Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Quản gia cúi người đáp: "Tôn đại nhân dạy rất phải. Chỉ là chúng ta cũng muốn đưa tới kinh thành, có điều, mới tới chưa quá chục ngày, quả thực là vội vàng. Nô tài cũng sốt ruột, ngày nào cũng đôn đúc người chỉnh lý, ngài yên tâm, nhất định sẽ không để ngài thất vọng đâu."
Tôn Hòa ừm một tiếng.
Đỗ Văn Hạo nói: "Phùng đại nhân đã không có ở đây, Tôn đại nhân tất nhiên là muốn gặp mặt nữ tế một chút rồi. Tôn đại nhân, ngài thấy thế nào?"
Tôn Hòa nói: "Đó là tất nhiên rồi, lần này tới là muốn tiến cử Đỗ tiên sinh với Phùng đại nhân, hai là muốn gặp mặt nữ tế của ta."
Đỗ Văn Hạo nói: "Chủ yếu nhất vẫn là gặp nữ tế mới đúng, đại nhân trên đường còn nói rằng hơn một năm rồi chưa gặp, phải không? Nghe nói Phong công tử tuấn lãng phong lưu, ta cũng muốn được thấy phong thái của công tử."
Quản gia nói: "Vâng, vâng, vâng. Nô tài xin đi gọi tam thiếu gia ra gặp hai vị đại nhân và tiên sinh." Nói xong liền bước ra khỏi đại sảnh.
Đỗ Văn Hạo bất động thanh sắc, chậm rãi uống trà. Không lâu sao, quản gia quay lại, phía sau chẳng có thiếu gia nào cả.
"Thật sự là xin lỗi, sáng nay lão gia còn phân phó thiếu gia phải đợi ở nhà, nói là Tôn đại nhân sắp tới, ai ngờ, khi nô tài vừa tới mời thì nói là mới ra ngoài ra. Thực sự là không khéo."
Tôn Hòa nói: "Xem ra nhạc phụ đại nhân ta đây không được người ta hoan nghênh rồi."
Quản gia khiếp đảm nói: "Tôn đại nhân xin bớt giận, thiếu gia gần đây rất ít ra khỏi cửa, khó khăn lắm mới có được một hôm thời tiết đẹp như hôm nay, chắc là muốn ra ngoài đi dạo một lúc, xem xem có vải vóc và trang sức đẹp gì để mua về cho tân phu nhân hay không."
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ, tên quản gia này cũng biết nói chuyện thật, có điều mình đã nghĩ tới rồi, nếu thiếu gia đó có bệnh, nào còn dám ra ngoài dọa người, vả lại, bệnh hoa liễu mà phát triển tới hậu kỳ, chỉ nhìn một cái là có thể phát hiện ra ngay.
Đỗ Văn Hạo nói: "Đây cũng là chuyện thường thôi, đại nhân cũng đừng gấp, đằng nào thì cũng tới rồi mà, sớm muộn gì cũng gặp thôi."
Quản gia xẩu hổ cười cười, gọi người mang chút điểm tâm tới, tự mình đứng ở bên cạnh, cẩn thận rụt rè hầu hạ, không dám có một chút chậm trễ.
Nháy mắt đã tới giờ cơm tối, vẫn không thấy bóng dáng của Phùng đại nhân và nhi tử.
Quản gia nói: "Tôn đại nhân, ba vị ngồi xe mệt nhọc, hay là dùng bữa trước nhé?"
Tôn Hòa là một kẻ nóng tính, thấy ngồi cả nửa ngày rồi mà không thấy người, liền nổi giận, đứng bật dậy, nói: "Bỏ đi bỏ đi, làm sao nuốt trôi được mà ăn. Đi, chúng ta đi ra ngoài tìm một tửu lâu ăn cơm. Người biết thì hiểu là Tôn Hòa ta tới thăm nữ tế, người không biết còn cho rằng quận Tú Sơn của chúng ta không có cơm ăn, đi mất năm ngày đường tới kinh thành xin cơm." Nói xong liền đứng dậy, phất áo đi ra ngoài.
"Ha ha ha ha, Tôn đại nhân, xin lỗi, Phùng mỗ tiếp đón sơ xuất, thực sự là xin lỗi!"
Chỉ nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng cười, ba bốn người bước tới, dẫn đầu là một người không cao, mặt tròn trơn bóng, ấn đường phát sáng, không để râu, nhìn bộ dạng cùng lắm chỉ hơn bốn mươi tuổi, mấy người đi sau thì trẻ hơn một chút. Đỗ Văn Hạo nghĩ, người cười ha ha đi phía trước, không nghi ngờ gì nữa chính là Phùng đại nhân, những người phía sau hoặc là phụ tá, nếu không thì là người nhà.
Người đó bước vào cửa, khi nhìn thấy Lâm Thanh Đại, rõ ràng là hơn ngây người, ai ngờ Lâm Thanh Đại cũng không để ý, nhìn sang chỗ khác. Người đó lúc này mới di dời ánh mắt hướng sang Tôn Hòa và Đỗ Văn Hạo.
Tôn Hòa nói: "Phụng đại nhân hôm nay bận rộn quá nhỉ, ta đang nghĩ là phải chăng ta tới không đúng lúc?"
