Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm, thành phố A bị tin tức Hoắc Tứ thiếu với Nhị Tiểu Thư nhà họ Giang làm cho bùng nổ, hai người thân mật tay trong tay tham dự tiệc tối giới thương mại thượng lưu Manhattan, nghiễm nhiên là một đôi trời đất tạo nên!
Tin tức này vừa ra, thì làm cho vẽ mặt của Giang Ánh Thần hung ác, cô ta làm sao cũng không thể nghĩ tới chị hai sẽ không để ý lời của mình nói với chị ta, mà bay đi Manhattan hợp lại với Hoắc Kỷ Thành để phá vỡ tin đồn!
Thật đúng là không tầm thường!
Xem ra chú ba Cẩm Dương không thể khinh thường, anh ta có thể nắm được điểm chị hai thương anh ta mà lợi dụng, đủ để chứng minh tâm tư anh ta kín đáo, trước mắt sẽ không tùy tiện trở mặt với chị hai...
Kế hoạch không thực hiện được, trong lòng cô ta khó tránh khỏi có chút khó chịu.
Hoắc Cẩm Dương an ủi: "Còn nhiều thời gian, chúng ta vẫn còn cơ hội."
Giang Ánh Thần mím môi: "Tuy nói như vậy, nhưng vẫn phải đề phòng, ngộ nhỡ chú ba anh không chịu được áp lực của ông nội anh mà đồng ý kết hôn với chị hai em? Như vậy tình cảnh của chúng ta sẽ nguy hiểm."
Hoắc Cẩm Dương nhíu mày, nếu chú ba thật sự làm vậy, thì toàn bộ kế hoạch của mình sẽ rối loạn...
Hai người đều có tâm tư, tâm tình rất phức tạp.
...
Tâm tư phức tạp còn có Tần Lạc, buổi sáng tỉnh lại mở điện thoại di động ra thì thấy được tin tức ân ái nhưng lại phách lối này, trong lòng cô rất không có mùi vị,
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân mấy ngày nay Đại Ma Vương không quan tâm đến mình?
Anh vừa tốt với mình như vậy, cưng chiều hết sức, vừa thân mật khoác tay tham gia tiệc tối với những người phụ nữ khác, lại còn để cho truyền thông đưa tin trắng trợn...
Anh không sợ mình nhìn thấy mà đau lòng sao?
Không có biện pháp tiếp tục nghĩ tiếp, Tần Lạc ấn chặt ngực, chỉ cảm thấy đau, cuộc sống! Luôn luôn thích trêu đùa người ta một chút.
Một mặt thì ngọt ngào mặt sau nhất định là một cái chày gỗ...
Sau khi ngọt qua thì cho người ta hiểu được cái gì là đau...
Cô rầu rĩ nhìn chân mình, bác sỹ nói còn phải mấy ngày nữa mới có thể xuống giường đi lại, chết tiệt! Cô chỉ có thể mỗi ngày nằm ở trong này chuyện gì cũng không làm được sao?
Trong lúc này, cảm xúc khổ sở ở trong lồng ngực không ngừng tang thêm, giống như tùy thời muốn tràn ra ngoài.
Tần Lạc rất hận bản thân chỉ có thể nằm không thể tùy ý đi lại như vậy, tại sao hết lần này đến lần khác phải ở lúc này bị thương?
Cuộc đời cô hận nhất là người đàn ông chân đứng hai thuyền, kết quả liên tiếp để cho cô gặp được hai người!
Con là hai chú cháu ruột thịt, cô cảm thấy có phải mình điên rồi không!
Làm sao có thể đi yêu cái tên lãnh huyết Ma vương kia?
Cũng bởi vì anh ta quan tâm cùng che chở mình không gì sánh kịp? Khiến cho mình hoàn toàn trầm luân rồi?
Nghĩ đến những thứ này, cô càng nghĩ càng tức giận...
Đúng lúc lúc này bác sỹ cùng y tá tiến vào kiểm tra thường lệ, lúc giúp cô đổi thuốc không quên nói: "Tần tiểu thư, miệng vết thương của cô khôi phục rất tốt! Buổi chiều có thể thử chống gậy đi lại rồi."
Nghe đến đó, tâm tình Tần Lạc mới tốt chút: "Chống gậy đi lại?"
