Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. [Dịch] Tống Y
  3. Chương 58 : Lá lách bị cắt bỏ.
Trước /549 Sau

[Dịch] Tống Y

Chương 58 : Lá lách bị cắt bỏ.

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Những người này qua khe cửa và khe cửa sổ nhìn thấy Đỗ đại phu quả thật đã mổ bụng Lưu bộ khoái, rất nhiều máu chảy ra ngoài, còn cắt một tảng lớn gì đó ra, đều kinh ngạc tới mức mắt sắp rớt cả ra ngoài. Không dám lên tiếng, chỉ có thể dùng tay bịt lấy miệng, người nhát gan thì trốn ở đằng xa không dám nhìn, nhưng lòng hiếu kỳ rất lớn nên không đành rời đi, trong lòng như có mèo cào.

Thấy Đỗ Văn Hạo cuối cùng cũng đi ra, đám người lập tức nhốn nháo. Lưu lão hán, phụ thân của Lưu bộ khoái và thê tử Ngô thị của Lưu bộ khoái đứng ở trước tiên, vội vàng hỏi tình hình ra sao.

Đỗ Văn Hạo mỉm cười, nói ngắn gọn: "Sống rồi, không có vấn đề gì lớn nữa đâu."

"A!" Lưu lão hán và Ngô thị cất bước muốn tiến vào, bị Đỗ Văn Hạo ngăn lại: "Đừng vào vội, hắn vừa phẫu thuật xong, cần yên tĩnh, cháu còn phải đổ thuốc điều trị cho hắn một lần nữa. Hơn nữa hắn hiện tại sau khi uống thuốc sẽ ngất đi, cũng không thể nói chuyện cùng các người được đâu. Cho nên các người muốn nhìn thì chỉ có thể nhìn qua cửa sổ thôi.

Hai người lúc này cảm kích đến rơi nước mặt đối với Đỗ Văn Hào, nào dám nói thêm nửa chữ, vội vàng gật đầu liên tục.

Lúc này Tuyết Phi Nhi đã có chút thích ứng, ở trong phòng nghe thấy lời nói của Đỗ Văn Hạo, mặt phờ phạc mở một cánh cửa sổ, người ở ngoài phòng lập tức vây lấy, nhoài người về phía cửa sổ để nhìn.

Ngô thị gan nhỏ, đầu tiên nấp ở một bên không dám nhìn, lúc này cũng nhoài lên cửa sổ thì nhìn thấy một chậu máu lớn đặt trên mặt đất ở trong phòng. Nàng không biết đó là máu bầm từ trong bụng hút ra, còn cho rằng là máu của trượng phu. Sợ hãi quá mức, cất tiếng gào thét gọi tên trượng phu. Bàng Vũ Cầm vội vàng chạy tới bảo nàng đứng lớn tiếng. Nhưng người đàn bà này vẫn không dừng lại, ngược lại còn gào lớn hơn, còn dùng tay đập vào cửa sổ.

Đỗ Văn Hạo cười cười, đẩy cửa bước vào, lấy một bát nước muối, dùng bình tưới đổ vào trong người Lưu bộ khoái. Lúc này sau khi dùng thuốc mê trung dược, lại dùng phương thuốc cổ truyền để đánh thức. Quả nhiên rất nhanh Lưu bộ khoái liền bắt đầu tỉnh lại, đầu động đậy, miệng thì thầm một câu gì đó.

Động tác này tuy rất nhỏ, nhưng người ở bên ngoài đều nhìn rõ, lập tức phát ra tiếng hoan hô và thán phục: "Ái chà, đúng là sống rồi."

"Đúng là thần, mổ bụng trị thương, ai có thể làm được chứ?"

"Chỉ có Hoa Đà thầy y mới có thể thôi!"

"Đỗ tiên sinh đây không phải cũng biết sao?"

"E rằng, Đỗ tiên sinh đây là thần y Hoa Đà tái thế đó!"

....

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kính nể nhìn về phía Đỗ Văn Hạo, giống như tín đồ ngoan đạo nhìn giáo chủ thần thánh.

Đỗ Văn Hạo bước tới cạnh cửa sổ, nói với Lưu lão hán và Ngô thị: "Các người có thể tiến vào rồi, những bà con khác xin quay về đi, để Lưu bộ khoái dưỡng thương cho tốt."

Ngốc béo và Ngô Thông giúp đỡ khuyên bảo, hiện giờ sắc trời đã tối, mọi người lúc này mới chịu vừa nghị luận vừa từ từ tản đi."