"Đâu có, một mực đợi đại nhân ngài tới mà. Nào nào nào, trước tiên đi ăn cơm đi, đều là Phùng mỗ không phải, Viễn Chinh xin được nhận lỗi với đại nhân ở đây. Vị này là..."
Phùng Viễn Chinh vừa nói, mắt vừa hướng về phía Đỗ Văn Hạo.
Tôn Hòa nói: "Đỗ tiên sinh, đã từng nhắc tới với đại nhân rồi, chính là hắn đã chữa khỏi bệnh cho Nhạc Kỳ."
Phùng Viễn Chinh ồ một tiếng, vẻ mặt khoa trương, Đỗ Văn Hạo thấy Phùng Viễn Chinh không thi lễ với mình, cho nên cũng chỉ đứng dậy, gật đầu tượng chưng với Phùng Viễn Chinh.
Phùng Viễn Chinh quay người nói với người ở phía sau: "Tam ca của các ngươi đâu?"
Thì ra đều là nhi tử của Phùng Viễn Chinh, thật là lợi hại, xem ra tam thê tứ thiếp tất nhiên là không ít.
"Lập tức sẽ về." Một người trong đó nói.
Phùng Viễn Chinh sầm mặt xuống nói: "Dúng là không ra làm sao cả, trước khi đi rõ ràng đã dặn dò rồi, không ngờ vẫn còn ra ngoài chơi. Ha ha ha, nào, Tôn đại nhân, chúng ta cứ ăn cơm trước đã, đợi lát nữa khuyển tử về, bắt nó phải thỉnh tội với ngài." Nói xong, thân thiết ôm vai Tôn Hòa bước ra ngoài.
Đỗ Văn Hạo nhìn Lâm Thanh Đại một cái, thấy vẻ chén ghét trên mặt nàng ta, biết rằng nàng ta là người không giỏi giấu tâm sự, liền bước tới lén lút dặn dò mấy câu.
Trong tiệc, Phùng Viễn Chinh và ba nhi tử của hắn ân cần mời rượu Tôn Hòa và Đỗ Văn Hạo, cơ hồ là không ăn gì cả mà đã uống hết mấy vò rượu rồi.
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ, các ngươi không phải chính là muốn chuốc cho chúng ta say, sau đó thì mới để nhân vật chính xuất hiện ư? Như vậy, chúng ta mắt say lờ đờ nhìn không rõ, hơn nữa tối om om như vậy, cho dù là trong phòng ăn có đốt đèn, chỉ cần không nhìn gần thì chẳng thấy được gì cả, các ngươi càng che giấu, càng chứng tỏ trong lòng các ngươi có quỷ.
Lâm Thanh Đại ngồi ở bên cạnh Đỗ Văn Hạo, bởi vì nàng ta là nữ nhân, cho nên mới không bị mời rượu. Lâm Thanh Đại cũng nhìn thấy, nhân cơ hội mấy người và Tôn Hòa chúc rượu nhau, Lâm Thanh Đại nói khẽ với Đỗ Văn Hạo: "Xem ra nếu chúng ta không say thì không thể rời khỏi bàn rượu này được đâu."
Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy thì ta phải say rồi."
Lâm Thanh Đại lặng lẽ rút một viên thuốc màu hồng từ trong tay áo ra, nhân lúc không ai chú ý đút vào trong tay Đỗ Văn Hạo, nói: "Dùng rượu mà uống."
Đỗ Văn Hạo giả vờ ngáp một cái, sau đó nuốt viên thuốc. Sau thời gian một chén trà mặt Đỗ Văn Hạo bắt đầu đỏ bừng, ngay cả mắt cũng đỏ theo.
Lý Mạnh nói khẽ: "Được rồi, chàng say rồi."
Đỗ Văn Hạo hiểu ý của Lý Mạnh, nằm bò lên bàn, giả vờ đã say.
Phùng Viễn Chinh đánh mắt ra hiệu cho một nhi tử, tên nhi tử đó gọi người vào, người đó bước tới chỗ Đỗ Văn Hạo, nói: "Đỗ tiên sinh sao đã say rồi à?"
Người đó cúi đầu nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, thậm chí còn nhìn cả mắt của Đỗ Văn Hạo, sau đó gật đầu với nhi tử của Phùng Viễn Chinh, nói: "Đỗ tiên sinh xem ra không thắng được tửu lực. Lục công tử, hay là để nô tài đưa Đỗ tiên sinh về phòng nghỉ ngơi?"
Lâm Thanh Đại đứng dậy, nói: "Vậy thì phiền các vị rồi, lão gia nhà ta mỗi lần say, ta muốn dìu cũng không nổi." Phùng Viễn Chinh nhìn chằm chằm vào Lâm Thanh Đại, nói: "Nam nhân mà say thì mấy nữ nhân cũng đỡ không được, huống chi Đỗ phu nhân vừa nhìn đã biết là một nữ tử gió thổi cũng bay, tất nhiên là càng không thể. Các ngươi hầu hạ Đỗ tiên sinh đi, chúng ta tiếp Tôn đại nhân uống mấy chén."
Tôn Hòa ợ một tiếng, nói: "Hiền tế vì sao vẫn chưa về?"
Phùng Viễn Chinh nói: "Tôn đại nhân xin đừng tức giận, đợi nó về rồi, ta nhất định sẽ cho nó một trận, nào chúng ta uống rượu đi."