Bác sỹ gật đầu: "Đúng, Tần tiểu thư thương thế của cô cũng không phải rất nghiêm trọng, hơn nữa khôi phục rất tốt, xuống giường đi lại không phải là vấn đề."
Nhất thời Tần Lạc vô cùng cảm tạ nói: "Cảm ơn bác sỹ."
...
Sau khi bác sỹ với y tá đổi thuốc xong rời đi, thì Tần Lạc mở điện thoại mở trang internet du lịch ra xem, trong lúc vô tình nhìn thấy bài post tổ chức đi Vân Nam.
Cô nhấn vào nhìn, du lịch đường bộ cực kỳ phù hợp suy nghĩ của mình, thật ra cô vẫn muốn đến khách sạn bờ biển Nhĩ Hải ở lại vài ngày, sau đó lại đến thị trấn cổ Lệ Giang ở vài ngày, nhất định phải đi nhìn thấy hồ Lộ Thủy cùng Shangri-La, đoán rằng bây giờ cô khỏi phải suy nghĩ...
Nhưng Nhũ Hải với thị trấn cổ Lệ Giang vẫn có thể đi.
Nghĩ tới đây, bỗng nhiên tâm cô có chút ngứa...
Mặc kệ nói như thế nào, lúc này mình cần ra ngoài giải sầu, nếu vẫn nằm ở trong này cô thật sự sẽ suy nghĩ lung tung, hơn nữa tâm tình sẽ càng ngày càng không xong...
Tâm động không bằng hành động!
Trước tiên Tần Lạc gọi điện thoại cho bạn tốt Bùi Tử Ninh, cô mới vừa nói xong suy nghĩ của mình thì gặp phải phản đối kịch liệt của Bùi Tử Ninh.
"Mở đâu ngày quốc tế nói dối à! Bây giờ cậu là bệnh nhân! Nếu không nghỉ ngơi tốt về sau bệnh nặng hơn thì làm sao bây giờ? Cậu mới 26 tuổi, rất trẻ tuổi! Tương lai vẫn rất dài..."
Cô quang quác nói một tràng, Tần Lạc nghe mà đầu cũng to ra.
"Tử Ninh, không phải mình thích lấy thân thể bản than ra để đùa, bác sỹ nói, thương thế của mình không nghiêm trọng lắm, cũng khôi phục rất tốt, cậu không biết mỗi lúc trời tối đều có người giúp mình mát xa khơi thông kinh mạch, một ngày ba bữa cơm tỉ mỉ quy định dinh dưỡng, dày công che chở như vậy mình làm sao có thể khôi phục không nhanh?"
Tần Lạc bất đắc dĩ nói, ý đồ thuyết phục bạn tốt.
Bùi Tử Ninh thở dài: "Thật sự là người đàn ông khốn khiếp! Vừa tốt với cậu như vậy lại còn vừa ân ái với những người phụ nữ khác! Có phải là trong lòng người đàn ông đều hèn hạ như vậy, nắm giữ được hai người phụ nữ so với có một người phụ nữ sẽ cảm thấy thành tựu hơn?"
Tần Lạc không lên tiếng, thật lâu sau mới nói: "Phụ nữ trời sinh mẫn cảm, nếu để cho mình nằm ở bệnh viện nữa, hưởng thụ đặc quyền tôn quý anh ta cho mình, trong đầu mình sẽ luôn luôn nghĩ đến anh ta, nhưng chỉ cần nghĩ đến hắn, liên tiếp mọi chuyện đều tràn vào trong đầu, đều nói lúc nhàn rỗi thích nhất suy nghĩ miên man, cái này một chút cũng không giả! Cho nên mình mới muốn để cho bản thân tìm chút chuyện để làm, cho dù đi ra ngoài thay đổi hoàn cảnh một chút cũng được."
Bùi Tử Ninh cũng biết là có chuyện như vậy: "Nếu không chuyển đến bệnh viện của bọn mình?"
Tần Lạc lắc đầu: "Đều là nằm ở bệnh viện, cậu cảm thấy mình sẽ không suy nghĩ miên man?"
Bùi Tử Ninh thở dài: "Như vậy đi! Mình đi cùng cậu, nếu không mình sẽ lo lắng."