Lưu lão hán và Ngô thị đứng ở bên cạnh Lưu bộ khoái, nhỏ giọng gọi hắn. Mí mắt của Lưu bộ khoái rung rung mấy cái, khẽ mở ra nhìn bọn họ, chớp chớp mắt miễn cưỡng mỉm cười rồi lại khép vào.

Điều này khiến hai người đều thở phào. Lưu lão hán run run hỏi thăm Đỗ Văn Hạo tình hình chữa bệnh. Khen Đỗ Văn Hạo là thần y, sau đó lại nói: "Tiên sinh, ta gọi người tới đưa hài tử về nhà nhé?"

Hành y thời cổ đại, không có khái niệm nằm viện chữa bệnh, bệnh nhân nghiêm trọng đều mời đại phu tới nhà cứu chữa. Trị liệu tại nhà, cái này liên quan đến việc trung y cổ đại chủ yếu là dùng thuốc thang làm phương pháp trị liệu, cho nên không có thói quen giữ bệnh nhân ở lại hiệu thuốc.

Đỗ Văn Hạo nói: "Không được! Hắn hiện tại còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, phải ở lại chỗ cháu, cháu muốn bất cứ lúc não cũng có thể căn cứ vào tình hình mà xử lý, nếu như khiêng về, một khi thương thế xuất hiện trở lại thì không kịp cứu trị."

"Lưu lại đây?" Lưu lão hán rất bất ngờ.

"Đúng, các người cần phái người ở bên cạnh canh chừng. Ta sẽ tùy thời đến xem bệnh."

Lưu lão hán đương nhiên không dám chống lại lời của đại phu, vội vàng đáp ứng, cùng Ngô thị thương lượng về nhà lấy gì đó tới trông coi Lưu bộ khoái vào ban đêm.

Tuyết Phi Nhi chọc chọc Đỗ Văn Hạo, chỉ vào chậu gỗ đựng lá lách của Lưu bộ khoái đã được phẫu thuật cắt bỏ, thấp giọng nói: "Cái..., cái này phải làm gì bây giờ?"

"Ngươi đem chôn đi." Đõ Văn Hạo nhìn khuôn mặt tái mét của Tuyết Phi Nhi, biết rằng nàng vẫn chưa thích ứng với loại chuyện này, cười nói: "Được rồi, ta đi vậy!" Cầm chậu gỗ bước ra cửa. Ở hậu viện rẽ một vòng, cảm thấy chôn ở đâu cũng không thích hợp, lại bưng trở về, đưa cho lão bà Ngô thị của Lưu bộ khoái: "Đây lại lá lách của Lưu bộ khoái do phẫu thuật cắt bỏ, các người mang về nhà đốt hoặc là chôn đi."

Lưu gia tức phụ sợ đến nỗi run bắn người, không dám nhìn thứ đó, Lưu lão hán run rẩy bước tới, nhìn nội tạng nhầy nhụa máu trong chậu: "Đây là... đây là..., lá lách của con trai ta ư?"

"Đúng vậy, tự mình cầm đi xử lý đi!"

Lưu lão hán môi mấp máy, để lộ mấy cái răng vàng ố, mặt nghi hoặc hỏi: "Lá lách của nhi tử ta...? Cắt bỏ?"

"Đúng, thương thế của nhi tử người rất nặng, ta không kịp thương lượng với các người phương án phẫu thuật, cho nên ta tự mình làm chủ cắt lá lách đi, giữ mạng là quan trọng, bởi vì lá lách của hắn đã bị đâm thủng rồi, này, các người xem, bên trên có mấy vết rách đó, lá lách thủng rồi, không ngừng chảy máu, không thể giữ được nữa, chỉ có thể cắt đi thôi! Nếu không hắn sẽ chết!"

"Nhưng..., nhưng ngài không nói với chúng ta..."

Đỗ Văn Hạo vỗ vỗ đầu, chiếu theo quy tắc phẫu thuật, phương án phẫu thuật quả thật nên thương lượng tước với người nhà bệnh nhân, và thông báo phẫu thuật có thể sẽ xuất hiện nguy hiểm, cùng với những phát chứng và di chứng, sau khi có được chữ ký đồng ý của người nhà bệnh nhân mới làm phẫu thuật, nhưng lần này sự tình quá gấp, trong đầu hắn luôn nghĩ rằng sẽ phẫu thuật như thế nào, chứ không nghĩ tới vấn đề này, liền cười áy náy: "Lão nhân gia, chuyện này nên trách cháu, xin lỗi, lúc đó tình huống quá khẩn cấp, hơn nữa nhất thời không cùng người nói rõ ràng, mà cũng không có thời gian mà nói, người xem, lá lách này đều hỏng hết rồi, lại còn mấy vết rách này nữa, không cắt đi, mạng của nhi tử người sẽ không giữ được!"