Mấy người bước vào đỡ Đỗ Văn Hạo đi, Lâm Thanh Đại đi ở phía sau.
Phùng Viễn Chinh nhìn bọn họ ra ngoài, nói với Tôn Hòa: "Đỗ Văn Hạo này diễm phúc không nhỏ, có phu nhân xinh đẹp quá."
Tôn Hòa cười nói: "Sáu phu nhân của hắn có ai mà không xinh đẹp, tùy tiện lấy ra một người cũng đều có tướng mạo khuynh thành khuynh quốc, hoa thẹn nguyệt nhường."
Phùng Viễn Chinh rõ ràng là không tin, nói: "Theo ý của Tôn đại nhân, nàng này vẫn không phải là xin đẹp nhất ư."
Tôn Hòa gật đầu, nói: "Nhị phu nhân của hắn là xinh đẹp nhất, thật sự có thể gọi là khuynh quốc khuynh thành! Lục phu nhân tuy nói cũng vô cùng xinh đẹp, có điều tính khí không tốt lắm, là người có tính cách nàm nhi."
Phùng Viễn Chinh nói: "Phu nhân này ta thấy cũng không thích nói cười."
Tôn Hòa nói: "Đúng, ta trước giờ chưa từng thấy vị ngũ phu nhân này cười ở trước mặt người khác. Có điều cũng là người chăm lo Ngũ Vị đường của bọn họ đâu ra đấy nhất."
Lúc này hạ nhân tới báo, nói là tam công tử đã về rồi.
Phùng Viễn Chinh sầm mặt, nói: "Súc sinh, còn biết quay về à, bảo hắn mau mau lăn vào đây cho ta."
Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại được hạ nhân của Phùng gia dẫn tới một gian thượng phòng ở hậu viện, sau đó thì bỏ đi, chỉ là ở cửa vẫn có hai hộ vệ cao lớn vạm vỡ đứng gác.
Đỗ Văn Hạo chỉ có thể giả vờ say tiếp, nằm bẹp trên giường.
Lý Mạnh dùng cây trâm bạc ở trên đầu kiểm tra nước ở trong bình trà, tự mình uống mấy ngụm rồi mới đưa tới miệng Đỗ Văn Hạo, sau đó từ trong tay áo lấy ra một viên thuốc màu đen, nói khẽ: "Uống đi."
Đỗ Văn Hạo sau khi uống, rất nhanh liền tỉnh lại.
"Xem ra Phùng gia lo lắng bệnh của con trai mình đã bị lộ ra ngoài, thấy Tôn Hòa dẫn ta đến, chỉ sợ bị nhìn ra mánh khóe, cho nên mới trông chừng chúng ta chặt chẽ như vậy."
Lâm Thanh Đại nói: "Tướng công, không gặp được thiếu gia của Phùng gia, chúng ta làm sao mà khiến Tôn Hòa biết rằng người đó có bệnh?"
Đỗ Văn Hạo nghĩ một lát, ra hiệu cho Lâm Thanh Đại mở cửa sổ ra nhìn.
Lâm Thanh Đại bước tới trước cửa sổ, mở ra nhìn, chỉ thấy phía sau là hoa viên, có một hành lang hoa, nhưng không trồng bất kỳ loại hoa cỏ nào, nhìn có chút hoang lương.
Lâm Thanh Đại quay về trước giường, nói: "Đợi khuya một chút, thiếp ra ngoài xem, tìm gian phòng mà thiếu gia đó ở rồi tính tiếp."
Lúc này, nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng động, Đỗ Văn Hạo bảo Lâm Thanh Đại thổi tắt đèn, Lâm Thanh Đại đứng dậy rón rén đi tới vách tường, ghé sát tai vào nghe, nói: "Thì ra Tôn đại nhân đã về rồi, ở ngay phòng bên cạnh."
Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy thì càng tốt."
Chỉ nghe thấy có người nói: "Tìm hai nha hoàn hầu hạ Tôn đại nhân thật tốt, nửa bước cũng không rời."
"Vâng."
"Đỗ tiên sinh sao rồi?"
"Chắc là ngủ rồi, trong phòng không có tiếng động gì cả." Người nói là một hộ vệ đứng ở cửa.
"Ừ, chiếu cố cho tốt."Người nói đặc biệt nhấn mạnh hai chữ chiếu có.
"Ngài yên tâm, chúng ta sẽ trực ở đây cho tới sáng."
Tiếng bước chân xa dần, ngoài cửa có người ngáp một cái, lẩm bẩm: "Không phải chỉ là một đại phu và một phu nhân thôi sao? Hà tất phải bắt hai chúng ta canh nhỉ?"
"Ngươi thì hiểu cái rắm, vạn nhất cảy ra chuyện, lão gia còn không lấy đầu ta và ngươi ư, đừng có nói nữa, cứ canh chừng cho tốt là được rồi."
Lâm Thanh Đại quay về giường mặc nguyên quần áo nằm xuống, nói khẽ: "Văn Hạo, chúng ta trước tiên cứ ngủ đi, đợi tợi canh ba thiếp lại ra ngoài."
Hai người nằm trên giường, nhưng không ngủ được. Khoảng chừng một tiếng sau, lại nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.
"Được rồi, các ngươi về nghỉ đi, bọn ta thay các ngươi."