Tần Lạc cự tuyệt nói: "Đừng!Công việc cậu đang tốt lại xin phép, đến lúc đó lãnh đạo đều cậu không vui, cậu chỉ cần giúp mình tìm một y tá thay thuốc thì được rồi, cho cô ấy ít tiền một ngày."
Bùi Tử Ninh vẫn lắc đầu: "Không được, mình vẫn lo lắng! Bản thân mình vốn là bác sỹ, vẫn nên để mình đi cùng với cậu có vẻ an toàn hơn, năm nay mình có bảy ngày nghỉ đông, lần trước xin hai ngày, còn năm ngày."
Trong lòng Tần Lạc cảm động: "Tử Ninh, cậu như vậy làm cho mình càng thêm áy náy."
Bùi Tử Ninh hừ nói: "Lại đi theo ta bộ này! Hai chúng ta ai với ai! Khách khí nữa mình sẽ không vui!"
Tần Lạc không cần phải nhiều lời nữa, về sau Tử Ninh có bất kỳ chuyện gì, cô cũng sẽ không nề hà.
*****
Sau khi hẹn xong, năm giờ chiều ngày hôm sau hai người sẽ xuất phát, Tần Lạc ngồi ở trên xe lăn cùng bạn tốt Bùi Tử Ninh chuyện trò vui vẻ, hiển nhiên ra ngoài du lịch thì trong lòng tốt lên!
Mặc dù chung quanh có người rối rít ghé mắt, nhưng Tần Lạc không ảnh hưởng chút nào bởi ánh mắt khác thường, ngồi ở trên xe lăn ra ngoài du lịch cũng là một thể nghiệm đặc biệt.
Trung đời người bất kỳ từng trải gì, đều đáng trân quý để cất giấu.
Khi đến sân bay Côn Minh đã là 8 giờ tối, Bùi Tử Ninh Tần Lạc đón xe taxi đến khách sạn, định ngủ thẳng đến ngày hôm sau tự nhiên tỉnh lại thì đi Đại Lý Nhĩ Hải.
Trước khi ngủ, cô không kìm lòng nổi cầm lấy điện thoại di động nhìn thoáng qua, không có cuộc gọi nhỡ cũng không có tin nhắn, đáy mắt cô lướt qua nhàn nhạt thất vọng, lập tức hít một hơi thật sâu, quyết định ra ngoài chơi hưởng thụ là đúng, tạm thời vứt lại những suy nghĩ lộn xộn trong lòng.
Những động tác nhỏ này bị Bùi Tử Ninh thu hết vào đáy mắt, chỉ có thể ở trong lòng thở dài: Xem ra lần này Lạc Lạc đã hãm sâu vào.
Ài... Người đàn ông bá đạo lại dịu dàng như vậy, phụ nữ nào có thể thoát được?
Cùng một thời gian.
Bên Hoắc Kỷ Thành vẫn là ban ngày, anh nhiều lần muốn gọi điện thoại cho Tần Lạc đều nhịn xuống, cách Thái Bình Dương, nói bất kỳ lời tâm tình gì đều là cứng nhắc.
Huống chi cô ấy thấy tin tức mình với Giang Ánh Tuyết, giờ phút này nhất định cô rất đau lòng?
Thôi, trở về giải thích sau.
Anh chỉ nghe theo ba sắp xếp mang Giang Ánh Tuyết tham gia tiệc tối, cũng để cho truyền thông chụp ảnh, coi như nói cho mọi người tình cảm giữa bọn họ rất ổn định.
Mà chỉ có bản thân anh biết, từ khi gặp được Tần Lạc, anh mới chính thức hiểu mình một chút cũng không thích Giang Ánh Tuyết, người trong đầu không có lúc nào không nhớ đến chỉ có cô gái nhỏ kia.
Cô thông minh, quật cường, lại mang theo chút giảo hoạt, năng lực ứng biến rất mạnh, nghĩ đến gia đình cùng bối cảnh quan hệ của cô.
Hai ngày này tâm tình Giang Ánh Tuyết rất tốt, không vừa lòng duy nhất là Kỷ Thành vẫn không chạm vào mình, ngay cả hôn môi cũng không có.
Có đôi khi cô nghĩ, đến cùng anh không thích mình? Hay phương diện kia có vấn đề?
