Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đỗ Văn Hạo nói: "Ngửa cổ tay ra, ta cần phải bắt mạch"
Long mụ mụ nói: "Không cần bắt mạch, bệnh băng huyết (chảy máu tử cung) của ta xảy ra nhiều năm rồi. Các đại phu nổi danh, lão thân ta cũng đã gặp qua không dưới mười người, kể cả Tiền thần y cũng đã xem qua cũng đều nói đó là triệu chứng này. Có gì sai ư?"
Đỗ Văn Hạo không nhìn Tiền Bất Thu ở bên cạnh. Hắn thản nhiên nói với Long mụ mụ: "Không bắt mạch, ta sẽ không kê đơn".
Long mụ mụ cùng Mị Nhi nhìn nhau, ánh mắt ngập ngừng. Sau cùng Long mụ mụ đặt tay lên chiếc gối rồi nói: "Được, xin mời tiên sinh bắt mạch chẩn bệnh cho lão thân".
Đỗ Văn Hạo chăm chú bắt mạch, lát sau hắn cẩn thận quan sát gương mặt của Long mụ mụ, hắn nhíu mày nói: "Mặt của bà trát phấn dày quá, ta không nhìn rõ sắc mặt, ảnh hưởng đến việc chẩn bệnh. Có thể lau sạch đi được không?"
Long mụ mụ xấu hổ, cuống quít gật đầu đồng ý.
Đỗ Văn Hạo bảo tiểu nhị Ngốc béo bưng ra một chậu nước để cho Long mụ mụ tẩy rửa lớp phấn son trên mặt, sau khi rửa xong, ngồi xuống, Đỗ Văn Hạo thấy sắc mặt Long mụ mụ tái nhợt, hai má hóp lại, gương mặt hơi bị phù. Hắn gật đầu nói: "Kinh nguyệt của bà ra rất nhiều, đúng không?"
Long mụ mụ cười nói: "Đỗ tiên sinh quả nhiên lợi hại! Nhìn qua đã nhận ra. Lão thân bị chứng băng huyết hơn hai năm rồi. Mỗi tháng ra hai ba lần, lần nhiều thì một bát to, lần ít thì cũng một chén lớn. Khi chảy máu, toàn thân ta mệt mỏi, uể oải không làm gì được. Không muốn ăn uống, không ngủ được, bụng trướng, thắt lưng đau nhức".
Đỗ Văn Hạo bảo Long mụ mụ thè lưỡi ra để hắn quan sát đầu lưỡi, hắn lại hỏi về tiền sử bệnh rồi cầm bút viết một phương thuốc đưa cho Long mụ mụ.
Long mụ mụ nhận đơn thuốc nhìn qua, cười miễn cưỡng hỏi: "Đỗ đại phu, ngài kê cho lão thân đơn thuốc khác được không?"
"Cái gì?"
"Đơn thuốc này của ngài là: Bổ trung ích khí thang mà".
"Không sai. Có chuyện gì vậy?"
"Đơn thuốc này, các loại dược gia giảm tùy thuộc vào triệu chứng. Lão thân uống thang thuốc này chưa đến một xe ngựa thì cũng đã chất đầy một xe lừa. Nhưng không có chút công hiệu nào hết. LÃo thân hiểu rõ thang thuốc này như lòng bàn tay". Long mụ mụ quay người lại, hung hăng vung tay bạt tại Mị Nhi ngay tại chỗ. Đánh xong bà ta ngồi phệt xuống đất, cười nói với Đỗ Văn Hạo: "Đỗ đại phu. Ngài làm vậy khẳng định Mị Nhi chắc chắn đã đắc tội với ngài, ngài kê đơn thuốc này để hí lộng lão thân. Ngài yên tâm khi trở về lão thân sẽ ra tay dạy bảo con tiểu hồ ly này để giúp ngài bớt giận. Đỗ đại phu, ngài xem thân thể ta hư nhược, ốm yếu đáng thương như vậy, ngài kê cho lão thân một đơn thuốc khác đi".