"Ài, may mà các ngươi tới, nếu không chúng ta lạnh tới đông cứng mất, ngươi nói xem đây là mùa gì mà sao buổi tối lại lạnh như vậy?"
"Được rồi, được rồi, mau về đi. Ngày mai bọn họ nếu chưa đi, mấy người chúng ta vẫn phải gác tiếp được."
"Này, ngươi nói xem đây là thói đời gì. Một hoàng hoa đại khuê nữ không ngờ lại phải gả cho..."
"Ê, ngươi nói nhỏ một chút, cẩn thận không người bên trong nghe thấy đấy."
Đỗ Văn Hạo dùng ngọn tay nhẹ nhàng chọt Lâm Thanh Đại một cái, trong bóng tối, Lâm Thanh Đại không nói gì, chỉ nghe thấy tiếng xột xoạt, Đỗ Văn Hạo biết Lâm Thanh Đại đang thay quần áo dạ hành.
"Cẩn thận!" Đỗ Văn Hạo dặn dò.
"Ừ" Lâm Thanh Đại vô thanh vô thức bước tới trước cửa sổ, mượn ánh trăng, thấy bên ngoài vẫn có hai người đứng, sao đó bước tới cửa sau, mở sổ ra, nhảy ra ngoài, sau đó thì đóng cửa sổ lại.
Bốc cục của trạch viện cổ đại đại thể là giống nhau, phân ra nơi các chủ nhân sống và nơi các hạ nhân ở, phần lớn đều là vị trí và viện lạc giống nhau. Lâm Thanh Đại đứng ở trên một nóc nhà giữa viện tử, nhìn rõ phương vị rồi mới giống như một con mèo linh mẫn, biến mất trong bóng tối.
Trong một gian phòng ở đông sương phòng vẫn còn sáng đền, qua khung cửa sổ nhìn thấy hai người đang ngồi đối mặt nói chuyện.
"Lão gia, nếu ngày mai Tôn Hòa vẫn muốn gặp Triết nhi thì phải làm thế nào?" Giọng nói của một phu nhân vang lên.
"Sợ cái rắm, Triết nhi nhà chúng ta chịu cưới nữ nhi nhà họ, đó là phúc khí và tạo hóa của Tôn Hòa."
"Tuy là nói vậy, nhưng bệnh của Triết nhi."
"Câm miệng, bà không nói, ta không nói, thành thân rồi thì gạo đã nấu thành cơm, Tôn Hòa hắn còn làm được gì nữa?"
"Nhưng?"
"Nhưng với chả không nhưng cái gì, tiên sinh toán mệnh đó đã nói rồi, bệnh của Triết nhi nhà ta nhất định phải tìm một nữ nhi tuổi gà, sinh vào tháng bảy để xung hỉ thì mới khỏi được. Nàng không phải là nói Tôn Nhạc Kỳ đó rất thích hợp ư? Vậy thì đứng có nhưng nhị gì nữa, một phụ đạo nhân gia thì hiểu cái gì?"
"Ta chỉ lo lắng bệnh của Triết nhi hiện giờ ngay cả người của Thái y viện cũng nói là không trị được, tối nay Tôn Hòa liệu có nhìn ra gì không?"
"Ừ, dẫu sao thì chuốc say bọn họ cũng không phải là kế lâu dài, ta thấy tên Đỗ Văn Hạo cũng không phải là ngọn đèn không dầu, Tôn Hòa ta thấy cũng không đáng lo, hắn một lòng muốn trước khi mình về hưu, tìm một chốn về thật tốt cho khuê nữ bảo bối của mình, hắn không có bao nhiêu tâm nhãn, nhưng tên Đỗ Văn Hạo đó không thể coi thường được, tuổi còn trẻ nhưng nghe nói y thuật không tồi. Ta lần trước chẳng qua chỉ thuận miệng nói mấy câu, lần này Tôn Hòa không ngờ lại dẫn hắn tới, vạn nhất bệnh của Triết nhi bị hắn nhìn ra, vậy thì không hay đâu."
"Lão gia, hay là chúng ta mua chuộc tên Đỗ Văn Hạo đó đi, cho hắn chút lợi ích, cố gắng khiến hắn câm miệng lại."
"Không cần, ta mua chuộc một tên đại phu làm cái gì, tốt nhất khiến bọn họ mau mau cuốn xéo mới là thượng sách."
"Tốt thôi."
"Ngủ đi, mệt mỏi cả một ngày rồi."
Một lát sau, đèn được tắt.
Lâm Thanh Đại nghe thấy trong phòng không còn tiếng động gì, đang muốn ly khai thì đột nhiên nghe thấy có người quát: "Là ai ở đó, ra đây!"
Trong phòng lập tức sáng đèn, Phùng Viễn Chinh bước ra, Lâm Thanh Đại bất đắc dĩ, thầm nghĩ bị người ta phát hiện rồi, đang muốn đứng dậy thì ở trong một bụi cây cách mình không tới hai mét có người đứng dậy, chăm chú nhìn lại, không ngờ lại là Phùng Triết!
"Triết nhi, muộn như vậy rồi, con còn ở đó làm gì?" Phùng Viễn Chinh nói, ngữ khí lộ ra vẻ không vui.
Phùng Triệt bước tới, nói: "Chắc là tối nay ăn nhầm thứ gì đó, đi tới đây thì đột nhiên đau bụng, không kịp chạy tới nhà xí, cho nên mới..." Phùng Triết thản nhiên nói.
