Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngoài 13 người bọn Tô Vũ nhờ giết chết quái vật mà có được sức mạnh đặc biệt, còn có thêm mười mấy người khác tuy không sở hữu sức mạnh đặc biệt nhưng lại có thể chất rất tốt, trong đó bao gồm thầy giáo thể dục, bảo vệ và cả sinh viên, bọn họ đều tự nguyện tham gia, khiến cho nhân số của nhóm người Tô Vũ bây giờ lên đến 31 người.
Tuy nhiên, trong 31 người chỉ có 2 cô gái, một là Ninh Nghiêm, hai là một nữ sinh khoa ngoại ngữ, cả 2 người đều đã giết chết quái vật da xanh và sở hữu sức mạnh đặc biệt.
Tô Vũ lén đi hỏi Tần Gia Quý thì được biết cô gái kia tên là Mã Tử Diệp, cô ta khá nổi tiếng ở khoa ngoại ngữ vì nhà cô ta có mở một trường dạy võ, có lẽ nhờ sống trong gia đình như vậy nên cô ta có biết chút võ thuật.
Trịnh viện trưởng có yêu cầu nhà bếp chuẩn bị đồ ăn, ngay lập tức các đầu bếp đã làm một bữa ăn thịnh soạn.
Cái này gọi là “Hoàng đế không đói kém binh”, dù 30 người này rất mạnh, nhưng khi tiến vào rừng sâu tìm kiếm nơi sinh sống tốt và thực phẩm cũng sẽ vô cùng tiêu hao thể lực, ngoài ra, 30 người này cũng mang theo cơ hội sống sót của tất cả mọi người nên trước khi đi, nhân viên nhà trường cũng chỉ có thể làm việc duy nhất bây giờ họ có thể làm là chuẩn bị cho 30 người 1 bữa ăn phong phú.
Mạnh Ba đi tới bên người Tô Vũ, thấp giọng hỏi :”Thương thế của ngươi thế nào, vốn ta đã báo cáo với Trịnh viện trưởng là ngươi bị thương, không có đem ngươi tính vào trong đội, nhưng bây giờ ngươi lại có thể rời giường đi lại bình thường, vậy ngươi xem mình có thể tham gia đội ngũ hay không ?”
Tô Vũ nhúc nhích cơ thể, tuy tay phải vẫn không thể cử động nhưng các chỗ khác đều lành lại rồi, liền gật đầu nói :”Chắc là được thôi, hôm qua Thiên Thương bị thương rất nặng, vậy mà bây giờ đã tốt hơn nhiều, ta nghĩ việc giết quái vật da xanh không chỉ mang lại sức mạnh mà sức hồi phục cũng được gia tăng. Có lẽ chỉ cần 1 ngày nữa là cơ thể ta sẽ bình phục hoàn toàn.”
Mạnh Ba thở phào nhẹ nhõm, gật đầu một cái rồi rời đi.
Trước khi 30 người đi, mỗi người đều được phân 1 chiếc ba lô, trong đó có lương thực đủ dùng trong 3 ngày, nước uống, đồ sơ cứu. Còn có bật lửa, dao quân dụng, đèn pin và vài thứ linh tinh khác. Nhân viên nhà trường đã dặn dò kĩ, nếu trong 2 ngày nếu không tìm được gì thì nhất định phải thông báo lại.
Thực ra thì nhà trường cũng chỉ có đủ đồ ăn cho mọi người trong 2 ngày, nếu cố gắng tiết kiệm thì may ra được 3 ngày, nếu như đội khai phá không trở lại, tất cả mọi người chỉ còn cách rời đi mà thôi.
Nhân viên nhà trường trước mắt chỉ nghĩ ra được kế hoạch như thế này, họ cũng định để cho tất cả mọi người cùng đi nhưng khi nghĩ kĩ lại, không phải ai cũng có thể chất tốt, có rất nhiều học sinh, giáo sư vô cùng yếu ớt, dù sao thì công việc hằng ngày của họ chỉ là học tập, giảng dạy chứ không phải là rèn luyện sức khỏe, nếu như họ cùng đi khai phá rừng rậm thì chẳng khác nào họ đi chết cả.
“Hi vọng trong 2 ngày có thể tìm được người cứu viện, mà nếu tìm được cách rời khỏi rừng rậm thì càng tốt” Trương Trọng Mưu sờ vào vết băng bó trên mặt nói.
Tô Vũ cũng vừa mới biết được, Trương Trọng Mưu cũng đã giết một con quái vật da xanh và đã sở hữu sức mạnh đặc biệt.
Khi giết chết 17 quái vật da xanh, mọi người cũng thu thập được 17 cây gỗ là vũ khí của chúng, loại gỗ này cực kì cứng rắn, dài chừng 1 mét, uy lực rất lớn, có thể đập tan cả những khối nham thạch nhỏ.
Tô Vũ đem phân phối những cây gỗ này cho mọi người, ngoài ra mấy bác bảo vệ cũng đem vũ khí trong nhà trường phân chia cho mọi người, những người còn lại đều tự kiếm dao phay, gậy bóng chày, 30 người ai cũng có vũ khí.
Tuy nhiên những cây gỗ mới có sức mạnh lớn nhất, nhưng thời gian có hạn, nhà trường cũng không kiếm được vũ khí nào khác tốt như vậy cả, mọi người chỉ còn cách dùng tạm những vũ khí tìm được.