Đỗ Văn Hạo khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói: "Trị bệnh của ngươi, ta phải dùng đơn thuốc này, không thể thay đổi được, ngươi phải tin ta. Qua bên kia bốc thuốc. Còn nếu không tin ta thì hãy đi đi".
"Cái này...!" Đơn thuốc trong tay Long mụ mụ run rẩy. Bà ta quay đầu nói với Mi Nhi: "Không phải ngươi đã nói y thuật của hắn rất cao minh ư?"
Mị Nhi khẽ nói: "Mụ mụ, con tận mắt nhìn thấy hắn tại công đường đã cứu sống được Lưu lão hán. Hắn có bản lĩnh thật sự đó. Nếu Đỗ tiên sinh đã khẳng định như vậy, đơn thuốc này chắc chắn hữu dụng. Sao chúng ta không đi về uống thủ vài thang xem sao?"
"Vậy cũng được, cứ uống thử vài thang đã. Trụ tử, lấy thuốc".
Trụ tử vội cầm đơn thuốc giao cho Ngô Thông. Ngô Thông liếc mắt nhìn qua rồi nói: "Mấy vị dược trong thang này phải chờ một lát. Thăng ma và sài hồ hai vị này tiên sinh đã ghi rõ phải dùng với hồng đường cứu".
"Chờ một lát, xong ngay thôi".
"Vậy nhanh lên".
Ngô Thông để cho Ngốc béo bốc thuốc còn hắn chạy xuống hậu đường đi vào trong phòng pha chế dược liệu.
Mị Nhi dìu Long mụ mụ ngồi xuống ghế rồi nàng quay lại đến ngồi xuống chiếc ghế dài trước bàn khám bệnh của Đỗ Văn Hạo, tay ôm ngực, nàng khẽ nói: "Đỗ tiên sinh. Lần trước ta nói ngực bị đau. Mời ngài đến xem bệnh ngài cũng không đến. Bây giờ nhân tiện ngài tranh thủ xem giúp ta đi".
"Được, đặt tay lên đây".
Mị Nhi đặt tay lên bàn để bắt mạch.
Đỗ Văn Hạo chăm chú chẩn mạch. Lát sau hắn nghiêm mặt nói: "Cô nương, không phải ta hù dọa. Cô nương đúng là có bệnh trong ngực".
Mị Nhi nói vậy là muốn trêu chọc hắn, nàng tưởng rằng Đỗ Văn Hạo đang đùa cợt mình, nàng nhịn không được bật cười ha hả nói: "Tiên sinh xem bệnh rất chuẩn, đó là do trái tim của ta này, nó đang đập loạn xạ đây này. Ngài thử sờ xem nó đập mạnh như thế nào, rất mạnh!" Nói rồi nàng đưa tay muốn cầm lấy tay của Đỗ Văn Hạo.
Cây bút lông trong tay Đỗ Văn Hạo suýt nữa quệt vào ngón tay trắng muốt của nàng. Nàng vội rụt tay lại, cười khanh khách nói: "Ta hiểu rồi. Nếu vậy tối nay ta mở một tiệc rượu nhỏ khoảng đãi tiên sinh ở trong vườn, lúc nửa đêm, chúng ta ngồi đối ẩm dưới ánh trăng, được không?"
"Ha ha. Đỗ mỗ cũng không phải là kẻ có tiền để có thể tầm hoa đoạt liễu".
"Tiên sinh, ngài không nên nói thế. Ngài bây giờ là thần y nổi tiếng toàn thành. Ngài đến đó thì chính là khách quý của ta, đó là nể mặt ta rồi. Có tiền hay không có tiền cũng không thành vấn đề".
"cho dù cô nương không lấy tiền thì ta cũng không rảnh rỗi. Ta bận lắm".
"Cho nên ta mới hẹn ngài vào nửa đêm. Lúc đó thì tiên sinh không phải xem bệnh nữa, phải không? Nên ngài có thể nghỉ ngơi rồi. Ta sẽ đàn cho ngài nghe mấy khúc để xua tan mệt nhọc. Có được không?"