Hộ vệ phát hiện ra Phùng Triết vội vàng bước tới cúi người xin lỗi.
Phùng Viễn Chinh nói: "Bỏ đi, bỏ đi, còn cho rằng là có trộm vào nhà, mau quay về nghỉ ngơi đi, cơ thể của con không được nhiễm lạnh đâu."
Phu nhân của Phùng Viễn Chinh cũng mặc y phục bước ra, nói: "Triết nhi, sao không có ai đi theo con vậy, nếu ngất thì làm thế nào."
Phùng Triết nói: "Con vốn muốn tới thượng phòng tìm Đỗ Văn Hạo, thế nên không cho bọn họ đi theo."
Phùng Viễn Chinh nói: "Canh ba nửa đêm đi tìm người ta làm cái gì."
Phùng Triết nói: "Nghe nói bản sự của người đó rất khá, cho nên con muốn..."
Phùng Viễn Chinh nói: "Hồ đồ! Ngươi không phải là tự tìm đến cửa nói cho ngươi ta biết..." Vừa nói vừa xua xua tay: "Mau về phòng nghỉ ngơi đi, mấy ngày này không được ra ngoài."
Phùng Triết không biết là lẩm bẩm mấy câu gì đi, bước về phía đông.
Phùng Viễn Chinh nói: "Ta sao lại sinh ra một đứa con hỗn trướng như vậy nhỉ, ngủ đi!"
Phùng phu nhân không dám nói câu nào, theo Phùng Viễn Chinh vào nhà, đóng cửa lại.
Thân hình giống như mèo của Lâm Thanh Đại theo Phùng Triết tới trước cửa phòng hắn, chỉ thấy một nha hoàn bước ra, đỡ Phùng Triết về phòng.
"Tam thiếu gia, mau mau nằm xuống đi, để ta đi lấy thuốc cho ngài."
"Không uống cái thuốc bỏ đi đó đâu, đằng nào chả chết!"
"Sao lại vậy được! Lão ra đã nói rồi, ngài chỉ cần thành thân là bệnh này sẽ tự khỏi thôi."
Chỉ nghe thấy trong vòng truyền ra tiếng đồ vỡ, sau đó Phùng Triết nói: "Ta nói rồi, ta không uống nữa, lúc nào tới phiên ngươi dạy dỗ ta hả, cút!"
Nhất thời không nghe thấy tiếng động gì nữa, một lát sau lại nghe thấy một nữ tử nói: "Sao hả? Không uống thì thôi, sao mà phải cáu, ngủ đi!"
Một lát sau đèn được tắt, không còn tiếng động gì nữa.
Ngày hôm sau.
Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại còn chưa rời giường thì nghe thấy ngoài cửa có tiếng gõ.
"Đỗ tiên sinh, dậy chưa?" Là giọng nói của Tôn Hòa.
Đỗ Văn Hạo đứng dậy mặc quần áo rồi ra mở cửa, thấy Tôn Hòa đứng bên ngoài, hai hộ vệ thì không biết đã đi đâu rồi.
Đỗ Văn Hạo ngáp một cái, cười nói: "Tối qua quá chén nên ngủ say quá."
Tôn Hòa nói: "Kỳ thực vẫn sớm mà, chỉ là già rồi nên không ngủ được nhiều, cho nên mới làm phiền tiên sinh."
Đỗ Văn Hạo đóng cửa lại, cùng Tôn Hòa bước tới phòng bên cạnh để nói chuyện.
Tôn Hòa nói: "Ta cảm thấy có chút kỳ quặc, nhưng không nói ra được là kỳ quặc ở chỗ nào, chỉ là cảm thấy người của Phùng gia có chút quái quái."
Đỗ Văn Hạo giả vờ không biết, nói: "Đại nhân nói vậy là sao?"
Tôn Hòa nói: "Nửa đêm đứng dậy đi nhà xí, phát hiện sao ở cửa không ngờ có hộ vệ canh gác, hơn nữa... ái chà, ta thật sự là không nói ra được."
Đỗ Văn Hạo bảo: "Chắc là đại nhân đa tâm quá thôi, cũng là lo lắng cho sự an toàn của chúng ta mà, cửa phòng của bọn ta cũng có người."
Tôn Hòa lắc đầu, nói: "Không đúng, ở đây thì có gì mà phải lo lắng?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Đại nhân đừng nghĩ nhiều làm gì, hôm nay ngài không phải là còn phải ra ngoài làm việc ư? Vừa hay ta cũng muốn ra ngoài, chỉ là không quen thuộc nhân sinh nơi này lắm, đại khái cần một chút thời gian, đại nhân nếu làm xong thì không cần phải đợi ta, ta cũng ra ngoài dạo chơi, khó lắm mới tới đây một chuyến."
Tôn Hòa nói: "Có gì đâu, ta bảo Phùng gia phái người dẫn ngươi đi là được."
Đỗ Văn Hạo nói: "Không cần, ngài bảo Phùng công tử đi cùng ngài là được, dẫu sao cũng là con rể tương lại mà, có nhiều chỗ cũng tiện hơn."
Tôn Hòa nói: "Tối qua sau khi ngươi đi, ta gặp Triết nhi rồi, không biết vì sao, chắc là vì uông say, tinh thần có chút không tỉnh táo, tiên sinh đã tới rồi, cũng phải gặp một lần."
