Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đỗ Văn Hạo có chút khó xử, nếu đáp ứng điều này chẳng khác nào thừa nhận mình là tôn nữ tế, trộm liếc mắt nhìn Bàng Vũ Cầm một cái thấy nàng xấu hổ cúi đầu, cũng đang lén lén liếc mắt nhìn mình. Ánh mắt hai người vừa chạm, Bàng Vũ Cầm vẻ mặt đỏ bừng vội vàng xoay đi.
Đậu Nhi ở một bên ngậm đầu ngón tay thấy vậy thú vị, lạc lạc cười nói: “Tam tỷ nhìn lén tiên sinh kìa! Hi hi hi.”
“Mũi trùng! Nói bậy cái gì đó?” Bàng Vũ Cầm mặt đỏ bừng quát lên.
Hai tay Bàng mẫu lại quờ quạng trong không trung: “Tiên sinh đi tới đây chưa?”
Bàng Vũ Cầm nhìn về phía Đỗ Văn Hạo, trong mắt tràn đầy vẻ cầu khẩn.
Đỗ Văn Hạo đi tới ngồi ở ghế bên người Bàng mẫu: “Lão thái thái, cháu ở đây!” Nâng tay bà lên đặt ở khuôn mặt mình.
Vẻ mặt Bàng mẫu lập tức cười vui: “Hài tử, cháu tên gì?”
“Cháu tên là Đỗ Văn Hạo.”
“Ồ, tên rất hay.” Bàng mẫu hai tay vừa vuốt ve trên khuôn mặt Đỗ Văn Hạo, vừa tán thưởng : “Văn Hạo hả, hai bên trán của chái hơi gồ ra, thông minh sung túc, đó là phú quý chi tướng, xương cổ tròn mà không lớn, trăm tuổi an nhàn, số tướng mạo rất tốt!”
Đỗ Văn Hạo cười nói: “Lão thái thái, người còn có thể sờ mặt đoán tướng số ư?”
“Ài! Mắt đã mù nên không có việc gì làm, tìm hai thầy xem tướng số đến học hỏi một ít phương pháp xem cốt cách, thường ngày xem cốt cách cho mấy đứa nhỏ giải khuây.”
Đỗ Văn Hạo thử quan sát kĩ hai con mắt của Bàng mẫu, hỏi: “Lão thái thái, hai mắt của người không nhìn thấy từ lúc nào?”
“Cháu nói gì cơ?” Bàng mẫu nghiêng lỗ tai hỏi lại.
Lưu thị ở một bên giải thích giúp: “Lão thái thái không nhìn thấy đã khoảng nửa năm nay. Vào ngày đó, Ngọc Nhi mang thai Hổ Tử, lại còn trèo lên hòn giả sơn chơi đùa, bà nha hoàn già đi theo cũng không ngăn trở, kết quả té ngã động đến thai nhi. Lão thái thái vừa tức giận vừa lo lắng, sốt ruột khiến cho bách hỏa công tâm, bỗng nhiên ngã xuống cái gì cũng không thấy nữa.”
“Đã mời đại phu xem chưa?”
“Đã mời rồi, đã mời thần y Tiền Bất Thu của Tể Thế Đường, hắn đến xem, cũng đã khai đơn, nhưng một chút hiệu quả cũng không có!”
Đỗ Văn Hạo trầm ngâm trong chốc lát, lại cẩn thận nhìn lại hai tròng mắt của Bàng mẫu, nói: “Ta giúp lão thái thái nhìn qua một cái, xem có biện pháp nào có thể làm cho mắt lão thái thái sáng lại.”
Lưu thị, Bàng Vũ Cầm, nhị khuê nữ cùng Tuyết Phi Nhi đều kinh hỉ, Lưu thị hỏi: “Tốt quá! Tiên sinh mau xem xét cho lão thái thái, nếu có thể chữa tật mắt cho lão thái thái, thì thật là trời cao ban ơn!”