Bàng Vũ Cầm vẫn lắng nghe hai người nói chuyện, nàng thấy Mị Nhi ngang nhiên câu dẫn hôn phu của mình thì rất tức giận, nước mắt long lanh trong mắt. Nhưng bản tính nàng nhu mì, không biết ứng phó thế nào trước tình cảnh này. Tuyết Phi Nhi vỗ vỗ tay nàng an ủi, nàng trừng mắt nhìn Mị Nhi.
"Ngươi làm gì đó? Đây không phải là Miên Xuân viên của các ngươi! Hãy về chỗ các ngươi mà tìm nam nhân".
"Ôi chao! Đỗ tiên sinh, đây là muội tử của ngài sao? Miệng lưỡi rất lợi hại. Giống như bị ăn ớt vậy. Hì hì".
Tuyết Phi Nhi quát to đứng dậy, chỉ tay vào mặt Mị Nhi nói: "Ngươi còn ở đây giở trò bậy bạ. Ta sẽ ném ngươi ra ngoài đường ngay".
Lúc này Ngô Thông từ hậu đường đi ra, gói dược liệu lại.
Mị Nhi đứng dậy nói với Đỗ Văn Hạo: "Tiên sinh, muội tử của ngài hung ác quá. Ta rất sợ. Hì hì... ôi, hì hì".
Đỗ Văn Hạo bảo Tuyết Phi Nhi ngồi xuống. Hắn nói với Mị Nhi: "Cô nương, những lời ta nói là sự thật. Trong ngực cô nương..."
"Ta biết tiên sinh thật tâm. Như vậy chúng ta ước định rồi nhé. Nửa đêm hôm nay chúng ta sẽ đối ẩm, trò chuyện dưới ánh trăng . Ta về đây". Đi theo Long mụ mụ ra tới cửa, Mị Nhi còn quay lại mỉm cười tình tứ với Đỗ văn Hạo rồi mới bước ra, ngồi lên chiếc kiệu nhỏ quay về.
Bọn họ vừa đi, những bệnh nhân trước cửa xao động rồi nhích lên trước, dựa theo trình tự xếp hàng.
Đến lúc này Tiền Bất Thu mới vuốt râu nói với Đỗ Văn Hạo: "Sư phụ, lão hủ có câu này không biết có nên nói với sư phụ không?"
"Sao lại khách khí như vậy chứ? ha ha, chắc chắn là muốn nói về đơn thuốc của ta rồi".
"Ừ, lão hủ thấy chứng bệnh của Long thị là băng huyết, dùng bổ ích khí thang không có hiệu quả. Sư phụ vẫn kê cho bà ta. Sư phụ cố ý trêu chọc đúng không? ha ha"
"Ngươi cũng nghĩ ta trêu chọc hai người đó ư?" Đỗ Văn Hạo cười nói: "Người dùng thuốc như thế nào trong trường hợp này?"
Tiền Bất Thu nói ra ý định dùng thuốc của mình cho Đỗ Văn Hạo nghe.
Đỗ Văn Hạo cười: "Nếu ngươi nhìn kỹ sẽ thấy đơn thuốc của ta và ngươi không giống nhau".
Vấn đề là vẫn không biết hiệu quả như thế nào, phải chờ hai ba ngày nữa. Nếu có hiệu quả ta sẽ giải thích cho ngươi".
Tiền Bất Thu vuốt râu nói: "Lão hủ rất tò mò. Muốn biết đơn thuốc của lão hủ và sư phụ, giống và khác nhau ở điểm nào.
Đỗ Văn Hạo mỉm cười cầm lấy đơn thuốc đưa cho Tiền Bất Thu: "Cứ xem qua một chút đơn thuốc của ta, xem có giống với đơn thuốc của ngươi không?"
Tiền Bất Thu cầm lấy, nhìn qua: "Rất giống nhau, không có gì khác biệt... ô! Hoàng thị mười tiền? Đương quy ba tiền? Sao sư phụ lại dùng dược mạnh như thế?"