Đỗ Văn Hạo nói: "Cũng được, vậy ta gặp Phùng công tử rồi ra ngoài cũng không muộn."
Ăn xong bữa sáng, vẫn chưa thấy bóng dáng của Phùng Triết, Tôn Hòa nói với Phùng Viễn Chinh: "Triết nhi lại ra ngoài rồi à?"
Phùng Viễn Chinh cười nói: "Người trẻ tuổi luôn thích ngủ nướng, sau này Nhạc Kỳ tới, nên giúp Triết nhi thay đổi cái tật xấu này, Tôn đại nhân xin thứ lỗi."
Tôn Hòa nói: "Cái này cũng là chuyện bình thường thôi mà, không có gì, không có gì."
Phùng Viễn Chinh nói: "Hôm nay ta muốn tới vương gia một chuyến, không thể tiếp hai vị, hai vị cần cái gì cứ nói với quản gia là được. Tôn đại nhân cũng không cần cứ phải ở nhà, hay là ta bảo quản gia dẫn ngài ra ngoài chơi?"
Tôn Hòa nói: "Phùng đại nhân cứ làm việc của mình đi, ta đợi Triết nhi."
Phùng Viễn Chinh ngây người, nói: "Dẫu sao thì tối qua cũng gặp rồi mà, các vị cứ ra ngoài đi dạo đi."
Tôn Hòa kiên trì nói: "Ta dẫu sao cũng đang rảnh rỗi mà, khó lắm mới gặp được Triết nhi, muốn nói chuyện với nó một chút."
Đỗ Văn Hạo lặng yên ngồi bên cạnh, cũng không nói gì, thấy sắc mặt của Phùng Viễn Chinh có chút biến đổi, không khỏi buồn cười.
Phùng Viễn Chinh nói: "Cũng được, vậy ta bảo hạ nhân gọi hắn dậy, nếu để hắn ngủ tiếp, có thể ngủ một ngày cũng chưa biết chừng." Nói xong liền bảo hạ nhân gọi Phùng Triết tới.
Đợi một lát vẫn không thấy Phùng Triết tới, Phùng Viễn Chinh nói: "Thằng súc sinh này, không ngờ ngay cả lễ số cũng quên, Tôn đại nhân và Đỗ tiên sinh ngồi đây đợi nhé, ta đi xem thế nào." Nói xong liền đứng dậy.
Tôn Hòa nói: "Phùng đại nhân bận thì cứ đi làm việc của mình đi. Ta và Đỗ tiên sinh đi xem."
Phùng Viễn Chinh có chút hoảng hốt, vội vàng nói: "Nào có chuyện thân gia phải tự mình tới cửa tìm. Ngài cứ ngồi đây, ta đi chút rồi về."
Tôn Hòa đứng dậy nói: "Không cần đâu, ngài và ta thì có gì mà phải khách khí, hơn nữa, sau này Nhạc Kỳ còn phải nhờ ngài chiếu cố. Đi, Đỗ tiên sinh chúng ta tới chỗ Triết nhi chơi." Nói xong, từ mình bước ra cửa.
Đỗ Văn Hạo đi xem Tôn Hòa, thầm nghĩ chẳng lẽ Tôn Hòa nhìn ra manh mối gì rồi ư?
Phùng Viễn Chinh bất lực giương mắt nhìn Tôn Hòa và Đỗ Văn Hạo bước ra khỏi cửa, bản thân cũng không tiện đi theo, vội vàng bảo hạ nhân đi đường tắt tới báo cho Phùng Triết biết.
Tôn Hòa trên đường không nói gì, giống như là đang nghĩ gì đó, bước tới trước cửa của Phùng Triết, chỉ thấy cửa đang mở, một nhà hoàn đứng ở ngoài cửa bước lên thi lễ: "Nô tỳ bái kiến Tôn đại nhân, Đỗ tiên sinh, Tam thiếu gia đang tắm rửa, mời hai vị tới đại sảnh ngồi chờ một chút. Tam thiếu gia lập tức sẽ tới thỉnh an hai vị."
Tôn Hòa sầm mặt, nói: "Không cần đâu, nói xong bước thẳng vào phòng của Phùng Triết.
Đỗ Văn Hạo theo Tôn Hòa bước vào phòng, ngửi thấy mùi thuốc nam ở trong phòng, một người trẻ tuổi đang ngồi ở đó, một nha hoàn đang chải đầu cho hắn.
Phùng Triết thấy Tôn Hòa bước vào liền vội vàng đứng dậy. Đỗ Văn Hạo phát hiện nha hoàn ở bên cạnh đỡ Phùng Triết một cái, không quá rõ ràng, trên bàn trang điểm không ngờ còn có một nhúm tóc.
Phùng Triết bước lên thi lễ, nói: "Tôn bá phụ không ngờ lại tự mình tới, chất nhi thấy thận hổ thẹn."
Tôn Hòa nói: "Hiền chất gần đây bị bệnh à?"
Phùng Triết biến sắc, cẩn thận hỏi: "Bá phụ cớ sao lại nói vậy?"
Đỗ Văn Hạo mỉm cười, nói: "Bởi vì thấy Phùng công tử sắc mặt xanh đen, hai mắt đỏ ngầu, hơn nữa cổ còn..."