Tất cả mọi người hít sâu một hơi, tinh thần dâng lên mức cao nhất, ai cũng sẵn sàng cho cuộc chiến tiếp theo, đi tới cổng trường học.
Cổng trường đang được đóng kín lại, mọi người cầm chắc vũ khí của mình, sẵn sàng chiến đấu với quái vật.
Bên ngoài cổng trường có vài con quái vật da xanh, dù chúng không cách nào vượt qua cổng trường nhưng vẫn đang lởn vởn ở bên ngoài.
Trịnh viện trưởng cùng mấy vị lãnh đạo nhà trường cũng tụ tập ở cổng trường để tạm biệt nhóm người Tô Vũ, mấy con quái vật bên ngoài như cảm nhận được gì đó liền ra sức tấn công vào cổng trường, từng tiếng ầm ầm đinh tai vang lên, trong lòng mọi người đều dâng lên một sự sợ hãi.
Lớp trưởng Lôi Nhụy và Tô Ngọc cũng đến cổng trường tiễn mọi người, Tô Vũ nhìn Tô Ngọc, muốn nói gì với mình nhưng lại thôi, bật cười nói :”Tô Ngọc, hóa ra ngươi cũng rất quan tâm đến ta nha, có gì muốn nói thì nói đi, nhỡ đâu sau này không còn cơ hội.”
Tô Ngọc hừ một tiếng, muốn không nói nhưng không nhịn được :”Ngươi phải coi chừng, đừng có mà thể hiện để mà vào viện đấy nhé” (câu này mình tự chế, bản CV khó hiểu quá)
“Biết rồi, yên tâm đi, nói thật nha Tô Ngọc, ta và ngươi quen nhau lâu như vậy, giờ mới biết ngươi cũng có để ý ta”
Tô Ngọc ngập ngừng nói : “Ta… là mẹ ngươi nhờ ta để ý ngươi, nếu không thì chẳng ai quản ngươi sống chết đâu, nói tóm lại, vì mẹ ngươi, hãy bình an trở về.”
Sau đó không nhịn được, nói khẽ:”Có rất nhiều người mạnh mẽ, ngươi cũng không phải mạo hiểm quá, mà ngươi lại bị thương nữa, không nên đi, nhiều người như vậy, thiếu ngươi cũng chẳng khác gì đâu, để ta xin Mạnh Ba…..”
Tô Ngọc còn định nói tiếp nhưng Tô Vũ đã khoát tay, nói:”Thực ra, người lo lắng phải là ta mới đúng, các ngươi ở đây chưa chắc đã an toàn, chúng ta chỉ có thời gian là 2 ngày, nếu 2 ngày bọn ta không tìm được cứu hộ, không tìm được lối ra khỏi khu rừng này thì….”
Tô Vũ không nói, hậu quả này thì ai cũng biết rồi.
“Nói tóm lại, ngươi cố gắng đợi ở đây 2 ngày, ta nhất định sẽ trở lại” Sau đó Tô Vũ hít sâu một hơi, xốc lại tinh thần chuẩn bị chiến đấu.
“Được rồi, Tô Vũ, nhất định phải giữ lời hứa, ta sẽ không ta cho ngươi nếu ngươi thất hứa” Tô Ngọc nói, vẻ mặt rất chân thành.
Tô Vũ cười nói:” Được rồi, ngươi nói nhiều quá đấy, coi chừng sau này chẳng có ai chịu lấy ngươi đấu.”
Tô Ngọc nghe vậy, tức đỏ mặt, nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo cho Tô Vũ.
“Ngươi nhất định phải cẩn thận” Bên kia truyền tới âm thanh ôn nhu.
Tô Vũ liếc mắt qua, bên đó Tần Gia Quý đang nói chuyện với 1 cô gái xinh đẹp, hình như là bạn gái Tần Gia Quý, 2 người có vẻ rất thân mật.
Cửa sắt bên ngoài vang lên tiếng ầm ầm, lũ quái vật da xanh vẫn đang không ngừng nện vào cổng trường, may mắn loại thép làm cổng trường là đồ xịn, vẫn không có dấu hiệu bị hỏng.
“Chuẩn bị xong chưa” Một vị giáo sư đang cầm một cái chốt cửa cực lớn, tay vị giáo sư không ngừng run rẩy, có một người cao chừng 1m8 đi tới, nói với giáo sư:”Ngài hãy đưa chốt cửa cho ta”
Giáo sư gật đầu, đưa chốt cửa cho người kia rồi nhanh chóng lùi về sau.
Người kia hóa ra là 1 cũng là 1 vị giáo sư, “Tạp” một cái, phần chốt đầu tiên đã được mở ra.
Phía sau là 31 người, ai cũng vô cùng căng thẳng, còn cả những học sinh, nhân viên nhà trường đằng sau nữa, lòng bàn tay ai cũng đã ướt thẫm mồ hôi.
Lần thứ nhất gặp quái vật da xanh, ai cũng sợ hãi, cố gắng chạy chốn, nhưng bây giờ, mọi người đã bình tĩnh hơn. Khi cổng sắt mở ra, 31 người nhất định phải tiêu diệt lũ quái vật, nếu không nhất định sẽ có người chết.
“Phanh”
Một tiếng động cực lớn, cổng sắt nhà trường đã được mở ra.