"Ngươi rất tinh mắt. Không sai, trong đơn thuốc của ta, lượng hoàng nhị và đương quy nhiều gấp ba lần trong đơn thuốc của ngươi".
"Vì sao phải gia tăng lượng hoàng nhị và đương quy để dùng làm hai dược liệu chính?"
"Ta hỏi ngươi, chứng bệnh của Long thị như thế nào?"
"Chứng bệnh băng huyết, lục mạch chậm, hư nhược, đầu lưỡi trắng, đó chính là triệu chứng khí hư, khí không thông, thiếu máu, rõ ràng phải bổ khí, cầm máu trước".
"Hoàn toàn chính xác! Chứng băng huyết của Long thị đã trở nên trầm trọng, mất máu nhiều, khí huyết hư hao cho nên việc khẩn thiết là bổ huyết. Bổ trung ích khí thang ngoài dùng để trị chứng khí hư còn dừng để trị chứng chảy máu tử cung nhưng phải gia giảm lượng dùng tùy theo triệu chứng của người bệnh, theo nguyên tắc mà phương thuốc chúng ta muốn xử dụng. Nếu chúng ta muốn bổ huyết thì đương nhiên sẽ tăng mạnh dược về phương diện bổ huyết. Cho nên ta mới tăng lượng của hai vị dùng bổ huyết là bà hoàng và đương quy. Đấy chính là mục đích của ta".
giống như tiếng sét đánh ngang tai làm cho tỉnh mộng, Tiền Bất Thu vuốt râu, khen nức nở: "Nghe sư phụ nói chuyện một buổi bằng mười năm đọc sách. Sư phụ dùng thuốc quả nhiên thần diệu. Lão hủ dùng được vẫn quá cẩn thận".
Đỗ Văn Hạo mỉm cười nói: "Ngươi cứ xem lại đi, có một chỗ không giống với phương thuốc của ngươi".
Tiền Bất Thu cẩn thận xem lại lần nữa: "Sài hổ, thăng ma sư phụ viết rõ chỉ với hồng đường cứu. Điều này khác gì với thang bổ trung ích khí đơn thuần, chẳng lẽ trong đó có gì ảo diệu ư?"
"Đương nhiên chứng hồng băng của Long thị rất nặng, mất máu quá nhiều vì vậy phải dùng dược bổ máu, đồng thời cũng phải phòng ngừa việc mất máu. Sài hổ, thăng ma hai vị dược này chỉ dùng đơn thuần thì khi uống thuốc cũng không có tác dụng cầm máu. Nhưng nếu muốn bổ máu thì lại không thể không dùng hai vị dược này, không có cách thay đổi nên ta dùng với một ít hồng đường cứu với mục đích làm tăng chức năng bổ máu, giảm những ảnh hưởng phụ của chúng. Cái này là nhất cử lưỡng tiện".
"Cao minh! Chiêu đó của sư phụ đúng là cao minh!"
Tiền Bất Thu vuốt ria mép, khẽ thở dài. Thực tế thì chiêu này của Đỗ Văn Hạo đối với trung y hiện đại thì không có gì bởi vì trung y hiện đại đã nghiên cứu sâu rộng và phát hiện ra nhiều loại tân dược rất có giá trị sử dụng, đồng thời cũng phát hiện ra rất nhiều biện pháp phòng ngừa để hạn chế tác dụng phụ của dược liệu. Trong đó phương pháp pha chế chính là một trong những điều đó. Tất cả những cái này chỉ là kiến thức cơ bản của trung y hiện đại nhưng tại hơn một ngàn năm trước của triều Tống thì không ai biết những điều này, đương nhiên được cho là rất cao minh. Đây chính là tinh hoa nghiên cứu của trung y hiện đại hơn một nghìn năm sau triều Tống.
Đỗ Văn Hạo cười nói: "Hay cho câu nói đó. Trước tiên phải xem hiệu quả ra sao đã thì mới biết có thể chữa khỏi bệnh cho Long thị hay không".
"Không sao, lão hủ thấy đơn thuốc này hoàn toàn đúng chứng bệnh. Hoàn toàn không có gì đáng ngại hết.