Bàng mẫu không nghe rõ bọn họ nói điều gì, nghiêng lỗ tai hỏi: “Các ngươi đang nói gì vậy?”
Tuyết Phi Nhi kinh hỉ nói lớn bên tai Bàng mẫu: “Bà ơi! Tiên sinh nói sẽ giúp người chữa trị hai con mắt! Để người có thể lại nhìn thấy mọi thứ!”
“Hả!” Bàng mẫu nghe rõ, kích động mà nắm lấy tay Đỗ Văn Hạo! Hảo hài tử, nhanh! Nhanh giúp bà chữa trị! Bà rất muốn nhìn thấy các cháu!”
“Được! Lão thái thái, trước tiên để cho cháu nhìn hai tròng mắt của người. Người đừng nhúc nhích!” Đỗ Văn Hạo đứng lên, khom lưng xuống mở mi mắt của Bàng mẫu cẩn thận xem xét tình huống của hai mắt. Sau đó, đưa tay khua khua trước mặt Bàng mẫu, lớn tiếng hỏi bên tai bà: “Lão thái thái, có thể nhìn thấy tay của cháu không?”
Bàng mẫu mở to hai tròng mắt, dùng sức chớp chớp, buồn bã nói: “Nhìn… nhìn không thấy gì.”
Đỗ Văn Hạo nhìn chung quanh, phát hiện trên chiếc bàn ở trong phòng có một ngọn đèn lồng còn chưa tắt, bỏ đi cái chụp đèn, lấy ra ngọn nến đưa đến trước mặt Bàng mẫu, từ từ đu đưa, hỏi lớn: “Lão thái thái, người chú ý phân biệt một chút, có thấy vật gì động đậy không?”
Bàng mẫu chớp chớp mắt, di chuyển theo ánh đèn, nói: “Ừm…, hình như…, hình như có vật gì đang lay động!”
Đỗ Văn Hạo trong lòng vui vẻ, buông ngọn nến lấy ra kim châm, dùng bông y tế đã khử trùng, nhẹ nhàng đâm vào hốc mắt của Bàng mẫu vào các huyệt đạo tình minh, thái dương, tứ bạch, bình bổ bình tả (1), giữ kim châm tầm một nén nhang. Sau khi rút châm liền cầm lấy ngọn nến đang cháy chậm rãi đu đưa trước mặt Bàng mẫu, hỏi lớn: “Lão thái thái, bây giờ thế nào? Có thể nhìn thấy gì?”
Bàng mẫu sắc mặt hiện lên vẻ vui mừng, gật đầu nói: “So với vừa rồi sáng hơn một chút, cũng rõ ràng hơn lúc nãy một chút, hình như có một điểm đỏ rực đang đu đưa! Là cái gì vậy!”
Lưu thị mừng rỡ, tiến đến nói bên tai Bàng mẫu: “Là ngọn nến! Nương! Người đã thấy ánh sán của ngọn nến! Cảm ơn trời đất, Đỗ tiên sinh thật sự là thần y mà! Chỉ châm cứu trong chốc lát đã có thể nhìn thấy ánh sáng, tiếp tục dùng thuốc nhất định có thể nhìn rõ!”
“Có đúng không?” Chỉ nghe thất có người cất to giọng ở ngoài cửa, cánh cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, thần y Tiền Bất Thu mặc một bộ áo dài màu xanh, vân vê chòm râu hoa râm, thong thả bước vào, đi theo phía sau là đại đệ tử Diêm Diệu Thủ cùng nhị đệ tử Hàm Đầu. Tiền Bất Thu đi đến trước mặt Đỗ Văn Hạo chắp tay nói: “Đỗ tiên sinh thật sự có thể chữa lành tật mắt cho lão thái thái ư?”
Đỗ Văn Hạo chắp tay: “Thần y cũng không trị được, ta nào có bổn sự gì mà có thể chữa trị khỏi.”