"Thật ư...?"

"Thật! mau cầm về xử lý đi!"

Lưu lão hán cúi đầu cầm chậu gỗ đó đi, đi ra ngoài được mấy bước thì dừng lại, nhìn chằm chằm vào lá lách, lẩm bẩm một câu: "Vết rách này...? Rồi lại lắc lắc đầu, lúc này mới ra khỏi cửa Ngũ Vị đường.

Lưu lão hán bưng chậu gỗ đi không xa, một trung niên béo mập ở bên đường gọi lão dừng lại, Lưu lão hán ngẩng đầu nhìn, thấy người này tay đung đưa quạt xếp, chính là chưởng quỹ Hứu Tứ Hải của tiệm thuốc Nhân Nghĩa dường. Vội vàng bưng chậu gỗ lại: "Hứa đại phu, ngài gọi ta à?"

"Ừ, nghe nói Đỗ lang trung của Ngũ Vị đường mổ bụng chữa thương cho nhi tử của ông, thế nào rồi?"

"À, người sống rồi, nhưng hút ra một chậu máu lớn, còn cắt lá lách nữa, đúng rồi, trên lá lách có mấy vết rách, ta đang buồn bực đây, nhi tử của ta bị một côn đánh trúng bụng, lá lách muốn thủng thì cũng chỉ thủng một lỗ thôi chứ, sao lại có mấy vết rách nhỉ?"

Hứa Tứ Hải trên mặt lộ ra vẻ vui mừng rất khó nhìn thấy, nói: "Để ta xem nào!" Cầm lấy chậu gỗ, dùng chuôi quạt xếp gảy gảy lá lách, quả nhiên bên trên phát hiện ra mấy vết rách liền mạch!"

Hứa Tứ Hải kinh ngạc nói: "Đây đâu phải bị chày đập, rõ ràng là dùng dao cắt mà!"

"Hả! Sao cơ! Đao cắt á?" Lưu lão hán kinh ngạc đến ngây người.

"Không sai! Vết nứt trên lá lách của nhi tử ông, không thể bị côn đâm, ông vừa rồi cũng nói, một côn đâm tới, tối đa chỉ rách ra một vết mà thôi, ở đây có mấy vết lận! Cho nên tuyệt đối không phải chọc rách, ông xem mấy vết này này, thẳng như vậy không phải dao cắt thì sao mà thẳng như thế được?"

"Ông trời ơi...! Hứa đại phu ngài nói, Đỗ đại phu, hắn..., hắn..."

"Không sai! Ta sớm đã chú ý đến hắn rồi, lang băm giết người không dùng dao, lang băm giết người như hắn, cả dao cũng không cần dùng, độc ác quá! Đừng nhìn nhi tử của ông hiện tại đã tỉnh, chốc nữa sẽ chết thôi! Không tin ông đợi mà xem!"

"Không thể nào đâu... Hắn nói cắt lá lách thì nhi tử của ta mới sống được."

"Sống cái rắm! hắn cắt lá lách của con ông rồi mà còn sống được à? Hắn lừa ông đó! Nhi tử của ông chết chắc rồi!"

"Hả? Cái này... không được! Ta..., ta tìm hắn hỏi!"

Hứa Tứ Hải cười lạnh, giữ ông ta lại, thấp giọng nói: "Lưu lão hán, một mình ông tìm hắn thì có tác dụng gì? Hắn hiện tại là nhị chưởng quỹ của Ngũ Vị đường, dựa vào thủ đoạn lừa đảo giành được lòng tin của Bàng huyện úy, có Bàng huyện úy bảo vệ hắn, ông có thể làm gì được hắn?"

"Vậy... vậy phải làm sao? Con của ta..." Lưu lão hán khóc thất thanh.

"Đừng lo lắng, ông biết đó, tỷ phu của ta là chủ bộ nha huyện, so với Bàng huyện úy chỉ cao hơn chứ không thấp hơn, ta đã đem sự tình của tên lang băm này nói với tỷ phu của ta rồi, huynh ấy sẽ chống lưng cho chúng ta, đừng sợ hắn! Đi! Vào trong tiệm thuốc của ta thương lượng!"

Hứa Tứ Hải kéo Lưu lão hán đang khóc lóc bước đi.

Quảng cáo
Trước /549 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Đế Sủng

Copyright © 2022 - MTruyện.net