Đỗ Văn Hạo chưa nói xong thì Phùng Triết đã ngắt lời: "Ngài có phải là Đỗ thần y trong truyền thuyết không?"
Tôn Hòa nghe thấy Đỗ Văn Hạo nói vậy, vốn chỉ cảm thấy Phùng Triết thần sắc không tốt, lúc này liền tỉ mỉ quan sát theo những gì mà Đỗ Văn Hạo nói, quả nhiên là vậy, phần cổ có những mảng mụn màu đỏ.
Đỗ Văn Hạo nói đúng.
Tôn Hòa bước tới trước mặt Phùng Triết, đang muốn thò tay ra sờ thì Đỗ Văn Hạo ngăn lại: "Đại nhân chớ có sờ!"
Tôn Hòa giật nảy mình, Đỗ Văn Hạo bước lên nói thầm: "Đại nhân không nên sờ."
Tôn Hòa thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đỗ Văn Hạo, lập tức rụt tay lại.
Phùng Triết dựng cổ áo lên theo bản năng, miễn cưỡng cười nói: "Ta cứ uống rượu vào là lại bị như vậy, một số chỗ sẽ nổi mụn, có điều không đáng ngại đâu, ngày mai là khỏi thôi."
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ xem ra lời đồn không phải là giả, chỉ là bệnh này rất nghiêm trọng, thấy Phùng Triết môi miệng trắng bệch, một chút huyết sắc cũng không có, thời gian bị bệnh đại khái cũng khá lâu rồi.
Đỗ Văn Hạo không vạch trần, chỉ thấy Tôn Hòa nói: "Đã bị bệnh thì cứ để Đỗ tiên sinh khám cho ngươi."
Phùng Triết do dự không nói gì, nha hoàn ở bên cạnh ho khan hai tiếng, bước ra ngoài.
Phùng Triết nói: "Không cần đâu, không phiền Đỗ tiên sinh, đằng nào thì một đêm là khỏi thôi mà."
Tôn Hòa thấy Phùng Triết ngôn ngữ ngập ngừng, ánh mắt láo liên, trong lòng có chút hoài nghi, cười nói: "Dẫu sao thì chúng ta cũng tới rồi, cứ để Đỗ tiên sinh xem cho, cũng không ngại gì đâu. Người đâu, tới đem hòm thuốc của Đỗ tiên sinh tới đây. Hiền chất ngồi đi. Để Đỗ tiên sinh bắt mạch cho xem thế nào."
Phùng Triết hốt hoảng, lớn tiếng nói: "Ta đã nói là không cần mà, các người đi ra đi!"
Tôn Hòa trấn an: "Sắp tới ngày thành thân rồi. Bộ dạng của ngươi thế này khiến lão phu không an tâm. Ngươi không để Đỗ tiên sinh khám là bởi vì sợ chúng ta biết được gì đó chăng?"
Phùng Triết tức giận nói: "Ông nói vậy là sao, Phùng gia chúng ta hiện giờ có địa vị gì, cha ta không quên ước định năm đó mới bảo ta cưới nữ nhi nhà ông, đó là nể mặt ông rồi, ta sợ cái gì chứ. Phải chăng là ông lo lắng nữ nhi nhà ông được gả cho ta rồi, sẽ bị ta phát hiện ra gì đó. Nữ nhi nhà các ông không phải là đoạn thời gian trước đã bị bệnh ư? Hiện tại phải chăng là muốn tiên phát chế nhân, nói ta bị bệnh."
Tôn Hòa tức giận, nói: "Ngươi nói cái gì vậy! Ta hảo tâm nhờ Đỗ tiên sinh khám bệnh cho ngươi. Ngươi không ngờ lại nói ra những lời khó nghe như vậy. Được, chúng ta đi là được chứ gì!" Nói xong liền phất tay áo bỏ đi.
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ, như vậy cũng tốt, dẫu sao thì Tôn Hòa cũng tức giận rồi. Cuộc hôn nhân này đại khái cũng sẽ thất bại thôi, ta cũng lười chẳng muốn khám bệnh cho công tử ca này làm gì, đằng nào thì cũng chỉ muốn để cho Tôn Hòa biết mà thôi.
Tôn Hòa và Đỗ Văn Hạo đi tới thượng vòng, Lâm Thanh Đại từ đằng trước bước tới, tay xách hòm thuốc.
"Sao đã về rồi, không phải là muốn khám bệnh cho Phùng công tử ư?" Lâm Thanh Đại nói.
Tôn Hòa giận dữ bảo: "Không biết tốt xấu, bên cạnh có một đại phu tốt như vậy mà lại nói là không cần khám, cho dù đúng là bị nổi mụn thật thì kê thuốc sớm một chút để uống có phải là tốt hơn không, tính khí như vậy, sau này Nhạc Kỳ tới đây chẳng phải là sẽ chịu nhiều ủy khuất ư?"
Lâm Thanh Đại nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, nói: "nếu quả thất là nổi mụn bình thường thì sao không để lão gia nhà ta khám cho, sợ là..."
Đỗ Văn Hạo cố ý nói: "Thanh Đại, không được nói linh tinh, không khám thì thôi, Tôn đại nhân tự có chủ kiến."
