồi gật đầu.Đỗ Văn Hạo cười lắc đầu nói: “Ngươi nói dối, nói thật đi!”Các binh sĩ xung quanh đều nhìn nhau rồi mới nói: “Có thể nuốt được, chỉ kém hương vị do vợ làm chút xíu”Mọi người đều rộ lên cười.

Quảng cáo
Trước /549 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Em Coi Anh Là Vợ

Copyright © 2022 - MTruyện.net