“Biết thế là tốt!” Chiếc quạt giấy trong tay Diêm Diệu Thủ đánh vào lòng bàn tay, nói một câu phảng phất như phát ra từ lỗ mũi.
Tuyết Phi Nhi cũng hừ lạnh một tiếng: “Sư phụ ngươi không phải xưng danh là thần y sao, tại sao cũng không thể chữa trị tật mắt cho lão thái thái?”
“Ngươi! Thần y không phải là thần tiên, lão thái thái hai mắt đã mù, như nước đổ khó hốt về, trừ phi là thần tiên, vị đại phu nào dám nói có thể trị khỏi bệnh?” Liếc mắt nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, lại bồi thêm một câu: “Ngoại trừ những tên cá biệt cực kì cuồng vọng!”
Tuyết Phi Nhi chắp tay sau lưng đi tới trước mặt Diêm Diệu Thủ, cười nói: “Ngươi có nhìn thấy nhị nãi nãi đã có thể ngồi dậy tự mình ăn uống, thần trí cũng khôi phục sự tỉnh táo? Hôm nay là ngày thứ bảy, Đỗ lang trung nói, ngày hôm nay nhị nãi nãi đã vượt qua bảy quan, cũng tức là đã chuyển nguy thành an. Nếu như sư phụ ngươi giữ lời hứa, vậy thì hôm nay nên bái Đỗ lang trung làm thầy, sư phụ người là đồ đệ của Đỗ lang trung, ngươi chính là đồ tôn của Đỗ lang trung! Đỗ lang trung sẽ là tổ sư gia của ngươi! Nếu ngươi tiếp tục đối với tổ sư gia nói những câu đại nghịch bất đạo, Đỗ lang trung không những có thể tát tai ngươi! Còn có thể bắt ngươi tống vào nha môn, trừng trị cái tội ngỗ nghịch.
Diêm Diệu Thủ sắc mặt khẽ biến: “Hù dọa ta hả? Ha ha, nhưng mà hắn không làm nổi tổ sư gia của ta rồi, bởi vì hắn đánh cuộc thua ta!”
“Nói bậy! Đỗ lang trung bại bởi ngươi khi nào?”
Diêm Diệu Thủ khẽ mở chiếc quạt xếp, dương dương đắc ý nói: “Điều đó là đương nhiên, hắn không phải đã nói Trương lão hắn bị bệnh hen suyễn nên muốn trị thận, nói phải trị thận mới có thể tiêu trừ được nguồn gốc gây bệnh. Hỏi hắn tại sao, hắn trả lời theo kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia, ta cùng sư phụ tới nhà hỏi hắn đã cho Trương lão hán dùng thuốc gì? Là bởi lo lắng hắn chữa trị tầm bậy gây chết người, hắn cũng không đồng ý trả lời, như vậy không phải thua thì là gì!”
Tuyết Phi Nhi cười nói: “Không chịu nóit thì tính là thua? Đây là bí phương của người ta, tại sao phải nói cho ngươi?”
“Không chịu nói tức là thua! Hắn đánh cuộc thua bởi ta, thua cuộc thì sư phụ ta không cần phải bái hắn làm thầy! Hắc hắc, hai bên hòa nhau!”
Tuyết Phi Nhi cất tiếng cười: “Trong những người da mặt dày ta đã gặp qua, còn chưa có người nào da mặt dày như ngươi! Ta hỏi ngươi, nếu Trương lão hán dùng phương thuốc của Đỗ lang trung mà bệnh tật thuyên giảm, hai người các ngươi đánh cuộc thì tính là ngươi thắng hay Đỗ lang trung thắng?”
“Tất nhiên là hắn thắng…, hắn thắng được chắc?”
“Tại sao lại không thể thắng? Ngươi không thấy Trương lão hán bệnh tình đã tốt lên nhiều lắn sao?”