Tôn Hòa được Lâm Thanh Đại nhắc nhở, bèn nói: "Đúng rồi, Đỗ phu nhân nói cũng phải, nếu quả thật là có bệnh, vậy thì Nhạc Kỳ nhà ta bất kể là như thế nào cũng không thể gả cho hắn."
Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại đứng ở bên cạnh không nói gì, Tôn Hòa lại bảo: "Không được, Đỗ Văn Hạo vừa rồi nói Phùng Triết khí sắc không tốt, cái gì mà sắ mặt xanh đen, ngươi thấy có phải là có bệnh thật không?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy thì phải khám mới biết được, có điều chỉ là lấp liếm, đó cũng không chỉ là sau khi uống rượu nổi mụn đơn giản như vậy đâu."
Tôn Hòa nói: "May mà ta bảo tiên sinh đi cùng ta tới đây, Tôn Hòa không thể bỏ đi một cách không minh bạch như vậy được. Đi, chúng ta hiện tại tới tìm Phùng Viễn Chinh."
Ba người đi tới tiền viện, thấy Phùng phu nhân đang nói chuyện với một lão già, nhìn cách ăn mặc của lão già chắc là người có thân phận.
Tôn Hòa bước tới nói với Phùng phu nhân: "Phùng đại nhân hiện tại đang ở đâu?"
Phùng phu nhân thấy là Tôn Hòa, vội vàng giới thiệu: "Vị này là Cổ đại nhân, binh bộ thượng thư. Còn vị này là tri huyện Tôn Hòa của quận Tú Sơn, Tôn đại nhân."
Tôn Hòa vừa nghe thấy là binh bộ thượng thư, vội vàng khom mình thi lễ.
Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ, Cổ đại nhân, chẳng lẽ là cha của Cổ Hoa Lạc, người này thân hình cao to, mặt mũi cũng có mấy phần tương tự với Cổ Hoa Lạc, lúc còn trẻ nhất định là một người đẹp trai.
Cổ đại nhân thấy Đỗ Văn Hạo, liền hỏi: "Vị này là?"
Phùng phu nhân vốn không muốn giới thiệu Đỗ Văn Hạo với Cổ đại nhân, dẫu sao cũng chỉ là một kẻ áo vải, Cổ đại nhân không thèm làm quen, thế là bèn nói: "Vị này là một vị đại phu của quận Tú Sơn.”
Cổ đại nhân không coi một vị tri huyện vào đâu, chỉ hỏi: "Ồ? Vậy ngươi có quen với Đỗ Văn Hạo không?"
Phùng phu nhân trong lòng cả kinh, Đỗ Văn Hạo này lợi hại quá, không ngờ ngay cả binh bộ thượng thư cũng biết uy danh của hắn?
Đỗ Văn Hạo mỉm cười, nói: "Tại hạ chính là Đỗ Văn Hạo, bái kiến Cổ đại nhân."
Cổ đại nhân nghe vậy lập tức cao hứng, bước tới trước mặt Đỗ Văn Hạo ngắm nghía thật kỹ, vỗ vai hắn, nói: "Ha ha ha, không ngờ lại gặp ngươi ở đây, tốt, tốt! Lão phu một mực nói có cơ hội phải tìm gặp ngươi, ai ngờ ngươi lại tới đây. Đi, tới nhà của lão phu chơi."
Đỗ Văn Hạo trong lòng sớm đã nghĩ đến, tất nhiên cũng rõ là có chuyện gì, không hề kinh ngạc.
Phùng phu nhân trực tiếp ngớ ra, một hồi lâu mới phản ứng lại, nói: "Cổ... Cổ đại nhân quen Đỗ tiên sinh ư?"
Cổ đại nhân nói: "Không quen, nhưng lại luôn muốn làm quen, bà nói với Phùng Viễn Chinh rằng, ta dẫn Đỗ tiên sinh đi." Nói xong liền kéo Đỗ Văn Hạo đi, giống như là thân nhân của mình vậy.
Tôn Hòa ngây người, thầm nghĩ Đỗ Văn Hạo từ lúc lại lại kinh động đến cả binh bộ thượng thư vậy, nhưng không dám ngăn cản.
Đỗ Văn Hạo nói: "Thật sự là xin lỗi, Tôn đại nhân còn muốn ta khám bệnh cho nhi tử của Phùng đại nhân, sợ là không đi cùng với Cổ đại nhân được rồi."
Tôn Hòa vội vàng nói: "Tiên sinh cứ đi đi, không cần phải để ý tới việc của ta đâu, Cổ đại nhân mời ngài đi, ngài sao lại chối từ cho được?"
Đỗ Văn Hạo nói: "Chuyện có quan hệ trọng đại , xin mời Cổ đại nhân về cho."
Phùng phu nhân nói: "Khám bệnh? Khám bệnh gì, mấy nhi tử nhà ta đều khỏe mà."
Tôn Hòa tức giận, cũng mặc kệ Cổ đại nhân ở bên cạnh, nói: "Cái gì cơ, nữ nhi nhà ta sắp phải gả vào nhà Phùng gia các người rồi, hiện giờ ta thấy Phùng Triết khí sắc rất không tốt, bảo Đỗ tiên sinh khám bệnh giúp. Hắn không ngờ lại mở miệng mắng chúng ta. Nếu không phải là người có tật nặng, vì sao lại không để cho Đỗ tiên sinh khám?"