Nhưng nếu phương diện kia thật sự có vấn đề, thì Tiểu Tinh là từ đâu đến?
Còn có, cô vẫn rất muốn biết người phụ nữ sinh Tiểu Tinh là ai? Cho dù cô điều tra như thế nào, cũng không tra được chút tư liệu nào.
Người phụ nữ kia, giống như bốc hơi khỏi trần gian, chưa từng xuất hiện...
Hoắc Kỷ Thành tắm rửa xong thì ở trong phòng chat internetcam với con trai.
"Ba, thật sự ba sẽ kết hôn với dì Giang hả?"
"Tại sao Tiểu Tinh hỏi như vậy?"
"Trên báo đã nói như vậy! Hơn nữa con đã hỏi bà nội, bà nội nói về sau dì Giang là mẹ mới của con, con một chút cũng không thích dì Giang làm mẹ mới của con."
Hoắc Gia Tinh mím miệng nhỏ giọng nói, khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm, dường như rất không vui.
Hoắc Kỷ Thành hỏi ngược lại: "Vậy Tiểu Tinh hi vọng ai làm mẹ mới của con?"
Mắt Hoắc Gia Tinh sáng lên: "Đương nhiên là chị! Con thích chị nhất!"
Hoắc Kỷ Thành biết con trai sẽ nói như vậy, xem ra thật sự có tình mẹ con, một chút cũng không giả được.
"Ừ, Tiểu Tinh yên tâm, ba nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng của con."
"Thật không? Chúng ta phải ngoéo tay! Nếu ba dối gạt con thì sẽ không được gặp Tiểu Tinh nữa!"
Hoắc Gia Tinh hừ hừ, hiển nhiên rất xem trọng việc này.
Hai ba con đang trò chuyện, cửa phòng Hoắc Gia Tinh bị đẩy ra, là Phương Lệ Hoa, bà thấy cháu trai bảo bối cùng con trai chat internetcam thì đi qua: "Tiểu Tinh nhanh đi ngủ, bà nội có lời muốn nói với cha con, có được không?"
Hoắc Gia Tinh bĩu môi: "Được rồi! Ba ngũ ngon!"
Hoắc Kỷ Thành cũng nói "Ngủ ngon" .
Hoắc Gia Tinh được một tấc lại muốn tiến một thước nói: "Con muốn hôn ngủ ngon."
Sắc mặt Hoắc Kỷ Thành đen lại, hiển nhiên có chút không quen, Phương Lệ Hoa biết cá tính con trai, vội vàng hôn trên gương mặt trắng nõn cháu trai một cái: "Ngoan Tiểu Tinh, ngủ...!"
Hoắc Gia Tinh không vui liếc mắt nhìn ba một cái, sau đó không tình nguyện đắp chăn ngủ.
Lúc này Phương Lệ Hoa mới lấy di động đi ra ngoài: "A Thành, Tần Lạc là cô giáo con mời dạy tiếng Anh cho Tiểu Tinh phải không?"
Hoắc Kỷ Thành nhíu mày: "Mẹ, sao mẹ đột nhiên hỏi cái này?"
Phương Lệ Hoa hạ giọng: "Con thành thật nói cho mẹ, con với Tần Lạc kia có quan hệ không minh bạch gì không? Nếu không sao cô ấy có thể ở lại bệnh viện Kiêu Dương?"
Hoắc Kỷ Thành có chút đau đầu: "Mẹ suy nghĩ nhiều rồi."
Phương Lệ Hoa lại nói: "Chỉ mong là mẹ suy nghĩ nhiều! Mặc kệ con ở bên ngoài có bao nhiêu phụ nữ, có thể lấy cũng chỉ có thể là Giang Ánh Tuyết, cô ấy mới đúng vợ tương lai thích hợp nhất với con."
Hoắc kỷ thành phiền nhất nghe đến mấy cái này, giọng nói có chút không kiên nhẫn: "Mẹ, con biết rõ."
Phương Lệ Hoa tiếp tục nhắc nhở: "Mẹ biết con không thích nghe, nhưng mẹ cũng là vì tốt cho con, một nhà anh cả con như hổ rình mồi mơ ước vị trí của con, chúng ta không thể không phòng." ( )