Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành đen sì, "Vẫn là tìm các chuyên gia ngoại khoa tốt nhất về xương ở bệnh viện mấy người thì hơn, cần phải dùng thời gian nhanh nhất chữa khỏi vết thương ở chân cho cô ấy."
Ước Hàn vỗ vỗ ngực bảo đảm, "Yên tâm, điểm này mình tuyệt đối có thể bảo đảm với cậu."
Trong long Tần Lạc không nói ra là có cảm giác gì, được người che chở vẫn thấy vui vẻ.. . .
Sau đó trong vòng một canh giờ, Ước Hàn triệu tập tất cả chuyên gia về xương ở trong bệnh viện hội chuẩn cho Tần Lạc, tiến hành kiểm tra cặn kẽ một phen.
Khiến Tần Lạc hoàn toàn thấy được cái gì gọi là đối xử y hệt khách quý.
Những chuyên gia này hoàn toàn phục vụ một mình cô, mỗi một chi tiết nhỏ hay tiến hành nghiêm túc phân tích, cô nghe mà trợn mắt há hốc mồm.
Từ hồi đẻ ra tới giờ, lần đầu tiên được hưởng thụ loại phục vụ năm sao ở bệnh viện này.
Thật ra thì, căn bản là mình bị thương không quá nghiêm trọng, chỉ do Đại Ma Vương quá mức biết nhỏ thành to. . . . . .
Quá khứ, những người dân thường như họ muốn cầu cạnh bác sĩ, họ luôn dùng mặt nóng dán mông lạnh bọn họ, hỏi ba câu không đáp được một câu, có lúc biểu hiện còn không tốt. . . . . .
"Tần tiểu thư, có chỗ nào không thoải mái nhất định cô phải kịp thời nói ra, điều này sẽ giúp chúng tôi tiến hành trị liệu tốt hơn."
"Vâng. Sẽ không lưu lại vết sẹo gì chứ?"
"Không có."
"Sẽ ảnh hưởng đi bộ sao?"
"Không có, về phương diện này Tần tiểu thư cứ việc yên tâm."
. . . . . .
Những điều muốn biết đã hiểu rõ ràng, Tần Lạc cũng hoàn toàn an tâm, xem ra cô cũng hoàn toàn không cần lo lắng vết thương ở chân mình sẽ lưu lại bất kỳ di chứng gì ....
Buổi tối, sau khi các chuyên gia rời đi, Hoắc Kỷ Thành vẫn còn ở bên trong phòng bệnh.
Tần Lạc thấy bộ dạng anh hoàn toàn không có dáng vẻ chuẩn bị đi, không nhịn được hỏi: "Anh không muốn trở về sao?"
Hoắc Kỷ Thành đang ngồi ở trên ghế sa lon nhìn thị trường chứng khoán thì nhíu mày, "Em rất hi vọng anh đi?"
Tần Lạc ngập ngừng một cái, nói lầm bầm: "Em chưa nói gì cả, anh đừng xử oan người ta."
Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành sắc bén nhìn chằm chằm cô, "Anh thấy ý em chính là vậy."
Tần Lạc bĩu môi, "Anh đã nghĩ như vậy thì em còn cách gì nào? Đầu sinh trưởng ở trên người anh."
Tròng mắt đen của Hoắc Kỷ Thành nguy hiểm nheo lại, "Hả?"
Cô gái đáng chết! Lại học được cách cãi lại anh?
Ngay sau đó buông máy tính bảng trong tay xuống, đi mấy bước tới bên giường ngồi, một tay giữ chặt cằm của cô, đối diện với mặt cô.
"Thật là đau!"
Tần Lạc cảm thấy xương mình sắp bị anh bóp nát, trong mắt trào nước uất ức trừng mắt về phía anh.
Nét mặt cô tố cáo khiến Hoắc Kỷ Thành cảm thấy cổ họng căng thẳng, không nhịn được nghiêng người hôn lên cánh hoa đôi môi mềm mại của cô. . . . . .
Mỗi một lần hôn cô, cũng có thể mang cho anh cảm giác ngọt ngào không giống nhau.
"Ưmh. . . . . ."
Tần Lạc bị anh hôn cả người tê dại, toàn bộ giác quan đều tụ tập vào trong miệng. . . . . .
Người đàn ông xấu xa! Mỗi lần chỉ biết dùng cái chiêu này!
Hết lần này tới lần khác khiến mình. . . . . . Say mê rồi. . . . . .
Ngày lúc cô vô tri vô giác bị sự triền miên của anh vây hãm. . . . . .
Miệng chợt bị buông lỏng ra.
Cái loại cảm giác 1 giây trước vẫn còn rất tiêu - hồn, sau một giây nhưng không còn gì cả, khiến Tần Lạc từ từ mở hai mắt ra.
Ở trong hai tròng mắt cô giống như bị che một tầng sương mù, ánh mắt mê mang, hiển nhiên còn chưa kịp phản ứng.
Hoắc Kỷ Thành thiếu chút nữa bị bộ dáng của cô làm cho không thể tự chủ, nhưng anh vẫn nhịn được, coi như anh rất muốn cô, nhưng bây giờ cô là bệnh nhân.
Hơn nữa, trước khi Ước Hàn đi còn đặc biệt dặn dò anh: phải nghỉ ngơi thật tốt.
Không thể vận động, vậy cũng chỉ có thể trêu cô một chút rồi.
"Còn muốn sao?"
Giọng anh nhỏ nhẹ từ tính giống như tiếng đàn vi-ô-lông du dương.
Tần Lạc lúng túng đỏ bừng mặt, phản bác: "Ai muốn chứ? Rõ ràng là anh cưỡng hôn em đấy!"
"Nhưng anh thấy bộ dạng em lưu luyến, dáng vẻ vẫn chưa thỏa mãn."
Đôi môi Hoắc Kỷ Thành lại gần bên tai cô, cố ý phun hơi thở vào chỗ nhạy cảm của cô, rất hài lòng nhìn thấy cô nổi cả da gà lên.
Tần Lạc nghiêng đầu muốn né tránh, nhưng cô tránh mấy, anh liền lấn lên theo, trước sau duy trì cự ly không ít mập mờ.
"Anh. . . . . . Nhìn lầm rồi!"
"Thật sao?"
Hoắc Kỷ Thành chợt khẽ liếm vành tai cô một chút, khiến cho cô run rẩy một hồi, thở phì phò nhìn anh, "Em muốn ngủ!"
Giọng điệu kiên định, lại mang theo ý vị nũng nịu.
"Thật nhạy cảm."
Hoắc Kỷ Thành không chút cử động cười khẽ một tiếng, tâm tình thật tốt.
"Nếu em cắn lỗ tai anh, anh cũng sẽ nhạy cảm!"
Tần Lạc không phục giải thích.
Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành gian manh nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên một đường cong hoàn mỹ, "Lúc nào cũng hoan nghênh."
Ghét!
Cô chỉ suy luận mà thôi!
Nào có nói muốn cắn lỗ tai anh thật?
Năng lực lý giải không cần vượt qua suy tính như vậy có được hay không?
"Anh hiểu lầm rồi."
"Anh hiểu lầm cái gì hả?"
"Em không có muốn cắn lỗ tai anh."
"Anh nói là: lúc nào cũng hoan nghênh."
""
Trên đầu Tần Lạc chợt bay qua một đám quạ: cạc cạc cạc
Xem ra giảng đạo lý với Đại Ma Vương là hoàn toàn không cần thiết, anh không biết khôn khéo bao nhiêu hơn so với mình, nói dóc những thứ này với anh thì đồng nghĩa với khiến cho mình không vui!
Ấm ức!
Tâm tình cô buồn bực kéo chăn qua chuẩn bị đi ngủ, "Em mệt rồi."
Hoắc Kỷ Thành không có tiếp tục làm khó cô, "Em ngủ đi, anh còn có công việc phải làm."
Dứt lời, anh liền đi thư phòng cách vách.
Sau khi anh rời đi, Tần Lạc nằm ở trên giường thật lâu không có ngủ được, rốt cuộc Đại Ma Vương đối có thể cưng chiều cô dài bao lâu? Giữa bọn họ sẽ có kết cục sao?
Ai
Đây thật là một vấn đề phiền lòng!
*****
Mặc dù ở phòng tốt tráng lệ, nhưng ngày hôm sau Tần Lạc lại cảm thấy không có tiện, không vì cái gì khác, đồng nghiệp công ty biết cô bị thương tất cả đều gọi điện thoại cho cô phải tới thăm nhìn cô
Cái này nếu bị mọi người thấy cô ở trong phòng bệnh xa xỉ như vậy, cô và Đường Triều không có quan hệ cũng thành sự thật.
Suy nghĩ một chút, cô đều phiền muộn không dứt!
Sáng sớm, cô liền nói lên kháng nghị với Hoắc Kỷ Thành, "Em vẫn nên trở lại bệnh viện của Tử Ninh đi! Nhiều đống nghiệp trong cô ty gọi điện thoại cho em nói muốn tới đây, em"
Hoắc Kỷ Thành cau mày, "Anh để Ước Hàn qua thu xếp."
Tần Lạc không nhịn được bồi thêm một câu, "Thu xếp thế nào? Người khác hỏi tới em khó mà nói."
Hoắc Kỷ Thành cũng không quan tâm, "Phương diện này em không phải lo lắng."
Tần Lạc không có lên tiếng, nhưng trong lòng lại nói thầm: tại sao không cần lo lắng! Anh nói thật là đơn giản dễ dàng, đi giải thích với người khác lại không phải là anh!
"Vậy trước bảo Ước Hàn đổi phòng bệnh bình thường cho em đi!"
"Ừ."
Gần như là mới vừa đổi được phòng bệnh bình thường, ba người Lương Tinh, Chu Thiến và Hứa Vi liền cùng nhau tới, Chu Thiến cá tính bộc trực, có sao nói vậy.
"Tần Lạc, mình nghe Lương Tinh nói ngày hôm qua cậu ở bệnh viện Nhân Dân mà! Tại sao hôm nay lại tới bệnh viện Kiêu Dương, đây chính là bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố chúng ta, không nói giá tiền đắt đến hù chết người, ngay cả tất cả những người vào đây đều không giàu cũng quý, ít ỏi có người bình dân đi tới nơi này, rốt cuộc chuyện này là sao?"
Cô ấy vừa hỏi đúng tiếng lòng của Lương Tinh và Hứa Vi.
Tần Lạc cũng đoán được sẽ có người hỏi, vẻ mặt lạnh nhạt mỉm cười nói: "Thật ra thì mình cũng thấy bất ngờ, khó hiểu lại bị đưa đến đây rồi, sau mới biết hiệu quả trị liệu ở bệnh viện này cao hơn, mình nghĩ công ty cũng là hi vọng mình mau sớm khỏe!"
Lời của cô lập lờ nước đôi, căn bản làm cho người ta đoán không ra được một chút liên quan.
Lương Tinh bừng tỉnh hiểu ra, "Mình biết rồi! Nghe nói này viện trưởng của bệnh viện này có quan hệ với nhà họ Hoắc, có lẽ là trị liệu ở chỗ này có thể tiết kiệm thay công ty được một khoản! Dù sao có quan hệ sẽ tốt hơn!"
Hứa Vi đi tới bên cửa sổ, liếc mắt nhìn hoàn cảnh bên ngoài, "Mình cũng là lần đầu tiên tới bệnh viện tư nhân này, đã sớm nghe nói điều kiện và y học đúng hàng nhất, bây giờ nhìn lại, thật là danh bất hư truyền"
Chu Thiến cũng hâm mộ nói: "Còn không phải sao! Nơi này đã sớm được truyền đi khắp nơi rồi, nếu như nơi này là bệnh viện công ty chúng ta chỉ định, thật đúng là không tệ!"
Hứa Vi khẽ khép lại rèm cửa sổ, "Cậu nghĩ nhiều đi! Nơi này cũng không phải là ai cũng có thể tới."
Giống như trong lời cô ấy có chứ hàm ý. . . . . .
Trước bộ tài vụ công ty có một nhân viên kỳ cựu bị tra ra ra là mắc sỏi mật, không ai lại đi thu xếp cho người đó tới nằm viện này, còn có phó giám đốc phòng thị trường có lần đi ra ngoài công tác thì gặp tai nạn xe cộ ngoài ý muốn, cũng gãy xương chân, tại sao không ai sắp xếp cho ông ta tới bệnh viện Kiêu Dương?
Nghĩ tới những thứ này, khóe môi Hứa Vi cong lên một nụ cười châm biếm như có như khôg.
Bởi vì cô ta đưa lưng về phía mọi người, cho nên không có nhìn người thấy.
*****
Hoắc Cẩm Dương đang nhàm chán trong phòng làm việc, chợt nhận được điện thoại từ bạn gái Giang Ánh Thần, "Anh biết chưa? Bạn gái trước của anh nhập viện rồi."
Hoắc Cẩm Dương cả kinh trong lòng, nằm viện?
Mặc dù có chút tò mò, nhưng vẫn nhịn được cảm xúc, "Đột nhiên em nói cho anh biết những thứ này làm gì?"
Giọng Giang Ánh Thần mang theo mùi vị không nói được, "Chẳng lẽ không phải anh muốn biết tại sao cô ta nằm viện sao?"
Hoắc Cẩm Dương hỏi ngược lại, "Gần đây hình như em một mực chú ý cô ấy nhỉ?"
Giang Ánh Thần cười, "Dĩ nhiên! Để cho em chú ý tới cô ta cũng là đề nghị của anh, anh đã có lòng như vậy, đương nhiên em phải giúp anh một phần lực."
Hoắc Cẩm Dương cũng lười bí ẩn với cô ta, "Nói đi! Em phát hiện ra cái gì?"
Giang Ánh Thần trở lại chuyện chính, "Tần Lạc tham gia huấn luyện dã ngoại ở công ty các anh bị thương, vốn đây chỉ là chuyện nhỏkhông đáng chú ý chút nào, em cũng không có để ở trong lòng. Nhưng mà, buổi sáng hôm nay em mới vừa biết được cô ấy tạm thời chuyển tới bệnh viện Kiêu Dương."
Hoắc Cẩm Dương cũng có chút giật mình, "Bệnh viện Kiêu Dương?"
Trong lời Giang Ánh Thần có chút hài lòng, "Đúng không! Anh cũng cảm thấy có cái gì không đúng sao? Bệnh viện Kiêu Dương đó là nơi nào? Tần Lạc là loại bình dân có thể vào đó hay sao? Hơn nữa bệnh viện nhân dân cũng không kém, tại sao phải chuyển qua chỗ khác?"
Hoắc Cẩm Dương chỉ chú ý kết quả, "Cho nên em đã tìm ra kết luận gì rồi?"
Giang Ánh Thần tiếp tục hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Viện trưởng bệnh viện tên là Ước Hàn? Nghe nói có quan hệ rất tốt với chú ba anh?"
Hoắc Cẩm Dương hơi nhếch môi, "Ừm."
Giang Ánh Thần lại hỏi: "Vậy rốt cuộc lai lịch anh ta là gì? Chẳng lẽ nhờ vào quan hệ với chú ba nên mờ một bệnh viện tư nhân ở thành phố này sao?"
Hoắc Cẩm Dương lắc đầu, "Cụ thể anh cũng không rõ ràng lắm, nghe nói y thuật anh ta vô cùng tốt, cũng có thứ hạng trên thế giới, còn nhận được nhiều giải thưởng uy tín."
Giang Ánh Thần có chút suy nghĩ, "Ồ! Lợi hại như vậy! Vậy khẳng định lai lịch không nhỏ, cũng không biết bản nhân lớn lên trông thế nào."
Hoắc Cẩm Dương vừa nghe cô cảm thấy hứng thú với người đàn ông khác lập tức bất mãn, "Giang Ánh Thần, em lại có thể ở trước mặt anh nghĩ tới người đàn ông khác?"
Giang Ánh Thần cười duyên nói: "Ồ! Không nhìn ra anh ghen tức lớn như vậy? Em chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi, tem cũng không có hứng thú gì với bác sĩ đó, hiện tạ em chỉ chú ý có phải Tần Lạc và chú ba anh có quan hệ đặc biệt gì đó hay không."
"Nói nửa ngày em cũng không có cho ra cái kết luận gì, cũng chỉ là suy đoán mà thôi."
"Anh cho rằng chú ba của anh có nhược điểm dễ bắt như vậy sao? Nhưng mà, coi như không tìm được chứng cớ thiết thực, chúng ta cũng có thể thêu dệt."
"Thêu dệt sao?"
Hoắc Cẩm Dương kinh ngạc không thôi, đột nhiên cũng có chút tò mò kế hoạch của Giang Ánh Thần.