“Ai nói Trương lão hắn khỏi bệnh rồi? Tại sao ta không biết?”
Hàm Đầu đi tới nói nhỏ với Diêm Diệu Thủ: “Sư huynh, bệnh tình của Trương lão hán đã tốt lên nhiều, ngươi cũng đã đi nhìn qua, trở về nói với chúng ta mà…”
Diêm Diệu Thủ cực kì xấu hổ, bệnh tình của Trương lão hán hắn vẫn một mực lưu ý, một ngày mấy lần chạy sang nhà Trương lão hán, là muốn nhìn xem Trương lão hắn sau khi uống thuốc bệnh tình tăng thêm thậm chí là trúng độc. Không ngờ kết quả trái ngược, sau khi uống xong hai thang thuốc, Trương lão hán ban đầu ho không thở nổi sau liền cơ bản hồi phục, cho dù dừng uống thuốc cũng không có ho khan, thở hổn hển. Diêm Diệu Thủ nói chuyện này cho Tiền Bất Thu cùng Hàm Đầu. Không ngờ giờ đây Hàm Đầu thật thà nói ra. Diên Diệu Thủ hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái quát: “Câm miệng!”
Hàm Đầu vội vàng thối lui sang một bên.
Diêm Diệu Thủ phe phẩy quạt gấy, cưỡng từ đoạt lý: “Bệnh có khỏi hay không không thể tính, ai biết nó sinh ra từ nguyên nhân nào? Còn phải dựa vào y điển! Từ xưa đến nay còn chưa nghe qua hen suyễn trị thận! Sư đệ của ta tên là Hàm Đầu, tất cả y học điển tịch đều có thể đọc thuộc trôi như chảy, hắn cũng đã nói, y thư của người xưa không có hen suyễn trị thận vừa rồi! Điều này còn không thể chứng minh hắn thua sao!”
“Đối với người xưa? Bệnh gì, thuốc gì đều biết?”
“Điều này là đương nhiên!”
“Vậy ‘thất vị bạch thuật tán’ cùng ‘tả bạch tán’ của Tể Thế Đường các ngươi đều là do người xưa truyền lại?”
“Điều này là đương nhiên…! Không không, hai kinh phương này là sáng tạo độc đáo của sư phụ ta, không phải cổ nhân truyền lại!”
“Sư phụ ngươi có thể sáng tạo ra hai kinh phương này, Đỗ đại phu tại sao không thể?”
“Đương nhiên rồi, hắn bất quá chỉ là linh y giang hồ, làm sao có thể cùng sư phụ là thần y so sánh?”
“Sư phụ ngươi lợi hại như vậy, tại sao không thể chữa khỏi bệnh cho nhị nãi nãi, ngược lại một linh y như Đỗ lang trung có thể chữa khỏi vậy ?”
“Này…, ngươi nói vậy là có ý tứ gì hả?”
“Đương nhiên có dụng ý rồi! Nhị nãi nãi đã khỏi bệnh rồi, sư phụ ngươi phải bái Đỗ lang trung làm thầy! Đây là do chính sư phụ ngươi tự miệng nói”
“Nhưng hắn đánh cuộc thua ta, hai bên hòa nhau!”
“Không có thua! Trương lão hán đã khỏi bệnh, là ngươi thua! Thua còn còn muốn quỵt, thật không biết xấu hổ!”
“Người nào quỵt hả ? Theo y điển của cổ nhân…”
“Đủ rồi không cần nói nữa!” Tiễn Bất Thu quay đầu lại quát một tiếng chói tai, Diêm Diệu thủ lại càng hoảng sợ, vội vàng câm miệng vội vàng lui về phía sau hai bước.
Đỗ Văn Hạo cười cười: “Thôi đi, Phi Nhi, đó cũng chỉ là thần y nói một câu lúc tức giận, không thể coi là thật, không cần dây dưa nữa!”
(1)Bình bổ bình tả:Một phương pháp châm cứu.
:71: